CHƯƠNG 52
Tư Mã Ngung cùng với Tư Mã hiền ngồi trước bàn ăn, thức ăn toàn những thứ mỹ vị, nhưng cả hai người đều buồn bực không vui, bởi vì đây là lần cuối cùng phụ tử gặp nhau, từ nay về sau người lạ âm dương.
“Hiền Nhi, ngươi biết không, cho dù hôm nay trẫm không chặn lá thư này lại, ngươi vẫn như cũ không có phần thắng, bởi vì Vương thúc của ngươi sẽ không để ngươi phản bội trẫm, thật sự hắn rất trung thành với trẫm, tin trẫm cùng Tấn vương có quan hệ không tốt là giả, cho dù hắn thật sự có ý định đó thì mười lăm vạn quân muốn công hãm kinh sư, nói dễ hơn làm, cho nên ngươi nhất định sẽ thất bại. Trẫm nói cho ngươi hay điều này, là muốn ngươi chết mà không oán”. Tư Mã Ngung thật tình không muốn đứa con hạ hoàng tuyền mà không biết chính mình tại sao lại thất bại.
“Ta chưa từng cho rằng mình có thể thành công, là do ta không cam lòng, ở trong mắt phụ hoàng, ta chưa bao giờ chiếm được vị trí quan trọng nhất. Trang sức, ta có thể có, hơn nữa còn rất nhiều. Nhưng từ trước đến nay, ngươi có từng ôm ta một lần, thân mật một lần không? Ngươi chỉ biết đánh ta, mắng ta, mỗi ngày chạy tới Trường Lạc cung tìm hắn, ta hận hắn”. Tư Mã Hiền chỉ vì muốn phụ hoàng coi trọng hắn, mà đã không từ thủ đoạn để làm ra những việc như bây giờ.
“Ngươi có thể oán hận phụ hoàng, nhưng ngàn vạn lần không thể oán hận mẫu phi của ngươi. Ngươi biết không, vừa rồi hắn biết trẫm quyết định ban tử cho ngươi, nên đã lại quỳ xuống cầu xin trẫm tha thứ cho ngươi. Chuyện gì trẫm cũng có thể đáp ứng hắn, duy chỉ việc này, trẫm chỉ có thể nhẫn tâm khước từ. Đúng vậy, trẫm chưa bao giờ quan tâm đến huynh đệ các ngươi, trẫm rất hối hận, muốn bù đắp, thì ngươi lại phải vĩnh viễn rời khỏi trẫm”. Tư Mã Ngung thấy đứa con còn đang hiểu lầm Từ Húc, đem chuyện vốn không định nói nói thẳng ra.
“Vậy từ đầu phụ hoàng đã muốn phế truất con, sau đó sẽ giết chết con sao?”. Tư Mã Hiền đột nhiên nhớ tới lời Dương Cần Ngôn.
“Trẫm sẽ không, ngươi như cũ vẫn là Thân Vương, trẫm có thể không quan tâm đến ngươi, nhưng chưa bao giờ có ý niệm muốn giết ngươi”.
“Ta hối hận khi không nghe theo lời của Dương Cần Ngôn. Ta có một chuyện muốn nhờ phụ hoàng, Dương Cần Ngôn đêm qua đã khuyên can ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu thực sự làm ra chuyện mưu nghịch, phụ tử ân tình vĩnh tuyệt, phụ hoàng tất tru sát ta, nên muốn ta chủ động thỉnh tội cầu xin tha thứ, từ ngôi vị. Bởi vậy tội mưu nghịch là một tay ta gây ra, Dương Cần Ngôn chỉ phụng mệnh làm việc, phụ hoàng có thể tha cho Dương Cần Ngôn một mạng không?”. Cái này gọi là người sắp chết, lời nói cũng thiện lương.
“Dương Cần Ngôn hiện đang bị nhốt trong thiên lao, trẫm sẽ không giết hắn, Hiền Nhi yên tâm”.
“Vậy ta không còn gì tiếc nuối, ta bất hiếu, giờ tỉnh ngộ cũng đã quá trễ, ta nguyện kiếp sau kiếp sau nữa, vẫn làm con của phụ hoàng, đến lúc đó ta sẽ tận tâm phụng dưỡng phụ hoàng. Xin phụ hoàng nhận của ta một lễ”. Tư Mã Hiền cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Phụ hoàng dĩ nhiên tha thứ cho ngươi, ngươi vĩnh viễn là con phụ hoàng, Trường An, đem bát thang kia đến đây”. Tư Mã Ngung sợ hãi nếu không hành động ngay, y có thể sẽ mềm lòng, bởi vậy phân phó Lý Trường An ngoài cửa, mang thạch tín mà ngự y điều chế đến.
“Thần tuân chỉ”.
Tư Mã Ngung ôm lấy Tư Mã Hiền rồi đặt hắn lên giường.
“Hiền Nhi, uống một ngụm, sau đó ngoan ngoãn ngủ, phụ hoàng ở bên cạnh làm bạn ngươi, không phải sợ”. Tư Mã Ngung khẽ vuốt má nhi tử, cuối cùng hôn một cái.
“Thánh Thượng, thuốc đã mang đến”. Lý Trường An đặt một chén độc dược màu đen bên giường, trên mặt lộ ra thần sắc mất tự nhiên, nhưng hoàng đế đang đối mặt với ly tử, nào có tâm tư để ý tới.
“Phụ hoàng, xin người giúp ta nói cho mẫu phi, trước kia ta không hiểu được tội, mong mẫu phi tha thứ cho ta”. Tư Mã Hiền sau khi nói xong liền ngồi dậy, cầm lấy bát thang uống một ngụm, rồi sau đó nằm xuống nhắm chặt hai mắt.
“Trẫm đã biết, mẫu phi sẽ tha thứ cho ngươi”. Tư Mã Ngung ôm chặt lấy đứa con, lấy tay kiểm tra hơi thở của hắn, hô hấp đình chỉ, mạch đã ngừng đập, hoàng đế không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Ngày mười bốn tháng sáu, Long Khánh năm thứ mười, giờ thân ba khắc, hoàng thái tử Tư Mã Hiền hoăng thệ, hưởng thọ tám tuổi.