CHƯƠNG 55
Tư Mã Hiền nằm trên giường, tay cầm di biểu của mẫu hậu gào khóc. Từ Húc ôm chặt lấy đứa con, khẽ vuốt lưng hắn.
“Mẫu phi, ngươi nhất định phải khuyên giải an ủi phụ hoàng không được tự trách, đây là lựa chọn của mẫu hậu, không thể oán hận bất luận kẻ nào. Trong lòng mẫu hậu, nàng cho rằng nếu tự thiêu trong Hưng Khánh cung, nàng sẽ vĩnh viễn là hoàng hậu, không ai có thể đoạt được danh phận của nàng, phụ hoàng cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nàng dùng thủ đoạn kịch liệt như thế nào để báo thù. Có lẽ nàng hiện tại không cần tranh cãi nữa, nó không phải một loại giải thoát”. Tư Mã Hiền ngừng khóc an ủi Từ Húc.
“Hiền Nhi, mẫu phi ban đầu cũng rất chán ghét ngươi, nhưng ngươi thủy chung vẫn là con nuôi của ta, cho nên ta vẫn đối xử với ngươi như con mình, vô luận ngươi oán hận ta thế nào, ta cũng không thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chết trong tay phụ thân mình. Cừu hận chỉ mang đến hủy diệt, ngươi có thể hiểu được điều này, mẫu phi thật sự vui mừng, ngươi đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt”. Từ Húc vui mừng khi thấy đứa con thay đổi.
“Phụ hoàng đang ở đâu?”. Tư Mã Hiền rất muốn gặp Tư Mã Ngung.
“Hắn đang ở Quang Hoa điện triệu kiến đại thần, tuyên bố quốc tang an bài, mẫu hậu ngươi sẽ được tôn thụy là Hiếu Từ Trần Hoàng Hậu, tang nghi hoàn toàn dựa theo đại hội chu điển, đợi phụ hoàng trở về rồi sẽ nói cho ngươi tình hình cụ thể”. Từ Húc hiểu được Tư Mã Hiền muốn biết tang lễ của mình như thế nào.
“Cám ơn phụ hoàng, mẫu phi”. Tư Mã Hiền thành tâm cảm tạ.
“Khiêm Nhi, nhanh vào đi”. Từ Húc lên tiếng nhắc Tư Mã Khiêm đang chờ ngoài cửa.
“Mẫu phi, sao Tam đệ lại ở chỗ này?”. Tư Mã Hiền nghi hoặc hỏi Từ Húc, bởi vì chuyện mình chưa chết, không phải sẽ không nói cho bọn đệ đệ sao?
“Mẫu phi vừa rồi đã đem chuyện của ngươi nói cho Cần Nhi và Khiêm Nhi biết, Khiêm Nhi nói muốn đến an ủi đại ca, cho nên mẫu phi đã dẫn nó đến đây, các ngươi chậm rãi tâm sự, mẫu phi không làm phiền”. Từ Húc đứng lên rời khỏi phòng ngủ, chuẩn bị giám sát cung nhân ở đại điện đặt linh vị hoàng hậu để Tư Mã Hiền có thể yên tâm nói chuyện.
“Khiêm Nhi tham kiến đại ca”. Tư Mã Khiêm bước vào, quỳ gối trước giường hành lễ.
“Tam đệ, không cần hành lễ đâu, đại ca không còn là thái tử”. Tư Mã Hiền vội vàng đỡ Tư Mã Khiêm đứng dậy, dùng sức ôm lấy hắn.
“Ngươi vĩnh viễn là đại ca của ta”. Tư Mã Khiêm tự đáy lòng nói.
“Lúc trước đại ca thường bày mưu với ngươi, tận tình nhục nhã tra tấn ngươi, xưng ngươi là tiện loại, tạp chủng, ngươi tại sao còn muốn xem ta là đại ca?”. Tư Mã Hiền lộ ra vẻ khó tin nhìn Khiêm Nhi.
“Khiêm Nhi quả thật rất oán hận đại ca, nhưng mẫu phi nói với Khiêm Nhi, oán oán và báo thù đến khi nào? Nếu ngươi có thể cùng Nhị ca hòa hảo, tại sao lại không thể tha thứ đại ca, hắn dù có muôn vàn không phải, nhưng vẫn là huynh đệ của ngươi. Bây giờ hắn cũng không còn mẫu thân, ngươi phải buông xuôi tất cả hận cũ, cùng đại ca ở chung một chỗ. Khiêm Nhi tin tưởng mẫu phi nói đúng”. Những lời Tư Mã Khiêm nói khiến cho Tư Mã Hiền rất cảm động.
“Tuy rằng mẫu thân của chúng ta đã về cõi tiên, nhưng mẫu phi rất giống mẫu thân, đại ca về sau không thể ở trong Trường Lạc cung nữa, Khiêm Nhi, ngươi thân là thái tử, phải hảo hảo phụng dưỡng phụ hoàng và mẫu phi, nhớ rõ không được giống như đại ca”. Tư Mã Hiền hy vọng Khiêm Nhi sẽ không giẫm lên vết xe đổ của mình.
“Đại ca, hay là ngươi đến làm thái tử đi, Khiêm Nhi sẽ không tranh giành Đông Cung với đại ca”. Tư Mã Khiêm nghe được về sau không thể nhìn thấy hắn nữa, liền khóc lóc cầu xin.
“Đứa ngốc, đại ca vĩnh viễn là thái tử, linh vị hoàng thái tử đã vào thái miếu, danh phận đã định, cho dù là phụ hoàng cũng không thay đổi được, đại ca năm năm làm thái tử cũng đã thỏa mãn rồi. Tam đệ, nếu ngày sau cần đại ca phụ trợ, đại ca nghĩa bất dung từ, bởi vì ta là huynh trưởng và thần tử của ngươi”. Tư Mã Hiền lấy tay lau đi nước mắt của Tư Mã Khiêm.
Từ Húc đứng ngoài cửa thấy huynh đệ bọn họ tình thâm như thế, vui mừng nở nụ cười.