CHƯƠNG 59
Chạng vạng ngày bốn tháng bảy, khi hoàng hậu mười chín tuổi, An Lạc hầu Từ Hạo đến kinh. Đế hậu ở trước hoàng cung nghênh đón, sau đó ngồi chung ngự liễn quay về Đại Minh cung Quang Hoa điện tổ chức yến tiệc. Thái tử Tư Mã Khiêm, Hán quận vương Tư Mã Cần, sư phó Khổng Chiêu Minh, cùng với An Lạc hầu thế tử Từ Lộ đều tham dự.
Giờ ngọ hôm sau, Từ Hạo cùng thế tử Từ Lộ rời khỏi cung, đến Từ phủ định cư, bắt đầu cuộc sống mới.
“Ngung, Hiền Nhi rốt cục cũng rời đi rồi. Ta thật sự luyến tiếc nha”. Từ Húc nằm thoải mái trên một trường kỷ làm bằng cây tử đàn, mặt trên Chạm trổ hoa văn tinh xảo. Ngày đó, Tư Mã Ngung đã lệnh Lý Trường An đặt nó trong phòng ngủ, bên cạnh long ỷ, tạm thời thay thế cho phượng ỷ, cũng là để cho hắn an thai nghỉ ngơi.
“Không cần luyến tiếc, Hiền Nhi đang ở nhà mẫu thân của ngươi, ai dám khi dễ hắn. Cũng không phải về sau gặp hắn không được. Chúng ta có thể ra cung vấn an, hay là tiếp hắn hồi cung mấy ngày mà. Đừng suy nghĩ nhiều nữa”. Tư Mã Ngung ngồi trên long ỷ, nắm tay Từ Húc trấn an.
“Hiền Nhi là con của ta, huống chi chúng ta đã đáp ứng với Trần tiên tử chiếu cố hắn thật tốt. Thế nên chúng ta phải quan tâm hắn một chút. Trách không được ngươi tàn nhẫn đối đãi ta như thế, ta còn khăng khăng một mực yêu ngươi, nguyên lai thật sự là túc thế nhân duyên. Ngung, ngươi thích ta sinh hạ tiểu hoàng tử, hay là tiểu công chúa?”. Từ Húc cười nói.
“Chỉ cần là cốt nhục của ngươi và trẫm, trẫm liền thích. Tốt nhất là sinh hạ long phượng thai, một nam một nữ. Vương mẫu nương nương hẳn là chỉ cho ngươi sinh một lần đi. Hoàng hậu của trẫm thật sự là hạnh phúc. Từ xưa đến nay, chỉ có ngươi là thân nam nhân đứng đầu thiên hạ, bây giờ lại còn mang long thai của trẫm”. Tư Mã Ngung nghĩ nếu tiểu công chúa giống Từ Húc, sau này lớn lên sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
“Ngự y đều nói phải tới hai tháng sau mới có thể chắc chắn là hỉ mạch. Ngươi sao biết ta hiện tại mang long thai? Ngươi nóng vội gì chứ? Còn chuyện đặt tên nữa, ngươi là phụ hoàng, ngươi phụ trách đi”. Từ Húc miệng nói không vội, thế nhưng lại sốt ruột lo đặt tên.
“Húc Nhi, ngươi trong bụng có cốt nhục của trẫm, trẫm cảm giác được, trẫm lại làm phụ thân nên trẫm lần này sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi”. Lúc trước hậu cung phi tần có thai, Tư Mã Ngung tuy rằng vui sướng, nhưng không có tự mình chiếu cố.
“Ngươi hiểu được như thế nào là chiếu cố không? Ngươi hoàn toàn không có kinh nghiệm”. Từ Húc nói ra sự thật.
“Vậy để cho nữ quan chỉ đạo trẫm đi. Nếu là hoàng tử được trời ban tặng, liền gọi là Tư Mã Thưởng, còn công chúa thì vẫn là để mẫu hậu đặt”. Tư Mã Ngung nghĩ, không sao, trẫm có thể học tập.
“Tên Hinh Lan thế nào?”. Hương thơm thanh nhã của hoa lan, đúng là thích hợp với nữ nhân.
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy. Nếu sinh hai tiểu hoàng tử, hoặc hai tiểu công chúa, hay là càng nhiều càng tốt, thì lúc đó hẵng đặt tên khác, được chứ?”. Tư Mã Ngung vẫn muốn sinh nhiều một chút.
“Được rồi. Ngự y nói khi ta mang thai, ngươi không thể sủng hạnh ta. Chuyện đó có được không? Ngươi có muốn đến sủng hạnh phi tần của ngươi không, hay là tuyển tú nữ tới thị tẩm?”. Hắn có điểm khẩu thị tâm phi, nghĩ nghĩ nếu ngươi dám nói được, ta liền tức khắc về nhà mẫu thân dưỡng thai.
“Trẫm đã nói cả đời này về sau chỉ sủng hạnh một mình ngươi, trẫm sẽ vì ngươi nhẫn nại. Từ giờ trở đi tạm dừng cùng ngươi hành phòng, thẳng đến khi sinh con mới thôi. Trẫm cũng sẽ hạ chỉ ngừng tuyển tú nữ. Những tú nữ trong cung chưa được sủng hạnh liền cho về nhà hết. Những người đã được sủng hạnh vẫn chưa có ngôi vị thì tùy các nàng lựa chọn có muốn tiếp tục ở lại cung hay không?”. Tư Mã Ngung rời khỏi long ỷ, ôm lấy Từ Húc thành tâm nói, khiến hắn phi thường cảm động.
“Ngung, đêm thất tịch, ta nghĩ chúng ta vẫn có thể làm chuyện đó”. Phải cấm dục lâu như vậy, hắn cũng có chút chịu không nổi, nhưng mà vì con, hắn không thể làm khác. Có điều chờ sau đêm thất tịch rồi hẵng cấm đi.
“Chuyện gì?”. Tư Mã Ngung không rõ, sẽ không phải hắn chủ động cầu hoan đi?
“Ta trộm hỏi ngự y, hắn nói nếu ta chỉ mới mang thai mấy ngày, chỉ cần chuyện phòng the không kịch liệt lắm, sẽ không sợ sanh non. Hắn còn nói ta có thể dùng miệng cùng tay giúp ngươi phát tiết, cho nên ngươi sẽ không thống khổ nha”. Từ Húc tựa vào lòng hoàng đế thẹn thùng nói.
“Ta yêu ngươi, Húc Nhi”. Tư Mã Ngung hung hăng hôn hắn, hận không thể đè hắn ra. Thật sự là thống khổ, bất quá vì hắn đành phải nhẫn nại vậy.