CHƯƠNG 61
Mộ Dung công tử mặc y phục hoa lệ, vẻ mặt mờ mịt quỳ gối trước đế hậu, không biết mình đã phạm phải tội gì.
“Công tử, bản cung muốn biết ngươi hy vọng sẽ được ra khỏi cung sống, hay là ở lại đây?”. Từ Húc ôn nhu hỏi, lại vì sợ Mộ Dung công tử thấy Khiêm Nhi sẽ sợ hãi, nên đã bảo đứa con đến ngự hoa viên chơi đùa.
“Hoàng hậu nương nương, ở nơi nào cũng đều làm nô lệ thôi, nô nguyện chết cũng không muốn chịu tàn phá thêm nữa, xin nương nương thành toàn”. Mộ Dung đã được cởi khăn bịt miệng, nhưng vì lâu không nói chuyện, giọng nói nghe ra hơi mất tự nhiên, hơn nữa nghĩ Từ Húc muốn đuổi mình ra khỏi cung làm nô lệ, hắn liền yêu cầu được chết.
“Ngươi dù sao cũng từng là người phụng dưỡng Thánh Thượng, bản cung hiện tại đã truyền chỉ khôi phục thân phận cho ngươi, dựa theo cấp bậc quý nhân, trang sức và y phục của ngươi sẽ được trả về toàn bộ. Bản cung sẽ cho ngự y khám và chữa lại gương mặt cho ngươi, mặc dù không thể làm vết sẹo hoàn toàn biến mất, nhưng làm nhạt đi thì vẫn có thể được”. Hắn biết Mộ Dung hiểu lầm, bởi vậy liền nói rõ ràng.
“Cảm tạ nương nương đại ân, nhưng nương nương không phải ghi hận ta sao? Ta đã từng thương tổn nương nương”. Mộ Dung thấy Từ Húc đại lượng, sợ hãi đặt nghi vấn. Bản thân quả thật từng muốn trả thù, nhưng từ khi làm nô lệ, chịu đủ mọi hình phạt, ý niệm đó đã biến mất.
“Mọi việc đều đã qua, không cần nhắc lại, kỳ thật bản cung mới là người phải cảm tạ ngươi, nếu ngày đó ngươi không làm vậy, người này sẽ đối xử tốt với bản cung sao?”. Đây là sự thật, nếu không có công của Mộ Dung, Tư Mã Ngung có thể đã không giác ngộ nhanh như vậy.
“Húc Nhi, đây đều là do ông trời an bài, không phải lỗi của trẫm”. Tư Mã Ngung tính toán đem chuyện ngày xưa đổ cho thiên cung. Hoàng đế trong lòng phi thường cảm tạ vương mẫu đã triệu bọn họ lên trời nói ra chân tướng sự việc, còn tặng rất nhiều phì bạch long oa.
“Phải không, vậy trước kia sao bộ dáng ngươi có vẻ rất vui, phong phú như vậy nha, ngươi còn dám nói nữa, hừ, không bằng ngươi cho ta quất mấy roi đi?”. Từ Húc thấy hoàng đế giả bộ vô tội thì hơi tức giận.
“Được rồi, không có gì, không cần tức giận, vi phu sẽ cho nương tử đánh năm roi, sau đó ngươi sẽ nguôi giận, ngoan ngoãn sinh con, không đề cập đến chuyện lúc trước nữa, biết không? Trường An, mang roi đến”. Tư Mã Ngung không hờn giận, nguyện ý buông tôn nghiêm của hoàng đế.
“Ngung, ngươi cho là thật sao? Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi”. Từ Húc không thể tưởng được Tư Mã Ngung lại đồng ý, nhưng nếu hắn thật sự đánh thì lại hơi luyến tiếc, mà Mộ Dung cũng bị lời hoàng đế dọa cho ngây người.
“Quân vô hý ngôn, trẫm đã nói nhất định sẽ không nuốt lời”. Tư Mã Ngung buông tấu chương quỳ xuống bên cạnh Từ Húc, cởi long bào, tỏ vẻ thành thật không lừa gạt Từ Húc.
“Lão nô tuân chỉ, Thánh Thượng, là roi đặc chế sao?”. Lý Trường An lần trước lấy roi đặc chế bị mắng, lần này học ngoan.
“Lấy mã tiên đến, thể hiện thành ý của trẫm”. Tư Mã Ngung nghĩ thầm, tuy rằng rất đau, nhưng năm roi hẳn là chịu được, làm cho ái thê vui vẻ một chút, không sao cả.
“Trường An, roi đặc chế cũng được, đi đi”. Từ Húc có chút đau lòng nói.
“Lão nô đã biết”. Bây giờ lời Từ Húc nói còn có lực ảnh hưởng hơn cả hoàng đế, bởi vậy Lý Trường An lựa chọn nghe theo hắn, đi lấy roi đặc chế.
“Húc Nhi sao vậy? Không nỡ đánh trẫm? Lực tay ngươi không lớn, trẫm có thể chịu được”. Trong lòng Tư Mã Ngung chợt cảm thấy ấm áp.
“Hừ, ngươi đây là khinh thường ta sao, chốc nữa ngươi đừng có khóc”. Hắn mạnh miệng.
“Húc Nhi, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể có động tác quá mạnh, biết không?”. Tư Mã Ngung cẩn thận nhắc nhở, nhưng lại sợ thai nhi cũng keo kiệt, nên không dám nói thẳng.
“Ngung, ta đã biết”. Từ Húc kỳ thật cũng rất lo lắng, nhưng chưa nói ra.
“Nương nương, roi đây”. Lý Trường An cẩn thận đỡ Từ Húc đứng dậy.
“Ngung, cái thứ nhất”. Từ Húc đánh một roi xuống, nhưng Tư Mã Ngung không hừ cũng không rên khiến hắn không được vui.
“Hừ, cái thứ hai”. Hắn tăng thêm lực, nhưng Tư Mã Ngung cũng chỉ tùy ý rên rỉ hai tiếng, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
“Nhảm nhí, hừ”. Hắn không ngừng lại, liên tục đánh ba roi, còn dùng tất cả khí lực toàn thân, khiến hoàng đế đau đến kêu to. Thấy trên lưng y nổi lên ba vết hồng, bây giờ hắn mới thật sự thấy hả giận.
Từ Húc buông roi, lại nằm xuống trường kỷ an thai.
“Húc Nhi, đau lắm, muốn lấy mạng phu quân sao? Trẫm bắt ngươi bồi thường”. Tư Mã Ngung mặc long bào, nằm bên cạnh ái thê làm nũng.
“Bồi thường? Còn muốn ta đánh ngươi năm roi nữa?”. Từ Húc trêu đùa hoàng đế.
“Hôn một cái, được không?”. Tư Mã Ngung ai ai khẩn cầu, dường như rất ủy khuất.
“Thật sự chỉ hôn một cái?”. Từ Húc không tin hoàng đế chỉ hôn một chút là thỏa mãn.
“Thật sự mà”. Tư Mã Ngung nói.
“Được rồi”. Hắn khuất phục, thôi thì hôn một cái vậy.
“Trường An, phái người đưa hắn quay về Động Tĩnh lâu đi”. Tư Mã Ngung thấy Mộ Dung còn đang nhìn, lập tức phân phó Lý Trường An đưa hắn rời khỏi Đại Minh cung.
“Trường An, nhớ rõ phải chăm sóc cho công tử thật tốt”. Từ Húc bổ sung một câu.