Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG 67

Sau khi đế hậu bãi giá quay về Quang Hoa Điện, Đức Phi và Hiền Phi dẫn đầu hậu cung phi tần cùng nhiều phu nhân đại thần khác tiến đến chúc mừng, sau đó các nàng chuyển sang nói chuyện phiếm với Từ Húc, khiến người thân hoàng đế phải đợi ngoài phòng chờ được gọi vào.

“Bản cung bây giờ thể nghiệm mới biết được, thì ra mang thai vất vả như vậy, thường xuyên nôn mửa, hoàn toàn không ăn uống được, chỉ thích ăn đồ chua, tuy rằng giờ không còn nữa, nhưng con lại thường hay đá ta, thật bướng bỉnh”. Từ Húc bắt đầu kể khổ với mọi người.

“Nương nương, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút, muội muội trước kia mang thai Cần Nhi cũng như vậy mà”. Đức Phi nghĩ, mang thai tự nhiên sẽ có bệnh trạng này, cho dù ngươi là nam nhân, cũng không thể tránh khỏi, hơn nữa hoàng đế hết mực che chở người như vậy, ngươi còn oán giận chuyện gì. Đương nhiên những lời này nàng sẽ không nói ra.

“Bản cung sao lại không nghỉ ngơi, Thánh Thượng thường xuyên lải nhải bên tai ta, cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Bây giờ một ngày đã ngủ hết sáu canh giờ, chỉ có nửa canh giờ được đến ngự hoa viên tản bộ, thật sự là buồn chán”. Hắn thoạt nhìn hơi mất hứng.

“Húc Nhi ngoan, nhanh ăn tổ yến”. Tư Mã Ngung tiếp nhận tổ yến từ tay Lý Trường An, muốn tự mình đút hắn ăn.

“Ngung, ta thật sự không muốn ăn, ngán lắm, mỗi ngày đều phải ăn tổ yến”. Mọi người lần đầu tiên thấy hắn nổi giận với hoàng đế, rất muốn biết hoàng đế sẽ phản ứng ra sao? Có tức giận không? Các nàng trước kia từng nghe nói, có một phi tần vì mang long thai mà kiêu ngạo, kết quả làm hoàng đế tức giận, hậu quả là một xác hai mệnh, tiểu hoàng tử trong bụng bị phá, tuy nhiên không ai biết chuyện này có thật hay không, cũng không có người nào dám chứng thực.

“Nhưng hôm nay là tuyết lê yến oa thủy (tổ yến chưng tuyết lê), không phải băng đường tổ yến thủy (tổ yến chưng đường phèn)“. Tư Mã Ngung không thể trách cứ, chỉ có thể cẩn thận giải thích, hy vọng hắn sẽ ngoan ngoãn ăn.

“Cũng đều là tổ yến, có khác gì? Ta không ăn”. Từ Húc quả quyết nói không.

“Thánh Thượng, ngài không nên tức giận, nương nương đang mang thai, sẽ dễ bực bội hơn bình thường”. Hiền Phi trấn an hoàng đế, tránh việc hoàng đế không tìm hoàng hậu, lại đi tìm các nàng gây chuyện.

“Không sao, trẫm hiểu được, người mang thai là như vậy, trẫm tuyệt đối sẽ không để ý”. Tư Mã Ngung tỏ vẻ không có gì khiến mọi người hồi hộp không thôi.

“Ngung, được rồi, ta ăn, nhưng phải kéo dài thời gian tản bộ cho ta, mỗi ngày một canh giờ, được chứ?”. Hắn mở miệng thương lượng, ăn tổ yến, có thể, nhưng phải thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

“Trẫm cho phép, nhưng ngươi mỗi ngày phải ăn ba bát tổ yến, không được lén nhổ ra, có thể đáp ứng trẫm không?”. Tư Mã Ngung mỉm cười đồng ý giao dịch.

“Được, ta đáp ứng ngươi, tản bộ nhiều một chút cũng có ích cho đứa bé”. Hắn lập tức trở nên hớn hở, há mồm để hoàng đế đút tổ yến.

“Nương nương phải thông cảm cho Thánh Thượng, năm trước thiếp thân mang thai, tướng công nhà ta Trạng Nguyên gia vội vàng ở bên ngoài vui vẻ với kỹ nữ. Đợi đến khi thiếp thân sinh con xong, chưa quá ba tháng, kỹ nữ đó đã mang thai, hắn đành phải danh chính ngôn thuận thú nàng trở về làm thiếp. Bây giờ nàng ở nhà làm chính thất, còn lại trở thành tiểu thiếp. Ta cũng vì hắn sinh con, nhưng bây giờ hắn lại chê bai ta đã già. Hắn không nghĩ đến năm xưa nếu không có ta thiêu thùa may vá cầm bán, hắn làm gì có lộ phí lên kinh thi cử”. Lý Trần Thị – phu nhân của Trạng Nguyên Thượng Lưỡng Giới đương nhiệm lễ bộ tả thị lang kể khổ với Từ Húc.

“Sao lại có thể như vậy, dám đối xử với thê tử như thế, thiên lý không thể chấp nhận được, đã có con mà còn dám ra ngoài lêu lổng, quả thật là thấp hèn, hắn sao không học tập Thánh Thượng chúng ta”. Từ Húc lấy Tư Mã Ngung ra làm tấm gương, hiển nhiên đã quên mất chuyện hoàng đế lúc trước cũng là người như vậy, chỉ là không triệu kĩ mà thôi.

“Ngoan ngoan, không tức giận”. Tư Mã Ngung sợ hắn bị kích động, ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

“Xin nương nương thay thiếp thân chủ trì công đạo”. Lý Trần Thị nức nở.

“Ngung, ta không sao. Trường An, phái người đến quý phủ nàng truyền ý chỉ của bản cung, nói cho hắn phải đối xử với thê tử cho thật tốt, không được vứt bỏ thê tử. Thê là thê, thiếp là thiếp, đích là đích, thứ là thứ, không được lẫn lộn, nếu bản cung biết đích, thiếp của hắn dám can đảm không coi ai ra gì, gây khó dễ chính thất, tuyệt đối không tha. Còn nữa, bản cung phong ngươi là nhất phẩm phu nhân, trượng phu của ngươi xuống làm quan viên tam phẩm, bản cung xem hắn có thể kiêu ngạo thế nào? Ngung, ngươi nghĩ sao?”. Từ Húc trở thành người bảo vệ lợi ích của chính thất khắp thiên hạ.

“Trẫm tùy ngươi quyết định”.

“Tạ ơn Thánh Thượng và nương nương đại ân đại đức”. Lý Trần Thị quỳ xuống dập đầu.

“Ngung, vậy ngươi hạ chỉ cấm quan viên đã kết hôn có thê tử khoẻ mạnh ra ngoài tìm kỹ nữ, như vậy mới có thể sửa đổi tận gốc”.

“Húc Nhi, trẫm đồng ý, cứ làm như vậy đi”. Tư Mã Ngung nghĩ, các ngươi về sau cùng nhau chịu đựng, dù sao Húc Nhi chỉ sinh được một lần, sau này không cần nhịn nữa, còn các ngươi thì phải nhịn, ai bảo dám cả gan cười trẫm, rất xứng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.