CHƯƠNG 6
Cẩu nhân mơ hồ nhìn thấy thái hậu đứng ở xa xa, đang ngoắc tay với hắn. Vị lão phật gia này luôn yêu thương hắn như cháu trai, từ nhỏ đã phong hắn là An Lạc hầu, còn lưu hắn lại trong cung, hắn lúc đó còn tôn quý hơn thái tử. Mười hai năm trước, tiên đế phát động cải biến cung đình, một lưới bắt cả thái hậu và vây cánh của nàng, lão phật gia bị bắt về Xương Khánh cung an hưởng tuổi già. Dù rằng bản thân đã khó bảo toàn nhưng nàng vẫn bảo vệ cho hắn, giấu hắn trong phòng ngủ của mình. Tuy rằng cuối cùng hắn vẫn bị bắt, nhưng hắn vĩnh viễn cảm kích lão phật gia.
Lão phật gia bảo vệ quyền lợi thất bại. Tiên đế sau khi chấp chính được hai năm thì băng hà. Nàng làm hoàng thái hậu được năm năm, cũng băng hà lúc tám mươi hai tuổi. Nhớ rõ lúc ấy Tư Mã Ngung mắng hắn là hồ ly tinh, nói lão phật gia lúc hấp hối mà vẫn còn nhớ đến hắn, hoàn toàn không để ý đến hoàng đế tôn tử bên cạnh, bởi vậy hắn bị chủ nhân hung hăng trừng phạt.
Nàng tìm đến hắn, chắc chắn là vì hắn bị chủ nhân nhẫn tâm giết chết, không cần làm cẩu nô nữa, hắn hưng phấn chạy đến bên lão Phật gia. Nhưng vô luận hắn chạy thế nào, khoảng cách của hắn và lão phật gia vẫn càng lúc càng xa. Cuối cùng chỉ nghe được tiếng của hoàng đế vang lên “Tiện nô, cho dù có đuổi tới quỷ môn quan, trẫm cũng phải mang ngươi trở lại khóa bên người”.
Hắn bởi vậy mà điên cuồng kêu to “Đã mười năm, ngươi hãy tha cho Từ Húc đáng thương, ta là người, không phải là chó”.
Cẩu nhân đột nhiên cảm thấy một đợt lạnh trên trán, cả người liền tỉnh táo.
“Ngươi là ai, ta không chết sao, nơi này là địa phủ phải không? Ngươi là quỷ?”. Hắn mở mắt chỉ thấy một người xa lạ, vì thế khoái hoạt hỏi.
“Nơi này là Trường Lạc cung, ngươi không chết, ta là ngự y phụng mệnh chữa bệnh cho ngươi”.
“Thì ra là thế, đúng rồi, nơi này là phòng ngủ của ta. Sao ngươi lại phải cứu ta, nếu ngươi có lòng từ bi thì hãy làm cho ta chết đi, ta chỉ là một con chó, không đáng để ngươi lãng phí thời gian chữa bệnh”. Cẩu nhân bi ai nói.
“Nô nhân của trẫm, chẳng phải ngươi đã quên rồi sao, không có trẫm phê chuẩn, ngươi sẽ không được chết, hay ngươi muốn trẫm đem cả nhà ngươi lăng trì xử tử thì ngươi mới yên lòng”. Ngự y chưa kịp trả lời, Tư Mã Ngung đột nhiên bước vào, xem ra là bị thái độ của cẩu nhân chọc giận.
“Chủ nhân, ta biết sai rồi”. Hắn định đứng lên, bởi vì chủ nhân chưa nói hắn không cần làm chó, chó không thể nằm trên giường. Tuy biết mình tuyệt đối không thể, nhưng hắn vẫn giãy dụa đứng lên, hạ bộ đau rát khiến hắn không thể hoạt động.
“Chó hoang, tiếp tục nằm trên giường, không cần lộn xộn. Ngươi tạm thời phụ trách thay trẫm trông coi nô lệ không biết tốt xấu này cho đến khi hắn có thể xuống giường làm một con cẩu mới thôi, nếu hắn không nghe lời, cứ lấy roi đánh hắn, được chứ?”. Tư Mã Ngung nghiêm khắc phân phó ngự y.
“Thần lĩnh chỉ”.
“Vậy nô nhân của trẫm có nghe được không?”. Ngữ khí của y đã dịu lại.
“Gâu, gâu”. Ta đã biết.
“Ngươi hiện tại là người, cứ nói tiếng người”. Tư Mã Ngung thấy hắn còn đang làm cẩu, nhắc nhở hắn tạm thời là người.
“Nô nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, nhất định sẽ nghe theo lời ngự y đại nhân”. Cẩu nhân cung kính trả lời chủ tử.
“Trẫm còn phải xử lý chính vụ, bãi giá hồi cung, nô nhân phải ngoan ngoãn”.
“Nô không thể hầu hạ chủ nhân, thỉnh chủ nhân bớt giận”. Cẩu nhân chưa nói xong, y đã rời đi.
“Ngự y đại nhân, ta đến tột cùng đã hôn mê bao lâu? Khi nào mới có thể xuống giường? Chỉ cần ta không chết, ta liền làm một cẩu lấy lòng chủ nhân”. Cẩu nhân lo lắng nói, một con cẩu nếu không thể hầu hạ chủ nhân của mình thì sẽ không có giá trị. Theo cá tính của chủ nhân, hắn sẽ bị tra tấn gấp bội.
“Ngươi hôn mê đã hai ngày, đổ máu không ngừng. Cuối cùng Thánh Thượng đặc biệt phê chuẩn cho ta sử dụng nhân sâm ngàn năm trân quý, Thiên Sơn Tuyết Liên, và rất nhiều linh dược khác mới cứu được tính mạng của ngươi. Ít nhất cũng phải mất mười ngày mới có thể xuống giường được, không cần phải lo lắng, Thánh Thượng vừa rồi đã nói để ngươi tĩnh dưỡng đến khi nào hồi phục mới thôi, cho nên tuyệt đối sẽ không trách cứ ngươi”. Ngự y trả lời chi tiết.
“Cho một cẩu nô ti tiện những thứ trân quý như vậy, chủ nhân thật sự là kỳ diệu”. Cẩu nhân tự giễu.
“Ngươi không nên coi nhẹ mình. Kỳ thật Thánh Thượng rất quan tâm đến ngươi, hai ngày nay ngồi bên giường nhìn ngươi hôn mê mà không nói được lời nào, hơn nữa tâm tình lại rất kém, nhiều cung nhân đã phải chịu nghiêm trị vì những việc nhỏ”. Ngự y đem tâm tình của mình nói ra.
“Ngự y đại nhân, hắn là hoàng đế của thiên hạ, còn ta lại là đồ chơi của hắn. Nếu ta thật sự trở thành một người sắp chết, hắn sẽ thua, không thể tra tấn ta, bởi vậy mới trăm phương nghìn kế cứu sống ta. Ngươi cũng nhìn thấy trên người ta rất nhiều vết thương, roi da, trúc bản, hình côn, bàn nóng, ngân châm, và rất nhiều phạt hình không thể tưởng tượng được. Mười năm qua, không khổ hình nào mà ta chưa từng nếm qua, đợi cho ta có thể xuống giường, khi ấy hắn sẽ dùng mọi thủ pháp để tra tấn ta, vĩnh viễn không có ngày kết, trừ phi ta chết, hoặc là hắn chết”. Cẩu nhân thê lương nói.