Vote
Chương 16
1.8K 133 34
_Sáng nay mị dậy sớm nên giờ viết xong rồi! Đăng luôn nè!
___________________________
Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi
Nó nhanh chong được đưa vào phòng phẫu thuật. Lại một lần nữa nó vào bệnh viện nhưng lần này không phải Hàn Thương mà là bệnh viện Bạch Đông, bệnh viện của Tiêu gia. Nó ở bên trong, hắn ở ngoài này lòng như lửa đốt. Nhận được tin ông bà Hạ và bố mẹ hắn lập tức đến Bạch Đông.
Một lúc sau anh lững thững đi đến, hắn vừa nhìn thấy liền lao vào đấm làm cho anh ngồi phịch xuống đất. Anh không đánh lại, anh biết cú đấm đó là hoàn toàn đúng. Sợ làm náo loạn trong bệnh viện Tiêu Tử Quân vội chạy đến giữ hắn lại.
_Hàn Thiên Vũ, Tâm Tâm mà xảy ra chuyện gì tao sẽ không để cho màu sống yên ổn đâu!-hắn gào lên.
Cánh cửa mở ra, ông bác sĩ vừa đi ra đã bị hắn xốc cổ lên tra hỏi:
_Nói nhanh, cô ấy sao rồi?
_Xin cậu bình tĩnh, cô ấy bị mất quá nhiều máu! Ở đây có ai có nhóm máu O không ạ?
Hắn buông tay, người hắn như đông thành đá, bà Hạ nghe vậy lập tức nhất đi. Hắn nhóm máu AB, làm sao có thể truyền máu cho nó được chứ?
_Xin lỗi bác sĩ, mẹ con bé cũng nhóm máu O nhưng sức khỏe cô ấy vốn không tốt, giờ lại bị ngất! Xin bác sĩ hãy làm tất cả cứu con tôi!-ông Hạ vừa đỡ bà Hạ vừa cầu xin.
Ông bà Trương cũng muốn giúp lắm nhưng ông bà là nhóm máu AB, chẳng lẽ nó không thể cứu được chắc?
_Tôi nhóm máu O!
Tất cả đồng loạt hướng về nơi phát ra câu nói. Anh dựa vào tường, máu trên khoé môi vẫn rỉ ra.
_Mời cậu lập tức theo tôi đi xét nghiệm!-y tá đứng đó dẫn đường cho anh.
Hắn đứng đó nhìn anh đi khuất, hai tay nắm chặt. Trong lúc nguy cấp người cứu nó lại là anh mà không phải là hắn. Lấy máu xong cô y tá lập tức đem máu tới phòng nó.
Sau 2 tiếng phẫu thuật căng thẳng nó được đẩy ra, mọi người lập tức đi theo nó. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó, lòng hắn chợt dâng lên nỗi xót xa. Tại sao nó lại đỡ nhát dao đó cho hắn, hắn thà làm người bị thương để nó an toàn còn hơn là để nó phải chịu đau đớn thay hắn.
_Mọi người về hết đi, con sẽ chăm sóc cô ấy!-hắn nói.
Tin tưởng hắn, 2 cặp bố mẹ ra về. Anh cũng không muốn ở lại, nhìn nó anh lại thấy tội lỗi của mình. Anh ra ngoài, ngồi lên xe của mình rồi mở một tập phong bì ra. Đây là tập phong bì anh nhờ cô y tá lúc đó xét nghiệm.
“Kết quả xét nghiệm huyết thống là 0,01%”
Anh nhìn vào đó, không cảm xúc, không hiểu tại sao anh lại làm vậy. Những điểm giống nhau trên khuôn mặt làm anh hơi ngờ ngợ, nhưng khi thấy kết quả này anh đã khẳng định, đó chính là duyên phu thê. Anh không hiểu lúc đó anh nghĩ quẩn mà lấy dao định đâm hắn, cũng không hiểu sao nó lại có mặt lúc đó? Nhưng tại sao nó lại bảo vệ hắn, chẳng lẽ nó đã động tâm với hắn. Anh tự cười nhạo bản thân, 12 năm qua anh với nó như hình với bóng, anh quan tâm tới nó từng chút một vậy mà nó lại không hề có cảm xúc, vậy mà hắn mới quen nó 2 tháng đã khiến nó rung động. Rốt cuộc trong lòng nó anh là gì, là bạn, là anh trai, hay người yêu? Nhiều lúc anh tự hỏi tại sao anh lại yêu nó đến vậy, vì nó đẹp, vì nó lãnh đạm, hay vì nụ cười hồn nhiên của nó? Yêu một người không cần lý do, khi nhận ra thì ta đã yêu người đó sâu đậm rồi!
“Tâm Tâm, tớ xin lỗi, tớ sẽ bù đắp cho cậu!”
-----------------------
Hắn ngồi cạnh nó cả đêm, không rời mắt khỏi nó một giây, chỉ sợ rời mắt nó sẽ biến mất khỏi hắn. Lau mặt cho nó chợt chạm vào vết thương đã thành sẹo trên má, đó là một vết sẹo dài trên má phải, nhưng có lẽ vết sẹo ở bụng nó mới lớn. Đã 12 giờ rồi mà hắn vẫn chưa chợp mắt, hắn ngồi ngắm nó mãi mà không thấy chán. Nó thật sự rất đẹp, làn da trắng không tì vết, lông mày thanh tú, bờ môi mỏng tựa anh đào, căng mọng như mời gọi hắn. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi ấy.
“Anh yêu em”
2 giờ, hắn vẫn chưa ngủ, hắn ngồi làm bài tập cho nó. Chữ nó rất đẹp, quyển sách nào cũng được bọc cẩn thận, tên ngoài bìa cũng rất đẹp. Hắn thấy một quyển sách ghi bên ngoài “Không phải Tâm Tâm không cho xem”, hắn cười, bảo không xem càng làm người ta muốn xem. Hắn mở ra, thì ra là nhật kia của nó. Đọc trộm nhật ký của người khác là không hay đâu.
“Ngày dài tháng rộng năm bao la
Ngày hôm nay tôi chuyển tới nhà tên đáng ghét [.....] Tên đó làm tôi mỏi rời cả lưng ra, sao tên đó dư sinh lực thế nhỉ? Tôi rất sợ có thai, chắc phải đi mua thuốc tránh thai mất thôi!”
“Ngày dài tháng rộng năm bao la
Hôm nay tên đáng ghét đó hôn tôi, tôi thấy tim đập rất mạnh, mặt nóng hết lên [.....] Tôi cảm thấy ấm áp khi ở cạnh cậu ấy, cậu ấy ôm tôi khiến tôi thấy ấm, thiếu cậu ấy tôi thấy rất trống trải. Tôi cần sự quan tâm của cậu ấy, thích cái cách cậu ấy hôn tôi. Chẳng lẽ tôi đã thích cậu ấy?”
Hắn đọc đến đây tự nhiên mắt hắn nhoè đi, nhìn cô gái đang nằm trên giường hắn bỗng cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng nó cũng đã thích hắn, hắn vui lắm! Nước mắt hắn cứ thế trào ra, hạnh phúc quá hoá thành nước mắt, hắn đến cạnh giường nó, kéo chăn rồi nằm cạnh nó.
_Tâm Tâm, cảm ơn cậu đã chấp nhận tớ! Cảm ơn cậu nhiều lắm, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu, tớ yêu cậu nhiều lắm!
_Hic...Trương Thanh Phong...hic...
Nước mắt nó làm ướt vạt áo hắn, tay thì túm chặt áo hắn. Cô gái của hắn lại gặp ác mộng rồi, lần này lại gọi tên hắn khiến hắn ấm lòng. Gạt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt khuynh thành, hắn thì thầm:
_Tớ ở đây rồi, đừng khóc, tớ sẽ bảo vệ cậu!
Nghe thấy nó ngừng khóc, ôm chặt lấy hắn. Mèo con ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn yên giấc, còn hạnh phúc nào khi tình cảm mình được đáp trả. Chắc lo cho hắn nên nó mới khóc gọi tên hắn, hắn ôm chặt nó. Cô gái bé nhỏ của hăm đã chịu nhiều nỗi đau rồi, hắn nhất định sẽ cho nó một cuộc sống êm đềm, hắn sẽ bảo vệ nó, không cho ai chạm vào nó dù chỉ một sợi tóc. Bởi vì....hắn yêu nó!