Cậu Tốt Nhất Là Thế

Chương 11: Chương 11: Mày là thẳng đi?




Bên cạnh Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch vây rất nhiều người.

Vừa nãy Nhan Tử Mịch chơi bóng, hai người đụng phải Nhan Tử Mịch, hai cái đầu cao cao giờ đây vẻ mặt lại như nhau, đứng bên cạnh không biết làm sao.

Là người đều có thể cảm nhận được Bùi Hoán đang không vui.

Không biết ai đưa cho giấy và oxy già, Bùi Hoán đang xử lí cho Nhan Tử Mịch.

Khoảnh khắc oxy già đổ xuống, lòng bàn tay Nhan Tử Mịch lập tức nổi lên bọt bóng, cả một mảng lớn, nhìn mà ghê.

Nhan Tử Mịch cắn răng không nói chuyện, nhưng con gái xung quanh lại hét lên.

Trông đã thấy đau.

Tay Bùi Hoán tuy rằng cẩn thận, nhưng lại vẫn luôn không nói chuyện, bắt đầu cúi đầu xử lí vết thương cho Nhan Tử Mịch.

Đơn giản xử lí tay xong, Bùi Hoán hỏi: “Còn nữa không?”

Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không có, chỉ chỗ này.”

Bùi Hoán lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lúc này sau lưng có người nói: “Xin lỗi, tôi thấy cậu ấy buồn chán nên bảo cậu ấy ném rổ thử xem.”

Một người khác cũng nói: “Tôi nữa tôi nữa, tôi không nhìn thấy đằng sau có người nên đâm phải, xin lỗi.”

Bùi Hoán không nhìn bọn họ, chỉ nói: “Đây là tay vẽ tranh.”

Bùi Hoán mang Nhan Tử Mịch tới phòng y tế, lấy ít thuốc rồi lại mang về kí túc xá.

Vu Nam và Tiểu Đông cũng ở đó, bọn họ thấy thương trên tay Nhan Tử Mịch, đồng thời kinh ngạc ồ một tiếng.

“Sao thế?”

Nhan Tử Mịch: “Không cần thận ngã một cái, không sao.”

Tiểu Đông ồ một tiếng, cầm thuốc lá trên bàn lên muốn châm.

Nhưng bật lửa vừa tạch một tiếng, Bùi Hoán liền quay đầu nhìn cậu ta.

Tiểu Đông lại thả thuốc xuống.

Bùi Hoán theo lời bác sĩ nói xử lí tốt vết thương cho Nhan Tử Mịch, hỏi cậu: “Sẽ ảnh hưởng cậu vẽ tranh không?”

Nhan Tử Mịch nắm tay lại một chút: “Sẽ không, vết thương nhỏ” Cậu cười với Bùi Hoán một cái: “Bác sĩ không phải nói rất nhanh sẽ có thể khỏi sao.”

Bùi Hoán: “Cậu còn cười.”

Nhan Tử Mịch nhẹ nhàng đặt mu bàn tay lên mu bàn tay Bùi Hoán: “Không liên quan tới họ, em tự mình muốn chơi, cũng không chú ý có người tới.”

Bùi Hoán ừ một tiếng.

Nhan Tử Mịch: “Hơn nữa bọn họ đã xin lỗi rồi.”

Bùi Hoán: “Cậu không phải nên quan tâm bản thân mình sao?”

Nhan Tử Mịch: “Vậy anh về sau phải tiếp tục chơi bóng với bọn họ.”

Bùi Hoán: “Không đến mức đó.”

Nhan Tử Mịch nghiêng đầu nhìn ánh mắt Bùi Hoán: “Anh cười một cái.”

Bùi Hoán thật sự cười.

Ngược lại không phải bời vì Nhan Tử Mịch bảo cười thì cười, anh chính là......

Anh chính là cười rồi.

Qua một lúc thì Bùi Hoán liền đưa điện thoại cho Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch: “Cái gì thế.”

Cậu cúi đầu nhìn, Bùi Hoán cho cậu xem là nhật kí trò chuyện ở nửa tiếng trước cùng với một người tên là Vương Việt.

Vương Việt: [Thật sự xin lỗi, cậu ấy không sao chứ?]

Vương Việt: [Tôi và Tôn Tín tí nữa đi mua chút thuốc cho cậu ấy, đưa tới kí túc xá cậu nhé]

fire: [Không sao, tôi mua rồi]

Vương Việt: [Trông khá nghiêm trọng, có chuyện phải nói đấy]

Vương Việt: [Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi đều rất xin lỗi]

fire: [Không sao, không cần lo lắng, qua mấy ngày là khỏi rồi]

fire: [Tôi vừa nãy nói chuyện hơi kích động]

Vương Việt: [Vậy thì sao đâu, cậu ấy không sao là được]

Nhan Tử Mịch xem xong thoả mãn cười.

Bùi Hoán: “Còn dám chơi bóng không?”

Nhan Tử Mịch: “Dám” Cậu chỉ Bùi Hoán: “Chỉ chơi với anh.”

Bùi Hoán mang theo chút giận dữ: “Tôi cũng đâm cậu.”

Nhan Tử Mịch tiếp đó cười đùa: “Vậy anh nhẹ chút.”

Lời này nói xong, Triệu Địch bên kia đột nhiên phun một ngụm nước ra.

Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch đồng thời xoay đầu nhìn Triệu Địch, Triệu Địch xua tay với bọn họ, giống như còn nhịn cười.

Bọn họ lại quay đầu về.

Bùi Hoán cầm tay của Nhan Tử Mịch lên, không biết là thưởng thức thành quả của mình hay là gì khác, nhìn nhìn chính diện, lại nhìn đằng sau.

Nhìn tay này, lại nhìn tay kia.

“Triệu Địch gọi tôi, tôi quay đầu lại nhìn thấy nhiều người vây quanh cậu như thế” Bùi Hoán đột nhiên mở miệng, cũng nói rất nhẹ: “Tôi cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, rất khẩn trương.”

Nhan Tử Mịch cũng nhìn tay mình, trái tim đập cẩn thận từng li từng tí: “Khẩn tưởng cái gì, ngã mà thôi.”

Bùi Hoán không đồng ý liếc Nhan Tử Mịch: “Qua đó thấy hai tay cậu là máu” Bùi Hoán sờ băng vải vết thương một cái, anh tự mình cười: “Bỗng nhiên không biết làm thế nào.”

Bùi Hoán: “Rõ ràng sắp khóc, lại đang giả vờ kiên cường, nói không sao.”

Nhan Tử Mịch không biết Bùi Hoán sao lại bỗng nhiên nói với cậu cái này, nói nghiêm túc tới thế, giống như thật sự cực kì để ý tới Nhan Tử Mịch, thật sự cực kì muốn bảo vệ Nhan Tử Mịch trong lòng bàn tay.

Nhưng rõ ràng Bùi Hoán chỉ là đang tự thuật đơn giản, có lẽ phần áy náy này còn bởi vì Nhan Tử Mịch là anh mang tới.

Bất thường chỉ có Nhan Tử Mịch.

“Em có chỗ nào sắp khóc.” Nhan Tử Mịch cụp mắt không nhìn Bùi Hoán.

Bùi Hoán nhẹ nhàng véo mặt Nhan Tử Mịch: “Còn không có.”

Nhan Tử Mịch cứ: “Không có.”

Bùi Hoán thả mặt Nhan Tử Mịch ra: “Về sau đợi sân bóng không có người, tôi lại mang cậu tới.”

Nhan Tử Mịch: “Được.”

Nói tới đây, Tiểu Đông đằng sau chen một câu: “Đợi sân bóng không có người, vậy thì phải tối đen tới mức nào.”

Vu Nam cười bổ sung thêm câu: “Đêm khuya tới sân bóng chỉ đánh bóng sao?“. Truyện Lịch Sử

Tiểu Đông: “Nếu không hai bọn họ có thể làm gì?”

Triệu Địch chiến thuật uống nước.

Tiểu Đông quay đầu hỏi: “Đàn em, chơi game không?”

Bùi Hoán: “Mày đùa cái gì thế?”

Tiểu Đông ồ hai tiếng, cười: “Bị thương rồi.”

Làm chuyện này, thời gian đã lãng phí rất nhiều.

Lúc này không sao rồi, Nhan Tử Mịch cũng không có lí do ở lại, cậu mang theo thuốc Bùi Hoán cho rồi đi về.

Nhưng đi tới cầu thang mới nhớ ra không mang áo khoác.

Cậu lại vòng về.

Kí túc xá Bùi Hoán rất ít khi đóng cửa, đi tới gần, Nhan Tử Mịch có thể nghe bên trong có giọng nói truyền tới.

Là Tiểu Đông đang nói chuyện.

Lại đi thêm mấy bước, Nhan Tử Mịch nghe rõ Tiểu Đông đang nói cái gì.

Cậu ta nói cậu con trai mấy hôm trước tỏ tình thành công ở kí túc xá nam kia, bọn họ chia tay rồi.

Nhan Tử Mịch cũng nghe nói chuyện này, chia tay là người con trai tỏ tình kia đề ra, nói không hợp.

Như trò đùa, rất bất thường.

Bên trong Tiểu Đông dường như hỏi câu gì đó, Nhan Tử Mịch không nghe rõ.

Nhưng câu tiếp theo là Bùi Hoán nói.

Anh nói: “Không hứng thú, bọn họ đồng tính có liên quan gì tới tao.”

Nhan Tử Mịch và cửa kí túc xá Bùi Hoán chỉ có khoảng cách nửa bước chân, nhưng cậu không bước tới nữa, xoay người rời đi.

Nhan Tử Mịch à Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch không biết sau khi cậu rời đi, chủ đề của kí túc xá lại chuyển lên người cậu.

Khởi nguồn là Triệu Địch nhận được tin wechat, cậu ta sau khi nhìn thấy nội dung gì đó cười một cái, bài tập cũng không làm, quay đầu gọi một tiếng: “Bùi Hoán.”

Bùi Hoán: “Hửm?”

Triệu Địch: “Có người muốn wechat Nhan Tử Mịch, cho không?”

Bùi Hoán gõ phím Enter một cái trên máy tính: “Ai muốn?”

Địch người bạn của chị em phụ nữ vô cùng nhiệt tình, lập tức đi tới đưa nội dung trò chuyện cho Bùi Hoán xem: “San San muốn, cô ấy rất ít khi muốn wechat người khác.”

Bùi Hoán tắt thứ viết xong rồi đi: “Nhan Tử Mịch không dùng điện thoại.”

Triệu Địch cười: “Hả?”

Bùi Hoán: “Cứ trả lời thế.”

“Này sao được” Triệu Địch cầm điện thoại về: “Mày sao lại cắt đứt đào hoa của đàn em người ta.”

Bùi Hoán: “Đừng tìm tao muốn.”

Triệu Địch nghĩ: “Thực ra wechat tao cũng có.”

Bùi Hoán xoay đầu nhìn Triệu Địch.

Triệu Địch cười: “Ai da tao đương nhiên sẽ không cho.”

Mới nói xong, Triệu Địch liền nhìn thấy Bùi Hoán đi gọi điện thoại cho Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch bên kia nhận rất nhanh.

Bùi Hoán: “Tới đâu rồi?”

Nhan Tử Mịch: “Lên xe bus rồi.”

Bùi Hoán: “Áo khoác cậu không mang đi.”

Trong lòng Triệu Địch chậc một tiếng, cậu ta còn cho rằng muốn nói tới chuyện của San San.

“Dạ” Nhan Tử Mịch bên kia nói: “Lần sau đi.”

Bùi Hoán cầm lấy áo khoác của Nhan Tử Mịch, lập tức nhìn thấy vết máu trên ống tay áo.

Bùi Hoán nói: “Được.”

Anh nói xong thì đeo tai nghe lên, cầm lấy áo khoác của Nhan Tử Mịch ra ban công.

Cũng nói với Nhan Tử Mịch: “Lúc nãy trong học viện thông báo, thời gian thi đấu sửa đổi, thứ 2 tuần sau.”

Nhan Tử Mịch a một tiếng: “Vậy anh cố lên.”

Bùi Hoán cười: “Tôi không phải bảo cậu cổ vũ cho tôi.”

Nhan Tử Mịch lập tức: “Thế hả, vậy em thu về, anh tuỳ tiện đi, thích thi đấu thế nào thì thi đấu như thế.”

Bùi Hoán càng cười: “Nhan Tử Mịch.”

Nhan Tử Mịch: “Làm gì?”

Bùi Hoán: “Dạo này rất bướng.”

Nhan Tử Mịch: “Thế hả? Có sao? Sẽ sao?”

Khoé miệng Bùi Hoán toàn là ý cười: “Không ở bên cạnh tôi nên dám nói như thế?”

Nhan Tử Mịch: “Ở bên cạnh anh em cũng dám.”

Bùi Hoán: “Cậu cứ chờ đấy.”

Nhan Tử Mịch vô cùng ngang: “Được, mau tới thu thập em.”

Bùi Hoán bật cười: “Bạn học Nhan Tử Mịch.”

Nhan Tử Mịch không dự liệu được Bùi Hoán lại sẽ gọi điện cho cậu, vì vậy hôm nay ngồi xe bus, nghĩ có thể nhanh chút.

Bây giờ lại ghét bỏ xe bus quá nhanh.

Con gió này thật thoải mái.

“Vậy nên?” Nhan Tử Mịch hỏi: “Vốn dĩ là muốn nói với em cái gì?”

Bên Bùi Hoán dường như có tiếng nước: “Tôi đi thi đấu điện thoại không nhất định ở cạnh người, nhưng nhiệm vụ ba ngày đó tôi sẽ đưa trước cho cậu.”

Nhan Tử Mịch nhìn cây ngoài cửa xe: “Được rồi thầy Bùi.”

Bùi Hoán: “Trở về mang cho cậu đồ trang sức điêu khắc của thành phố A, hiếm lạ không?”

Nhan Tử Mịch cười: “Vô cùng hiếm lạ.”

Bùi Hoán lại giao: “Gặp chỗ không hiểu lưu lại chờ tôi.”

Nhan Tử Mịch gật đầu: “Ok ạ” Cậu lại nói: “Có điều nếu như anh bận, em thật ra cũng có thể đi hỏi anh Triệu Địch, tiếng anh của anh ấy hình như......”

Bùi Hoán nói tiếp lời của Nhan Tử Mịch: “Rất kém.”

Nhan Tử Mịch: “Hả?”

Bùi Hoán: “Đừng đi hỏi nó.”

Nhan Tử Mịch: “Thôi được.”

Bùi Hoán lại nói: “Đợi tôi, không thiếu chút thời gian đó.”

Nhan Tử Mịch tay chống đầu: “Dạ được.”

Ngồi xe bus thời gian trôi qua rất nhanh, không tới bao lâu Nhan Tử Mịch đã đến nhà trọ.

Bùi Hoán cũng cúp điện thoại.

Sau đó Bùi Hoán vặn mở nước càng to lên.

“Hoán ei.”

Triệu Địch không biết lúc nào ra, dựa vào khung cửa ban công, ăn lựu, khuôn mặt mang nụ cười hóng hớt.

Bùi Hoán: “Hửm?”

Triệu Địch ăn bim bim: “Mày đang giặt áo của Tử Mịch à.”

Bùi Hoán đổ nước đi: “Dính máu.”

Triệu Địch a một tiếng: “San San lại tới muốn wechat Tử Mịch.”

Bùi Hoán trực tiếp: “Không cho.”

Triệu Địch và Bùi Hoán buôn một lúc, Bùi Hoán làm khuôn mặt không cho cho cậu ta.

Trời bên ngoài đã chỉ có thể dựa vào đèn tầng kí túc xá để chiếu sáng, mà người đàn ông này xắn tay áo, dưới ánh đèn yếu ớt của ban công này, cúi người giặt quần áo.

Không đúng, nên nói thế nào nhỉ.

Cúi người giặt áo Nhan Tử Mịch.

Thật sự đẹp trai.

Triệu Địch nhướn mày một cái, lại gọi: “Hoán ei.”

Bùi Hoán vặn nhỏ nước: “Có chuyện thì nói.”

Triệu Địch cười cắn hai miếng bim bim: “Quan hệ của mày và Tử Mịch khá tốt nhể.”

Bùi Hoán: “Không được?”

Triệu Địch đương nhiên: “Có thể.”

Triệu Địch lại: “Tao sao lại phát hiện mày vô cùng thương Tử Mịch.”

Bùi Hoán: “Có vấn đề?”

Triệu Địch cười: “Không có, không có không có.”

Bùi Hoán: “Cậu ấy chảy rất nhiều máu.”

Triệu Địch a một tiếng: “Vẫn tốt đi, đàn ông chảy chút máu tính là......”

Triệu Địch còn chưa nói xong, Bùi Hoán cắt ngang: “Mày ngã thử cái xem?”

Triệu Địch lập tức sửa miệng: “Xem ra quả thật rất đau, quả thật.”

Bùi Hoán tiếp tục giặt, Triệu Địch tiếp tục nhìn.

Nhìn rồi bỗng nhiên không trấn tĩnh nữa, khẩn trương tới độ nhét 5 miếng bim bim vào miệng cùng một lúc, nhai như hamster.

“Hoán à, mày xem hôm nay nhiều sao nhỉ.” Triệu Địch nói rồi lại nhét vài miếng bim bim.

Bùi Hoán lần này cuối cùng quay đầu lại: “Mày có chuyện?”

Triệu Địch ho: “Đôi tình nhân hôm nay Tiểu Đông nói, khá bất thường ha.”

Bùi Hoán ừ một tiếng không ngữ điệu gì.

“Bùi Hoán” Triệu Địch nuốt miếng bim bim kia xuống, lời nói cũng nhanh: “Mày là thẳng đi?”

Bùi Hoán nghĩ cũng không nghĩ: “Mày nói xem?”

Giọng điệu Bùi Hoán bình thường, thậm chí giống như còn đang hỏi ngược lại Triệu Địch mày đang đùa cái gì vậy.

Nhưng trên tay.

Bùi Hoán vung áo Nhan Tử Mịch một cái, sau khi kiểm tra tay áo thì cẩn thận treo nó lên.

Thẳng......nam?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.