Bùi Hoán, thế mà, chủ động, thêm wechat, người khác?!
“Vãi nồi chim én” Trên đường trở về, Triệu Địch rất là ngạc nhiên “Mày thế mà chủ động đi xin wechat người khác?”
Bùi Hoán: “Làm sao?”
Triệu Địch lại nói: “Mày muốn wechat Nhan Tử Mịch người ta làm gì?”
Bùi Hoán hỏi cậu ta: “Không thể muốn?”
“Ngược lại thì không phải, chính là ờ” Triệu Địch xoay đầu tìm kiếm sự đồng cảm: “Chúng mày không thấy kì lạ à?”
Vu Nam nói: “Thấy.”
Tiểu Đông gật đầu thừa nhận: “Ừm.”
Triệu Địch lại lặp lại: “Mày thế mà chủ động xin wechat người khác?”
Bùi Hoán cúi đầu lại liếc nhìn, lời mời thêm bạn tốt của Nhan Tử Mịch còn chưa tới.
“Tao sao lại không thể?” Bùi Hoán hỏi.
Triệu Địch lớn tiếng: “Mày trước giờ chưa từng chủ động thêm wechat người khác.”
Bùi Hoán: “Tao là như thế?”
Triệu Địch: “Trừ Nhan Tử Mịch, mày chủ động xin của ai chưa?”
Bùi Hoán còn thật sự nghiêm túc nghĩ.
Quả thực.
“Không có.”
Triệu Địch: “Mày thấy chưa mày thấy chưa, còn không hiểu sao xin của sinh viên khoa mỹ thuật, mày muốn làm gì?”
Đúng lúc này, wechat Bùi Hoán nhảy ra lời mời kết bạn mới.
Anh ấn đồng ý, hỏi Triệu Địch: “Có vấn đề?”
“Không có vấn đề” Triệu Địch lại haizz một tiếng: “Hai chúng mày thật sự không quen biết à? Tao nghe thấy chúng mày ở đó cái gì mà cảm cúm cái gì mà nước, nói cái gì thế?”
Bùi Hoán hỏi ngược lại: “Nếu quen hôm nay còn thêm wechat?”
Triệu Địch: “Cũng đúng.”
Triệu Địch thấy Bùi Hoán ấn vào vòng bạn bè của Nhan Tử Mịch, cùng thò lại gần: “Tao cũng muốn xem là đăng cái gì.”
Bùi Hoán tiện tay lướt lướt: “Không có gì.”
Đều là tranh.
Đều là tranh, còn có những đoạn văn râu ria.
Nhan Tử Mịch đã kiểm tra qua hai lần, quét mã xong ấn thêm bạn rồi nhanh chóng đi kiểm tra.
Cậu từ trước tới nay để chế độ chỉ xem được 1 tháng, số lần phát vòng bạn bè cũng không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước kia từng đăng một vài than vãn, nhưng đã sớm qua cả tháng rồi.
Bùi Hoán ấn đồng ý, điều đầu tiên Nhan Tử Mịch làm cũng là đi xem vòng bạn bè của Bùi Hoán.
Anh cũng là chế độ chỉ xem được 1 tháng, đáng tiếc một tin cũng không có.
Thoát ra, Nhan Tử Mịch phát hiện trong khoé mắt có người kì quái.
Cậu ngoái đầu thì thấy đàn chị cả khuôn mặt tươi cười nhìn cậu.
Nhan Tử Mịch hỏi: “Sao vậy ạ?”
Đàn chị: “Chuyện gì thế, cậu thế mà sẽ cho wechat.”
Nhan Tử Mịch: “Rất kì lạ sao?”
“Quá kì lạ!” Đàn chị cầm tờ rơi lên: “Cũng chưa thấy em giải thích hoạt động cho ai, sao thế?”
Nhan Tử Mịch cười nhẹ một cái: “Làm sao ạ?”
“Đúng!” Đàn chị lại phát hiện điểm mù: “Em còn cười với cậu ta.”
Nhan Tử Mịch cây ngay không sợ chết đứng: “Anh ấy đẹp trai.”
Bỗng nhiên đàn chị nghẹn lại một chút.
Sau đó mới cười lên: “Chính xác.”
Cô lại nói: “Rốt cuộc đều là trai đẹp, không cần biết là được xin wechat hay là chủ động xin wechat đều thuận lợi như thế, đúng không?”
Ánh mắt Nhan Tử Mịch bay đi: “Có người tới tư vấn.”
Đàn chị cười như không cười liếc Nhan Tử Mịch rồi mới xoay đầu rời đi.
Điện thoại Nhan Tử Mịch đang cầm lại rung lên một cái, cậu vội vàng cầm lên xem.
Bùi Hoán trước sau gửi cho cậu hai tin nhắn.
[Xin chào]
[Bùi Hoán, khoa toán năm 3]
Nhan Tử Mịch cúi đầu trả lời: [Nhan Tử Mịch, khoa mỹ thuật năm hai]
Cậu nghĩ nghĩ, bổ thêm một cái: [Chào đàn anh]
Bùi Hoán nói: [Tôi biết cậu]
Khoé môi Nhan Tử Mịch không khỏi cong lên: [Em cũng biết anh]
Sau đoạn tự giới thiệu đơn giản này, Bùi Hoán không có tin tức nữa.
Nhan Tử Mịch mím môi một chút, ấn mở ghi chú của Bùi Hoán.
Wechat của Bùi Hoán gọi là “fire”, Nhan Tử Mịch trước thay đổi thành Bùi Hoán nhưng lại xoá đi, đổi thành đàn anh.
Nhưng rồi lại xoá đi, đổi về cái tên vốn dĩ của anh.
Không nghĩ rằng vừa thoát ra, Bùi Hoán lại gửi tin nhắn tới.
fire: [Biết tôi mà hôm qua nói không quen biết tôi?]
Mặt Nhan Tử Mịch phút chốc nóng lên, may mà Bùi Hoán không ở bên cạnh.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ rõ ràng: [Anh hôm qua cũng không quen biết em]
Nhan Tử Mịch không biết, Bùi Hoán ở đầu bên kia cười một cái.
Anh hôm qua quả thực không quen biết Nhan Tử Mịch.
Có điều anh không nói.
fire: [Vậy cứ coi hôm nay chúng ta vừa quen biết đi]
Tay Nhan Tử Mịch gõ chữ ngày càng bay: [Được]
fire lại nói: [Cảm cúm thì đừng uống nước lạnh]
Nhan Tử Mịch liếm môi, buông điện thoại xuống, cũng liếc nhìn chai nước lạnh đặt bên bàn.
Một lúc sau mới cầm lên nói với Bùi Hoán: [Dạ]
Fire lại nói [Ngày hôm qua cảm ơn nước của cậu]
Nhan Tử Mịch: [Không có gì, anh đã nói cảm ơn rồi]
fire: [Tiếng cảm ơn đó là vì cậu thêm wechat tôi]
Nhan Tử Mịch khẽ chớp mắt.
Hình như không biết nói tiếp rồi, chỉ có thể nói: [Đều không có gi]
Lần này kết thúc, Bùi Hoán thật sự cũng không gửi tin nhắn tới nữa.
Nhan Tử Mịch dừng lại ở giao diện nói chuyện này mấy cái 1 phút rồi mới khoá điện thoại lại.
Trực tiếp khoá lại.
Sau bữa trưa, người hiển nhiên ít đi.
Nhưng sao lại càng buồn hơn nhỉ.
Nhan Tử Mịch cảm thấy lòng bàn tay mình rất nóng.
*
Qua một tuần đi học, buổi chiều tuần thứ hai lại là tiết Tiếng Anh.
Vẫn là toà nhà đó, phòng học đó, hôm nay Nhan Tử Mịch tới sớm 5 phút, lúc tới trong lớp không có một ai.
Cậu vẫn như cũ ngồi ở chỗ lần trước, gần cửa sổ, hàng cuối cùng.
Sân bóng rổ bên dưới ở trong ấn tượng của cậu từ trước nay không hề vắng, có điều hôm nay chơi bóng đều là người lạ.
5 phút sau, bạn học lục tục tới lớp, đại khái là Nhan Tử Mịch tới thật sự quá sớm, bạn học phía trước tới chào hỏi với cậu đều sẽ thuận tiện thêm câu “Hôm nay sớm thế“.
Nhan Tử Mịch trừ ừ một tiếng, cái gì cũng không giải thích.
Tiểu Cương cơ hồ là sát chuông mới tới, cậu ta kéo ghế bên cạnh Nhan Tử Mịch ngồi xuống, câu đầu tiên cũng là: “Hôm nay cậu thế mà tới còn sớm hơn tôi.”
Nhan Tử Mịch vốn không cảm thấy gì, bị mọi người anh một câu tôi một câu, cậu cũng cảm thấy bản thân không bình thường.
Hai tiết Tiếng Anh kết thúc rất lâu, chuông tan học vang lên, Nhan Tử Mịch từ trong sách vở đứng lên, việc đầu tiên là nhìn xuống sân bóng rổ bên dưới.
Nhóm người này sao lại chơi lâu như thế.
Thực ra chỗ sân bóng rổ này rất thiên vị, phần lớn là người của viện mỹ thuật tới chơi, chắc hẳn buổi chiều thứ 6 tuần trước là ngoài ý muốn đi.
Nhan Tử Mịch không ở lại lâu, thu thập túi xách rồi đi.
Nhưng cậu hôm nay hình như có chút không cam tâm, 5 phút vì anh mà đến sớm đó.
Vì vậy không trở về nhà trọ.
Nhưng cũng không biết đi đâu.
Con người thì không thể rảnh rỗi, cũng không muốn có cuộc gặp gỡ bất ngờ đột ngột gì, nếu không việc không tuân theo chuẩn mực gì đó đều có thể làm ra.
Ví dụ Nhan Tử Mịch, lúc này đã mở ra bản đồ trường, dưới tình huống không nhất định Bùi Hoán sẽ chơi bóng ở chỗ này, khoá chặt sân bóng gần toà khoa học tự nhiên nhất.
Lộ trình 15 phút, cậu đi tới đó.
Sau khi vào, Nhan Tử Mịch quét nhìn con trai trên sân, không biết là may mắn ông trời không phụ lòng người hay là tự giễu ông trời rủ lòng thương cậu không có gì làm.
Bùi Hoán còn thật sự chơi bóng ở đó.
Trong toà nhà không thấy ánh mặt trời, nhiệt độ không khí thấp hơn chút so với bên ngoài, Bùi Hoán bên trong mặc một bộ đồng phục thể dục dài tay.
Lúc Nhan Tử Mịch tới, bóng đang trong tay đối phương, có điều lúc Nhan Tử Mịch tìm vị trí trống ngồi xuống, bên ta đã vào một quả.
Xem ra là cục diện nửa giải trí, đánh rất nhàn nhã, trên sân còn ngẫu nhiên vui đùa.
Người tới xem không nhiều, cũng không phải rất ít, con gái chiếm nhiều hơn.
Còn có người đang trộm chụp ảnh.
Nhan Tử Mịch cảm thấy, những bức ảnh 1 năm trước trong điện thoại cậu có lẽ xuất phát từ cô gái trung gian nào đó.
Bùi Hoán bởi vì chuyện chơi bóng này bị mọi người biết đến, bản thân đẹp trai đã cộng điểm rồi, anh còn chơi rất ổn định, lúc nghiêm túc thì nghiêm túc, lúc tuỳ tính thì tuỳ tính, kỹ thuật không kém chút nào.
Lớn lên cao ráo, độ bật lớn, sau này lại phát hiện thành tích anh khá tốt.
Rất khó không được yêu thích.
Lực chú ý của Nhan Tử Mịch đều trên người Bùi Hoán, lúc này bóng đang trong tay Bùi Hoán, mà đối diện hai người một trái một phải ngăn cản anh.
Bùi Hoán cầm bóng chạy mấy bước, bỗng nhiên tiến lên một bước rồi đột ngột lùi về sau một bước, một động tác giả trực tiếp lừa hai người phía trước ngã nhào trên đất, tiếp đó xoay người vòng qua một người khác, ném vào rổ.
Vào.
Tiếng vỗ tay tức thì vang lên, người trên sân cũng cười.
“Lợi hại nha anh Hoán.” Có người nói.
Bùi Hoán làm một cái thủ thế, quay đầu tới kéo người trên đất lên, vỗ vai cậu ta.
Đại khái là nóng, Bùi Hoán đi sang bên cạnh cởi áo khoác.
Áo khoác màu xám nhạt rất nhanh vo thành một cục trong tay anh, vào lúc mọi người cho rằng anh sẽ tuỳ tiện ném sang bên, anh lại giơ áo khoác lên.
Tiếp đó, chiếc áo này giống như quả bóng bị anh ném bằng một tay, một đường parabol hoàn mỹ ném về khán đài.
Ném vào trong lòng Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch giật bắn mình một trận.
Cậu theo bản năng ôm lấy áo, sững sờ nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán lại giống như cái gì cũng chưa làm, xoay người tiến vào sân bóng.
Hàng gần cuối cùng chỗ Nhan Tử Mịch trái phải đều không có người, cậu vừa đón lấy, tất cả người hàng phía trước đều quay đầu nhìn cậu.
Còn có người lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.
Nhan Tử Mịch cúi đầu nhìn chiếc áo đã cởi ra, dùng lực nuốt một ngụm nước bọt.
Không bao lâu sau trong sân đã nghỉ ngơi, đồng đội của Bùi Hoán tản ra ngoài sân, chỉ có một mình Bùi Hoán vòng tới lối lên khán đài đi lên.
Trái tim Nhan Tử Mịch lại đập loạn.
Đặc biệt là khoảnh khắc Bùi Hoán ngồi cạnh cậu.
“Gấp chỉnh tề vậy.” Bùi Hoán ngồi xuống nói.
Nhan Tử Mịch liếc nhìn áo khoác đặt ngay ngắn trên đùi, đáp lời: “Nhàm chán.”
Bùi Hoán hỏi: “Sao lại tới đây?”
Hỏi vô cùng tốt, cậu một sinh viên mỹ thuật, sao lại sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này?
Nhan Tử Mịch nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Đi ngang qua.”
Bùi Hoán không hoài nghi, đại khái là nhìn quen sinh viên nhàn rỗi không có việc gì sẽ lựa chọn xem người khác chơi bóng, không hỏi tiếp nữa.
Mà là hỏi cái khác.
“Có nước không?”
Góc nhìn Thượng đế của Nhan Tử Mịch lập tức rơi vào mặt bên balo của cậu, cậu nghĩ một chút, vẫn là rút bình nước ra.
Giây tiếp theo Bùi Hoán nhận lấy, mở nắp ngửa đầu uống.
Bùi Hoán có góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp, Nhan Tử Mịch một năm trước đã biết.
Nhưng ở khoảng cách gần thế này vẫn là lần đầu tiên.
Bùi Hoán vì để miệng mình không chạm vào miệng bình, đầu lúc này ngửa cao lên một chút.
Nhan Tử Mịch cứ như thế nhìn anh, nhìn hầu kết anh bởi vì uống nước mà chuyển động lên xuống, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt của mình lại.
Đợi Bùi Hoán uống xong, Nhan Tử Mịch nói: “Em uống qua rồi.”
“Tôi biết” Bùi Hoán cười: “Sao, hoá ra lấy ra không phải cho tôi uống?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không phải” Cậu lại gật đầu: “Phải” Cậu bổ sung thêm một câu: “Là cho anh uống.”
Bùi Hoán lại bật cười, đột nhiên chống tay lên đùi, nhìn thẳng chính diện Nhan Tử Mịch: “Cậu trời sinh thích đỏ mặt sao?”
Lời vừa dứt, Nhan Tử Mịch cảm thấy mặt mình không phải đỏ, nó cháy.
Cậu lập tức cầm áo Bùi Hoán lên che khuất nửa khuôn mặt.
Bùi Hoán lại lần nữa ngồi đàng hoàng, trong lời nói có ý cười: “Ngại quá, hình như không nên hỏi.”
Đại khái là sợ Nhan Tử Mịch mất tự nhiên, trong lúc Bùi Hoán vặn nắp bình, anh đổi một chủ đề khác: “Lần trước không thấy cậu đeo kính, cận bao nhiêu?”
Nhan Tử Mịch lắc đầu: “Không cận thị.”
Nói xong cậu biểu diễn ảo thuật một ngón tay đâm xuyên qua khung kính cho Bùi Hoán xem.
Khung kính màu vàng kim, buổi trưa trước khi ra ngoài Nhan Tử Mịch lựa chọn rất lâu.
Nhưng Bùi Hoán lại hỏi: “Tại sao đeo cái này?”
Nhan Tử Mịch cũng hỏi: “Không đẹp sao?”
Cậu nói xong quay đầu nhìn mắt Bùi Hoán, song song lúc đẩy kính thì cười một cái với Bùi Hoán.
Bùi Hoán hiển nhiên có chút ngơ ngác.
Thật lâu sau mới nói: “Đẹp.”
Nhan Tử Mịch lại đẩy kính lên một chút: “Đúng vậy, bởi vì đẹp.”
Bùi Hoán cúi đầu cười, lại uống một ngụm nước của Nhan Tử Mịch.
___________________________________
(1): Góc nhìn Thượng đế /上帝视角/: hay còn gọi là góc nhìn thứ ba, ngôi thứ ba...Mà raw ở đây là “góc nhìn Thượng đế của Nhan Tử Mịch...” mà mình không biết dịch thế nào cho mọi người dễ hiểu, cũng không rõ thay thế từ gì nên để nguyên. Bạn nào biết có thể gợi ý cho mình một chút nhé.