Một hàng này của Bùi Hoán 9 người, trừ Lam Đại còn có các trường cao đẳng khác.
Lam Đại trừ Bùi Hoán còn có một cô gái khác trong lớp anh tên Trần Tranh, bởi vì quan hệ tương đối quen thuộc, vị trí ngồi của hai người luôn cạnh nhau.
Ra sân bay, hai người vừa lên xe ngồi, điện thoại đồng thời reo lên.
Trần Tranh liếc nhìn: “Lâm Xương gửi tin nhắn nhóm, bảo mọi người nhớ toạ đàm buổi chiều, cậu không cần xem.”
Bùi Hoán lại cất điện thoại đi.
Trần Tranh bỗng nhiên hỏi: “Cậu quen biết Nhan Tử Mịch à?
Bùi Hoán xoay đầu: “Làm sao?”
Trần Tranh cười: “Ồ không có gì, chính là Lâm Xương có một đứa em trai là bạn cùng lớp với Nhan Tử Mịch, cậu có lẽ biết đi?”
Bùi Hoán nghĩ ngợi, trong đầu lờ mờ ấn tượng là Lâm Xương có em trai khoa mỹ thuật.
“Biết” Bùi Hoán: “Làm sao?”
Trần Tranh tháo tai nghe ra: “Tôi nghe nói quan hệ của cậu và Nhan Tử Mịch rất tốt.”
Bùi Hoán vẫn là: “Làm sao?”
Trần Tranh cười: “Cậu cảnh giác như thế làm gì? Tôi muốn làm gì hay sao?”
Bùi Hoán: “Không có.”
Trần Tranh: “Vậy quan hệ các cậu tốt như thế, cậu nghe nói qua chuyện về Nhan Tử Mịch và em trai kia của Lâm Xương chưa?”
Bùi Hoán hiển nhiên không biết: “Bọn họ có chuyện gì?”
Trần Tranh cười lên: “Chuyện này khá buồn cười, tôi không cho phép có người không biết.”
Đi tới khách sạn còn một khoảng thời gian dài, Trần Tranh bắt đầu buôn chuyện.
“Ngành mỹ thuật của bọn họ trên cơ bản đều biết em trai Lâm Xương và Nhan Tử Mịch không hợp.”
Bùi Hoán hỏi: “Tại sao?”
“Cái này nói thế nào đây” Trần Tranh nói: “Bọn họ năm nhất là bạn cùng phòng, sau đó Nhan Tử Mịch người này, cậu có lẽ cũng hiểu, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng đẹp trai, thành tích cậu ấy tốt, vẽ cũng đẹp, người em trai này của Lâm Xương có chút đố kị, không có chuyện gì tìm cậu ấy gây chuyện.”
Bùi Hoán nhíu mày: “Gây chuyện?”
“Đúng vậy, đôi anh em này thật sự là đức hạnh, đố kị, đều rất đáng ghét” Trần Tranh xua tay: “Có điều vấn đề không lớn, em trai cậu ta cũng là người rất buồn cười, nhát đi chậc, muốn gây chuyện lại không dám đắc tội Nhan Tử Mịch, dù sao là thứ đồ vật không gây đau ngứa.”
Trần Tranh nói: “Lúc đó gây ra chuyện lớn nhất là em trai cậu ta chụp một bức ảnh của Nhan Tử Mịch.”
Bùi Hoán hỏi: “Ảnh gì?”
Trần Tranh: “Hình như là ảnh Nhan Tử Mịch ngủ trong kí túc xá đi.”
Bùi Hoán nhíu mày: “Ảnh ngủ?”
“Ừ” Trần Tranh nói rồi cười lên: “Sau đó cậu ta bị Nhan Tử Mịch đánh.”
Bùi Hoán sững sờ một chút: “Nhan Tử Mịch đánh cậu ta?”
Trần Tranh: “Cũng không tính là đánh đi, lúc đó là ở trên lớp, rất nhiều người đều nhìn, em trai cậu ta vốn muốn lấy ảnh ra gây sự, nói vài ba câu lố lăng, nhưng còn chưa bắt đầu thì bị Nhan Tử Mịch một tay đè lên bục giảng.”
“Woa” Trần Tranh cảm thán: “Tay thoăn thoắt, đầu cộp một tiếng, mọi người còn chưa phản ứng lại em trai cậu ta đã mũi ăn đầy phấn không động đậy được.”
“Em trai cậu ta lúc đầu còn mắng chửi, sau đó phát hiện bản thân không phải đối thủ của Nhan Tử Mịch thì bắt đầu xin tha” Trần Tranh: “Đoạn thời gian đó bạn tôi đều kể có lẽ khoảng 10 lần, nói Nhan Tử Mịch quá đẹp trai, trông tay gầy chân gầy nhưng có lực, hơn nữa vẻ mặt đó của Nhan Tử Mịch, cậu có lẽ biết đi, cậu ấy không thích cười, rất lạnh lùng, cậu ấy lúc đó nhìn chằm chằm em trai Lâm Xương, còn nói câu “Muốn chết à?”, em trai cậu ta sợ chết, mở khoá điện thoại đưa cho Nhan Tử Mịch.”
Trần Tranh nói xong hỏi Bùi Hoán: “Nhan Tử Mịch có phải từng luyện qua không?”
Câu hỏi này của Trần Tranh, Bùi Hoán trong phút chốc liền nghĩ tới người tối hôm qua bị anh đè trên giường không động đậy được.
Sau đó anh lại nhớ lại dáng vẻ không có biểu cảm gì của Nhan Tử Mịch.
Bùi Hoán cười: “Có thể đi.”
Trần Tranh tiếp tục: “Ảnh có lẽ xoá rồi, dù sao không ai nhìn thấy, em trai cậu ta lúc đó xin lỗi Nhan Tử Mịch trước mặt cả lớp, Nhan Tử Mịch đút túi đứng một bên nhìn, cho tới khoơi cậu em trai đó xin lỗi khiến Nhan Tử Mịch vừa lòng mới thôi, này quá mất mặt.”
Trần Tranh: “Đoạn này thật sự sướng, quá sướng.”
Trần Tranh: “Hình như cũng bởi vì chuyện này, Nhan Tử Mịch sau này không trọ trường nữa, tự mình chuyển ra nhà trọ bên ngoài” Cô cười một chút: “Vẫn là bạn của tôi xin cho cậu ấy.”
“Bạn tôi nói Nhan Tử Mịch cực kì khiến người yêu thích, chính là cái loại cậu vừa nhìn thấy cậu ấy sẽ nói tốt tốt tốt, được được được, chỉ là quá lạnh lùng” Trần Tranh hất cằm với Bùi Hoán: “Đúng không?”
Bùi Hoán bật cười, giọng nói rất nhẹ: “Cậu ấy chỗ nào lạnh lùng đâu.”
Rất bướng, rất kiêu ngạo, nói không được mà tức cũng không xong.
Nhưng mà khá ngoan.
“Cuối cùng là đẹp trai” Trần Tranh nói: “Không giống Lâm Thịnh kia, thật sự rất đáng ghét, còn chân chó, không tự mình biết mình.”
Trần Tranh bổ sung: “Lâm Xương cũng thế.”
Cô lại nói: “Nhan Tử Mịch thật sự đẹp trai.”
Bùi Hoán cười theo, tay xê dịch điện thoại.
Trần Tranh nói không đủ, còn mở điện thoại ra, ấn mở album.
“Cậu xem.”
Bùi Hoán nhìn điện thoại, bên trên là một bức ảnh mặt nghiêng Nhan Tử Mịch ngồi trước giá vẽ.
Bùi Hoán hỏi: “Lấy từ đâu?”
Trần Tranh suy nghĩ: “Quên rồi” Cô lại nói: “Rất nhiều người đều có.”
Bùi Hoán: “Tôi không có.”
Trần Tranh nói: “Người cũng ở chỗ cậu, cậu muốn ảnh cái gì.”
Bùi Hoán vẫn lấy điện thoại ra: “Gửi cho tôi.”
Đoạn đường này bởi vì Nhan Tử Mịch mà tiêu không ít thời gian, gửi ảnh xong, cũng nói xong rồi, Trần Tranh lại lần nữa đeo tai nghe lên, dựa vào cửa sổ.
Bất tri bất giác, Trần Tranh phát hiện mình nói khá nhiều với Bùi Hoán.
Đây đại khái là lần nói nhiều nhất từ khi lập đội tới bây giờ đi, không nghĩ rằng hôm nay có thể nói với anh nhiều về Nhan Tử Mịch tới thế.
Tuy rằng Bùi Hoán vẫn là Bùi Hoán nói ít đó, nhưng hiển nhiên có thể cảm nhận được sự hứng thú của anh với chủ đề.
Trần Tranh nghĩ, nếu như lần này cô vẫn còn chuyện liên quan tới Nhan Tử Mịch, Bùi Hoán có thể nghe cả đường tới khi xuống xe cũng không chê ồn ào.
Bạn học ba năm, số lần Bùi Hoán và các bạn nữ trong lớp giao lưu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bùi Hoán cho người khác cảm giác không dễ thân cận, tuy rằng gọi anh anh đều sẽ để ý, hỏi anh cũng sẽ trả lời, nhưng nói thế nào nhỉ, chính là sẽ không phí lời với bạn, có chuyện thì nói, không có thì tạm biệt.
Nói anh lạnh lùng, không quá giống, nói anh hờ hững cũng không phải.
Lúc mới lên đại học có vài cô gái còn nóng lòng muốn thử, sau đó mọi người dần dần hiểu rõ không có hi vọng gì, Bùi Hoán người này có vách ngăn với con gái.
Nói anh là thẳng nam với lối tư duy khoa học thuần chủng thì không khoa trương chút nào.
Nhưng thẳng nam này không phải thẳng nam đó trong lòng các cô.
Trần Tranh cười, thuận tiện cúi đầu nói với bạn của cô: [Tớ vừa nãy nói chuyện của Nhan Tử Mịch đẹp trai cho Bùi Hoán]
Bạn trả lời trong giây lát: [Bùi Hoán nói thế nào?]
Khoé môi Trần Tranh cong lên một chút: [Cậu ấy trông rất tự hào]
Bạn: [Hahahahaha cứu]
Trần Tranh: [Cậu ấy còn muốn ảnh của Nhan Tử Mịch trong máy tớ]
Bạn: [Chậc chậc]
Trần Tranh: [Chậc chậc]
Mà Bùi Hoán, lúc anh nhận được ảnh chụp cũng là lúc mở wechat ra.
Anh hỏi Nhan Tử Mịch: [Đang làm gì đấy?]
Nhan Tử Mịch lúc này đương nhiên đang hoàn thành bài tập Bùi Hoán cho cậu.
Cậu đã tan học về nhà trọ, buổi tối phòng vẽ có chút chuyện cậu cần phải qua đó một chuyến, vì vậy đang vội vàng nghe đề nghe.
Nhan Tử Mịch: 【Ảnh】
Ảnh là một câu đề nghe, Bùi Hoán vừa nhìn liền hiểu.
fire: [Thật ngoan]
Nhan Tử Mịch: [Đương nhiên]
fire: [Chính là sai hơi nhiều]
fire lại nói: [Tôi nghe nói lớp mỹ thuật có người tên là Nhan Tử Mịch, rất lạnh lùng, không thích cười, công phu rất khá, cậu quen biết người nay không?]
Nhan Tử Mịch bị câu “công phu rất khá” này chọc bật cười.
Nhan Tử Mịch: [Ai vậy?]
fire cũng: [Ai vậy?]
fire: [Tại sao tôi lúc nào cũng có thể nghe được người khác nói cậu lạnh lùng không thích cười?]
Nhan Tử Mịch: [Có thể em chính là thế đi]
fire: [Vậy người trước mặt tôi là ai?]
Nhan Tử Mịch: [Ở trước mặt anh chính là em trước mặt anh]
Nhan Tử Mịch: [Là thiết lập độc nhất vô nhị dành cho anh]
Nhan Tử Mịch gửi câu này xong, vứt điện thoại bang một tiếng lên bàn.
Cứu mạng, cậu bây giờ tới lời kiểu này cũng sẽ nói.
Còn dám trả lời hay không.
Giọng nữ tiếng anh trong tai nghe đã bị cậu tạm dừng, cậu gõ tập đề, nhìn từ vựng tiếng anh trước mặt, bỗng nhiên hình như một từ cũng không hiểu.
Vài giây sau, trong tai nghe của cậu truyền tới tiếng “tích tích” tin nhắn wechat.
Nhan Tử Mịch mím môi, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc mới cầm lên.
fire: [Độc nhất, tôi nhớ rồi, là người khác không có]
Nhan Tử Mịch cúi đầu bật cười: [Đúng vậy]
Thời gian tiếp đó, người thân là giáo viên tiếng anh thế mà cứ như vậy lôi kéo học sinh trò chuyện.
Anh nói cho Nhan Tử Mịch rằng anh nghe nói về một số sự tích của Nhan Tử Mịch, hỏi cậu có phải từng luyện qua.
Nhan Tử Mịch hơi đoán được, đại khái có lẽ là chuyện của Lâm Thịnh.
Đừng nói Bùi Hoán, bản thân cậu cũng nghe bạn học miêu tả lại mấy lần.
Nhan Tử Mịch: [Từng luyện Tán thủ]
Nhan Tử Mịch: [Mẹ em sợ em bị bắt nạt ở trường, học từ rất nhỏ rồi]
Nhan Tử Mịch lại nói: [Nhưng không phải vẫn sẽ bị người nào đó đè không động đậy nổi à]
Người nào đó ở đầu bên kia bật cười.
fire: [Không bị người khác bắt nạt là được]
fire: [Có thể bị tôi bắt nạt]
Tay Nhan Tử Mịch gõ chữ tê rần: [Người xấu]
Bùi Hoán không thể rảnh nói chuyện với cậu nhiều, không qua bao lâu thì bận không thấy đâu, Nhan Tử Mịch cũng tiếp tục nghe bài nghe.
Nghe mãi nghe mãi, cậu chưa thoả mãn cũng như thất thần cầm điện thoại lên, lội lại mấy cuộc trò chuyện với Bùi Hoán.
Bùi Hoán nói sẽ bận thì sẽ không lừa cậu, lặn mất tăm không chỉ khoảng thời gian nhỏ này, mấy ngày tiếp theo, liên hệ giữa Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán dường như có sự chênh lệch, luôn tách ra rất lâu.
Bùi Hoán hình như là một người không có chuyện gì sẽ không tìm tới Nhan Tử Mịch.
Nhưng Nhan Tử Mịch lại là một người rất muốn tìm Bùi Hoán nhưng lại không có lí do.
Tuy rằng Bùi Hoán lúc ở trường học cũng không thường gặp mặt Nhan Tử Mịch, nhưng anh vừa rời trường, hai người cách cả nghìn dặm, nhớ nhung của Nhan Tử Mịch dường như sâu đậm hơn rất nhiều so với ngày thường.
Là nhớ nhung cũng là mơ ước hão huyền, không biết lúc nào thành thói quen, Nhan Tử Mịch lúc không có chuyện gì lúc nào cũng thích mở wechat Bùi Hoán.
Thuận tiện chờ mong chuyện ngẫu nhiên.
Ba ngày nói ngắn là ngắn, nói dài cũng khá dài.
Ngày Bùi Hoán trở lại trường, đúng lúc anh Đường tới tìm Nhan Tử Mịch.
Khoảnh khắc chuông cửa nhà trọ vang, Nhan Tử Mịch thiếu chút nữa tưởng là Bùi Hoán.
Sau đó đầu cậu nói cho cậu biết, Bùi Hoán lúc này đang trên máy bay, hơn nữa Bùi Hoán sẽ không làm loại chuyện này với cậu.
Còn về anh Đường cậu vì sao biết địa chỉ nhà trọ của cậu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là vì mẹ cậu.
Bố mẹ cậu lên kế hoạch du lịch một tháng nhân dịp kỉ niệm, gặp phải anh Đường ở Hải Thành liền thuận tiện bảo anh Đường mang quà mẹ mua cho Nhan Tử Mịch đưa cho cậu.
Anh Đường tới trường học cũng là đi qua, sau khi gặp mặt, Nhan Tử Mịch liền mang anh đi dạo trong học viện của mình, ăn chút đồ ăn, không được bao lâu anh Đường đã phải rời đi.
Trên đường tới cửa trường học, điện thoại trong túi Nhan Tử Mịch phát ra tiếng chuông tích tích đặc thù.
Cậu lấy ra nhìn, đó là người hơn một tiếng trước nói cho cậu anh lên máy bay gửi tin nhắn cho cậu.
fire: [Sắp tới trường rồi]
fire: [Buồn ngủ, ngủ cả một đường]
Nhan Tử Mịch: [Về rồi có thể tiếp tục ngủ]
fire: [Không thể ngủ nữa, lại ngủ nữa sẽ bị vẽ thành thứ treo trên tường Nhan Tử Mịch]
Nhan Tử Mịch lập tức hiểu ra: [Anh mới là heo]
“Mẹ cậu thực ra còn cho anh một nhiệm vụ.” Anh Đường bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
Nhan Tử Mịch cất điện thoại đi, hỏi anh Đường: “Nhiệm vụ gì?”
Anh Đường cười: “Thím bảo anh kiểm tra bất chợt xem cậu có yêu đường hay không.”
Nhan Tử Mịch: “......”
Nhan Tử Mịch vì thế hỏi: “Em có à?”
Anh Đường gật đầu: “Nhà trọ rất sạch sẽ, dạo lâu như thế quả thật cũng không có chỗ nào khả nghi.”
Nhan Tử Mịch xoay đầu nhìn anh Đường: “Nhưng?”
Anh Đường bật cười: “Nhưng!”
Anh Đường ôm lấy vai Nhan Tử Mịch: “Nhưng vừa nãy cậu xem điện thoại, cười có gì đó sai sai, hả?”
Nhan Tử Mịch trực tiếp đưa điện thoại qua: “Anh có thể kiểm tra.”
Anh Đường xua tay, đẩy điện thoại về: “Không cần không cần, anh sẽ nói với thím là cậu không có.”
Nhan Tử Mịch cười: “Nói không có là không có?”
Anh Đường cười rộ lên: “Anh cậu vẫn là đứng về phe cậu còn gì.”
Nhan Tử Mịch: “Không cần, chính là không có.”
Anh Đường: “Được được được.”
Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ: “Thật sự không có.”
Anh Đường: “Được, anh biết rồi.”
Nhan Tử Mịch: “......”
Tới cổng trường, xe tới đón anh Đường cũng tới.
Nghĩ tới việc Bùi Hoán có thể cũng sắp trở về, vì vậy trên đường đưa anh Đường lên xe, Nhan Tử Mịch để ý xung quanh rất nhiều.
Nhưng không thấy gì hết.
“Được rồi, anh đi đây.”
Anh Đường nói rồi bỗng nhiên một tay kéo Nhan Tử Mịch qua, cũng vươn tay ra.
Mắt thấy tay anh sắp chạm tới chóp mũi, Nhan Tử Mịch vội vàng lùi về sau một bước.
“Làm gì vậy.”
“Vẫn may thím kiên trì lưu nốt ruồi này lại, bây giờ thật sự càng nhìn càng dễ thương.”
Nhan Tử Mịch lại tránh thoát: “Vậy cũng không cho anh sờ.”
Anh Đường bật cười: “Không sờ không sờ, quỷ hẹp hòi.”
Tài xế đã mở cửa cho anh Đường, trước khi lên xe, anh Đường nói: “Đi đây, rảnh tới Hải Thành tìm anh.”
Nhan Tử Mịch gật đầu: “Được.”
Anh Đường lại nói: “Mang cả vị kia nhà cậu.”
Nhan Tử Mịch bất đắc dĩ không nói câu nào, chỉ nhìn anh Đường.
Anh Đường cười, sờ tóc Nhan Tử Mịch rồi lên xe.
Bên này Nhan Tử Mịch đứng bên đường đưa mắt tiễn anh Đường rời đi.
Ở chỗ xe bus không xa, tầm mắt của một người nào đó cũng thu về.