Hai người còn chưa tới đường giữa, Nhan Tử Mịch mới chỉ dò xét bụi cỏ, đối phương đã xông ra.
Băng Sương đúng lúc xông ra giết quái, trực tiếp đông lạnh đối phương.
Bùi Hoán mang Nhan Tử Mịch xông tới, tránh thoát kỹ năng giết kẻ chủ lực trước, nhưng phụ trợ kia Bùi Hoán lại không động thủ, mà thay vào đó lùi sang một bên.
Đúng lúc kỹ năng của Nhan Tử Mịch phóng trả lại, đầu người này bèn bị cậu thu thập.
“Dòng thứ đánh lén này, làm ông đây giật mình” Băng Sương còn lại một chút máu cuối cùng vội vàng về thành: “May sao anh Hoán tới.”
Đợi Băng Sương trở về, Bùi Hoán mang Nhan Tử Mịch đi khu đánh dã đối diện.
Trốn trong bụi cỏ, Nhan Tử Mịch hỏi: “Làm gì vậy?”
Bùi Hoán: “Nhận lỗi.”
Nhan Tử Mịch mím môi cười một cái: “Về sau đợi em là được.”
Bùi Hoán: “Sẽ đợi.”
Nhan Tử Mịch lại cười.
Bảo sao Lâm Kiệt thích cầm phụ trợ chơi với bạn trai cậu ta như thế.
“Anh Hoán chúng ta từ trước tới nay chưa hề có phụ trợ đi theo, có thể vẫn chưa quá quen.”
Vu Nam đại khái nghe ra hai người đang nói cái gì, mở miệng nói.
Cả người Nhan Tử Mịch đều dựa vào ghế: “Không sao, em sẽ cố gắng theo anh ấy.”
Bùi Hoán dùng một kỹ năng thu bùa đỏ lại: “Cậu không cần cố gắng, để tôi tới làm quen với cậu.”
Lời này vừa dứt, Triệu Địch đang ở một bên ăn hoa quả quan sát đột nhiên nhai càng nhanh.
Triệu Địch là tới lúc Vu Nam nói Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch nói chuyện riêng, còn yêu cầu Vu Nam đừng mang tai nghe.
Thực ra cậu ta không phải xem ba người họ chơi game, hôm nay chủ yếu là có Nhan Tử Mịch.
Nhan Tử Mịch mang lại cho cậu ta hảo cảm rất lớn khó hiểu, cậu ta đặc biệt thích Nhan Tử Mịch.
Nhưng xem mãi xem mãi, cậu ta cảm thấy mục đích của cậu ta có chút thay đổi.
Bùi Hoán và Nhan Tử Mịch, chậc, nói sao ta.
Đương nhiên, cậu ta là không dám nói.
Ở trước mặt Bùi Hoán, cậu ta và Vu Nam cái gì cũng không dám nói.
Tiếp theo là quá trình chơi game bình thường, trận này là trận nghiền áp, mỗi con đường đều rất thoải mái, mọi người còn có tâm trạng nói chuyện đùa giỡn.
Có điều nói đều là chuyện trong cuộc sống của bọn họ, Nhan Tử Mịch chỉ có thể nghe hiểu phân nửa.
“Bọn họ đang nói tới giáo viên công nghệ thông tin chuyên ngành chúng tôi.” Qua một lúc sau, giọng nói của Bùi Hoán từ trong mic truyền tới.
Không có chỉ tên là giải thích cho ai, nhưng Nhan Tử Mịch trả lời: “Ồ.”
“Đúng, giáo viên công nghệ thông tin chúng tôi” Giọng nói lớn nhất trong này thuộc về Vu Nam: “Đàn em không biết chứ, giáo viên kì ba này sắp xếp bài tập kì ba gì đó......”
“Cái lùm mé cái lùm mé!”
Vu Nam chưa nói xong, âm thanh báo giết tướng của Nhan Tử Mịch vang lên.
Nhan Tử Mịch: “......”
Nhan Tử Mịch: “Em không chú ý.”
Cậu mới về thành hồi máu, vẫn đang ở con đường đi tìm Bùi Hoán.
Mà khu chat bên trái, lúc này bỗng nhiên nhảy ra dòng chữ.
Là đối phương gửi tới.
[Toàn bộ: Ngại quá, thu thập bé dễ thương của bọn mày rồi]
“Chết con mẹ mày đi.” Vu Nam tức giận trực tiếp chửi bậy.
Đồng thời vào lúc này, Bùi Hoán gửi ra hai tín hiệu.
“Tập hợp.”
“Phát động tiến công.”
Vài giây sau, Bùi Hoán vượt trụ giết người vừa nãy thu thập Nhan Tử Mịch.
Tiếp đó lại xông vào giết kẻ chủ lực.
Đuổi giết.
Loạn giết.
Giọng nói thông báo bận rộn vang lên, âm thanh cũng càng ngày càng phấn khích.
“double kill.”
.......
“penta kill.”
“Aced.”
Giết một cách nham hiểm, hi sinh một Băng Sương, lượng máu 3 người còn lại đều rất thấp.
Tiểu binh còn chưa tới, ba người bọn họ đứng ở trước Nhà chính quân địch, chờ đợi đầy đẹp trai.
Lúc tiểu binh bên đó ở nửa con đường, Nhan Tử Mịch cũng sống lại.
Cậu cho rằng không có cậu thì không có chuyện gì bèn không động.
Nhưng Bùi Hoán lại nói: “Qua nhặt đồ.”
Bùi Hoán nói xong, Vu Nam bước một bước vào trong trụ lập tức lại lui ra ngoài.
Trái lại Tiểu Đông trực tiếp xông vào: “Đợi cậu ta đợi tới lúc nào, nhặt đi.”
Nhưng cậu phát hiện, làm sao lại chỉ có một mình cậu ta xông vào.
Được rồi, dù sao đối phương mới chết sạch.
Tiểu Đông cũng không nhặt nữa, đừng ở Nhà chính xoay tới xoay lui.
Lúc này, khung chat bên trái nhảy ra dòng chữ.
[Toàn bộ: Ngại quá, thu thập hết bọn mày rồi]
“Yo, anh Hoán mày còn biết nói chuyện à.” Vu Nam vô cùng hiếm lạ.
Bùi Hoán nói: “Tao có tay.”
Vu Nam: “Mày cũng có trái tim.”
Vu Nam nói xong, Triệu Địch chọc cậu ta một cái.
Nhan Tử Mịch cuối cùng đuổi tới, nhưng cậu không cùng mọi người vào, mà nhảy lên trên người Bùi Hoán.
Mở kỹ năng ra, Bùi Hoán mang cậu vào, vung gậy hai cái, màn hình tức khắc nhảy ra bảng hiệu.
“Victory!”
Trận này kết thúc, Bùi Hoán đại khái có thể nhìn ra thực lực của Nhan Tử Mịch.
Vài trận tiếp theo đó, Nhan Tử Mịch liên tục làm quen tướng này của cậu, mà Bùi Hoán liên tục làm quen Nhan Tử Mịch.
Lại một trận nữa kết thúc, trên điện thoại của Nhan Tử Mịch nhảy ra cuộc gọi của Tiểu Cương, cậu nghĩ cũng không nghĩ liền tắt.
Sau đó dùng Ipad gọi lại cho Tiểu Cương.
“Sao thế?” Nhan Tử Mịch hỏi.
Tiểu Cương: “Bọn tôi mua quyển cấp 4, cậu muốn không?”
Nhan Tử Mịch vừa tắt mic vừa trả lời: “Muốn.”
Tiểu Cương: “Được, vậy tôi tính một phần của cậu.”
Nhan Tử Mịch: “Về sau cậu mua gì tôi cũng mua cái đấy.”
Tiểu Cương: “Ok, hiểu.”
Cúp điện thoại, Vu Nam hỏi: “Tiếng Anh cấp 4 à?”
Nhan Tử Mịch mở mic: “Ừm” Cậu có chút ngại: “Kì trước không qua.”
Vu Nam: “Không tới tìm anh Hoán chúng ta, cậu ta cấp 6 qua nhẹ nhàng.”
Nhan Tử Mịch không nói chuyện.
Nhưng Bùi Hoán nói: “Các cậu mua quyển bản nào?”
Nhan Tử Mịch: “Em hỏi xem.”
Bùi Hoán không đợi cậu hỏi: “Tôi có một bộ quyển cấp 4 chưa làm, cậu muốn không?”
Anh vừa nói xong, Triệu Địch liền ồ một tiếng: “Tử Mịch, quyển này của anh Hoán không phải ai muốn cũng cho đâu.”
Vu Nam cũng nói: “Đúng đúng đúng, không biết ai truyền ra ngoài, Bùi Hoán đi thi CET 4-6 không ôn gì, mỗi lần thi cử đều sẽ có đàn em nữ tới muốn quyển này.”
Vu Nam nói xong hỏi: “Bùi Hoán, hôm nay có đàn em tới muốn không?”
Bùi Hoán: “Không có.”
Triệu Địch: “Tử Mịch cậu phải nhanh chân.”
Nhan Tử Mịch mím môi, rục rà rục rịch.
Nhưng Bùi Hoán mở miệng trước cậu: “Muốn hay không?”
Nhan Tử Mịch đương nhiên: “Muốn.”
Tiểu Đông bật cười: “Đàn em cậu đây là ngăn hoa đào của anh Hoán chúng ta rồi, anh Hoán cậu không đợi đối tượng cậu ngưỡng mộ tới hỏi à?”
Triệu Địch: “Anh Hoán muốn theo đuổi con gái không thiếu bộ bài thi này” Cậu ta lại nói “Tử Mịch, tôi có một vài đề nghe nghe nói rất lợi hại, đưa cùng cho cậu đi.”
Nhan Tử Mịch: “Được nha, cảm ơn mọi người.”
Cả một tối nay, Nhan Tử Mịch đều chôn mình trong trò chơi.
Sau khi kết thúc, cậu lập tức đi tắm rửa, sau đó chuẩn bị sẵn khung tranh, bút vẽ.
Đúng vậy, bài tập cậu ngày mai phải nộp còn chưa làm, lần này đoán chừng lại phải làm tới rạng sớm.
Ngồi hẳn hoi xong, cậu nhìn thời gian, phát hiện Bùi Hoán gửi tin nhắn mới cho cậu.
fire: [Sống ở đâu? Mai tôi mang qua]
Đã gửi được hơn nửa tiếng, Nhan Tử Mịch vội vàng trả lời: [Không cần đâu, sáng mai em tan học xong tới chỗ anh lấy đi]
Bùi Hoán trả lời lại rất nhanh.
fire: [Được, tôi sáng mai không có tiết, tới đây tuỳ lúc]
Nhan Tử Mịch: [Dạ]
Bùi Hoán không gửi tin nhắn tới nữa.
Thời gian đã 11 rưỡi, Nhan Tử Mịch nghĩ, có muốn nói một tiếng chúc ngủ ngon với Bùi Hoán không nhỉ.
Chút chuyện nhỏ này, Nhan Tử Mịch cầm điện thoại do dự 5 phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là không nhịn được gửi đi.
Cậu nói: [Đàn anh ngủ ngon]
Lúc tin nhắn này tới, Bùi Hoán đang làm bù bài tập công nghệ thông tin ngày mai.
Mà lúc này đây, kí túc xá của anh đang buôn về chuyện của kí túc xá nam dưới tầng.
Nói là một cậu con trai thổ lộ thành công với cậu con trai khác.
Bởi vì Bùi Hoán ở đây, Vu Nam và Triệu Địch tự giác không nói nhiều, nói hai, ba câu liền thôi.
Nhưng nói xong, Tiểu Đông đột nhiên hỏi Bùi Hoán: “Anh Hoán, hình như cũng vào lúc này năm ngoái anh được một tên con trai thổ lộ đi?”
Lời vừa dứt, cơ bắp Vu Nam và Triệu Địch căng cứng.
Lúc đó Tiểu Đông không ở đây, trong nhà đúng lúc có chuyện xin nghỉ một trận, lúc trở về chuyện này đã qua rất lâu rồi.
Vì vậy cậu ra có thể không quá hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, cho rằng là thổ lộ đơn giản bình thường.
“Ừm.”
Giọng nói Bùi Hoán rất hờ hững.
Vu Nam và Triệu Địch liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn Bùi Hoán.
Bùi Hoán vẫn đang gõ mã của anh, trông có vẻ không có gì khác thường.
Tiêu Đông lại nói một câu: “Khá lạ ha.”
“Ừm” Bùi Hoán nhấn vận hành, không nóng không lạnh nói: “Tao không hiểu, tại sao con trai sẽ thích con trai.”
Vu Nam và Triệu Địch lại liếc nhìn nhau, không dám nói chuyện.
Trái lại Tiểu Đông cười: “Đúng thật, tao cũng không hiểu.”
Một đoạn chương trình vận hành thông qua, Bùi Hoán thuận tay mò điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Nhan Tử Mịch.
Có điều, là đàn anh ngủ ngon.
Bùi Hoán lập tức nhớ tới voice chat 2 giây Nhan Tử Mịch gửi lúc trước, bản thân không biết sao cười một cái.
Anh cũng nói: [Ngủ ngon, đàn em]
*
Tối qua bài tập quá nhiều, hôm sau Nhan Tử Mịch thức dậy hình ảnh đầu tiên trong đầu chính là Bùi Hoán.
Sau đó cậu không ngủ được.
Nằm một lúc lâu, hình ảnh trước mắt một chốc là Bùi Hoán sờ đầu cậu nói hôm nay làm tuỳ tùng nhỏ của tôi, một chốc lại là Bùi Hoán gõ đầu cậu nói cậu ngốc hay không.
Ngủ không được thì dứt khoát dậy tìm chút chuyện làm.
Đợi thời gian không sau biệt lắm tới giờ, Nhan Tử Mịch thay quần áo, cũng liếc nhìn vài gọng kính trên giá.
Vài giây sau, cậu cầm điện thoại tìm tới wechat Bùi Hoán.
Nhan Tử Mịch: [Đàn anh, anh nói em hôm nay có đeo kính không?]
Bùi Hoán buổi sáng không có lớp, lúc này không biết đã dậy chưa.
Nhan Tử Mịch không quan tâm những cái này, chọn lấy cái hôm qua đeo trông khá ổn ném vào cặp.
Nhưng không nghĩ rằng còn chưa ra khỏi cửa cậu đã nhận được tin nhắn của Bùi Hoán.
fire: [Không cận thị sao lúc nào cũng đeo kính?]
Nhan Tử Mịch vừa mới ấn mở khung trò chuyện, Bùi Hoán đã thu hồi tin nhắn.
Rất nhanh, một tin nhắn mới lại tới.
fire: [Đeo]
Nhan Tử Mịch mím môi cười: [Được]
Nhan Tử Mịch đi học nhiều năm như thế, không có lần nào giống lần này mong đợi tan học như vậy.
Cơ hồ trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, giáo viên rời đi, Nhan Tử Mịch cũng từ cửa sau đi mất.
Tới dưới kí túc xá Bùi Hoán, cậu trước tiên gửi tin nhắn cho Bùi Hoán.
Trên tầng Bùi Hoán để cửa mở cho Nhan Tử Mịch, lúc Nhan Tử Mịch tiến vào, trừ Bùi Hoán, ba đàn anh khác đều mở máy tính.
Trên máy tính từng chuỗi mã code, đại khái đang viết bài tập.
“Tử Mịch tới rồi.” Triệu Địch hô một tiếng với cửa đầu tiên.
Nhan Tử Mịch: “Vâng.”
Vu Nam và Tiểu Đông cũng ngoái đầu chào hỏi với Nhan Tử Mịch, Bùi Hoán bên kia cầm quyển ôn thi ra từ trên giá sách.
Chính vào lúc này, trong không khí truyền ra tiếng bật lửa, tách một tiếng.
Xoay đầu nhìn, Tiểu Đông đã châm điếu thuốc.
Nhan Tử Mịch vừa lúc đi qua, luồng khói đó dường như phả vào mặt.
Nhan Tử Mịch nhíu mày, đi về phía bên Bùi Hoán một chút, còn bởi vì đột nhiên bị sặc, cúi đầu ho vài tiếng.
“Tiểu Đông, dập thuốc.” Bùi Hoán nói.
Tiểu Đông quay đầu lại nhìn, ồ một tiếng dập điếu thuốc.
Bùi Hoán cầm bài thi xong mới muốn nói cái gì đó, liếc nhìn không khí xung quanh Nhan Tử Mịch: “Ra ngoài nói.”
Nhan Tử Mịch ừm một tiếng, theo Bùi Hoán ra ngoài.
Ra tới cửa, Bùi Hoán hỏi: “Sợ mùi thuốc?”
Nhan Tử Mịch quả thực: “Không thích.”
Bùi Hoán gật đầu, không nói gì nữa, lại nói: “Đổi gọng kính màu đen rồi.”
Mắt Nhan Tử Mịch lập tức lóng lánh ánh cười, cũng đẩy kính lên: “Anh có thể nhìn ra à.”
Bùi Hoán: “Tôi tại sao không thể nhìn ra?”
Nhan Tử Mịch: “Em cho rằng anh không chú ý tới em.”
Bùi Hoán lại nhìn kính của cậu: “Rất rõ ràng.”
Bùi Hoán không dừng ở chuyện này nhiều thêm, đưa đồ trên tay qua: “Đề ôn của tôi và bài nghe của Vu Nam đều ở đây.”
Nhan Tử Mịch: “Được, em lấy......”
Nhan Tử Mịch muốn nhận lấy, Bùi Hoán lại tránh ra.
Nhan Tử Mịch nhìn Bùi Hoán: “Dạ?”
Bùi Hoán: “Không nói gì à?”
Nhan Tử Mịch lại cười: “Phải nói, em sẽ nói” Cậu nhìn đôi mắt Bùi Hoán: “Cảm ơn.”
Nói xong cậu lại với tay ra.
Bùi Hoán lại tránh thoát.
“Cảm ơn ai?”
Lỗ tai Nhan Tử Mịch đỏ lên: “Cảm ơn đàn anh.”
Bùi Hoán dường như thoả mãn khi nghe thấy hai chữ đàn anh, Nhan Tử Mịch nói xong, anh mới đưa.
Nhan Tử Mịch lại nói: “Cũng cảm ơn đàn anh Vu Nam.”
Bùi Hoán: “Không có gì.”
Nhan Tử Mịch cầm lấy xong, hứng thú lật một chút.
Đề nghe của Vu Nam là mới in ra, còn có mùi mực, xem ra quả thật là thứ lợi hại.
Mà phần của Bùi Hoán rất rõ ràng vô cùng mới, tới bìa......
“A?”
Trước mặt Nhan Tử Mịch đột nhiên có một ngón tay vươn tới, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu, cậu cũng giật mình lùi về sau một chút.
Cậu thuận theo nhìn chủ nhân của ngón tay, nhẹ nhàng chớp mắt.
“Dạ?” Nhan Tử Mịch lại nghi hoặc.
Bùi Hoán lắc đầu: “Không có gì.”
Bùi Hoán nói xong thì muốn rút tay về, Nhan Tử Mịch lại bỗng nhiên nắm lấy tay Bùi Hoán.
Ngón trỏ Bùi Hoán còn duỗi ra, Nhan Tử Mịch tiến lên trên một bước, chạm chóp mũi lên bụng ngón tay Bùi Hoán.
Một động tác đẩy rất nhẹ, ngón trỏ Bùi Hoán bởi vì động tác của Nhan Tử Mịch, nâng lên trên một chút.
“Muốn sờ cái này?” Nhan Tử Mịch nhìn mắt Bùi Hoán.
Bùi Hoán sững sờ một chút.
Nhan Tử Mịch nhìn như không để ý này nọ, nhàn nhạt cười buông tay ra.
Nhưng ở đáy lòng, dường như có thứ gì đó nhẹ cào cậu một cái.
Bùi Hoán cũng thu tay về.
Nhan Tử Mịch cúi đầu tiếp tục nhìn tập thi trong tay, nhìn mặt bìa mới tinh.
“Nhan Tử Mịch.” Bùi Hoán đột nhiên gọi cậu.
Nhan Tử Mịch không có ngẩng đầu: “Dạ?”
Bùi Hoán nói: “Vẽ một bức tranh tặng tôi đi.”
Nhan Tử Mịch vẫn không ngẩng đầu: “Được á, anh muốn cái gì?”
Bùi Hoán lại liếc nhìn nốt ruồi chóp mũi Nhan Tử Mịch: “Vẽ một Nhan Tử Mịch cho tôi.”