Tề Tranh không đứng lại chờ mẹ và Tề Hồng cùng đi. Ngay sau khi xuống khỏi xe, dọc theo bờ ao, cô đi lên phía trước mà chẳng có mục đích gì.
Đại khái là bởi vì đi tới một nơi có phong cảnh đẹp đẽ như vậy nên lại càng khiến cho Tề Tranh nhớ đến Bùi Thanh Phi nhiều hơn.
Mẹ và Tề Hồng đều không ai tiến lên phía trước để tránh quấy rầy đến cô.
Tề Hồng đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, cậu nói với mẹ Tề: “Hai chị ấy ở bên nhau từ nhỏ đến lớn cũng đã hơn hai mươi năm rồi, thế nhưng cũng đâu thấy ba mẹ phản đối lần nào? Sau này chẳng phải cũng giống như trước đây, làm sao lại cho là không được đây?”
Mẹ Tề tức giận trừng mắt với Tề Hồng một cái.
Tề Hồng xích lại gần dụ dỗ: “Lại nói, không phải là còn có con đây hay sao. Đến lúc đó con sẽ sinh luôn hai cục cưng, đưa cho hai chị ấy một đứa thì chẳng phải là được rồi?”
Mẹ Tề đưa tay véo cái miệng của Tề Hồng khiến cho cậu đau đến nỗi phải gào lên: “Đau! Đau! Con không nói nữa còn không được hay sao!”
“Những lời con vừa nói ấy rất là không có trách nhiệm.” Mẹ Tề hết sức tức giận.
Bởi vì sợ lại bị dùng vũ lực trấn áp, Tề Hồng không còn dám nói lung tung nữa. Nhưng mẹ Tề nhìn cái ánh mắt kia của cậu liền biết rõ, trong lòng của đứa nhỏ này nhất định là không phục. Mẹ Tề lướt qua cậu con trai út nhà mình mà nhìn về phía con gái lớn. Bà nhìn thấy đứa nhỏ này ngồi xổm ở bên bờ hồ sen, thò một bàn tay xuống khua nhẹ mặt nước. Nhìn dáng vẻ như vậy thì thấy là nó đang rất cô đơn, có chút làm cho đau lòng người.
Bọn nhỏ đều đã lớn cả rồi. Bà có cảm giác thật thất bại khi con lớn không nghe theo lời mẹ, cảm nhận này khiến cho mẹ Tề thất thần.
Đúng vào cái lúc hết sức thương cảm như vậy, hai người bỗng nghe thấy từ cách đó không xa, Tề Tranh đứng thẳng người mà gào lên một câu, thiếu chút nữa dọa cho mẹ Tề bị ngã nhào.
“Thanh Phi! Tháng tám là lúc hồ sen đẹp nhất, sau này chúng ta cùng nhau đi xem đi!!!...”*
Mẹ Tề: “...”
Tề Hồng: “...”
* Mùa sen ở TQ hình như nở muộn hơn ở VN hai tháng. Tui xem ảnh hồ sen ngày 1/7/2016 về công viên Tai'erzhuang ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc thì thấy hoa nổi trên màu lá xanh mướt, trông rất đẹp.
Trung khí đủ mười phần! Với tinh thần như thế, xem ra đau lòng gì gì đó, đối với Tề Tranh mà nói là việc làm không mấy cần thiết.
So với Tề Tranh thì quãng thời gian này của Bùi Thanh Phi lại náo nhiệt hơn nhiều.
Thật hiếm khi cả một đại gia đình cùng nhau tụ tập trong một mùa hè tại Long Giang. Có mèo, có chó, có em gái, thời gian trôi qua thật mãn nguyện. Nhưng nếu như có thêm Tề Tranh ở bên nữa thì lại còn tốt hơn.
Bùi Thanh Phi ngồi ở trên xích đu của bà nội, trước sau đong đưa, trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man.
Mùa hè này ngôi nhà của nhà họ Bùi ở thị trấn Long Giang được tiếp đón rất nhiều vị khách. Lần này không chỉ có gia đình Bùi Thanh Phi từ phía nam trở về, Bùi Tiểu Muội cũng đã được nghỉ hè, ngày ngày đều dính ở bên người chị gái, mà gia đình bác cả ở trong thành phố cũng tới tham gia góp vui, nhân đó còn mang đến cho hai chị một món quà nữa. Chính món quà này đã khiến cho Đệ Đệ thất sủng, món quà ấy trở thành sự tồn tại được cả nhà họ Bùi gia hoan nghênh nhất.
Đó là một con mèo nhỏ mới được chừng bốn tháng tuổi. Toàn thân của nó một màu tuyết trắng, cũng chỉ có cái mũi cùng cái tai là có màu cà phê. Bùi Tiểu Muội đặt tên cho nó là Đậu Đậu.
Tùy em ấy vậy...
Đậu Đậu thích nhất là ôm lấy cái đuôi co tròn cả thân mình lại thành một cục mà chui vào trong ngực Bùi Thanh Phi, mà Bùi Thanh Phi cũng vui vẻ để cho nó gần gũi. Cảnh thường thấy nhất là một người một con mèo ngồi ở trong sân phơi nắng, mỗi lần ngồi xuống chính là cả ngày.
Như vậy thì không được a!
Mẹ Bùi rất là nóng ruột. Bởi vì chuyện du học này mà con gái đã tiến hành chiến tranh lạnh với hai vợ chồng bọn họ. Bây giờ lại còn có thêm một con mèo nhỏ làm bạn, ngày ngày Bùi Thanh Phi cũng chỉ gần gũi với một mình nó, lời nói lại càng ít hơn.
Mẹ Bùi cùng chị em dâu hợp lại tìm kế sách, cùng nhau suy nghĩ tìm biện pháp.
Bùi Tiểu Muội cũng đã lên cấp ba rồi, có một sinh viên xuất sắc như Bùi Thanh Phi ở đây mà không dùng đến thì cũng uổng a.
Vậy nên thời gian kế tiếp con mèo lập tức bị đám người lớn ôm trở về trong phòng, chỉ còn cô bé Bùi Tiểu Muội xách ghế đẩu đến ngồi ở bên cạnh Bùi Thanh Phi.
Mũi nhọn của Bùi Tiểu Muội là khoa học tự nhiên, môn học kém nhất của cô bé chính là ngữ văn. Đạt được điểm khá môn này đối với cô bé là chuyện hiếm thấy.
Cả ngày rồi cũng trôi qua, đám người lớn thấy hai chị em nhà họ Bùi ở trong sân cùng nhau học bài, nói chuyện thì rất là vui mừng.
Vào lúc chiều muộn, lúc hai vợ chồng chú út cùng nhau dọn dẹp góc sân thì tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai chị em. Sau khi lắng nghe thật cẩn thận, hai người bị một phen run rẩy lẩy bẩy.
“Vì sao em lại không thích học thơ vậy hả?”
“Bởi vì em quá ngu ngốc, đọc mà không nhớ được.”
“Hân Hân, em không phải là ngu ngốc. Em chỉ là còn chưa lý giải được những tình cảm đang ẩn chứa trong những câu từ đó mà thôi. Chờ đến khi em đã hiểu ra được rồi em sẽ nhớ được ngay.”
“Thật vậy chăng? Nếu vậy thì, chị ơi, chị đọc cho em nghe đi.”
Tiếp đó là những bài thơ cổ từ trong miệng Bùi Thanh Phi từ từ tuôn chảy.
Cái gì mà “Ngô đồng bán tử thanh sương hậu, Đầu bạch uyên ương thất bạn phi”*.
Cái gì mà “Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục, Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai”**.
Cái gì mà “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang”***.
Cái gì mà “Lúc ấy chỉ nói là bình thường“.
...
Bùi Tiểu Muội nghe đến là mê mẩn. Phần lớn những bài thơ này cô bé đã từng học qua hoặc là xem qua, nhưng cho đến giờ cô bé lại không hiểu tại sao khi những câu thơ này được phát ra từ miệng của chị gái lại tác động mạnh đến lòng người như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy bi thương đến như vậy.
* Dịch nghĩa: Cây ngô đồng chết một nửa sau mùa sương lạnh; Chim uyên ương đầu bạc, mất bạn, bay một mình; Bài Giá cô thiên, thơ cổ TQ
** Dịch nghĩa: Dưới cầu Thương Tâm là những đợt sóng nước xanh, Đã từng soi bóng chim hồng khi bay qua. bài Thẩm viên (I), thơ cổ TQ
*** Dịch nghĩa: Mười năm sống chết cả hai đều thăm thẳm; Bài Giang thành tử, Thơ cổ TQ
Bùi Tiểu Muội vừa định nói với Bùi Thanh Phi rằng, hình như mình đã tìm ra được cái ý nghĩa mà chị gái của mình đã nói đến kia. Chỉ tiếc là còn chưa kịp mở miệng chứ đâu, cô bé đã bị người nào đó xách bổng lên khỏi chiếc ghế ngồi.
Bùi Tiểu Muội: “?”
“A ha ha ha... Hôm nay thời tiết thật là tốt a! Ánh sáng mặt trời đến là chói chang.” Chú út Bùi lúng túng nói với hai người.
Hai chị em cùng liếc nhìn nhau một cái. Ánh mặt trời? Tìm đâu ra vậy hả? Trời đang âm u đây.
Dường như thím cũng cảm thấy ông xã nhà mình có chút mất mặt, nên thím nhẹ nhàng đụng vào chú vài cái, ho khan hai tiếng.
Chú út Bùi lập tức có phản ứng. Chú kéo con gái đến bên cạnh Đệ Đệ: “Hân Hân a, lại đây, lại đây nào! Con mang theo Đệ Đệ đi ra ngoài đi dạo một vòng đi nha. Để cho nó tiêu thực ấy mà.”
Bây giờ là lúc sắp sửa ăn cơm, ấy vậy mà lại bị ném ra ngoài đưa cún đi dạo, Bùi Tiểu Muội chỉ còn biết im lặng.
Lại còn nói cái gì mà tiêu thực chứ, đến cả cơm chiều mà Đệ Đệ cũng còn chưa được ăn. Lúc này mà đưa mang nó đi ra ngoài chạy một vòng, chỉ sợ là làm cho nó lát nữa lại còn ăn nhiều hơn mà thôi.
Bùi Tiểu Muội thật muốn nói lại đôi ba câu, nhưng cha mẹ nhà mình căn bản là không cho cô bé có được cơ hội này. Hai người xô xô đẩy đẩy dứt khoát đuổi cô đi ra khỏi cửa.
Bùi Thanh Phi cùng em gái vẫy vẫy tay, sau đó từ trong buồng lại ôm mèo đi ra, lại một lần nữa ngồi ở trên cái xích đu của bà nội tiếp tục đong đưa.
Mẹ Bùi có cảm giác như trái tim của bà đã bị Bùi Thanh Phi đánh cho choáng váng. Thật sự là bà đã hết cách rồi! Sau khi nghe được Bùi Thanh Phi đọc nhiều bài thơ thương nhớ vợ đã bị chết như vậy rồi, liệu còn có ai dám đem con gái chưa trưởng thành của mình đến thả bên cạnh một cô gái như vậy nữa không đây.
Mẹ Bùi rất buồn! Vô cùng buồn bã! Không có Bùi Tiểu Muội nói chuyện với Bùi Thanh Phi nữa thì chẳng phải là người này sẽ lại cứ như thế ôm mèo, lại cả ngày đến một câu cũng không buồn nói ra hay sao.
Mẹ Bùi lo lắng suốt cả đêm, thậm chí cảm thấy không có cả giấc ngủ ngon. Và rồi ngày hôm sau, vào cái lúc bà tỉnh lại, trong lòng bà bỗng dưng xuất hiện cái tình huống xấu nhất mà bà chưa từng nghĩ đến.
Con gái đã không còn ở trong phòng! So với bà, Bùi Thanh Phi lại còn dậy sớm hơn.
Sau khi hỏi ông chồng rồi mẹ Bùi mới biết được, Bùi Thanh Phi đã đi theo bà nội Bùi đi ra ngoài sân rồi, tiện thể con bé còn mang theo cả Đệ Đệ nữa.
Lần trước mang theo Tề Tranh tới nơi này cũng đã là chuyện cách đây được bốn năm rồi. Bùi Thanh Phi còn nhớ rõ lúc ấy Tề Tranh đã hỏi mình rất nhiều câu hỏi đến là ngốc nghếch, thậm chí ngay cả khoai tây biết mở hoa mà cậu ấy cũng còn không biết.
Bùi Thanh Phi dắt theo Đệ Đệ, đứng ở bên một gò đất nhỏ, nhớ đến chuyện ngày trước mà không tự chủ được liền nở nụ cười.
Bà nội thấy hiếm khi cháu gái của mình có được tâm tình tốt như vậy liền gọi cô đến bên cạnh mình.
Bên cạnh gò đất có một khúc gỗ dài được làm thành một cái ghế ngồi, dùng làm chỗ nghỉ ngơi.
Bà nội đem chỗ điểm tâm đã chuẩn bị từ trước để ở một bên, bà nắm tay Bùi Thanh Phi kéo cô ngồi xuống ở bên cạnh mình.
“Con không muốn đi du học?” Bà nội hỏi.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà học Bùi này, cho tới bây giờ bọn nhỏ cũng chưa một từng một lần giấu bà, huống chi là việc xuất ngoại của Bùi Thanh Phi lại là chuyện lớn như vậy, đương nhiên bà là người được biết đầu tiên.
Bùi Thanh Phi gật gật đầu, xem như là đồng ý.
“Con có người không nỡ bỏ hay sao?” Bà nội cười cười, rồi bà đưa tay gạt giúp Bùi Thanh Phi mấy sợi tóc.
Bùi Thanh Phi sững sờ, cô lẩm bẩm: “Con chỉ là không nỡ bỏ bà nội.”
“Còn có nha đầu Tề Tranh nữa chứ?” Bà nội vừa cười vừa hỏi.
Bùi Thanh Phi giật mình một cái. Làm sao bà nội lại biết được đây?
Khuôn mặt của cô đầy dấu chấm hỏi. Thì ra mình không thể gạt được con mắt từng trải của người già: “Ba mẹ của con gần đây bởi vì chuyện của con mà đã có không ít tranh cãi. Hai vợ chồng chúng nó vẫn chẳng khác gì trước đây vậy. Hễ lần nào xảy ra chuyện quan trọng thì đều không thích bàn luận ở trước mặt người khác, chỉ thích kéo nhau trốn ra phía sau phòng để mà nói chuyện với nhau. Không ngờ được là bây giờ con đã lớn như vậy rồi, vậy mà hai người bọn họ vẫn cứ giữ mãi cái thói quen có từ ngày mới cưới nhau ấy.”
Bà nội Bùi vừa nói vừa cười lại vừa lắc đầu. Còn Bùi Thanh Phi, khi nghe bà nội nói đến bộ dáng lúc cha mẹ còn tuổi trẻ thì khóe miệng của cô khẽ cong lên.
Bà nội Bùi cười rồi nói tiếp: “Nhưng là a, bọn họ quanh năm không ở quê nhà, cho nên mới không biết được rằng, bức tường ấy cách âm không tốt lắm, bên ngoài nói cái gì, trong buồng đều có thể nghe được, nhìn thấy tận mắt được. Chú út của con thì khôn hơn nhiều. Mỗi lần như vậy thì chỉ hận không thể kéo vợ đi đến tận đầu bên kia Đại Nam để mà cãi nhau rồi mới lại làm như là cùng nhau hòa khí mà trở về.”
“Phốc!” Cách miêu tả của bà nội khiến Bùi Thanh Phi không khỏi tức cười: “Bà biết hết cả rồi thì tại sao lại không chọc thủng bọn họ đi a.”
Bà nội Bùi đem bàn tay của Bùi Thanh Phi đặt vào trong lòng bàn tay của mình: “Thì giả câm giả điếc, xem như làm gia cụ đi vậy.”
Bùi Thanh Phi thấy rằng mình không cần phải hỏi thêm nữa. Chuyện của mình khẳng định bà nội cũng là tình cờ nghe được cha mẹ nói chuyện, do đó mới biết được. Cô dịch người sang bên một chút rồi đem đầu gối lên trên đùi của bà nội. Cô hiểu rằng, không phải là bà nội bỗng nhiên nhắc tới cái này, mà nhất định là bà có chuyện muốn nói với mình đây mà.
“Thanh Phi a, bà nội sẽ không khuyên giải con đâu, mà bà cũng sẽ không khuyên giải ba mẹ của con. Bà nội chỉ muốn nói riêng cho con biết là, chỉ cần trong tương lai, khi con mang Tề Tranh tới đây, bà nội sẽ lại làm bánh rán hành và món thịt chua ngọt chờ đợi nó.” Bà nội đưa tay từng chút, từng chút một vừa vỗ lên lưng Bùi Thanh Phi vừa dịu dàng nói.
Bùi Thanh Phi chợt cứng đờ cả người, hai con mắt lập tức đỏ lên. Cô đã cho rằng bà nội cũng sẽ không tán thành. Dù sao bà cụ cũng được sinh ra ở cái thời đại còn hết sức bảo thủ kia, trong khi tình cảm của cô và Tề Tranh rơi vào trong mắt người khác ở một nơi như thế này thì hẳn lại càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu mới đúng.
“Bà nội, bà...” Giọng của Bùi Thanh Phi có chút nghẹn ngào.
Bà nội Bùi vẫn nhè nhẹ vỗ lên lưng cô còn giọng của bà lại như phiêu dạt về một nơi xa xăm nào đó: “Nhớ năm đó, cái lúc bà quyết định gả cho ông nội của con thì bà cũng bị tất cả mọi người phản đối. Khi đó nhà họ Bùi chúng ta vốn là nhà giàu, mà ông nội của con là một tiểu tử nghèo từ phía nam tới. Tất cả mọi người đều nói, nếu bà theo ông ấy thì chính là nhận cái mệnh ăn trấu nuốt củ cải. Bà và ông nội đã phải trải qua một giai đoạn sống trong cảnh cực khổ. Ông ấy lại còn bỏ đi sớm để một mình bà ở lại chỗ này. Thế nhưng cuộc sống của bà hằng ngày trôi qua có tốt hay không, không có ai biết hơn bà. Đã từng có câu nói như thế này: giống như người uống nước vậy, nóng lạnh tự mình biết. Đời này bà và ông nội của con đã suy nghĩ và tự hiểu ra một điều, cuộc sống của chính mình không phải từ trong miệng của người khác mà có, mà trải qua ở ngay dưới bước chân của mình đây.”
Đến cùng thì bà nội và Bùi Thanh Phi ở lại bên gò đất đã nói những chuyện gì với nhau cũng chỉ có hai người bọn họ biết với nhau mà thôi. Có lẽ là Đệ Đệ cũng biết đấy, nhưng mà nó sẽ không nói cho bất luận kẻ nào đâu.
Từ buổi sáng ngày đó, sau khi từ vườn rau xanh trở về, Bùi Thanh Phi giống như biến đổi thành một người khác vậy. Tuy rằng cô vẫn không thích nói như ngày trước, nhưng rút cuộc cũng đã có lúc dường như hơi cười, ngày bình thường cũng sẽ nói với cha mẹ được mấy câu. Thế nhưng chỗ cô thích chọn để ngồi nhiều nhất bây giờ lại là ở bên cạnh bà nội.
Bùi Thanh Phi cùng bà nội học làm hai món ăn, bánh rán hành và món thịt chua ngọt. Bùi Tiểu Muội được chọn làm người nếm thử. Trong hai ngày đầu, vừa thấy Bùi Thanh Phi tiến vào phòng bếp là cô bé đã nghĩ ngay đến chuyện chạy trốn. Nhưng chỉ vài ngày sau đó, cô bé lại bắt đầu vô cớ gây rối bắt chị phải làm cho mình ăn.
Phải khẳng định rằng đối với việc nấu ăn Bùi Thanh Phi vẫn rất có thiên phú, chỉ là động tác có hơi lóng ngóng một chút mà thôi. Rồi thêm một mùa hè nữa đi qua, Bùi Thanh Phi đem mọi ngón nghề trong nấu nướng của bà nội ra học được không ít. Tuy rằng tay nghề vẫn chưa đuổi kịp, nhưng mà cô đã ghi nhớ được cách bà nội tiến hành cùng cách điều chế món ăn như thế nào rồi.
Dùng cách nói của bà nội là, làm nhiều nếm nhiều, như vậy thì không thể không làm được người đầu bếp. Bùi Thanh Phi đem những lời này nhớ kỹ trong lòng. Suy đến cùng thì làm việc cùng với vào bếp đều giống nhau, đều chung một cái đạo lý.
Mùa hè cuối cùng rồi cũng kết thúc.
Đây đại khái là mùa hè dài đằng đẵng nhất trong đời mà Tề Tranh và Bùi Thanh Phi phải vượt qua.
Nhưng mà các cô lại cùng không hẹn mà gặp khi đều cùng hy vọng cái mùa hè này trôi qua chậm thêm mộtchút nữa. Bởi ít nhất giờ này khắc này hai người bọn họ còn được sống cùng trên mảnh đất tổ quốc.