Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 113: Chương 113: Chuyện trước khi tốt nghiệp




Vào lúc 0 giờ kém 15 phút, sau một ngày ra ngoài du lịch Bùi Thanh Phi cùng ba mẹ trở về khách sạn. Đúng vào cái lúc cô đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, lại nhận được tin nhắn đầy vẻ ấm ức của Tề Tranh gửi tới.

Bạn gái không vui, Bùi Thanh Phi thấy mình phải có nghĩa vụ đưa cho cô ấy một nụ hôn an ủi. Khóa chặt mình trong phòng ngủ, cô phát đi bằng giọng nói để trò chuyện.

Bên phía Tề Tranh hiện tại mới hơn năm giờ sáng, vì ngủ không được nên cô mới nghĩ đến chuyện gửi tin nhắn cho Bùi Thanh Phi, nghĩ rằng sau khi ngủ dậy người ta sẽ nhìn thấy, mà không ngờ được là câu trả lời lại tới gần như ngay lập tức. Điều này làm cho cô có chút ảo não, bởi vì thấy mình làm nư vậy là đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của Bùi Thanh Phi.

“Làm sao vậy?” Giọng của Bùi Thanh Phi bay bổng ngọt ngào.

“Mẹ của mình đạp mình một cái.” Tề Tranh khóc chít chít mách tội với Bùi Thanh Phi.

Sau khi nghe xong tiền căn hậu quả, dù Bùi Thanh Phi là một người lạnh nhạt, vậy mà cũng phải bật cười đến không ngậm miệng lại được, ngay cả một câu nói cho đầy đủ cũng không thể nói nổi. Cô cười, cười đến nước mắt cũng phải chảy ra.

Thật là đáng yêu! Thật sự là quá đáng yêu đi mà!

“Khó trách... Ha ha ha... Thật khó trách mẹ Tề khi bà lại đánh cậu thành như vậy! Tình cảm vợ chồng nhà người ta đang cực kỳ tốt, vậy mà cậu lại đi ôm bà ấy mà nói là không muốn cho bọn họ ly hôn! Ha ha ha...”

Tề Tranh vẫn không chịu thua: “Đó là vì cậu không được tận tai nghe mẹ mình nói gì lúc đó. Cái gì mà gần đây mẹ mới hiểu ra được một cái đạo lý, trong cuộc đời mỗi con người khó khăn nhất chính là chấp nhận chuyện cảm tình cùng hôn nhân. Nếu như đặt ở trong tiểu thuyết, hay trong phim truyền hình thì câu tiếp theo còn không phải là như thế này, rằng mẹ đã chấp nhận đến nửa đời người rồi, không muốn lại tiếp tục như vậy nữa hay sao?”

Bùi Thanh Phi bình phục lại tâm tình của mình, nhưng trên môi vẫn đọng lại nụ cười vui vẻ: “Tề Tranh, theo cảm nhận của mình thì mẹ Tề không phải nói về chính mình, mà là đang nói về chúng ta.”

“Về chúng ta?” Tề Tranh hỏi lại.

Bùi Thanh Phi thở phào ra một hơi: “Đúng vậy đấy. Cậu hãy suy nghĩ lại cho thật kỹ mà xem.”

Nói xong, Bùi Thanh Phi nâng cái điện thoại lên, cho một nụ hôn.

“Moa!” một tiếng, tiếp theo là câu chúc buổi sáng tốt lành.

Tề Tranh sững sờ nghĩ đến những lời Bùi Thanh Phi và mẹ đã từng nói kia.

Bỗng nhiên, đang nằm trên giường, cô lại vụt ngồi dậy rồi lao vọt ra khỏi phòng.

Mẹ Tề và ba Tề vẫn đang ngủ say. Do đặc thù công việc nên thời gian nghỉ Tết của hai người bọn họ bị hạn chế, nghỉ đúng bảy ngày là không có khả năng, nhưng ba ngày thì vẫn có thể. Hiện tại cả hai đang tận hưởng giấc ngủ ngon hiếm hoi của mình. Vậy mà hiện tại lại có tiếng đập cửa ầm ĩ đến như vậy thì hỏi còn có ngày nào an bình nữa hay không.

“Mẹ! Mẹ!”

Đây là giọng của Tề Tranh truyền đến.

Mẹ Tề nghiến răng nghiến lợi rời giường: “Nha đầu kia, tốt nhất là mày nên có chuyện quan trọng hơn để nói.”

“Pặp” một cái, cánh cửa được mở ra. Bên ngoài cửa chính là gương mặt với nụ cười xán lạn của cô con gái. Đôi mắt của Tề Tranh cong lên thành hình vầng trăng non đầu tháng: “Mẹ, về sau con, con có thể mang Thanh Phi về nhà rồi hay sao?”

Bị hỏi vấn đề như vậy mẹ Tề không khỏi sửng sốt.

Tề Tranh cười rạng rỡ như vầng thái dương nhỏ, cô vừa ngây ngốc nhìn bà vừa lại lặp lại hỏi kia: “Có thể chứ? Chúng con có thể trở về hay sao?”

Đồ ngốc này!

Mẹ Tề dở khóc dở cười.

Ngày hôm qua bà đã uyển chuyển nói cho đứa nhỏ này biết. Làm một người mẹ, bà cũng không hy vọng chuyện tình cảm và hôn nhân của con gái đi vào ngõ cụt, nên xem như đó là cách bà đồng ý chuyện của hai đứa. Kết quả là gia hỏa này lại hiểu lầm, cho là mình thông báo nó biết mình muốn cùng ba của nó ly hôn!

Đây là buổi sáng bỗng nhiên hiểu được?

Mẹ Tề quay lại nhìn chồng, cuối cùng bà vừa cười vừa gật gật đầu.

“Yeah! Con yêu mẹ, mẹ ơi!” Tề Tranh xông lại, dùng sức hôn một cái thật kêu lên má mẹ.

Trong phòng truyền đến tiếng ho khan của ba Tề: “Khục.. khục...”

Tề Tranh vẫy tay rồi cũng gửi một cái hôn gió qua đó: “Con cũng yêu ba, lão Tề!”

Thật vất vả lắm mới đem con gái đuổi đi được thì lại nghe thấy tiếng của con bé chạy tới gieo tai họa lên đứa em trai của mình.

“Tề Hồng! Tề Hồng! Rời giường đi thôi... Ánh mặt trời đã lên rồi kìa... Lại thêm một ngày tốt đẹp nữa này!”

“Có phải bà đã bị bệnh rồi không hả?”

Bị quấy rầy, tiếng gầm của Tề Hồng truyền ra đầy vẻ phẫn nộ.

Thái độ của người nhà đã trở nên mềm mỏng hơn, đây đương nhiên là cái tin thiên đại tốt lành. Vì vậy mà Tề Tranh cao hứng bừng bừng chia sẻ ngay với Bùi Thanh Phi. Bùi Thanh Phi cũng rất vui vẻ, nhưng khi nhìn tới ba mẹ đang ngồi trong phòng khách ở phía xa xa uống trà với vẻ mặt không mặn không nhạt thì Bùi Thanh Phi lại không làm sao cười nổi.

Cô cảm giác mình có chút thẹn với Tề Tranh. Bởi vì cô và người nhà của mình đã làm cho cô ấy phải chịu thiệt thòi.

Đúng vào lúc đó, sau khi nói xong Tề Tranh cũng lại có chút hối hận. Phía bên mình thì đã không còn trở ngại nữa, có thể xem như là đã thuận buồm xuôi gió, nhưng bên phía Bùi Thanh Phi thì vẫn phải chịu áp lực đến từ người nhà, điều này làm cho Tề Tranh không thể không băn khoăn.

Vì ở nước ngoài không có tết âm lịch, vậy nên Tề Tranh cũng không cách nào ở nhà lâu hơn được, sang ngày mồng ba cô đã phải trở về Khang Niết. Vậy là chỉ như sau một cái chớp mắt mà đã qua một năm rưỡi rồi, thời gian để cho Tề Tranh ở lại Khang Niết cũng chỉ còn có nửa năm này nữa mà thôi.

Đứng từ góc độ luyến tiếc mà nói, Tề Tranh cũng rất hoài niệm quãng thời gian học tập và sinh hoạt của mình tại Khang Niết này. Dù vậy cô vẫn hy vọng nửa năm còn lại này của mình có thể được bận rộn hơn một chút, nhanh hơn một chút. Bởi vì sau nửa năm này cô đã có thể ở bên cạnh Bùi Thanh Phi, cùng với cô ấy không bao giờ rời xa nhau nữa.

Sau khi đưa tiễn ba mẹ đi rồi, ngoại trừ việc kiên trì lên lớp, thời gian còn lại Bùi Thanh Phi đều dồn hết cho một đại sự: ngay trong không gian riêng tư của chính mình trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh, cô đang sửa sang lại mọi bức ảnh của mình và Tề Tranh đã được chụp trong một năm rưỡi qua.

Xuân hoa, thu nguyệt, hạ gió, đông tuyết rơi... phải nói là có một câu chuyện dài kể mãi không hết bởi các bức ảnh chụp hai người ở bên nhau, phong phú mà đẹp đẽ.

Gần đây Tề Tranh tương đối bận rộn, không có cả thời gian nhắn tin lại cho mình, nhưng khi Bùi Thanh Phi chống cằm tưởng tượng đến cảnh một ngày kia Tề Tranh tiến vào và nhìn thấy, nhất định là cậu ấy sẽ cảm động đến tột đỉnh cho mà xem.

Trong đầu Bùi Thanh Phi bỗng xuất hiện cái vẻ ai đó khóc chít chít.

Ừ!

Rất tốt!

Bùi Thanh Phi rất hài lòng.

Đúng như dự đoán, đến buổi tối hôm đó, cũng là lúc Tề Tranh bắt đầu rời giường, một cuộc điện thoại đánh tới, tiếp theo đó là một hồi gào khóc.

“Bảo Bảo, cậu viết hay quá đi thôi! Mình yêu cậu, suốt đời! Rồi chúng ta sẽ còn có vô số cái xuân hạ thu đông khác nữa.”

Bùi Thanh Phi mỉm cười lắng nghe người nào đó khích lệ. Sự tán thưởng này của Tề Tranh làm cho cô cao hứng đến nỗi không có thứ gì có thể so được với.

Hai người cùng chuyện trò thêm một lúc, sau đó Bùi Thanh Phi đi nghỉ ngơi.

Sau khi Tề Tranh nhìn thấy nhật ký của mình rồi, nhất định là người này sẽ không nhịn được mà phải nói ra cái gì đó. Trong giấc mộng của Bùi Thanh Phi đều tràn đầy tưởng tượng về những phản ứng sẽ có của Tề Tranh.

Sáng ngày hôm sau, ngay sau khi mở mắt ra, việc làm đầu tiên của Bùi Thanh Phi chính là bưng lấy máy tính, mở không gian riêng tư của mình ra.

Không nhìn thì không biết, một khi đã nhìn vào thì không khỏi giật mình.

A a, a a a a...

Quả nhiên Tề Tranh đã nhịn không được nên đáp lễ lại Bùi Thanh Phi bằng một bài bình luận thật dài. Bài bình luận cũng được dùng hình ảnh để minh họa. Vì mỗi lời bình luận chỉ có thể kèm theo được một bức ảnh, cho nên Bùi Thanh Phi thu lại được hơn mười cái bình luận.

Kỳ thật kỹ thuật chụp ảnh của Tề Tranh xem như đã vượt qua được bài kiểm tra, chỉ là có đôi khi người này lại muốn tự mình tìm chút ít góc độ kỳ quái. Nhưng cô có thể có biện pháp nào đây.

Đây là bức ảnh chụp mình trên cầu Than thở dưới ánh mặt trời, con mắt hơi bị nheo lại.

Còn đây là ảnh chụp mình đang ngủ bên cạnh Tề Tranh, miệng lại hơi hé ra.

Còn ảnh mình và tháp chuông Ade lại bị Tề Tranh chụp nhỏ đến nỗi như nắm lại trong lòng bàn tay được.

Thậm chí còn có cảnh mình đang chạy vội trên con đường mòn xuyên qua cánh rừng cũng được Tề Tranh nhanh tay ghi lại...

Nếu không phải bản thân Bùi Thanh Phi là một cô gái xinh đẹp thì với những bức ảnh này, trên cơ bản, cô đã bị biến thành thảm kịch rồi mà.

Hơn nữa chính bản thân Tề Tranh cũng là muốn chết không muốn sống khi tự bôi đen chính mình với đủ các loại mặt quỷ hiếm thấy, làm cho người ta nhìn vào chỉ thấy buồn cười.

Phía trên là hai cái nữ thần, còn phía dưới lại là hai cái nữ thần kinh.

Với tư cách là một người bạn gái, Bùi Thanh Phi thập phần tôn trọng sự riêng tư của người yêu. Cho tới bây giờ cô chưa từng một lần tra xét điện thoại của Tề Tranh. Nhưng xem ra từ bây giờ trở đi, tốt hơn hết là mình vẫn nên thỉnh thoảng nhìn nhìn một chút.

Mấy bức ảnh vớ va vớ vẩn kiểu này ấy mà, nên bóp chết từ khi mới manh nha thì vẫn hơn.

Xóa, xóa hết!!!

【Trong khắp thiên hạ này Bảo Bảo của mình vẫn là người đẹp nhất!】

Khi Bùi Thanh Phi trượt con chuột đến trang cuối cùng, cô nhìn thấy một câu như vậy.

Cô thật chỉ muốn hỏi Tề Tranh câu này, khi đem câu nói này phối hợp với những bức ảnh kia, cậu có cảm thấy lời này có sức thuyết phục hay không?

Nhưng rồi trước sau gì Bùi Thanh Phi cũng chỉ cười mà thôi.

Tốt đẹp, kỳ quái. Đây đều là những gì cô và Tề Tranh đã cùng nhau trải qua.

Sau khi đã ngẫm nghĩ lại, đây mới thật đúng là các cô đã có những kỷ niệm đầy ý nghĩa.

Không biết từ lúc nào mặt trời đã lên cao ở bên ngoài cửa sổ như vậy rồi. Bùi Thanh Phi đứng dậy vươn vai một cái, vậy mà ban nãy vẫn chỉ là một vòng trắng bạc ở phía chân trời mà thôi.

Đan Đan vẫn còn đang ngủ, trong phòng hết sức yên tĩnh, tâm tình lúc này của Bùi Thanh Phi cũng giống như vậy.

Thời gian quả nhiên hết sức vội vàng, lúc trước còn lo không biết nên làm thế nào để mà chèo chống cho qua hai năm, vậy mà hôm nay bất tri bất giác đã đến hồi kết thúc.

“Chờ mình nhé!” Bùi Thanh Phi ngẩng mặt đón ánh nắng sớm, cô tự nhủ.

Tuy rằng thời gian còn lại chỉ có nửa năm, chỉ là nửa năm này hiển nhiên không phải dễ dàng vượt qua như người ta vân thường mong muốn.

Gần tới ngày tốt nghiệp, cường độ lên lớp cũng thế, mà cường độ việc học cũng vậy, hai người cứ kiên trì vượt lên từng bậc, từng bậc một.

Bởi vì đều bận rộn, lại còn bị chênh lệch múi giờ, có rất nhiều lần, thật vất vả các cô mới có được chút thời gian nhàn rỗi, thì bên kia cũng đã là lúc rạng sáng mất rồi.

Nhưng vì đã là lão phu lão thê, nên đã không còn có ai quan tâm đến chuyện được mất trong một sớm một chiều như ngày nào nữa. Không thể trò chuyện qua video, vậy thì các cô sẽ nhắn lại bằng tin nhắn. Mỗi ngày thông qua từng tin nhắn kia mà biết được tiến độ của người ấy hiện tại ra sao, sau đó sẽ nói về một chút áp lực của mình, tiếp đó nhận được từ người ấy lời an ủi. Như vậy thôi cũng đủ cảm thấy mọi thứ rất tốt đẹp rồi.

Hiện tại phương thức thả lỏng duy nhất của Tề Tranh đại khái chính là vẽ tranh tĩnh vật, hoặc là vẽ phác họa về Bùi Thanh Phi.

Từ lúc nào không biết, những bản vẽ này của Tề Tranh được tích lại nhiều đến nỗi phải tìm cái kẹp đóng lại thành một tệp dày, không ngày nào lên lớp mà cô lại không mang theo.

Tranh vẽ càng nhiều, thì tệp tranh càng nặng, cũng như càng thêm vướng víu. Nhưng mà Tề Tranh lại làm không biết mệt.

Chính cô mới là người hiểu nhất, đây chẳng qua chỉ là cách để cô tự an ủi mình mà thôi: khi cầm bản vẽ trên tay, cô sẽ có cảm giác như có Bùi Thanh Phi đang ở bên mình.

Cho đến một buổi trưa, sau khi đã ăn cơm trưa xong Tề Tranh chuẩn bị đi tới Thư viện lục tìm tư liệu. Cô mang theo máy tính, trên tay là sách giáo khoa cùng với tập bản vẽ, vội vàng chạy về phía trước.

Vì không cẩn thận nhìn đường mà kết quả chính là cô đã va phải một người nào đó.

Tề Tranh cùng người này đều ôm trên tay không ít thứ này nọ, vì cú va chạm này mà tất cả đều rơi lả tả trên mặt đất.

Tề Tranh vội vàng ngồi xuống nhặt lại các bức vẽ của mình, người kia cũng làm như vậy. Hai người vừa nói câu thật xin lỗi lại vừa không ngừng nhặt nhạnh, ai cũng sợ bị gió thổi bay mất, dù chỉ là một tờ.

Sau khi đã đem bản vẽ cất kỹ, Tề Tranh mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc cô quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra cái người mình vừa mới đụng vào hóa ra lại là người quen, người từ là sinh viên của học viện Kiến trúc, Mạt Lý Tư.

Tề Tranh đã từng cùng người này chung một tổ hoàn thành một bài tập. Tại lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên năm thứ tư năm ngoái cô đã tận mắt nhìn thấy anh đại diện cho sinh viên tốt nghiệp của học viện Kiến trúc lên phát biểu. Đương nhiên điều quan trọng hơn là, anh là người vẫn được Jenny thường xuyên nhắc tới, bởi vì Mạt Lý Tư là tiểu cục cưng của Jenny, là bạn cùng phòng của kẻ điên đáng yêu của học viện Nghệ thuật năm đó, Phái Ân.

Hiển nhiên là Mạt Lý Tư cũng đã nhận ra Tề Tranh. Anh có chút mất tự nhiên khi lên tiếng chào hỏi Tề Tranh: “Tôi thật xin lỗi, là do tôi đã không nhìn đường.”

Kỳ thật Tề Tranh cũng không nhìn đường đi, vậy nên cô nhiệt tình cười cười đồng thời nhún nhún vai: “Thì tôi cũng vậy mà.”

Bất quá đây cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi trên đường đi Thư viện mà thôi. Sau khi hai người cùng nhau khách sáo đôi câu xong liền mỗi người lại đi một hướng.

Buổi chiều Jenny chuẩn bị đi ra ngoài, đúng lúc bắt kịp Tề Tranh từ Thư viện trở về.

“Hết bận rồi sao?”

“Đi ra ngoài hả?”

Hai người cùng đồng thời hỏi, sau đó đều cùng nhau nở nụ cười.

Tề Tranh đem toàn bộ các thứ thả xuống, chỉ ôm lấy cái kẹp với các bản vẽ của mình. Cô đem các bức họa bên trong lấy ra rồi sắp xếp lại.

“Mỗi ngày cậu còn muốn chỉnh sửa đến bao nhiêu lần nữa đây?” Jenny bất đắc dĩ hỏi.

Tề Tranh lại không để ý: “Ban nãy mới đụng phải người ta, tất cả đều bị xáo trộn rồi. Vậy nên mình muốn sắp xếp lại một lần nữa...”

Nói đến đây thì giọng cô nghẹn lại, Jenny cảm thấy kỳ quái, cô quay đầu lại dò xét người này.

Tề Tranh đứng ở đó, ngẩn người ra nhìn bức ký họa trên tay mình. Ánh mắt của Jenny nhanh nhẹn liếc xéo qua một cái. Cô cảm thấy tranh này mình chưa từng gặp qua. Nếu nhìn vào đường nét thì đây không phải là thân thể của một cô gái, mà lại giống như chân dung của một người con trai hơn.

Thật là kỳ lạ! Jenny tiến lại gần hơn rồi thuận miệng trêu ghẹo: “Thì ra bên cạnh việc vẽ cô gái xinh đẹp kia, rõ ràng cậu còn vẽ về các cậu con trai rất đẹp nha. Hả? A! Chúa của tôi ơi...”

Sau khi nhìn rõ nhân vật trong bức tranh, Jenny thét lên một tiếng đầy vẻ kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.