Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 130: Chương 130: Giữa bạn bè với nhau




Bàn tay của Tề Tranh run lên một cái, mạnh đến nỗi chiếc bút đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống nền nhà. Đến lúc này cô mới nhớ ra gần đây cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên mất đi cái gì đó, bây giờ thì mới nhớ ra: mình và Bùi Thanh Phi đều quên đem cái chuyện đã chuyển nhà đi nơi khác nói cho đám bạn thân biết.

Cái ngày vừa mới chuyển đi ấy vì sợ Giang Sở sẽ cảm thấy khổ sở nên mới không nói với cậu ta. Sau đó thì trần ai lạc định, tảng đá lớn đã rơi xuống, hết thảy đều trôi chảy, bởi vậy mà các cô đã đem chuyện này quên khuấy đi mất.

“Cậu, cậu nói đang ở đâu vậy?” Tề Tranh hỏi lại.

Giang Sở tức giận quay đầu hết nhìn trái lại nhìn phải rồi mới nói với đầu bên kia điện thoại: “Tui vẫn đang ở chỗ hôm trước, nhưng còn bà, bây giờ bà đang ở đâu?”

Tề Tranh vội vàng đi thay quần áo mà luống cuống tay chân: “Hiện tại ông đang ở nhà số 6 hay sao? Ông đứng đó chờ tui, tui qua ngay đây!”

Giang Sở không hiểu nổi: “Bà vẫn đang ở tại Minh Nguyệt này?”

Tề Tranh ấp úng: “Cái này nói ra thì rất dài, chờ lát nữa tui sẽ giải thích với ông.”

“Đã trả tiền một lần ba tháng rồi, hiện tại còn chưa đến thời hạn chứ đâu, đây là hai bà bị đuổi đi?” Giang Sở hỏi.

Hai cô sinh viên vừa mới tốt nghiệp xong, trong tay không có quá nhiều tiền tiết kiệm, thật vất vả mới tìm được một căn hộ tương đối thích hợp, trừ phi là Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đầu bị chọi đá thì mới có thể nghĩ đến chuyện tự mình dọn đi. Trái lo phải nghĩ mất một lúc rồi cũng tìm ra được một cái khả năng, đó chính là bị chủ nhà đuổi đi, còn vì cái gì mà bị đuổi đi...

“Bởi vì chuyện của bà và Thanh Phi hay sao?” Giang Sở mở miệng.

“Ông chờ tui một chút! Nhanh thôi, tui lập tức tới ngay đây!”

“Tút tút...”

Giang Sở nghiến răng nghiến lợi. Tề Tranh xuất ngoại hai năm, bộ dáng thì vẫn không có gì biến hóa, nhưng bản lĩnh nói gần nói xa thì đúng là cao lên không ít.

Tô Nhã xích lại thật gần. Cuộc đối thoại vừa nãy giữa hai người cô đã nghe ra đại khái, nhưng Điền Tiểu Điềm lại là có chút không hiểu.

“Tề Tranh nói như thế nào?” Điền Tiểu Điềm hiếu kỳ hỏi.

Giang Sở không hé răng, Tô Nhã kéo cậu lại gần, bàn tay mềm mại, mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Giang Sở. Cô biết nhìn cái người Giang Sở này bề ngoài thì như là tùy tiện, nhưng trên thực tế trái tim rất nhỏ. Là người bạn chí cốt, cậu đã bỏ vào căn hộ này không ít tâm sức mới tìm được cho Tề Tranh và Bùi Thanh Phi. Ban đầu là để hỗ trợ hai người này, vậy mà nửa đường lại phát sinh đường rẽ, vậy nên khẳng định là cậu sẽ rất áy náy, trong lòng không mấy dễ chịu.

Với tư cách là bạn gái, Tô Nhã muốn nói cái gì đó để an ủi người này, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng nói ra, đã thấy hai vợ chồng chủ nhà kia dẫn khách đi xem phòng ở cũng vừa xuống tới.

Ánh mắt của Giang Sở rất là thâm trầm. Ngày trước cũng là hai vợ chồng này dùng vẻ mặt hiền lành đưa mình ra cửa. Lúc đó cậu quyết định lựa chọn nơi này, trừ bỏ vị trí, hoàn cảnh cùng cách bố trí thích hợp ra, còn không phải có nguyên nhân là chủ nhà dễ ở chung hay sao? Bây giờ thì cậu lại cảm thấy mình đã bị cái vẻ ngoài kia lừa gạt.

Chủ nhà thấy mấy người này vẫn còn chưa đi thì trên mặt cũng có chút xấu hổ, hai vợ chồng đang muốn đi vòng qua để tránh bọn họ, nhưng Tô Nhã đã tiến lên một bước.

“Chú, dì! Hai đứa em gái của con cũng chỉ vừa mới về nước, nên không hiểu lắm này đó. Không biết là lúc bị các người đuổi ra khỏi nhà ấy, tiền thế chấp của bọn họ đã được trả lại hay chưa?” Tô Nhã hơi cười, chiếc váy màu trắng váy, mái tóc đen như thác nước, ít nhất nhìn qua thì thấy người này rất là điềm tĩnh.

Đánh rắn thì phải đánh giập đầu! Một câu đuổi đi này, ngay lập tức khiến cho khách tới xem phòng ở cho thuê phải thay đổi sắc mặt.

Chỉ mới nghe như vậy đã thấy như là vi phạm hợp đồng rồi a!

Những người không có nhà riêng phải lựa chọn phòng thuê thì đều có yêu cầu là một chỗ ở ổn định, vậy mà chủ nhà này lại còn có thể vi phạm hợp đồng đuổi người đang thuê đi, dù là ai cũng phải xem xét lại lựa chọn này.

Bà chủ nhà vừa nghe thấy những lời này sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô... cô đang nói bậy cái gì đó.”

Vẻ mặt Tô Nhã hết sức vô tội: “Con chỉ là lắm miệng hỏi một câu mà thôi, việc nào ra việc đó.”

Khách thuê nhà đã không còn hứng thú nghe thêm nữa, nên vội vàng tìm cớ để cáo từ.

“Ấy, xin ngài hãy chờ một chút. Về chuyện giá cả chúng ta có thể bàn lại, ôi...” Bà chủ nhà nôn nóng gọi với theo. Mọi chuyện đều đã được thỏa thuận xong cả rồi, vậy mà bây giờ lại bị mấy người trước mặt này làm hỏng hết. Mắt thấy vịt sắp được nấu chín lại bay mất như vậy, bà chủ nhà cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm.

“Thật là đen đủi!” Bà tức giận đến nỗi phun ra câu chửi thề: “Thật là xui xẻo mà! Sao trước đây lại dễ dàng cho mấy người thuê như vậy đây!”

“Ôi chao! Hôm nay thời tiết rất không tồi nha.” Tô Nhã cười đến là ngọt ngào, đã vậy lại còn giơ tay che che ánh dương quang trên đỉnh đầu.

Điền Tiểu Điềm phụ họa: “Đúng vậy, thời tiết rất đẹp! Đi thôi, mình thấy đói bụng rồi.”

Hai vợ chồng chủ nhà bị mấy người xem như là không khí, trực tiếp làm lơ mà đi qua.

Cũng chỉ có cái người vẫn hay cợt nhả là Giang Sở mới có chút trầm mặc.

Tô Nhã đưa một ánh mắt liếc qua, Điền Tiểu Điềm lập tức ngầm hiểu. Cô tiến về phía trước nhiều hơn hai bước, để lại cho hai người này một chút không gian riêng tư để nói chuyện với nhau.

Giang Sở cười không nổi, cậu cảm thấy chính mình đã làm hỏng hết thảy.

Tô Nhã đứng ở ngay trước mặt cậu, cô đưa tay điểm điểm lên cái chóp mũi của cậu: “Đừng để cho ngược lại là hai cậu ấy lại là người phải an ủi anh đấy nhé!”

Giang Sở thở dài.

Tô Nhã đưa hay tay lên rồi khẽ đẩy khóe miệng của Giang Sở lên hai bên, tạo nên một cái độ cong không có chút đáng yêu nào. Nhưng cuối cùng thì cậu cũng mỉm cười, thấy vậy cô mới vừa lòng gật gật đầu: “Tốt lắm! Giữ nguyên như thế nhé!”

Giang Sở thật cảm thấy có một người bạn gái, từ biệt cảnh độc thân vẫn là điều hết sức tốt đẹp.

Cậu hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm lên bờ môi Tô Nhã.

Đang là giữa ban ngày ban mặt, lại là trước mắt bao người, cho dù là Tô Nhã cũng phải đỏ tai.

“Ôi chao! Ôi chao! Làm mù cả hai con mắt của tui rồi.”

Một giọng nói quang quác kêu to, nghe cực kỳ quen tai. Ngoài Tề Tranh ra thì còn ai vào đây được nữa?

Giang Sở và Tô Nhã cùng quay đầu lại nhìn. Bọn họ lập tức thấy Tề Tranh và Điền Tiểu Điềm đang kề vai sát cánh, thực không có hình tượng khi đứng chung một chỗ, cùng đón ánh mặt trời nhìn về phía bọn họ, trên mặt là nụ cười đến là xán lạn.

Tề Tranh là người như vậy. Ở cô luôn có một loại ma lực, nó có thể làm bạn quên đi mọi phiền não, tâm tình trở nên rộng mở, thông suốt.

Tề Tranh hướng về phía mấy người bạn thân của mình vẫy tay: “Đi thôi! Đi thôi! Đi xem nhà mới của bọn mình nha.”

Bùi Thanh Phi không đi theo Tề Tranh đến đón mấy người bạn này, cô ở nhà để chuẩn bị sẵn dép lê cho mọi người, lại còn tẩy rửa trái cây. Nghe thấy tiếng chuông báo thang máy đã đến, Bùi Thanh Phi không đợi cho người bên ngoài phải ấn chuông cửa đã nhanh chóng mở to cánh cửa nhà mình ra.

Giống nhau về bố cục, cách bố trí cũng không có gì quá mới lạ. Nếu không phải bọn họ vừa mới từ nhà số 6 sang nhà số 9 này, đám người Giang Sở sẽ còn cho rằng hết thảy đều không có chuyện gì xảy ra.

Tề Tranh thực không khách khí khi ôm lấy cái eo của Bùi Thanh Phi, một bộ tư thái chủ nhà: “Thế nào, có phải là không tệ lắm, đúng không?”

Mấy người còn lại quay sang nhìn người bên cạnh rồi lại hai mặt nhìn nhau.

Bao nhiêu không thoải mái vừa nãy đến giờ đều bay đi đâu mất.

Vẫn là cái bộ dáng cũ: Bùi Thanh Phi và Tô Nhã nấu cơm, ba người còn lại chờ ở phòng khách chơi cái trò ăn không ngồi rồi.

So với thường ngày Giang Sở tỏ ra trầm mặc không ít, Tề Tranh ghé lại gần, vẻ mặt hết sức thần bí.

“Vẫn còn nghĩ ngợi đấy à, chuyện phòng ở này ấy mà?” Tề Tranh hỏi.

Vẻ mặt Giang Sở hết sức trịnh trọng: “Thực xin lỗi, Tề Tranh! Mình thực lòng xin lỗi!”

Tề Tranh vỗ vỗ bả vai của Giang Sở: “Ấy, hai chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, tui lại còn không biết ông hay sao? Không cho phép ông lại nghĩ ngợi lung tung để rồi không qua khỏi cái khúc mắc này.”

Kể ra cũng đúng! Giang Sở gật gật đầu: “Nếu bà có yêu cầu gì cần tui đi làm thì cứ việc mở miệng.”

Tề Tranh tỏ ra hết sức thần bí: “Vậy thì hay quá! Đúng là tui có một việc cần đến ông đây.”

Tề Tranh ngồi trước mặt Giang Sở, người đứng bên cạnh chờ xem hai người là Điền Tiểu Điềm hiện tại cũng bỗng có dự cảm không tốt cho lắm.

Giang Sở căng da đầu để hỏi: “Bà... bà nói, nói thử xem.”

Tề Chanh vẫy tay, ý bảo Giang Sở ghé tai lại gần mình hơn nữa.

“Thanh Phi, rau xanh đều đã được mình rửa xong rồi, bây giờ còn có gì để mình giúp nữa không vậy?” Tô Nhã đem số rau đã rửa sạch đặt ở trong rổ rồi vừa lau khô tay vừa hỏi.

Cô và Bùi Thanh Phi phối hợp với nhau rất là ăn ý, một người phụ trách nấu nướng, một người làm trợ thủ, hiển nhiên là so với lần đầu tiên tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.

“Tô Nhã, cậu hãy giúp mình xem lửa thế nào, có phải là...” Bùi Thanh Phi đang cùng Tô Nhã nói chuyện, đột nhiên bị một tiếng kinh hô từ trong phòng khách truyền đến đánh gãy.

“Bà đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của a. Không thể có chuyện như vậy được! Dù chỉ nghĩ thôi bà cũng đừng hòng nghĩ! Tôi cũng muốn tích cóp để cho lão bà. Bà muốn đổi giường lớn, đổi bồn tắm hả? Nhiều lắm thì tui vì nể tình huynh đệ trong mấy năm nay mà tài trợ cho bà 3000... Cái gì? Ba vạn? Theo tui thấy thì đầu óc của bà bị hỏng thật rồi!” Giọng của Giang Sở cao vút.

“Chỉ có 3000?” Tề Tranh khoa trương: “Ít nhất cũng phải một nửa, một vạn rưỡi!”

“Là bà mua giường hay là tui mua hả?”

“Coi như là ông đầu tư cũng được mà. Cùng lắm thì đến lúc ông kết hôn, tui sẽ đưa cho ông một bộ tốt hơn, lại còn bao thêm cho ông bốn bộ trên giường nữa.”

“Ha hả! Chờ cho đến khi bà có thực lực về kinh tế rồi chúng ta hãy nói, rõ chưa?”

“Chờ đến khi Tô Nhã tốt nghiệp cũng phải ba năm nữa. Tui tuyệt đối có niềm tin vào chính mình.”

“Không được thương lượng! Chỉ 3000 thôi!”

“Đừng a! Mình nói chuyện đã, lại thêm vào một chút đi!”

Bùi Thanh Phi và Tô Nhã đều đứng ở trong bếp như thể hai pho tượng đá, chẳng qua đôi lông mày tú khí thì không ngừng làm việc, giật một cái rồi lại giật một cái, cứ như là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trên bệ bếp còn đang nấu thịt bò chứ đâu, hiện tại mùi hương đã bay ra thoang thoảng, chỉ cần ngửi qua cũng biết nhất định là rất tuyệt.

Tô Nhã chỉ chỉ cái bếp: “Nếu không, đổ cả đi? Cho hai người bọn họ cùng đi uống gió Tây Bắc.”

Bùi Thanh Phi cũng là một trận nghiến răng: “Đổ, đổ hết! Cho bọn họ ăn, dù chỉ một miếng, cũng là lãng phí.”

Dỗ dành Giang Sở hả?

Đừng có mơ!

Sau một trận bị Tề Tranh lùa vào cùng chơi trò ngôn từ bần tiện cùng rối rắm, bao nhiêu buồn bực trước đó trong Giang Sở đều bị ném lên đến trên chín tầng mây.

Mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng hưởng thụ niềm vui ngày cuối tuần. Là chủ nhà, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng nhau một đường đưa tiễn những người bạn của mình đến tận cổng của tiểu khu.

Trên đường trở về Bùi Thanh Phi vẫn không yên tâm, cô hỏi Tề Tranh: “Gần đây cậu rất thiếu tiền hay sao?”

Mới đầu Tề Tranh còn ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó cô nghĩ lại thật cẩn thận, chắc chắn là vì mấy câu mình nói với Giang Sở trước đó rồi: “Ầy, lẽ nào cậu lại tin mấy lời kia là thật? Mình chỉ là lấy Giang Sở ra làm trò cười mà thôi, làm sao lại có chuyện đòi tiền với cậu ấy được chứ. Còn giường a, bồn tắm a, phải tự tay mình mua mới được nha.”

Thói quen của Tề Tranh là ngủ trên giường cứng, vì ở Khang Niết đến hai năm, đã sớm luyện thành, nhưng người không quen lại là Bùi Thanh Phi. Nguyên nhân khiến cho Tề Tranh tâm tâm niệm niệm muốn đổi sang một chiếc giường lớn, kể cả việc có thể làm càn hồ nháo ở bên ngoài ra, cũng chỉ vì người này mà thôi.

Bùi Thanh Phi nhìn Tề Tranh không chớp mắt, hiện tại cô không biết mình nên nói cái gì mới phải. Mặc dù đang ở bên ngoài, nhưng Tề Tranh vẫn ôm chầm lấy cổ Bùi Thanh Phi.

“Như thế nào? Rất cảm động có phải không?” Tề Tranh cười chúm chím, cực kỳ hưởng thụ ánh mắt Bùi Thanh Phi đang dành cho mình lúc này.

“Cảm động hả?” Bùi Thanh Phi giơ lên một ngón tay ở trước mặt Tề Tranh lắc lắc: “Không đâu. Mình đây chỉ là đồng cảm mà thôi.”

“Đồng cảm?” Tề Tranh không hiểu.

Bùi Thanh Phi đếm trên đầu ngón tay tính toán thật chi li với Tề Tranh: “Mua giường cùng mua bồn tắm là một khoản tiền không hề nhỏ, muốn có được số tiền đó thì buộc cậu phải nghiêm túc công tác, nỗ lực kiếm tiền. Cùng với đó, cậu còn phải tốn không ít khí lực làm sao thuyết phục cho được dì Trương. Như vậy thì cậu nói xem, có đáng để người ta đồng cảm hay không?”

Đúng rồi nha!

Còn có dì Trương nữa!

Tề Tranh thống khổ che mặt, cổ họng cứng lại.

Trước đó dì Trương đã rất nhiều lần ra mệnh lệnh và giảng giải, nói là không cho phép sửa đổi kết cấu nhà ở. Nhưng đây lại chỉ là giường ngủ và bồn tắm mà thôi, có lẽ là còn chưa chạm đến sợi tơ hồng. Nếu khéo léo thương lượng một chút, nói không chừng vẫn có thể tranh thủ được sự đồng ý của dì cũng nên.

Bùi Thanh Phi nhìn đôi mắt khóc không ra nước mắt của Tề Tranh, cô chắp hai tay sau lưng lắc lư đến trước mặt người này.

“Phải vất vả trả giá nhiều đến như vậy, lao tâm lao lực nhưng lại chỉ có thể có được một cái hôn làm báo đáp, ngẫm lại cũng cảm thấy có chút mệt a.” Nói xong Bùi Thanh Phi vẫy tay ra hiệu cho Tề Tranh tiến đến trước mặt mình: “Trước tiên cứ chi trả để bồi thường cho cậu cái đã.”

Nói xong, Bùi Thanh Phi chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của Tề Tranh.

Chút khen thưởng này đương nhiên là không đủ rồi. Bùi Thanh Phi đã kịp chạy thoát, Tề Tranh chỉ còn biết vươn đầu lưỡi liếm một vòng quanh bờ môi của mình. Chờ cho đến khi cô mua được chiếc giường lớn kia mang về đã, đến lúc đó cô sẽ có rất nhiều thời gian cùng cơ hội lấy lại lợi tức.

Tề Tranh cảm thấy mặc kệ là có tính như thế nào đi nữa, mình cũng không thấy một chút thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.