Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 99: Chương 99: Honey?




[Tề Tranh cùng Giang Sở đúng là những tên gia hỏa khiến người ta phải đau đầu. Chẳng lẽ thật có người chỉ vì sắp xếp lịch trực nhật thôi mà cũng phải cãi nhau hay sao?]

Tề Tranh nở nụ cười. Cô còn nhớ rất rõ chuyện này. Ngày đó các cô đang học lớp 10, cũng không biết ai là người đã đem ghép mình với Giang Sở thành một nhóm. Khi đó quan hệ hai người vẫn đang còn rất kém.

Chỉ vì lịch trực nhật mà phải cãi nhau. Nguyên nhân chủ yếu chính là Tề Tranh muốn được cùng Bùi Thanh Phi ở chung trong một nhóm, mà thuận lý thành chương là làm xong thì chở người này về nhà luôn.

[Hôm nay là ngày đầu tiên không có Tề tiểu thư ngồi bên cạnh. Mình sẽ cố gắng quen dần với điều này. Cho dù không có cậu ấy ở bên cạnh thì cậu ấy vẫn luôn ở trong lòng mình.]

Khi đọc đến cái câu cuối cùng này, Tề Tranh lập tức hồi tưởng lại cái ngày khai giảng của năm học lớp 11. Lúc đó vì quá lo lắng cho việc đến lớp trễ, nên mình đã ngây ngốc lôi tuột Bùi Thanh Phi cùng chạy lên tầng trên. Đến khi quay đầu lại mới nhận ra, một bên ban bốn, một bên ban mười lăm, các cô đã không còn học chung một lớp nữa rồi.

[Mình đã nhìn thấy tấm ảnh chụp chung với Tề Tranh rồi, thật là đẹp mắt. Mình muốn cám ơn Quách Đồng vì đã chụp chúng ta thành một bức ảnh đẹp như vậy. Cái đồ ngốc này, bình thường chính là tớ đã nhìn cậu như vậy đấy, cậu có cảm nhận được tâm ý của tớ hay không?]

Tề Tranh mỉm cười, nhưng đôi mắt thì lại dần dần đỏ lên.

Kỳ thật cô đã sớm cảm giác được điều này rồi, nhưng cô lại vẫn cứ cho đó chỉ là tình bạn đơn thuần mà thôi. Cô đã để cho Bùi Thanh Phi phải chờ đợi mình nhiều năm đến như vậy đấy. Đã từng có rất nhiều, rất nhiều thời gian có cơ hội được ở bên nhau, thế nhưng mình lại cứ chậm chạp khiến cho hết thảy đều bị bỏ lỡ.

[Cậu ấy đã làm mình thực sự tức giận! Mình sẽ mãi mãi không tha thứ cho cậu ấy! Nhưng mà mình vẫn yêu cậu ấy, rất nhiều.]

Đây là dòng nhật ký đầu tiên sau kỳ thi đại học năm ấy. Cái lúc Bùi Thanh Phi nói sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, thì ra trong nội tâm cậu ấy chính là loại tâm tình này.

[Cũng chỉ biết có mỗi một cái việc là ôm một cái, hôn một chút. Non nớt mà lại đáng yêu. Những thứ cần dạy cho cậu ấy còn nhiều lắm. Tề tiểu thư của mình ấy mà, còn có rất nhiều thứ phải học. Nhưng mà cho tới bây giờ cậu ấy vẫn luôn là trò giỏi, nhất định về sau sẽ làm được rất tốt.]

Chẳng biết là từ lúc nào Tề Tranh đã lệ rơi đầy mặt. Khi nhìn đến những dòng tâm sự này, cô vừa khóc vừa đưa tay lau đi.

Nhìn lại ngày được viết thì thấy đó chính là cái ngày sau khi các cô chính thức xác định quan hệ, Bùi Thanh Phi trở về thành phố S.

Có trời mới biết, lúc đó Tề Tranh còn cho là mình đã làm rất tốt, là một cao thủ tán tỉnh đây!

Kết quả...

Kết quả lại là không làm cho người ta được như ý.

Thoắt một cái, mặt đỏ bừng. Tề Tranh thật sự thấy ngượng ngùng.

[Ở lại thành phố nào cũng không quan trọng, đồ ngốc ạ. Mình chỉ biết được là nhất định mình sẽ ở bên cạnh cậu.]

[Đại học ơi! Hãy kết thúc nhanh lên đi! Tôi không bao giờ lại muốn cùng người mình yêu tách ra nữa.]

Rất nhiều, rất nhiều ngày được viết trong nhật ký, với rất nhiều nội dung. Trong đó đều là tâm sự về tình yêu Bùi Thanh Phi vẫn yên lặng dành cho mình trong những năm gần đây.

Tề Tranh có cảm giác mình như một kẻ ngốc trong những năm này. Hồ đồ, mờ mịt mà lại không hay biết, cô đã mắc nợ Bùi Thanh Phi rất nhiều.

Tề Tranh ngồi ở trước máy vi tính hơn ba giờ đồng hồ, nhật ký được viết mỗi ngày đều được cô lần lượt xem hết. Ngày được viết gần nhất đúng vào hôm nay, một phần được viết lúc 7 giờ sáng, một phần là lúc bảy giờ tối.

[Bà nội nói cho mình biết, sau khi mình đi rồi Tề tiểu thư đã gọi điện thoại đến. Cám ơn cậu đã cố gắng như vậy, mình cũng sẽ liều mạng hướng về phía cậu, tìm tới như cậu vậy.]

[Hôm nay mình đến thành phố Venezia của A quốc rồi, đi thăm cầu Than Thở* nơi Tề tiểu thư đã từng có lần nhắc tới. Những người lui tới trên cây cầu ấy đều là tình lữ có đôi có cặp, ở đây cảnh tượng như vậy là hết sức bình thường. Chỉ có một mình mình là cô đơn chiếc bóng, vì vậy mà đã gây nên sự chú ý trong ánh mắt của những người có mặt. Mình chỉ có thể ngẩng đầu lên, làm ra vẻ thật cao ngạo, tự tưởng tượng thấy Tề tiểu thư của mình giờ phút này cũng đang ở ngay bên cạnh mình. Hiện tại mình muốn nói với cậu ấy là: ánh chiều tà trên cầu Than Thở cũng không có cái gì đặc biệt. Bởi vì từ năm mình lên mười sáu tuổi ấy, phía trên thành phố Lăng Giang, bên cây cầu Vọng An, mình đã gặp được ánh chiều tà đẹp nhất trên trần gian này rồi.]

Tề Tranh đưa tay bụm mặt, khóc không thành tiếng.

* Cầu Than thở (Ponte dei Sospiri) nằm giữa Dinh Tổng trấn (Venezia) và nhà giam cũ trong thành phố Venezia, nước Ý, bắc qua Rio di Palazzo là một con kênh rộng khoảng 8 m.

Cô không muốn quấy nhiễu người bạn mới ở cùng phòng với mình, chỉ có điều vào lúc này đây, cô đã không thể kiềm chế nổi nỗi nhớ nhung cũng như tình của mình đối với Bùi Thanh Phi.

Cậu ấy nhớ mình, nhớ cô gái của cậu ấy. Cậu ấy cũng không nỡ không có mình mà lại một mình đi dạo trên cây cầu Than Thở. Cô hy vọng rằng về sau, mặc kệ là Bùi Thanh Phi đi tới nơi nào, cũng đều có chính mình đi cùng cậu ấy.

Khi Jenny chứng kiến một màn này phát sinh, cô đã tỏ ra rất tri kỷ mà không đi quấy rầy.

Cô nằm ở trên giường mà ngẫm nghĩ: người bạn cùng phòng đến từ phương Đông từ thần bí này đúng thật là một cô gái làm từ nước mà. Đến cùng là người này đang nhìn cái gì mà lại có thể khóc liên tục trong ba giờ đồng hồ như vậy đây?

Một cô gái có hệ thần kinh nhạy cảm đến như vậy thì nhất định là mình phải che chở thật cẩn thận mới được.

Ha hả!

Nếu như Jenny để Tề Tranh biết được nguyên nhân vì sao ngày sau ở chung, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, cô đều chăm sóc mình đến như vậy thì chỉ sợ là giờ phút này Tề Chanh sẽ lập tức quay đầu lại mà nói một câu: “Mình không phải! Mình không có! Cậu hãy nghe mình giải thích đã.”

Chờ cho đến khi Tề Tranh xem hết toàn bộ nhật ký của Bùi Thanh Phi thì đã là nửa đêm. Tề Tranh thẫn thờ leo lên giường, trong đầu đều đầy những hình ảnh đã từng cùng Bùi Thanh Phi trải qua. Từng giọt, từng giọt một.

Cô không biết là mình đã ngủ thiếp đi vào lúc nào, nhưng cô có thể khẳng định được, đây là giấc ngủ an ổn nhất trong bấy lâu nay. Trong cái thế giới thông tin đang được Bùi Thanh Phi dùng tới này, chỉ cần cậu ấy lại một lần nữa tham gia diễn đàn, thì dĩ nhiên là cậu ấy sẽ nhìn thấy được mình ở trạm dừng tin.

Bùi Thanh Phi viết trong nhật ký thì hết sức thương cảm, kỳ thật ngày đó cùng đi cầu Than Thở cũng không phải chỉ có một mình cô. Hôm đó, đi với cô hôm đó còn có người bạn mới cùng phòng và bạn gái của cô ấy.

Bùi Thanh Phi thầm nghĩ, trong mấy năm qua mình và Tề Tranh dù vô tình hay cố ý cũng đã nhiều lúc bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài nhưng lại chưa từng bị ai ném đá. Đó là nhờ có được đám bạn thân ở bên cạnh luôn tìm mọi cách giữ gìn. Chỉ có trời mới biết là cái ngày cô đứng ở trên cầu Than Thở nhìn cô bạn cùng phòng cùng với bạn gái của mình ngọt ngọt ngào ngào, trong lòng cô đã như muốn nổ tung.

Ngày hôm sau thức dậy với tinh thần sảng khoái, Bùi Thanh Phi vừa rời khỏi giường đã lập tức nhìn đồng hồ, bây giờ mới là bảy giờ sáng. A quốc cùng B quốc chênh lệch nhau đến mười hai giờ, ở nơi này của cô mới là buổi sáng, nhưng bên phía Tề Tranh hiện tại đã là buổi tối.

Bùi Thanh Phi vừa đến A quốc liền mở ra QQ để lại lời nhắn cũng như dặn dò cho Tề Tranh biết về phương thức liên lạc với mình. Thế nhưng thời gian trôi qua khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy người này trả lời. Chỉ sợ là gia hỏa này đã quên mất cả mật khẩu đăng nhập đây mà.

Nghĩ đến cái khả năng này, Bùi Thanh Phi vừa cười khẽ vừa mắng nhỏ: “Cái đồ ngốc này!”

Bạn cùng phòng với Bùi Thanh Phi là một người con lai, mái tóc màu nâu tự nhiên, đôi mắt hơi có màu xanh da trời. Cha của cô ấy là người châu Á nhưng cô lại có làn da trắng như tuyết cùng với đôi mắt màu xanh da trời. Điều này làm cho cả thân hình của cô ấy nhìn qua vừa có chút thần bí mà lại vẫn có chút thanh thuần. Tên tiếng Anh của cô ấy rất đặc biệt vì thế mà cũng rất khó nhớ. Cũng may là người này còn có một cái tên tiếng Trung rất dễ gọi, thật ra đây là cái tên do bạn gái của cô ấy đặt cho...

Gọi là Đan Đan.

“Bye, Bùi.”

“Bye..., Đan Đan.”

Bạn cùng phòng nói lời tạm biệt xong liền đi ra cửa. Nhìn theo bóng lưng của người này, khi nhớ đến nguồn gốc của cái tên của cô ấy, cho dù là người đạm như cúc như Bùi Thanh Phi cũng nhịn không được mà giựt giựt khóe miệng.

Theo như lời đồng chí bạn gái vụng trộm tiết lộ cho Bùi Thanh Phi biết thì, Đan Đan là cái tên của một con cún được cô ấy nuôi khi từ còn nhỏ. Ỷ vào việc Đan Đan không thông thạo tiếng Trung cho lắm mà cô ấy mới đem cái tên này ra tâng bốc lên đến tận chín tầng mây, làm cứ như là cái tên Đan Đan này là cái tên đẹp nhất trên thế giới này, có tính ngụ ý sâu xa nhất trong chữ Hán.

Ha hả!

Thôi thì, các người vui vẻ là được rồi.

Bùi Thanh Phi thấy hai người đều tỏ ra thích thú như vậy thì quyết định là không can thiệp.

Hôm nay là buổi học đầu tiên của Bùi Thanh Phi tại trường đại học Thụy Văn. Tếng Anh của cô rất tốt, nhưng khi mà bỗng nhiên rơi vào hoàn cảnh thuần dùng tiếng Anh như thế này, hoặc nhiều hoặc ít Bùi Thanh Phi vẫn có chút không thích ứng cho lắm. Cô như thấy mình trở nên kiệt sức sau một ngày lên lớp, bởi vì cô đã phải thường xuyên tập trung cao độ thì mới có thể đem hai loại ngôn ngữ trong đầu hoàn toàn chuyển đổi.

Tề Tranh cũng là như thế này có phải hay không? Hay là cậu ấy cảm thấy không cần phải cố hết sức giống như mình?

Sau khi trở lại ký túc xá Bùi Thanh Phi ngồi trước cái máy vi tính mà ngẩn người ra. Cô rất muốn tìm người nào đó để cùng trò chuyện, nhưng khổ nỗi bên cạnh cô lúc này lại không có ai. Vì vậy mà cô đành phải tìm đến diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh, tìm đến nhật ký để viết lại tâm tình của mình đôi chút.

Đăng nhập thành công! Vừa mở ra, Bùi Thanh Phi đã lập tức nhìn thấy góc trên bên phải có một biểu tượng nhỏ hình phong thư liên tục lấp lánh.

Đây là? Trạm dừng tin?

Cái ngày Bùi Thanh Phi vừa mới lên cấp ba ấy, lúc nào trạm dừng tin cũng chật ních tin phục hồi. Sau này, trải qua một phen cài đặt lại, Bùi Thanh Phi chỉ còn nhận được tin nhắn do bạn tốt gửi tới.

Như chợt nghĩ tới điều gì, con chuột trong tay cô đột nhiên trở nên run rẩy.

Vừa mới sáng sớm tinh mơ Tề Tranh đã tỉnh lại, cô hướng phía ánh mặt trời duỗi người, vươn vai.

Ngay sau đó cô lập tức dời sự chú ý của mình đến cái máy tính, kiểm tra lại một lần nữa yêu cầu đã là lần thứ n tìm lại mật khẩu của mình đã được hồi đáp hay chưa.

Đáp lại vẫn lại là đá chìm đáy biển như trước, Tề Tranh có chút khó chịu. Hiệu suất làm việc này cũng quá chậm đi mà! Tề Tranh gần như phát điên lên.

Hôm nay là ngày cuối tuần, cô bạn cùng phòng Jenny không biết đã đi tới nơi nào từ sáng sớm. Tề Tranh xoa xoa mớ tóc lộn xộn trên đầu, mặc lên người bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, đem mớ tóc buộc lại thành cái đuôi ngựa, hâm nóng sữa tươi, còn trong miệng thì ngậm một ổ bánh mì.

Trong khi chờ cho sữa tươi được hâm nóng, Tề Tranh đóng trang nhận khiếu nại lại, mở ra phần mềm thường được mình hay dùng bắt đầu lập mô hình kiến trúc. Ngay từ những ngày đầu tiên tới Khang Niết cô đã lập tức bắt tay vào chiến đấu. Mà lý do thì cũng giống hệt như những ngày đầu mới tới đại học Thanh Bắc: nói xa một chút là vì sự nghiệp và tình yêu, còn nói gần hơn một chút... thì chính là vì học bổng phong phú.

Không bao lâu sau Jenny đã quay trở về. Cô cùng Tề Tranh chào hỏi, trong tay người này còn mang theo hai phần điểm tâm.

“Honey, cái này cho cậu này!” Người ngoại quốc vốn trần đầy nhiệt tình, Jenny đều gọi tất cả cô gái ở bên cạnh mình như vậy, đều là honey, honey! Cũng chỉ mất có vài ngày Tề Tranh đã quen với cách xưng hô này.

Jenny cười đến là dịu dàng, cô cầm bữa điểm tâm đưa cho Tề Tranh. Khi bắt gặp trong miệng người này đang cắn một nửa cái bánh mì thì cô cau mày nói: “Ăn như vậy thì không có dinh dưỡng.”

Nói xong liền lập tức cướp lấy rồi ném vào trong thùng rác.

Cả mặt mũi Tề Tranh đều tràn đầy dấu chấm hỏi: “?”

Jenny tiện tay rót một ly nước ấm đưa cho Tề Tranh: “Honey, cậu nên uống bổ sung nước vào.”

Vì không thể chối từ sự thịnh tình này, Tề Tranh uống hết một ly, nhưng ngay sao đó cô lại thấy Jenny rót thêm một ly nước.

“Cậu nên uống nhiều nước hơn. Nào! Uống thêm một ly này nữa!”

Tề Tranh rất muốn cự tuyệt nhưng lại bị Jenny đưa đến tận môi.

Hai ly nước ấm vào trong bụng, Tề Tranh cảm thấy bữa sáng hôm nay của mình chỉ vì uống nước mà đã no rồi. Nhưng bây giờ lại là lúc Jenny bắt đầu thúc giục cô phải ăn bữa sáng.

Từ từ đã! Dừng tay lại đi! Trong lòng Tề Tranh không ngừng hò hét.

Sau khi được bạn cùng phòng nửa dỗ dành nửa khích lệ ăn xong bữa điểm tâm, Tề Tranh lệ rơi đầy mặt. Bạn cùng phòng ở Khang Niết đều như thế này cả hay sao? Tại sao cô lại cảm thấy người này vừa giá lạnh lại vừa ấm áp như một bà mẹ thế này?

Một đoạn âm nhạc phá vỡ cuộc cãi nhau ầm ĩ vào lúc sáng sớm giữa Tề Tranh và Jenny.

Tiếng chuông này nghe thật lạ lẫm. Phải mất một lúc thật lâu Tề Tranh mới nhớ ra đây là tiếng chuông phát ra từ điện thoại của mình.

Tề Tranh cho rằng Tề Hồng lại gọi cho mình. Trong hai ngày này tên tiểu tử này đại khái là sợ mình một thân một mình ở ngoại quốc, thời gian đầu hẳn khó mà thích ứng được, cho nên mới thường xuyên gọi điện thoại đến. Nhưng rồi sau khi thật tùy ý đưa máy lên nhìn, Tề Tranh nhận ra đó là một dãy số cực kỳ xa lạ.

Ngay sau khi Tề Tranh điều tra ra trạm dừng tin của Bùi Thanh Phi trên diễn đàn BBS của trường Thượng Thanh, cô đã ngay lập tức gửi cho Bùi Thanh Phi những thông tin cần thiết nhất.

Vậy nên hiện tại cú điện thoại này đến từ ai, tựa hồ cô đã có được đáp án mình đã vô cùng mong chờ.

Tề Tranh cầm lấy cái điện thoại còn rất mới của mình lên, vừa cười lại vừa khóc, nước mắt như là chuỗi hạt trân châu không ngừng tuôn rơi.

Jenny thấy như vậy thì trái tim gần như tan nát. Các cô bé đến từ Trung Quốc này đều là một cây Hàm Tu Thảo cả hay sao? Co được, giãn được, lại có những lúc mẫn cảm đến khiến cho người ta phải đau lòng.

Đúng lúc này, Tề Tranh nhấn xuống nút trả lời.

Bao nhiêu nhớ nhung của Bùi Thanh Phi giờ đây đều gửi hết vào trong cú điện thoại này. Thật vất vả lắm mới đả thông được, kết quả cô lại nghe thấy một giọng nói hết sức xa lạ từ phía bên kia điện thoại truyền đến: “Ôi này, honey của tôi! Cậu khóc như vậy làm cho lòng mình cũng bị tan nát mất thôi.”

“Đợi một chút, Jenny! Cậu hãy chờ cho một chút.” Còn đây là cái giọng tận lực dỗ dành của Tề Tranh.

Bùi Thanh Phi làm như cười mà không phải cười, cô hừ nhẹ một tiếng: “Hả? Honey sao?”

“Mình không phải!Mình không có! Thanh Phi, nhất định cậu phải nghe mình giải thích đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.