Ngày đầu tiên của ba ngày nghỉ trước kỳ thi Quốc gia, Tề Tranh quyết định ngủ nướng. Trước đó cô đã thương lượng với mẹ Tề, rằng mình muốn được ngủ một giấc thật đã, buổi sáng không cần phải gọi mình dậy sớm.
Nếu đây là ngày bình thường thì hẳn là mẹ Tề sẽ chỉ có để lại cho Tề Tranh một cái liếc mắt cùng bóng lưng mà thôi. Nhưng bà cũng tự mình nhìn ra, chính là trong mười mấy năm qua, đây chính là mấy ngày quan trọng nhất của Tề Tranh. Bây giờ đứa nhỏ này cũng chỉ có một cái yêu cầu như vậy, đương nhiên là bà đồng ý cho nó muốn sao làm vậy rồi.
“Được, được rồi. Tất cả đều nghe theo con. Con hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Giọng của mẹ Tề hạ xuống mềm mại.
Đêm đó, Tề Tranh làm một giấc mộng.
Cô mơ thấy Bùi Thanh Phi.
Bùi Thanh Phi lệ rơi đầy mặt, người này vừa khóc vừa hô hào cái gì đó với mình. Thấy cậu ấy như vậy cô rất là đau lòng, muốn tiến lên giữ chặt lấy cậu ấy, thế nhưng khoảng cách hai người lại càng ngày càng xa. Cuối cùng một trận gió bỗng nhiên xuất hiện, sương mù tràn ngập khắp nơi rồi lại tản ra. Cô đi tìm nhưng rồi không làm sao tìm được Bùi Thanh Phi, dù chỉ là cái bóng.
Trong giấc mơ của mình, Tề Tranh bước đi, đi mãi, chẳng có mục đích. Cô túm lấy từng người đi qua bên cạnh mình để hỏi, có thấy Bùi Thanh Phi hay không, thế nhưng tất cả mọi người đều mặt không đổi sắc mà lắc đầu, tiếp tục bước đi theo con đường của riêng mình.
Mình đã đánh mất Bùi Thanh Phi rồi! Mình tìm không thấy cậu ấy nữa!
Trời chỉ mới vừa tờ mờ sáng, Tề Tranh đã hoảng hốt bật dậy. Cô có cảm giác như toàn thân nóng rực, cả người đều phát nhiệt, tê dại. Cô có cảm giác như vừa bị một luồng điện phóng qua vậy, cả người đều trở nên vô tri vô giác, không được tỉnh táo cho lắm.
Là giấc mộng thôi a! May quá!
Tề Tranh thấy thật là vui mừng.
Giở đồng hồ ra xem, vẫn chưa đến sáu giờ. Cái này so với ngày thường Tề Tranh vẫn hay đi học lại còn muốn sớm hơn nha.
Một lần nữa nằm trở lại trên giường, trở mình lật qua lật lại mấy cái vòng, rút cuộc Tề Tranh không ngủ lại được nữa.
Mỗi khi nhắm mắt lại dường như cô lại nhìn thấy nước mắt của Bùi Thanh Phi. Từ khi còn rất nhỏ người kia vốn đã không hay khóc, nhưng không hiểu tại sao mình lại mơ tới những thứ này như vậy.
Tề Tranh mở trừng hai mắt nhìn lên trần nhà, có lẽ đại khái là vì biết rõ sau khi hai người lên đại học rồi sẽ là trời nam đất bắc a. Trước đó Tề Tranh vẫn có thể tự an ủi mình, coi như là có cách trăm sông ngàn núi, lòng của các cô cũng vẫn sẽ luôn gần bên nhau. Nhưng mà chẳng phải các cụ vẫn hay nói rằng nếu ban ngày suy nghĩ gì thì đêm về sẽ mơ thấy nó đó sao. Mà trong lòng mình, đến cùng vẫn là sợ hãi giây phú mình cùng Bùi Thanh Phi xa cách sẽ đến kia.
Vừa tờ mờ sáng mẹ Tề đã trở dậy để làm bữa sáng cho bọn trẻ, kết quả là trong khi vừa buồn ngủ vừa đi tới phòng bếp, bà lại bị một bóng người dọa sợ đến nhảy dựng lên.
Tập trung nhìn lại thì ra là Tề Tranh. Mẹ Tề nghi ngờ hỏi: “Con không phải đã bảo là không được gọi con dậy sớm, vì muốn được ngủ cho tới khi tự mình tỉnh dậy hay sao?”
Vành mắt của Tề Tranh có một quầng mờ mờ xanh: “Đúng vậy a. Con đúng là tự nhiên tỉnh dậy.”
Mẹ Tề rất là đau lòng, bà thấy lũ học trò này thật là đáng thương đi mà. Vì đồng hồ sinh học không cho phép, vậy cho nên dù là có muốn ngủ thêm một chút thì cũng không được.
Ăn điểm tâm xong, Tề Hồng lại đi học, kỳ nghỉ ba ngày của học lớp 12 chẳng liên quan gì tới các cậu cả.
Mẹ Tề ba Tề cùng nhau ra ngoài đi làm, trước khi đi hai người còn hỏi lại Tề Tranh hôm nay có cái gì sắp xếp hay không.
Sắp xếp sao?
“Đại khái là lát nữa con sẽ ra ngoài đi một chút.” Tề Tranh nói.
“Đi ra ngoài cũng tốt, sẽ được thả lỏng một chút, như vậy con sẽ bình tĩnh, tự tin hơn.” Ba Tề hưởng ứng.
Em trai đi rồi, ba mẹ cũng đi rồi.
Tề Tranh bưng ly sữa nóng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẫm nghĩ: còn lại hai ngày trước ngày thi, mình nên làm cái gì bây giờ?
Đúng rồi, bỗng cô chợt nhớ ra, mình đã từng cùng Bùi Thanh Phi ở nhà cùng nhau xem phim!
Lúc đó cũng có hai ngày nghỉ, cũng là lúc một bộ phim truyền hình đang rất nổi tiếng phát ra những tập cuối cùng. Cho nên trước kì thi vào cấp ba, ngay cả phòng ngủ cũng không ra khỏi, hai cô ở trong nhà liên tục hai ngày liền để xem phim truyền hình.
Vậy hiện tại thì sao? Mình phải làm gì mới được đây?
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tề Tranh. Vốn thích bài “Lốc xoáy” nên cô đã cài nó thành tiếng chuông báo điện thoại. Cả căn phòng tràn ngập tiếng hát.
Liếc mắt nhìn đến màn hình điện thoại cô thấy cái tên Giang Sở hiện lên.
“Này, đang làm cái gì vậy?”
“Đang nhàm chán đây. Có hoạt động gì hay ho giới thiệu không hả?”
“Hát KTV a.”
“Hử? Đầu óc của ông có bị hư hay không vậy?”
“Tút tút tút...” Tề Tranh cúp điện thoại, để lại cho phía bên kia một tràng báo hiệu bị cắt đứt.
Giang Sở thật không ngờ được là chưa gì đối phương đã liền kết thúc cuộc nói chuyện như vậy: “Này! Này! Chuyện gì thế này vậy hả?”
Giang Sở cầm chiếc điện thoại trong tay mà vẻ mặt không hiểu nổi: “Hát KTV trước kỳ thi tốt nghiệp trung học có gì sai mà gia hỏa này lại làm như là đã bị mình khi dễ như vậy đây? Hay là đầu óc người này đã bị hỏng rồi?”
Sự thật chứng minh, đại khái là đầu óc Tề Tranh thật sự bị hỏng rồi.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Tề Tranh gõ lên cánh cửa nhà Bùi Thanh Phi.
Hôm nay vẫn đang là ngày đi làm, trừ số học sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp ra, trong nhà đều không còn người nào nữa.
Trên người Bùi Thanh Phi là cái váy ngủ làm bằng vải hoa, cả người vẫn còn có chút mê man khi đi ra mở cửa: “Làm sao vậy?”
“Đi hát KTV a!”
Bùi Thanh Phi: “...”
Đại khái là khi người này trở dậy đã không đúng tư thế hay sao ấy. Nếu không thì làm sao lại bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu kỳ quái như vậy đây?
Vì không chịu nổi việc Tề Tranh không ngừng năn nỉ, cuối cùng Bùi Thanh Phi vẫn phải để cho Tề Tranh lôi mình ra khỏi nhà.
Tháng sáu đang là giữa mùa hè, thành phố Lăng Giang đã trở nên nóng hơn lúc nào hết, chỉ cần đi lại một chút thôi mà đã là một thân đầy mồ hôi. Thật vất vả lắm hai người mới đến được trước cửa một nhà hát KTV gần đây có cái tên là Ngôi nhà âm nhạc, ấy vậy mà sau khi đi vào hai người lại chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi hóng mát dưới cái điều hòa.
Rõ ràng là Tề Tranh kéo chính mình đến đây, vậy mà hiện tại, người này lại không một chút động tĩnh, cả người đều co lại ở trên ghế há cái miệng ra mà hít thở, cứ như là bị thời tiết quá nóng bức mà đầu cúi gằm, ủ rũ như một que củi mục.
Trông còn rất đáng yêu nha. Bùi Thanh Phi đi qua nhéo nhéo đôi má Tề Tranh: “Còn không phải là cậu kéo tớ tới đây để ca hát hay sao?”
Vừa nghe xong lời này, đôi mắt của Tề Tranh trở nên rực sáng. Cô lập tức đi đến bên màn hình chọt chọt quẹt quẹt một lúc, liền sau đó là một đoạn giai điệu quen thuộc tràn ra khắp căn phòng.
Vẫn là bài hát “Vòng xoáy” kia.
“Cậu, cậu có hát được bài này không?” Tề Tranh không thật chắc chắn lắm.
“Cứ thử xem sao.” Bùi Thanh Phi cầm lấy cái microphone.
Kỳ thật ngay trước khi Bùi Thanh Phi mở miệng, bản thân Tề Tranh cũng không tin vào quyết định này của mình cho lắm. Vì bị kích động nên mới kéo Bùi Thanh Phi tới đây, thực lòng cô cũng chỉ là muốn hai người cùng nhau hát mỗi bài hát này mà thôi. Có thể nói, đối với Tề Tranh bài hát này cứ như là có ma pháp rất huyền diệu, nó khiến cho cô cảm thấy nếu hát song ca giọng nữ thì hẳn là sẽ rất hợp.
Sầu triền miên, mối tình si lai láng. Cô thật thích bài hát này, thích những lời ca bày tỏ tình yêu điên cuồng trong đó. Chỉ có điều cô thật nghĩ không ra liệu ai có thể cùng mình hát bài này hay không. Nếu có, Tề Tranh cảm thấy cũng chỉ có Bùi Thanh Phi mới là người thích hợp nhất mà thôi.
“Lần theo những đường cong do chính bàn tay em tạo dựng
Vượt qua những khúc quanh nối tiếp nhau dẫn tôi đi tới thiên đường.
Trên đời này vạn vật đều quay quanh một trục
Theo giúp tôi vì em mà lắng đọng
Vượt qua lý trí, vượt qua lẽ thường tình
Che giấu cả Thượng đế chỉ làm sao để em đến được bên tôi.
Dù đến một ngày yêu em yêu đến khi em tan biến thành muôn vàn mảnh vỡ
Vẫn có tôi đưa tay đón lấy muôn vàn mảnh vỡ kia.
Nếu một ngày em tan thành bột phấn
Trên đời này sẽ không còn ai muốn là vẹn nguyên.”
Bài hát kết thúc, Tề Tranh không ngừng cảm thán: “Cậu đã dụng tâm để học nó hay sao?”
Bùi Thanh Phi nhún nhún vai: “Chỉ cần nghe hai lần là thuộc.”
Nhìn kìa! Nhìn kìa!
Là người được trời cho khả năng ngôn ngữ xuất chúng của ban Khoa học xã hội, nên mới không giống người bình thường là như vậy đó!
Chỉ là Tề Tranh làm sao biết được, vì lời bài ca được viết bằng tiếng Quảng Đông này mà Bùi Thanh Phi đã phải kỳ công ghép vần thành chữ la tinh, rồi phát âm kiểu Trung Quốc gì gì đó cũng từng dùng tới.
Bùi Thanh Phi thấy Tề Tranh ngồi ở trước màn hình chọn bài hát không ngừng loay ha loay hoay, màn hình liên tục sang trang, sau đó xuất hiện dòng biểu hiện phần trăm, từ số không từ từ đến một trăm.
“Cậu đây là đang làm cái gì vậy?” Bùi Thanh Phi hiếu kỳ hỏi.
“Làm bản sao lại, chuyển vào trong điện thoại.” Tề Tranh quay đầu lại nở nụ cười đến là sáng lạn.
Bùi Thanh Phi: “...”
Được rồi. Chỉ cần người này vui vẻ là được rồi.
“Đã xong!”
Kế hoạch ban đầu đã được thực hiện! Tề Tranh đứng dậy.
Cô vừa xoay người đi vừa nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Đã vội đi rồi?
Các cô cũng chỉ vừa mới đến thôi a. Vừa mới hát được một bài mà đã đi rồi?
“Chúng ta đi ngay bây giờ?”
“Hả? Lẽ nào cậu còn bài nào yêu thích?”
Bùi Thanh Phi lắc đầu. Cô cũng chỉ là đi theo Tề Tranh đến đây mà thôi, bản thân cô đối với mấy thứ này thật ra không có hứng thú.
“Vậy còn chờ gì nữa!” Nói xong Tề Tranh liền kéo Bùi Thanh Phi tông cửa xông ra ngoài.
Cô gái ở quầy lễ tân vừa mới thấy hai cô gái hấp tấp tiến đến, bây giờ lại hấp tấp đi ra ngoài, tất cả chỉ hết có mười phút. Mấy người tuổi trẻ bây giờ a, tùy hứng đến không cách nào giải thích được.
Không một ai trong nhà biết được hai cô gái này từng đi ra ngoài. Tất cả mọi người đều cho rằng các cô vẫn luôn một mực ở trong nhà. Vừa tan học Tề Hồng đã lập tức trở về để học hỏi kinh nghiệm từ bà chị nhà mình.
“Chị có thấy hồi hộp không?” Tề Hồng hỏi.
Tề Tranh sờ sờ cái cằm, con mắt đảo một vòng, cuối cùng là lắc đầu.
Kỳ thi tốt nghiệp này không làm cho cô thấy hồi hộp một chút nào, ngược lại chuyện xảy ra sau kỳ thi Đại học mới làm cho cô cảm thấy có chút nặng nề.
Buổi tối hôm đó Tề Tranh một mình nằm ở trên giường, mang theo tai nghe, vang lên trong tai là tiếng hát nhẹ nhàng êm ái của Bùi Thanh Phi hòa cùng tiếng hát của chính mình.
Trong lòng cô lúc này như hòa tan thành một vũng nước, có ngọn gió nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, trêu chọc mặt nước tĩnh lặng, làm nổi lên lớp lớp rung động.
Tề Tranh cảm thấy cái cảm giác này có chút kỳ quái. Khi lắng nghe mình và Bùi Thanh Phi hát lên những lời tình ca kia, trong lòng thoáng có rung động mơ hồ nào đó. Nó dường như đã chạm đến điều cấm kỵ, đã biết là không nên, nhưng muốn dừng lại mà không được. Nó khiến cho người ta trở nên mê muội.
Ba ngày qua đi rất nhanh.
Điểm trường thi của Tề Tranh và Bùi Thanh Phi vậy mà lại mỗi người một nẻo: người thì phải đến phía nam của Lăng Giang, người lại tới phía bắc của thành phố. Vào cái ngày đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp, người của hai nhà cùng đồng thời đi ra ngoài.
“Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi đấy chứ?” Bùi Thanh Phi sợ Tề Tranh sơ ý nên lại nhắc nhở.
Tề Tranh vỗ vỗ cái túi bóng trong suốt ở trong tay mình: “Chứng minh thư, giấy báo thi, bút chì dùng cho thi trắc nghiệm, bút giải đề cùng ký tên, cục tẩy. Tất cả đều ở nơi này.”
Nói xong cô còn thuận tay cầm lấy túi bóng của Bùi Thanh Phi, cẩn thận lật xem một lần nữa: mọi thứ đều đã đầy đủ.
Khi đi tới dưới lầu, hai người cùng nhau mặt đối mặt.
Tề Tranh mặc cái áo màu da cam, còn Bùi Thanh Phi lại là màu đỏ, trên đó có thêu lên tên của mình, đây là những màu mà hai người cho rằng sẽ mang đến may mắn cho mình.
“Cố gắng lên a, Thanh Phi!”
“Cậu cũng vậy nhé!”
Sau khi hai người nói xong, Tề Tranh tiến lên một bước đem Bùi Thanh Phi ôm vào trong ngực. Về sau cơ hội được ôm như vậy sẽ ít đi, nếu có thể tranh thủ được lần nào liền không bỏ lỡ lần đó.
Ngữ văn. Toán học. Tiếng anh. Khoa học tự nhiên tổng hợp.
Thời gian thi hai ngày được làm liền một mạch.
Lần cuối cùng đi ra khỏi trường thi, Tề Tranh dùng sức vươn vai một cái. Cuộc sống cấp ba của cô, cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Này, quan trạng nguyên!”
Phía sau lưng truyền đến một giọng nói hết sức quen thuộc. Tề Tranh quay đầu nhìn lại, thì ra là Ngô Kỳ. Áo T-shirt, quần ngắn, mái tóc quăn màu rám nắng xõa kín sau lưng. Nhìn người này, quả thực, cùng với tiết trời tháng sáu nóng bỏng như nhau.
“Đừng nói như vậy!” Tề Tranh xua xua tay. Đây cũng chỉ mới là kỳ thi thứ nhất mà thôi, cô thật không gánh nổi cái danh xưng trạng nguyên này.
“Đã có ý tưởng gì chưa? Nguyện vọng vào Đại học của cậu là gì?” Ngô Kỳ tựa lưng vào phía bên ngoài bức tường của trường thi, cặp chân dài vắt qua nhau, thế đứng thật tùy ý, nhìn qua thì thấy người này trông thật là thong dong: “Thanh Bắc?”
Tề Tranh gật gật đầu. Đây là lựa chọn số một của cô: “Còn cậu thì sao, Ngô Kỳ?”
“Tôi?” Ngô Kỳ cười cười tự giễu: “Kỳ thật tôi không tham gia đăng ký vào Đại học cũng không sao.”
Tề Tranh thật không hiểu.
Ngô Kỳ nói tiếp: “Tôi sẽ ra ngước ngoài học tập, vậy nên việc tham gia kỳ thi này cũng chỉ là để cảm nhận một chút cái cảm giác cá chép vượt Long Môn là như thế nào. Tôi thấy nếu làm như vậy thì tôi sẽ trở thành người sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc này.”
Giọng của Ngô Kỳ như là trêu đùa, nhưng không khó để nhận ra vẻ thất lạc trong đó. Cái cảm giác bốn phương phiêu bạt này, không phải tất cả mọi người đều có thể lý giải được.
Tề Tranh cười cười. Cô đi đến trước mặt Ngô Kỳ rồi vỗ một cái lên bờ vai người này: “Người khác thì tôi không biết, nhưng người bạn học trò Ngô Kỳ này của tôi vĩnh viễn là đồng bào của tôi, không thể nghi ngờ.”
Nụ cười tươi tắn cùng lời an ủi này của Tề Tranh luôn làm cho một người dù tâm tình ủ rũ đến đâu cũng lập tức chuyển thành tốt đẹp.
Ngô Kỳ thuận miệng nói: “Cậu cùng tiểu thanh mai của cậu sẽ phải tách ra a. Tôi nhớ có lần cậu đã từng nói cô ấy sẽ đăng ký trường Hãn Văn.”
“Bọn tôi sẽ không thể tách ra.” Tề Tranh khẳng định.
“Lại còn lừa mình dối người.” Ngô Kỳ vừa cười vừa nói bằng cái giọng trêu chọc.
Tề Tranh chỉ chỉ lên ngực của Ngô Kỳ: “Cũng giống như trái tim này chỉ thuộc về một mình cậu, trái tim của tôi và Bùi Thanh Phi, dù có là trăm sông ngàn núi cũng không bao giờ chia tách được chúng tôi.”
Trong lòng Ngô Kỳ tràn đầy cảm xúc. Cô ngẫm lại bản thân mình ngày mới chuyển trường đã từng phát sinh đủ thứ chuyện. Cô khẽ gật đầu: “Thật ra thì bản thân tôi lại thấu hiểu điều này.”
Tề Tranh ngẩng đầu nhìn lên trời cao, bầu trời vạn dặm xanh thẳm. Cô nói bằng cái giọng hơi trầm xuống: “Chúng tôi tách ra là để trở nên tốt hơn, ưu tú hơn. Để từ đó về sau không bao giờ xa nhau nữa.”