Tề Tranh còn nhớ rất rõ cái lần mình bị sinh bệnh kia. Ban đầu thì đó cũng chỉ là cảm mạo bình thường, kết quả là vì không cẩn thận nên mới bị cảm lại rồi thành biến chứng. Khi đó cô bị sốt cao liên tục không hạ, toàn thân như nhũn ra đến nỗi không ngồi dậy nổi.
Vô xảo bất thành thư*, trong hai ngày đó, hết lần này tới lần khác trên đường cao tốc bên ngoài thành phố Lăng Giang liên tục xảy ra tai nạn xe cộ, các bác sĩ hàng đầu của khoa ngoại đều bận tối mày tối mặt. Mẹ Tề cùng mẹ Bùi đều thuộc vào tốp người này. Ba Tề thì bởi vì có một vụ án quan trọng nên cũng đã vài ngày không thấy bóng dáng đâu, còn trường đại học của ba Bùi lại phải tham gia một cuộc trao đổi, thảo luận về một công trình nghiên cứu vì vậy mà cũng phải đi vì công việc.
Cuối cùng, cả hai nhà tổng cộng cũng chỉ còn lại ba đứa trẻ. Tề Tranh thì đã nằm xuống, Tề Hồng lại còn nhỏ, căn bản không thể chăm sóc được ai. Lúc này thì mẹ Tề đã hết cách rồi, bà thấy chỉ còn cách mang theo Tề Tranh đến bệnh viện mà thôi. Đến đó rồi thì cứ tùy tiện ném đứa nhỏ vào cái phòng bệnh nào đó để tránh cho mình khỏi bị hai bên làm cho phân tâm.
* Thành ngữ “vô xảo bất thành thư” (无巧不成书): Sự trùng hợp một cách kỳ lạ.
Nói là làm, mẹ Tề bắt đầu mặc quần áo cho cái người đang bị bệnh đến ngã trái ngã phải là Tề Tranh, tính toán của bà là dựa theo kế hoạch mà làm. Đúng lúc này Bùi Thanh Phi lại ló cái đầu nhỏ vào bên cạnh cửa nói với mẹ Tề: “Mẹ Tề, hãy để cho con chăm sóc Tề Tranh a. Nếu bây giờ mẹ lại đưa cậu ấy đi ra ngoài rồi bị trúng gió, cậu ấy sẽ lại càng khó chịu hơn đấy.”
Đương nhiên là mẹ Tề cũng biết như vậy rồi, nhưng mà...
“Con có thể chăm sóc được cậu ấy!” Bùi Thanh Phi nói.
Cả hành lang đều trở nên yên lặng, Tề Tranh có cảm giác mình đang là đầu nặng chân nhẹ, lúc nào cũng đều có thể ngã quỵ xuống, nhưng mà những lời này thì cô vẫn nghe được hết sức rõ ràng.
Tề Tranh lại được cởi quần áo ra, ấn trở về nằm ở trên giường. Một mình cô sở hữu cái giường lớn 1m50, bình thường cô vẫn hay một mình nhảy loạn trên đó, đương nhiên nó còn có cái tác dụng chính là lúc nào cũng hoan nghênh người bạn nhỏ của mình đến đây ngủ cùng.
Mẹ Tề dặn dò Bùi Thanh Phi vài câu: “Buổi tối, trước khi đi ngủ, con hãy đem chỗ thuốc hạ sốt này cho nó uống. Nếu như nó vẫn nóng lên, cả người phát nhiệt thì con hãy dùng khăn mát lau lên người nó một chút rồi lại đổi bằng một cái khác.”
Ý của mẹ Tề mẹ là chỉ cần đổi một hai lần là được, nhưng mà rõ ràng là Bùi Thanh Phi lại đã hiểu sai về số lần cần làm này rồi.
Hầu như suốt cả đêm cô không hề chợp mắt, chỉ cần cái khăn mặt trên trán Tề Tranh ấm lên là cô sẽ kịp thời thay cái khăn khác cho Tề Tranh.
Bởi vì bị sốt cao nên Tề Tranh ngủ không an giấc. Trong ấn tượng của mình, cô có cảm giác như chung quanh tựa hồ có có một luồng ánh sáng lờ mờ bao phủ. Dần dần Tề Tranh thấy mình không còn lại nóng lên nữa, sau đó cô thì thấy như mình đang nằm trên một cái giường ngọc mát lạnh. Ngày đó bộ phim Tề Tranh thích nhất chính là Thần Điêu Hiệp Lữ, bởi vì cô cảm thấy cái tính cách trong nóng ngoài lạnh của nhân vật Tiểu Long Nữ thật sự giống như Bùi Thanh Phi vậy. Tề Tranh thấy mình nằm ở trên giường hàn ngọc mà toàn thân mát lạnh, còn Tiểu Long Nữ dường như thật sự đang ngồi ngay bên cạnh cô đây, thậm chí mỗi khi cả người cô co quắp lại, người này còn nhè nhẹ vỗ lưng cho cô, từng chút từng chút một, không để cho một ai làm phiền, một mực trông coi cho cô ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Tranh cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, cứ như là qua một đêm cô đã được đả thông hai mạch nhâm đốc: thân thể khôi phục, khỏe mạnh trở lại. Vì điều này mà ngay cả mẹ Tề cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Ban đầu bà vẫn sợ là nếu như Tề Tranh vẫn còn thế này thì sẽ biến chứng thành viêm phổi, không ngờ kết quả lại là tốt như vậy.
Đây đều là công lao của Bùi Thanh Phi a!
Sau khi trở về, mẹ Tề đã ôm lấy Bùi Thanh Phi không buông tay. Con gái a, cục cưng a, so với cách gọi Tề Tranh lại còn thân thiết hơn rất nhiều. Tuy rằng Bùi Thanh Phi phải mang theo hai con mắt quầng thâm, nhưng thấy Tề Tranh khỏe mạnh trở lại như vậy cô cũng thật cao hứng.
Cũng chính lúc đó, Tề Tranh mới biết rõ Tiểu Long Nữ trong giấc mộng kia là không tồn tại, người đã dành cả đêm canh giữ bên cạnh mình chính là Bùi Thanh Phi.
Sau cái đêm đó Tề Tranh đã thề, nhất định mình phải đối xử với Bùi Thanh Phi thật tốt. Thương cậu ấy, yêu cậu ấy. Không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ cậu ấy. Hai người trường trường cửu cửu làm bạn giống như hai bà mẹ của hai đứa vậy. Nếu có một ngày nào đó mình chết đi rồi, dù có phải làm quỷ, mình cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ấy! Ách, không phải! Là mình cũng vẫn sẽ nhất định thủ hộ cậu ấy.
Những chuyện như vậy thật sự còn có rất nhiều, rất nhiều nữa... Nếu như để cho Tề Tranh kể cho hết những gì Bùi Thanh Phi đối tốt với mình, chỉ sợ là cho dù có kể đến ba ngày ba đêm cũng chưa nói hết. Mà những thứ này, người ngoài làm sao có thể hiểu được, có thể biết một cách rõ ràng được đây?
Tề Tranh cảm thấy Hồ Hân Lỗi thật sự là đã quá buồn cười.
Với cái người đang đứng trước mặt mình mà làm ra hành vi chỉ trích Bùi Thanh Phi như vậy, thật sự là Tề Tranh chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Dù chỉ một nửa câu Tề Tranh cũng không muốn cùng người này nói chuyện thêm nữa, vì vậy nên cô chỉ mở miệng nói thật đơn giản: “Tôi cho thời gian là ba ngày, tự em phải thông qua diễn đàn trường học đem sự thật nói ra cho rõ ràng, hơn nữa em còn phải nói lời xin lỗi đối với Thanh Phi. Nếu không, với cái video này, còn có cả băng ghi âm nữa, tôi sẽ giao hết cho lãnh đạo nhà trường, để cho bọn họ tới xử lý chuyện này.”
Nói xong, Tề Tranh xoay người bỏ đi.
“Em sẽ làm, học tỷ! Nhưng mà chị có thể nghe em nói thêm một đôi lời có được hay không?” Hồ Hân Lỗi đau khổ khẩn cầu.
Bước chân của Tề Tranh vẫn không dừng lại, cô thật sự không muốn nghe những lời nói ngu ngốc từ cái người này nữa.
“Học tỷ, em thích chị.” Hồ Hân Lỗi biết rằng nếu như mình không mở miệng nói ra ngay bây giờ, chỉ sợ là sẽ không còn kịp rồi, nên cô đành phải la lớn lên.
Tề Tranh ngừng lại bước chân, thiếu chút nữa cô đã bị lảo đảo một cái.
Cô lấy lại tinh thần rồi kinh ngạc nhìn người này: “Đừng có mà nói giỡn nha. Tôi cũng là con gái mà.”
Chưa bao giờ Tề Tranh lại xem những lời tỏ tình trong phong thư kia là thật lòng, không phải là vì cô tự phụ. Bởi vì số học sinh nữ trong trường này tôn sùng cô có rất nhiều. Tề Tranh vẫn cho hành động của người này cũng chỉ như là niềm mơ ước của các em gái đối với người chị gái giỏi giang mà thôi. Thật sự là cô chưa từng một lần nghĩ đến phương diện cảm tình cùng yêu đương gì gì đó. Nhưng vào giờ khắc này cô lại nghe thấy Hồ Hân Lỗi tê tâm liệt phế mà hô lên một câu thích mình.
Con gái thích con gái sao?
Ngay lập tức hình ảnh hiện lên trong đầu Tề Tranh chính là gương mặt của Bùi Thanh Phi.
Tề Tranh mãnh liệt lắc đầu. Làm sao có thể như vậy được đây?
“Em biết chứ, học tỷ. Nhưng mà con gái thích con gái thì cũng đâu phải là chuyện đáng xấu hổ. Điều em mong muốn trước khi rời xa nơi này là tự mình trực tiếp đem những lời này nói cho chị biết.” Vành mắt của Hồ Hân Lỗi đỏ lên. Tề Tranh yêu cầu cô phải lên diễn đàn BBS của học sinh trong trường Thượng Thanh đem những việc xấu xa mình đã làm kia công khai, mà như vậy thì khả năng cô tiếp tục ở lại trường Thượng Thanh là không thể. Cô hiểu rất rõ về điều này, mà Tề Tranh cũng là như vậy. Điều Tề Tranh muốn làm lúc này chính là làm sao đuổi được cô ra khỏi trường Thượng Thanh này.
Tuy rằng được con gái thổ lộ tình cảm là lần đầu gặp phải, cảm giác này đối với Tề Tranh chính là có phần xa lạ. Dù là như vậy cô vẫn tỏ ra lễ phép mà gật gật đầu nói với Hồ Hân Lỗi: “Cám ơn em đã thích tôi. Sau này đừng bao giờ làm những việc như thế này nữa.”
Vừa nói Tề Tranh vừa chỉ chỉ lên màn hình. Điều cô muốn nói, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Tề Tranh đẩy cửa đi ra ngoài, ngay sau đó cô nghe thấy vọng đến từ sau lưng tiếng nức nở của Hồ Hân Lỗi.
Cô lắc đầu rồi bước thật nhanh rời khỏi phòng học multimedia, đi lên tầng trên. Nếu như cô đi nhanh một chút, nói không chừng còn có thể bắt kịp phần sau của hội nghị thường kỳ lần này.
Khi cô chạy về đến hội trường thì tất cả mọi người đều đã giải tán, chỉ còn một mình Bùi Thanh Phi vẫn ở lại nơi đó.
Người này ngồi cạnh cửa sổ của hàng ghế phía trước, có một làn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ bay vào nâng lên làn tóc mềm mại của cậu ấy. Vào lúc này, cậu ấy cúi đầu hết sức chăm chú, một bên gương mặt nổi bật đường cong trông rất đẹp mắt, tư thế ngồi thẳng mà vẫn ưu nhã, đoan chính. Người này chỉ là ngồi như vậy nhưng cũng đã tạo nên một phong cảnh rất hữu tình.
Tề Tranh dựa vào khung cửa mà đứng yên một chỗ, rất là tùy ý. Bạn gặp được người đúng lúc người ấy cũng đang ở đây chờ bạn, cảm giác này khiến cho Tề Tranh cảm thấy thực yên tâm. Chuyện không vui vừa xảy ra ở dưới tầng hầm kia, bởi vì cảnh đẹp ý vui trước mắt này mà bị xua tan không còn một dấu vết.
Dường như Bùi Thanh Phi đã xem xong thứ mình cần đọc, cô khép cuốn sách lại rồi ngẩng đầu nhìn lại. Cô cũng không vì Tề Tranh bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mà cảm thấy chút bất ngờ nào, còn Tề Tranh dường như cũng đang chờ đợi thời khắc này. Đúng vào cái lúc Bùi Thanh Phi mỉm cười với mình, cô mở miệng hỏi: “Về nhà nhé?”
“Ừ.”
Vào giờ nghỉ ngày hôm sau.
Ngay sau khi tiếng chuông báo giờ nghỉ vang lên, loa phát thanh của trường Thượng Thanh liền đúng giờ bắt đầu phát tin tức.
Mọi người đều cho rằng hôm nay cũng sẽ lại là một ngày bình thường như mọi ngày. Ai nấy đều làm việc mình muốn làm: cất cao giọng hát, đọc sách, học bài, chia sẻ một ít tin tức mới... Kết quả là từ trên loa bỗng có tiếng ai đó hắng giọng một cái. Không phải là cái giọng nam giới vẫn thường hay chọc cười kia, mà là một giọng nói ngọt ngào của một người con gái.
Hôm nay đài phát thanh đã có thêm một cô em gái?
Không phải chứ! Hiện tại cũng đâu phải giai đoạn tuyển thêm người mới?
Đúng vào cái lúc mọi người sôi nổi bàn tán như vậy thì một quả đạn pháo đã làm nổ tung trong sân trường Thượng Thanh.
“Tôi là Hồ Hân Lỗi, là học sinh của ban bốn thuộc khối 10. Hôm nay tôi ở chỗ này là vì muốn nói rõ với mọi người một việc, hơn nữa cũng là để nói với học tỷ Thanh Phi lời trịnh trọng xin lỗi.”
Cái tên Hồ Hân Lỗi này, trừ những ai cùng lớp ra, cũng không có mấy người biết đến. Nhưng mà Bùi Thanh Phi lại không phải như vậy a. Cả một đám người vừa mới ban nãy vẫn còn đang ai làm việc nấy: ai chơi bóng thì chơi bóng, ai tản bộ thì đi tản bộ... nhưng vào thời khắc này, tất cả đều ngừng động tác lại, nghiêng tai chờ đợi nghe những lời sẽ được nói tiếp theo.
“Vào đêm trước của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường tôi đã cầm đi bài phát biểu của học tỷ Thanh Phi, vì việc này mà thiếu chút nữa tôi đã bôi đen lễ kỷ niệm trường ta tròn bảy mươi ngày thành lập. Tôi đứng đây để bày tỏ sự áy náy một cách chân thành nhất, cũng như để nói với học tỷ Thanh Phi rằng em xin lỗi chị. Hi vọng em sẽ nhận được từ chị sự tha thứ.”
Trước đó mọi người đều không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đến hiện tại thì xem như chân tướng đã được phơi trần rồi.
Tại vì sao mà Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi lại bỗng nhiên có một bài phát biểu không giống như người ta thường hay làm như vậy đây? Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy mà hai người lại cùng nhau có một bài phát biểu như vậy đây? Thì ra vấn đề mấu chốt nằm ở nơi này a.
Việc này để cho người ta thật sự quá...
Bội phục rồi!
“Bài phát biểu cực kỳ đặc sắc ngày đó hóa ra lại là tự phát bất ngờ a?”
“Trong tình huống bất ngờ như thế, vậy mà hai người lại vẫn có thể phối hợp tốt như vậy hay sao?”
“Đúng vậy a! Đúng vậy a! Khí định thần nhàn, mọi sự đều được lường trước a. Nếu đổi là tui, dẫu không có tình huống bất ngờ thì hai chân vẫn run lên nha.”
“Đám học tỷ này cũng thật là lợi hại a. Mọi người còn nhớ cái thiệp mời lúc trước trên diễn đàn BBS hay không? Học bá với học bá, thanh mai cùng thanh mai. Hiện tại tui cũng muốn hô theo Quách Đồng cái câu: Ông trời nợ tui một người bạn thân xuất sắc a. Hu hu hu...”
“Mau ngừng lại a! Diễn tinh, cậu đừng có mà mơ nhé. Ha ha ha.”
Hồ Hân Lỗi vẫn còn tiếp tục nói, nhưng đã không có người nào quan tâm người này đang nói cái gì nữa. Tất cả mọi người cũng chỉ xem người này chẳng qua như là tôm tép nhãi nhép. Có lòng cũng tốt, vô ý cũng không sao, bởi rốt cuộc còn không phải chịu kết cục rơi vào một nơi đầy bụi đất hay sao? Người như vậy trước sau gì cũng không đáng để người khác phải chú ý tới.
Từ trước tới nay, học trò của trường Thượng Thanh vẫn luôn có tư tưởng tôn sùng rất mạnh. Bạn có năng lực, bạn đạt tới thành tích xuất sắc vậy bạn sẽ có được sự chú ý rộng khắp cùng dư luận ủng hộ. Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh, hiển nhiên thuộc về loại người này.
Thật hiếm có một ngày Tề Tranh lại không cùng Bùi Thanh Phi dính cùng một chỗ như hôm nay.
Cô sợ là Bùi Thanh Phi sẽ hỏi tới chuyện này, mà cô thì lại không thể nói dối Bùi Thanh Phi được, cũng không muốn cho cậu ấy nghe thấy những thứ phiền lòng này. Vậy nên chỉ còn cách tránh né. Chỉ cần Hồ Hân Lỗi có được một bài học, vậy là đã đủ rồi.
Nhưng cái tên Giang Sở lại chạy tới tham gia náo nhiệt: “Ồ! Thì ra là kiệt tác của bà a!”
Tề Tranh lườm cậu ta một cái.
Giang Sở lại càng hưng phấn hơn: “Ôi! Ôi! Ôi!!! Tiểu học muội này đã quá sùng bái bà a. Thì ra là vì thế nên người ta mới nhằm vào Thanh Phi a! Chậc chậc! Nhũng cô bé này cũng thật là.”
Tề Tranh đặt quyển sách xuống: “Có phải là ông không việc gì để làm hay không hả? Quá nhàn nên muốn bị đánh đấy hả?”
Trước sau gì thì Giang Sở cũng không để ý tới những lời này của Tề Tranh: “Lại đây, lại đây! Bà nói một chút cho tôi nghe đi, làm sao mà bà lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương tâm linh của tiểu học muội như vậy được?”
Tề Tranh lạnh lùng trở về bằng một câu oán hận: “Tổn thương cô ta? Vậy cô ta làm những chuyện này chẳng lẽ lại không phải đã làm tổn thương Thanh Phi hay sao? Thanh Phi là đáng đời, ngược lại cái người làm hại lại được ông thông cảm?”
Tức giận rồi...
Rõ ràng là Tề Tranh tức giận thật rồi.
Giang Sở đờ người mất một lúc rồi mới vội vàng thành khẩn nhận sai khi nói không phải ý của mình là như vậy.
Cậu chính là có cái miệng thiếu đánh. Nếu không cùng Tề Tranh tranh cãi đôi câu thì cậu rất khó chịu.
Phải giải thích mãi, vẻ mặt Tề Tranh mới dịu xuống.
Giang Sở nhẹ nhàng thở ra. Làm sao mình lại quên mất chuyện này được nhỉ? Cái tên gia hỏa này, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Bùi Thanh Phi, người này sẽ không bao giờ bỏ qua, dù là chuyện vụn vặt. Tốt nhất là mình không nên giẫm lên quả địa lôi này thì hơn.
Chuồn thôi, chuồn thôi!