Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 128: Chương 128: Nữ nhân chỉ có thể dựa vào chính mình




Đáp án lại là, không có đáp án!

Trên bàn ăn, Bùi Thanh Phi cực kỳ quang minh chính đại khi tỏ ra không thèm để ý đến vấn đề này.

Chỉ có điều khi về đến nhà, cửa phòng ngủ không còn bị khóa như trước đó.

Rút cuộc Tề Tranh đã có thể ôm chăn gối từ trên ghế sofa của phòng khách, một lần nữa trở về cái lãnh địa vốn thuộc về mình kia.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên chói chang, bầu trời vạn dặm không mây. Trước khi ra ngoài, hai người dành cho nhau một cái hôn sâu, sau đó quay lưng vào nhau, mỗi người một hướng cùng xuất phát.

Đây là ngày đầu tiên Tề Tranh đi làm, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng để bước vào cánh cổng lớn của Cố thị.

Thật bất ngờ, khi chuyện xảy ra lại giống hệt như mấy ngày trước đó, ngay tại cửa ra vào cô lại đụng phải Cố Nguyên.

Chỉ là lần này anh không phải ra đây để hút vụng một điếu thuốc lá. Cho dù anh có muốn làm như vậy đi nữa, thì hiện tại cũng không còn tay đâu để mà rút ra: anh đang bận ôm một thùng giấy nhỏ, bên trong có mấy thứ lộn xộn gì đó.

Cảnh tượng này là cảnh thường thấy nhất trong mấy bộ phim đô thị: những người đã bị công ty đuổi đi, trên cơ bản lúc rời đi trên màn ảnh đều là hình ảnh này.

Cố Nguyên cũng không muốn vào cái thời điểm chật vật nhất của mình này lại bị bạn học cùng trường của mình nhìn thấy hết sạch.

Nhưng anh là ai chứ, là người vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cho chính mình rơi xuống hạ phong nha! Không đợi cho Tề Tranh hỏi trước, Cố Nguyên rất tiêu sái quay về phía sau lưng bĩu môi một cái.

“Thấy chưa, nó đã được tôi mở ra rồi đấy!”

Lời này được nói ra thật là có đủ kiêu ngạo, Tề Tranh lập tức nở nụ cười.

Một người sắp tiến vào, một người đang rời khỏi, nhìn qua thật đúng là sự sắp xếp của vận mệnh.

Tuy rằng Tề Tranh không biết đến cùng thì giữa Cố Nguyên và Cố thị đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nhìn vào cái họ cùng với thái độ của Hứa Chiếu Đình thì cũng biết giữa bọn họ hẳn là có chung nguồn gốc.

“Còn có thể trở về hay sao?” Tề Tranh vừa cười vừa hỏi.

Cuối cùng thì trên nét mặt của Cố Nguyên đã không còn cái vẻ bất cần đời kia nữa. Anh quay người lại, dùng ánh mắt rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố thị một lượt, cứ như muốn đem nơi này vĩnh viễn khắc vào trong đầu mình vậy.

Sau một lúc lâu Cố Nguyên mới quay đầu lại, lại vẫn là cái vẻ thoải mái tự tại của lúc ban đầu, anh nhìn Tề Tranh rồi vừa cười vừa nói: “Sẽ không trở về nữa. Hy vọng là mãi mãi tôi sẽ không phải quay trở lại nơi này.”

Tề Tranh dành cho Cố Nguyên cái động tác trước khi cô rời khỏi cái công ty kia: giơ ngón cái hướng lên trên, cả cánh tay chĩa về phía trước, nhân đó tặng kèm một nụ cười thật tươi.

“Anh đáng giá với thứ còn tốt hơn!”

Nếu là người khác nghe được lời này, chỉ sợ là cô sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

Đây chính là công ty điền sản Cố thị đứng hàng đầu của thành phố B a! Một công ty khác lại còn tốt hơn cả nó nữa, thật sự tồn tại hay sao?

Vậy mà sau khi nghe xong lời này Cố Nguyên lại càn rỡ nở nụ cười. Không phải là cười nhạo, không phải là mỉa mai, mà là nụ cười vui sướng nhất, là nụ cười phát huy tác dụng nhất vai trò của nó.

Sau khi đã cười đủ rồi, đến lúc này Cố Nguyên mới nhấc nhấc cái hộp, quay mặt về phía Tề Tranh nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Cô nói rất đúng!”

Nói xong, Cố Nguyên cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng.

Chuyện này cũng chỉ có thể coi là một khúc nhạc dạo ngắn trên con đường lập nghiệp của Tề Tranh. Thời gian trôi qua như cái chớp mắt khi cô tiến vào Cố thị. Sau khi ngồi vào cái chỗ đã được bố trí cho mình, rút cuộc cô cũng đã có thể bắt đầu vì tương lai của mình mà dốc sức được rồi.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Tề Tranh thấy mình như kiệt sức.

Nếu như muốn tìm một cái từ để hình dung những gì vừa mới trải qua, để khái quát vấn đề lớn như vậy, cũng chỉ có thể dùng đến cái từ “chuyên nghiệp” này mà thôi.

Mọi nhân viên của Cố thị đều rất chuyên nghiệp, đương nhiên rồi! Bản thân Tề Tranh cũng là người rất chuyên nghiệp, cô tự cảm thấy mình thích ứng vô cùng tốt.

Trên đường tan tầm về nhà, trước khi xuống ga tàu điện ngầm Tề Tranh quyết định đi mua thêm đồ ăn để làm bữa tối cho mình và Bùi Thanh Phi, sau đó mang về nhà. Như vậy thì sẽ đỡ cho Bùi Thanh Phi phải thêm vất vả, khổ cực khi mà sau một ngày công tác lại còn phải bận rộn lo bữa tối cho hai người.

Mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, chờ về đến nhà, nấu thêm một ít cháo nữa là các cô đã có thể cứ thế mà nhét đầy cái bao tử được rồi.

Cuộc sống tốt đẹp về đêm cũng không thể đều lãng phí hết vào một bữa ăn được, Tề Tranh đắc ý ảo tưởng.

Ngay khi thang máy vẫn chưa đi đến tầng mười, nơi mình cần đến, Tề Tranh chợt nghe thấy tiếng vang từ trên lầu bùm bùm truyền đến.

Cô bỗng có dự cảm không tốt.

Không sẽ là trong nhà mình đã xảy ra vấn đề gì rồi hay sao?

Cửa thang máy vừa mở ra, Tề Tranh đã ngay lập tức nhìn thấy Bùi Thanh Phi mang theo cái bao tay bằng nhựa, mái tóc buộc túm lại hơi có chút mất trật tự. Người này đang cầm trên tay đồ lau nhà, khăn mặt cùng dì Trương luống cuống tay chân không biết là dọn dẹp cái thứ gì đó.

Tiếng vang của cánh cửa thang máy đã kinh động đến hai người này. Dì Trương vừa nhìn thấy người mới đến là Tề Tranh trở về, vậy là không thèm khách khí, một tay chộp lấy cô lôi vào trong phòng.

“Ôi! Ôi! Ôi! Dì Trương ơi, dì cẩn thận một chút, bữa tối của bọn con sắp đổ hết rồi này!” Suốt đường đi Tề Tranh cứ phải lom lom cẩn thận che chở cho hộp đựng thức ăn vẫn ôm trong ngực của mình.

“Bây giờ rồi mà còn có thời giờ để ăn cơm hay sao? Nhanh nhanh lên. Liệu mà đem chỗ nước này lau khô ngay đi, nếu không nó sẽ làm cho sàn nhà bị ngâm đến hư mất. Bắt đầu từ tháng sau hai cô thêm tiền nhà mà trả!” Dì Trương uy hiếp.

Trả thêm tiền thuê nhà?

Điều này thật là đáng sợ!

Tề Tranh liền tranh thủ đặt hộp cơm ở trong phòng bếp, lấy dụng cụ lau nhà từ trong tay Bùi Thanh Phi, lập tức cùng cô lao vào lau dọn.

Vừa làm vừa hỏi chuyện, cuối cùng thì Tề Tranh cũng đã biết được tình trạng trước mắt này là do chuyện gì xảy ra.

Ống nước trong nhà các cô đã bị nứt ra, tạo thành một lỗ hổng nhỏ, mà vạn hạnh trong bất hạnh chính là, hôm nay Bùi Thanh Phi được tan tầm sớm, lúc trở về đã kịp thời phát hiện, cho nên sự việc còn không đến mức tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng.

Chỉ có điều Bùi Thanh Phi đã bao giờ gặp phải trận thế như vậy đâu. Cô và Tề Tranh không giống nhau. Tề Tranh đối với cái gì cũng tò mò, nhờ đó mà năng lực hành động cũng mau lẹ hơn, còn Bùi Thanh Phi, cho tới nay sinh hoạt đều tập trung vào việc học, đọc sách, viết chữ, chừng đó thôi cũng đã có thể làm cho cô mãn nguyện cực kì.

Hôm nay Bùi Thanh Phi tan tầm trở về, vừa vào đến cửa thì thấy nước từ trong phòng vệ sinh chảy tràn khắp nền nhà, sắp sửa tràn ra đến cả phòng ngoài. Chuyện như vậy cô chưa từng thấy bao giờ, vậy nên không biết phải bắt đầu xử lý từ đâu.

Hết cách rồi, Bùi Thanh Phi đành phải đi gõ cửa nhà dì Trương để tìm kiếm sự trợ giúp.

Dì Trương lập tức khóa lại van nước, chỉ huy Bùi Thanh Phi dùng dụng cụ lau cho khô nước trên sàn nhà, đúng lúc đó, Tề Tranh cũng quay về.

Lúc này động tác của hai người đều muốn so với người kia nhanh hơn một chút. Vài phút đi qua, cửa hiên, phòng vệ sinh đều được lau gần như đâu vào đấy.

Dì Trương chống nạnh đứng một bên: “Tôi nhớ được là chuẩn bị sẵn cho các cô ống nước dự phòng rồi đấy, đi tìm ngay đi.”

Bùi Thanh Phi đang chuẩn bị xoay người đi tìm, nhưng rồi lại được Tề Tranh kéo lại, ấn cô ngồi lên cái ghế ở cạnh bàn ăn: “Để mình đi tìm cho! Cậu cứ ngồi đấy!”

Rất nhanh, thứ cần tìm đã được tìm thấy, Tề Tranh cầm ở trong tay đưa tới trước mặt dì Trương: “Dì à, có phải cái này hay không?”

Dì Trương nói bằng cái giọng tức giận: “Cờ lê, khăn mặt, chậu đựng nước đưa cả ra đây. Còn nữa, các cô tranh thủ thời gian đi đổi bộ quần áo nào có thể vươn cánh tay ra được ấy. Với bộ dạng như vậy mà lại đòi mở được ống nước hay sao? Cái gì cũng phải bày cho từng li từng tí thế này, bình thường các cô ở nhà cái gì cũng không phải làm có phải không?”

Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi bị mấy câu dạy dỗ này mà mặt đỏ tới tận mang tai. Trong những năm qua hai người cũng chỉ biết mỗi việc học tập mà thôi. Còn ở nhà... Thực sự là cái gì cũng không làm.

Sau khi nghe dì Trương nói vậy rồi, cả hai đều đi vào nhà đổi một bộ quần áo khác.

Dì Trương đứng ở chỗ có ống nước bị vỡ hướng dẫn. Dì nói: “Cẩn thận một chút! Đem cái thứ này vặn xuống, sau đó lấy cái mới thay vào. Đây là băng dán không thấm nước, sau khi đã vặn chặt vào rồi thì dùng nó quấn vào hai vòng.”

Nghe thì như là rất đơn giản, vậy nên Tề Tranh thở phào nhẹ nhõm. Cô lập tức quay người lại chuẩn bị đẩy Bùi Thanh Phi đi vào phòng khách, để mình đảm nhiệm làm hết những việc còn lại: “Cậu và dì đến chỗ ghế sofa ngồi một lúc đi đã, rất nhanh thôi mình sẽ làm xong hết tất cả chỗ này.”

Không đợi cho Bùi Thanh Phi kịp từ chối, dì Trương đã lên tiếng trước.

“Không được! Thanh Phi cũng ở lại mà nhìn!”

Tề Tranh sững sờ: “Mình con làm là được rồi mà.”

Dì Trương cau mày: “Nếu như sau này chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa trong khi chỉ có một mình nó ở nhà thì phải làm sao? Ban nãy phải tắt vòi nước ở nơi nào, có thấy hay không? Còn có công tắc nguồn điện ở nơi nào, đã biết chưa?”

Nửa đầu là chất vấn Tề Tranh, nửa sau đương nhiên là nói với Bùi Thanh Phi rồi.

Bùi Thanh Phi có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp lời: “Ban nãy con có xem dì làm, con đã nhớ kĩ rồi.”

Tề Tranh không hề có một động tĩnh nào, đại khái là do khí thế của dì Trương quá mạnh đi. Tề Tranh nhìn cô vợ nhỏ Bùi Thanh Phi của mình bị giáo huấn mà không dám lên tiếng nói đỡ người ta một câu nào, chỉ là yên lặng đứng đó nắm lấy bàn tay của cô ấy.

Tề Tranh đã thay xong dụng cụ, dùng cái cờ lê nhanh chóng tháo cái ống vỡ ra. Động tác của cô gọn gàng chỉnh tề, chỉ tiếc sức lực quá yếu, vặn cả buổi vậy mà vẫn không có cách nào đạt đến yêu cầu dì Trương đặt ra.

Dì Trương thở dài, sau đó kéo lên ống tay áo: “Thôi được rồi, đưa đây cho dì, còn hai đứa thì đứng qua một bên mà nhìn.”

Tề Tranh đã phải sử dụng đến cả sức lực có được từ khi bú sữa mẹ vậy mà vẫn vặn không nổi, nhưng khi đến tay dì Trương, vấn đề lại được giải quyết hết sức thoải mái.

Hai người đứng ở sau lưng dì Trương mà hai mặt nhìn nhau, thật sự là các cô không biết nên nói cái gì cho phải.

“Con nói một chút về hai đứa các con cho dì nghe thử: vai không thể khiêng, tay không thể nâng. Ngay đến cơm mà còn không biết nấu cho ra một bữa cho tử tế, chỉ biết đi mua sẵn. Đến năng lực tự lo cho cuộc sống của chính mình còn như vậy mà lại còn chạy theo cái mốt ở chung, lúc nào cũng triền triền miên miên nhất định phải đến với nhau. Phải nhớ dù chỉ là sống qua ngày cũng phải cần đến củi, gạo, dầu, muối, trà, tương, dấm. Về sau loại chuyện như thế này sẽ lại còn xảy ra, đều là những cô bé tuổi còn trẻ lại xinh đẹp nữa, lẽ nào hai đứa lại yên tâm để cho người xa lạ ngày nào cũng tới cửa giúp hai đứa tu sửa hay sao? Chịu khó tự học hỏi một chút, về sau tự tay mình làm lấy. Trong cuộc đời này nữ nhân cũng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.” Vừa nói dì Trương vừa rửa tay, cuối cùng kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác nhận không còn rỉ nước, dì mới xoay người lại nói với hai cô: “Được rồi đấy, thử mở vòi nước xem đi. Hai đứa các con nhớ dọn dẹp lại căn phòng này một chút, dì trở về đây.”

Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi luôn miệng nói cảm ơn vừa tiễn dì Trương đến cửa ra vào.

Đã đi ra đến cửa rồi dì Trương lại còn quay về phía Tề Tranh vỗ bộp một cái lên cánh tay của cô rồi lại chỉ chỉ về phía Bùi Thanh Phi nói với Tề Tranh: “Con cũng không thể cứ nuông chiều nó mãi như thế được, không có tốt ở chỗ nào hết. Cái gì cũng nên để cho nó làm qua một lần cho biết, như thế thì con cũng sẽ thấy vui vẻ hơn. Có gì thì cũng có hai đứa cùng nhau làm. Con xem nha đầu Thanh Phi mới yếu ớt đến chừng nào kìa, chỉ cần một trận gió thổi đến cũng đã có thể làm cho nó bị bay đi được.”

“Vâng vâng vâng! Là lỗi của con! Đều là lỗi của con cả!” Tề Tranh vội vàng gật đầu.

Dì Trương vừa bước đi vừa không ngừng lải nhải: “Thì con cũng có hơn nó được bao nhiêu đâu. Chịu khó một chút, hoạt động nhiều một chút, kiếm việc để làm thì chỉ có tốt mà thôi. Con xem con đi, cũng đâu có khí lực gì, vặn có cái cờ lê mà cũng vặn không xong. Còn không bằng cả một lão thái thái như dì đây.”

“Dì già đâu mà già, trông dì vẫn còn rất trẻ nha.” Tề Tranh nịnh nọt.

Sau khi tiễn dì Trương về, Tề Tranh đưa tay quẹt mồ hôi trên trán rồi mới thất tha thất thểu quay vào nhà.

Sau khi đã đóng cửa lại cô mới thở phào ra một hơi: “Ngải mã! Cái miệng của dì Trương này cũng thật là...”

Mặt Bùi Thanh Phi hết sức rầu rĩ, cô không nói một lời nào.

Tề Tranh thấy người này không vui liền đưa hai bàn tay nâng mặt cô lên hơi lắc nhẹ: “Bảo Bảo nhà mình bị làm sao thế này vậy hả?”

Bùi Thanh Phi nhìn Tề Chanh đang cố trêu đùa cho mình được vui vẻ mà tự cảm thấy bản thân thật là vô dụng. Nếu như không phải vì mình, hẳn là Tề Chanh đã tìm được cho cậu ấy một người bạn trai thật tốt để chăm sóc cho cậu ấy. Cái gì mà đổi bóng đèn, sửa ống nước chứ, căn bản là không cần đến cậu ấy phải tự mình ra tay. Còn bây giờ thì sao? Cậu ấy không chỉ phải tự tay làm hết mọi chuyện đã đành, bản thân mình là người yêu của cậu ấy, vậy mà cái lúc cậu ấy cần sự trợ giúp thì mình lại không thể giúp được, dù chỉ là một chút.

Mặc dù lời của dì Trương quá mức thẳng thắn, nhưng vấn đề ở chỗ, những lời ấy của dì hầu hết đều nói đúng những điểm mấu chốt. Đúng là Tề Tranh rất quan tâm đến cô, hơn nữa còn không một câu oán hận, luôn sẵn lòng cứ như vậy sống tiếp.

Nhưng như vậy... lại càng làm cho Bùi Thanh Phi cảm thấy khó chịu.

“Mình thấy đói bụng.” Bùi Thanh Phi miễn cưỡng cười cười, đem bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đều nuốt trở về trong bụng.

Tề Tranh vỗ trán, đến lúc này mới nhớ tới hộp thức ăn của mình: “Đúng rồi! Đúng rồi! Mình có mang theo đồ ăn ngon về, hiện tại khẳng định là đã bị nguội hết cả rồi. Để mình đi nấu cháo. Bảo Bảo, cậu hãy giúp mình đem chỗ đồ ăn này ra hâm lại cái nha.”

Nói xong, gia hỏa này liền hấp tấp chạy vào trong phòng bếp.

Bùi Thanh Phi nhìn theo bóng lưng của Tề Tranh, hít một hơi thật sâu, một lần nữa tỉnh táo trở lại.

Cô tự oán tự trách sự xáo động tâm tình này của mình. Cái gì cũng chỉ có thể tự mình tiêu hóa mà thôi, mình đã nhận được sự chăm sóc của Tề Tranh rất nhiều rồi, tất nhiên lại không thể để cho cậu ấy chỉ vì tâm tình của mình mà lại phải hao tâm tổn trí tốn sức thêm nữa.

Ăn một bữa cơm, ngủ một giấc cho thật sâu, ngày mai sẽ lại là một ngày mới. Đến lúc đó nhất định so với hôm nay mình sẽ làm được còn tốt hơn. Bùi Thanh Phi rất có lòng tin đối với chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.