Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 147: Chương 147: Phiên ngoại 1 (2)




Tình cảnh ở thủ đô Ô Đô Tư nếu so với những gì ba người đã nhìn thấy trên đường đi tới đây thì có tốt hơn một chút. Chỉ có điều vẫn có rất nhiều nhà cửa bị đổ sụp xuống. Những hình ảnh người dân nơi đây đang tự tổ chức cứu người trong những đống đổ nát không khỏi làm người ta phải lo lắng.

Cố Nguyên xuống xe. Anh quay nhìn bốn phía rồi nói với mọi người: “Trước hết chúng ta tới bệnh viện xem sao đã, nếu ở đó mà không có tin tức gì, chúng ta sẽ tìm biện pháp khác.”

Đề xuất này so với ý tưởng của Tề Tranh đúng là không mưu mà hợp, tình cảnh của Ô Đô Tư không đến nỗi bết bát như trong tưởng tượng ban đầu của cô. Hiện tại việc tìm đến bệnh viện trước là lựa chọn hợp lý nhất.

Ô Đô Tư là thành phố trung tâm của Khảm Bỉ, chỉ có điều nơi đây bất quá cũng chỉ là một thành phố nhỏ, vậy nên số bệnh viện ở nơi này có thể đếm được. Bởi vì ba người đi từ phía bắc Khảm Bỉ tiến vào, đương nhiên bệnh viện đầu tiên có ở đầu phía bắc này là nơi được chọn để hỏi dò.

“Ngài khỏe chứ? Xin hỏi nơi này có người bị thương của tổ chức viện trợ đến từ Trung Quốc không ạ? Trong số đó có một cô gái tóc đen, mắt đen, vóc dáng đại khái cao như thế này này.” Tề Tranh không nói tiếng của người bản địa, đành phải dùng tiếng Anh với tốc độ thật chậm, chọn những từ thông dụng, dễ hiểu nhất kết hợp với hoa tay múa chân với một người nhìn qua thì giống như là y tá để hỏi.

“Tóc đen? Mắt đen? Người Trung Quốc?” Người y tá trẻ tuổi với bộ dáng khá là mệt mỏi vừa nói vừa hoa chân múa tay làm theo động tác miêu tả của Tề Tranh, sau đó cô gái này còn cầm chiếc bút vẫn dắt ở trước ngực bút vẽ lên lòng bàn tay một cái hình bông hoa tường vi, đó là phù hiệu của tổ chức viện trợ của Trung Quốc: “Cái này hay sao?”

Quả thực Tề Tranh bị kích động đến nỗi suýt nữa thì nhảy dựng lên. Cô vừa đưa tay chụp lên tay của cô gái kia vừa dùng sức gật đầu: “Đúng rồi! Đúng là như vậy đấy! Chính là cái này rồi! Bọn họ, bọn họ có an toàn không? Hiện tại họ đang ở đâu?”

Cô y tá khá là bình tĩnh. Cô chỉ chỉ vào lỗ tai của mình, vừa ra hiệu vừa nói với Tề Tranh: “Chậm một chút! Nói chậm một chút!”

Tề Tranh hít sâu một hơi, cô vừa đưa tay chỉ chỉ vào lòng bàn tay của cô ya tá vừa hỏi: “Bọn họ có an toàn không? Giờ đang ở đâu?”

Cô y tá tiếc nuối lắc đầu: “Tôi không biết. Đúng là tôi đã nhìn thấy bọn họ, nhưng là trước khi xảy ra thảm họa này. Thật xin lỗi, không thể giúp được gì cho chị rồi.”

Nụ cười tươi trên môi Tề Tranh trở nên cứng đờ.

Thật lâu sau cô mới nói khẽ: “Không sao đâu. Cám ơn cô.”

Tề Tranh thất hồn lạc phách mà xoay người rời đi.

Bỗng cô y tá gọi giật cô trở lại: “Ở phía nam! Chị hãy đi về phía nam tìm thử xem! Trước khi rời khỏi nơi này bọn họ có nói là nơi cuối cùng họ muốn đến là bệnh viện ở phía nam kia.”

Tề Tranh quay đầu lại, hướng về phía cô gái kia cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Trong khi Tề Tranh chưa đánh mà lui, thì hai người Cố Nguyên cũng không thu hoạch được gì. Mặc dù người bạn bọn họ đang muốn tìm có bề ngoài lại càng khác biệt, nhưng sau khi đã tìm khắp khu vực cứu chữa và chăm sóc người bị nạn, vẫn không có ai nói rằng đã từng nhìn thấy người này.

Hai bên cùng trao đổi tin tức mình tìm được cho phía bên kia.

“Bên chúng tôi đằng nào cũng không thu được tin tức gì, còn không bằng đi cùng cô đến phía nam bên kia nhìn một chút xem sao. Cứ coi như là đã có manh mối rồi đi, cứ lần lượt đánh tỉa từng cái đi vậy.” Bên ngoài Cố Nguyên tỏ ra hết sức tiêu sái, thế nhưng anh lại kìm lòng không được, cái động tác đưa tay vào trong túi áo để tìm đến hộp thuốc lá kia đã làm bại lộ sự bất an của anh lúc này.

Bị Phó Chiếu Đình đè tay lại, Cố Nguyên cũng không cố lấy ra cho bằng được, anh đi thẳng ra ngoài cửa.

Từ phía bắc đi xuống phía nam của Ô Đô Tư không đến một giờ xe chạy.

Cái lúc cả bọn đi tới cái bệnh viện ở vào vùng phía nam kia, bỗng nhiên Tề Tranh hoảng sợ đến nỗi không dám đi vào. Nếu như nơi này mà vẫn không có tin tức của Bùi Thanh Phi, vậy thì kế tiếp cô thật sự không biết nên làm sao nữa.

Từ phía sau Cố Nguyên khẽ đẩy Tề Tranh một cái: “Đàn chị, bọn tôi là cùng chị đến nơi này, vậy nên chị nên có chút lòng tin mới phải.”

Tề Tranh và Cố Nguyên, cho đến hiện tại vẫn chưa phân xử cho xong việc đến cùng ai mới được xem tiền bối. Bây giờ bỗng nhiên Cố Nguyên lại gọi một tiếng đàn chị, không hề giống như cái giọng vẫn hay vui đùa thường ngày. Anh đang dành cho Tề Tranh lời động viên chân thành.

Tề Tranh dùng sức gật đầu, cô mạnh dạn đi thẳng vào phía trong bệnh viện. Cũng lặp lại giống như lúc ban đầu, cô kéo tay một người y tá đang chăm sóc những người bị nạn lại để hỏi thăm, một lần nữa đem tướng mạo Bùi Thanh Phi miêu tả lại với cô y tá này.

Lần này thì Tề Tranh mới là người chủ động vẽ bông hoa tường vi đưa cho cô y tá này nhìn. Khả năng hiểu biết tiếng Anh của người y tá này hiển nhiên là không bằng người trước đó, nhưng khi nhìn đến bông hoa tường vi, cô gái lập tức hiểu ngay.

“A! Là bác sĩ! Tóc đen! Mắt đen! Người Trung Quốc!” Cô y tá bị kích động đến nỗi không ngừng khoa tay múa chân.

Tuy rằng không biết đến cùng là người này đang nói đến ai, nhưng mà chỉ cần là cùng dân tộc, cô tin tưởng dù ít hay nhiều vẫn thu được tin tức về Bùi Thanh Phi.

Tề Tranh dùng sức gật gật đầu.

Tiểu hộ sĩ ngoắc tay: “Đi theo tôi!”

Có hi vọng rồi!

Niềm hi vọng trong Tề Tranh lại được nhen lên.

Nữ y tá mang theo đám người Tề Tranh đi tới một phòng bệnh.

“Trong đó! Trong đó!”

Vẻ mặt của cô y tá cực kỳ chắc chắn, Tề Tranh hết sức tin tưởng. Với niềm hi vọng tràn trề cô đẩy cửa ra, kết quả lại là...

Trong phòng bệnh không có một bóng người.

Với vẻ mặt không chút đổi sắc, Tề Tranh đem ánh mắt chuyển đến trên người y tá.

Cô y tá có chút quẫn bách, người này lại vừa khoa tay múa chân vừa nói: “Ở đây! Chắc chắn là ở đây!”

Tề Tranh còn muốn hỏi lại, lại nghe thấy tiếng thét đầy vui mừng của cái người vẫn đi theo phía sau lưng cô từ nãy đến giơ, Cố Nguyên.

“Phái Ân!”

Cái người Cố Nguyên muốn tìm đã tìm được, nhưng người Tề Tranh muốn tìm thì lại còn không biết đang ở nơi nào.

Khi cô lui ra khỏi căn phòng bệnh không bóng người này thì lại có một người đang đứng ở giữa hành lang ngẩn người ra.

“Tề Tranh?”

Chẳng qua chỉ mới một tuần chưa nghe thấy giọng nói này mà thôi, vậy mà lại làm cho Tề Tranh có cảm giác như sống một ngày bằng cả một năm. Cô xoay người lại trong cái cảm giác khó có thể tin nổi, ngay lập tức cô nhìn thấy Bùi Thanh Phi từ đầu đến chân nguyên vẹn đứng ở nơi đó, trên tay còn dắt theo một cô bé.

Cô bé kia có làn da màu đen, vừa nhìn thấy cũng đã biết là trẻ con bản xứ. Cô bé này có một đôi mắt to tròn, vừa khẽ lắc cánh tay của Bùi Thanh Phi cô bé vừa hỏi một câu bằng tiếng địa phương.

Bùi Thanh Phi cũng trả lời cô bé một câu, trước việc hai người có qua có lại như vậy Tề Tranh nghe mà không hiểu. Cô thấy Bùi Thanh Phi buông bàn tay của cô bé ra, khẽ vuốt đầu của cô bé, sau đó mới hướng về phía mình nhào tới.

Chỉ đến khi được ôm người này vào trong ngực rồi, Tề Tranh mới lại chân thực cái cảm giác như thế nào là mất rồi lại được.

Trên đường đi Tề Tranh đã luôn phải một mực nhẫn nhịn, hiện tại, rút cuộc cô đã có thể càn rỡ khóc đến ồn ào mà không cần để ý đến xung quanh.

Nước mắt của Tề Tranh khiến cho Bùi Thanh Phi rất đau lòng. Cô làm theo động tác trước đây của Tề Tranh, từng chút từng chút một vỗ về sau lưng người này: “Tề Tranh, mình thật lòng xin lỗi. Mình đã để cho cậu phải lo lắng.”

Tề Tranh còn chưa được khóc đến thỏa thuê chứ đâu, nhưng cô không muốn để cho Bùi Thanh Phi thấy mình có lỗi.

Cô y tá đã không nói sai, căn phòng dành cho bệnh nhân cô đã dẫn Tề Tranh đến kia đúng là chuẩn bị cho Bùi Thanh Phi. Mặc dù người này chỉ bị trầy da một chút, không đến mức phải dùng đến phòng bệnh, nhưng đây là cách để người dân bản xứ bày tỏ lòng biết ơn đối với Tổ chức cứu trợ của Trung Quốc. Dù Bùi Thanh Phi đã hết sức từ chối, nhưng bệnh viện vẫn giữ lại một phòng trống cho cô. Trong lần động đất này những người trong Tổ chức cứu trợ của Trung Quốc không một ai bị thương vong. Việc các cô dừng chân ở nơi này đã trợ giúp địa phương làm được rất nhiều việc.

Tề Tranh đã tìm được Bùi Thanh Phi, còn Cố Nguyên cũng đã tìm người bạn học cũ Phái Ân của mình. Chỉ có điều bao nhiều niềm vui trào dâng khi gặp mặt lại bị phủ lên một tầng mây mờ bởi cặp mắt màu xanh mê người đang bị băng kín kia của Phái Ân.

Trước đó Bùi Thanh Phi vẫn luôn dắt theo cô bé kia dừng lại ở trong phòng bệnh Phái Ân, bây giờ những người bạn của Phái Ân đã đến, thấy mình không cần phải ở lại nữa. Nhưng khi cô mới đi ra khỏi căn phòng vừa được mình giúp sắp xếp lại, thì thật trùng hợp, khi nhìn thấy Tề Tranh đang đứng trên hành lang. Thì ra người này cũng đến đây tìm kiếm mình.

Bùi Thanh Phi kể lại cho Tề Tranh nghe những nguy hiểm mình đã trải qua trong cái ngày xảy ra trận động đất đó.

“Trận động đất xảy ra vô cùng bất ngờ. Lúc ấy cả đoàn bọn mình đang trên đường chuẩn bị tiến về phía sân bay, nhưng rồi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Có rất nhiều ngôi nhà bị sụp đổ, những ngôi nhà còn lại cũng lung lay sắp đổ. Khi chiếc xe chở bọn mình đi qua một trường tiểu học, bọn mình đều cảm thấy không thể chỉ có ngồi xem, mặc kệ cho mọi chuyện xảy ra được nữa, cho nên mình đã đi theo mọi người cùng nhau xuống xe.”

Nghe Bùi Thanh Phi kể đến đây, bàn tay của Tề Tranh siết chặt lại mà không nhận ra, tay của Bùi Thanh Phi bị siết đến đau nhức. Nhưng cô vẫn kể tiếp: “Lúc ấy bọn nhỏ cũng đã nhanh chóng chạy hết ra khỏi khu nhà tầng cả rồi, nhưng đến đó mới là lúc trận động đất thực sự bắt đầu. Khi ấy mình nhìn thấy Diana vẫn còn ở bên trong, mình muốn đưa cô bé ra khỏi đó.”

Tề Tranh nhéo nhéo bàn tay Bùi Thanh Phi: “Cậu đã cứu được cô bé.”

Bùi Thanh Phi lắc đầu. Cô nhìn về phía trong phòng bệnh, nơi Phái Ân vẫn đang không chịu nằm yên ở trên giường: “Không phải! Anh ấy mới là người cứu được cô bé. Lúc ấy anh ấy đã cản mình lại, còn bản thân ánh ấy thì xông vào. Chỉ tiếc là sau khi đem được Diana ra rồi, anh ấy lại bị một hòn đá do dư chấn rơi xuống, đập trúng vào đầu. Sau đó con mắt của anh ấy... không nhìn thấy gì nữa.”

Trong khi Bùi Thanh Phi không biết người con trai mắt xanh tóc vàng này là ai, thì Tề Tranh lại rõ ràng hơn ai hết. Người này từng là niềm kiêu ngạo của Học viện nghệ thuật của trường đại học Khang Niết. Là người chỉ cần dùng hai tay liền có thể miêu tả được trái đất, bằng hai con mắt cũng đủ để thấy vẻ đẹp của con người. Giờ đây, một người như vậy, đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Bùi Thanh Phi và Tề Tranh nói chuyện với nhau bằng tiếng mẹ đẻ. Ở đây ngoài Cố Nguyên và Phó Chiếu Đình ra, không ai có thể nghe mà hiểu được hai người các cô đã nói chuyện gì với nhau.

Cố Nguyên hướng về phía Phái Ân hừ một tiếng: “Cậu được lắm! Còn học được làm anh hùng cơ đấy!”

Lập tức tinh thần Phái Ân trở nên tỉnh táo. Cho dù đôi mắt không còn nhìn thấy cái gì, trên người cũng có nhiều chỗ trầy xước, nhưng chúng không cản được anh hoa chân múa tay với Cố Nguyên: “Cố! Đó là vì cậu đã không nhìn thấy cảnh tượng lúc đó. Làm sao mình lại có thể để cho một cô gái xinh đẹp như vậy gặp chuyện nguy hiểm được chứ! Làm sao có thể để cho một đứa trẻ có đôi mắt lấp lánh như những vì sao kia rơi vào ranh giới sinh tử được chứ! Ánh mắt của hai người ấy chính là ánh sao sáng trên trời cao, làm sao mình lại có thể để cho những ngôi sao ấy rơi xuống được đây?”

Đuôi lông mày của Tề Tranh thoáng nhày giật lên một cái.

Làm sao mà cái cảm giác này lại quen thuộc như vậy đây...

Thì ra cái việc dùng những từ ngữ khoa trương như vậy lại không phải duy nhất thuộc về Jenny. Mà sinh viên của Học viện nghệ thuật tại Khang Niết đều là nói như vậy cả hay sao?

Phái Ân hoàn toàn không nhìn thấy gì, anh không thể nhìn ra vẻ mặt của những người đang có mặt tại đây. Nhưng điều này cũng không ngăn được anh tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Mình chưa từng gặp được cô gái nào lại xinh đẹp đến như vậy. Mái tóc như đêm đen, như mực, đôi mắt như những ngôi sao sáng, quan trọng nhất là cô ấy có một trái tim trong sáng như pha lê. Đúng rồi, này cô gái Đông Phương xinh đẹp! Tôi vẫn chưa biết tên của cô nha. Nếu như tôi vẫn còn có hy vọng khôi phục lại thị giác của mình, xin cô hãy cho tôi phương thức liên lạc với cô nhé. Tôi muốn vẽ cho cô một bức tranh. Không biết là cô có nguyện ý hay không.”

Nói xong Phái Ân còn hết sức thân sĩ khi làm cái động tác xin phép trang trọng của phương tây.

Mọi người đều bị bộ dạng hết sức buồn cười này của anh chọc cho bật cười.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đều dồn hết lên trên người Phái Ân, bởi vậy không có ai chú ý lúc này đã có người phong trần mệt mỏi chạy đến muộn. Anh đứng ở bên ngoài cửa mà không dám đi vào.

Sau khi nghe Phái Ân nói đùa, Cố Nguyên đưa tay đè chặt người này lại, bắt anh phải nằm trở lại trên giường: “Được rồi! Chuyện vẽ tranh để sau này hãy nói, so với việc về cô gái đất nước Trung Quốc bọn này, mình lại càng hy vọng được thấy cậu vẽ một bức họa khác hơn.”

Phái Ân hiếu kỳ hỏi: “Vẽ cái gì?”

Cố Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Vẽ cậu giống như một con chó chết khi được đẩy ra khỏi cái đống đổ nát hoang tàn kia chứ còn cái gì nữa! Để cho cậu mỗi khi nhìn thấy, lại một lần kinh sợ trong lòng.”

Bây giờ thì Phái Ân tỏ ra hết sức thành thật, anh giơ cao hai tay xin được đầu hàng: “Được rồi! Được rồi! Mình đã biết! Cố này, mình đã khiến cậu tức giận, khiến cậu phải lo lắng, thực xin lỗi.”

Cố Nguyên gật gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi này của Phái Ân: “Ừ! Đứa nhỏ ngoan.”

Bùi Thanh Phi thấy vậy thì rất ngạc nhiên. Nhưng Tề Tranh lại đã quá quen với chuyện này rồi. Cô ghé sát vào bên cạnh Bùi Thanh Phi khe khẽ thì thầm: “Bạn học cũ! Bạn cùng phòng!”

Bùi Thanh Phi đã hiểu ra. Cô vừa cười vừa gật gật đầu.

Đúng lúc này Tề Tranh quay người lại, ngay lập tức ánh mắt quét qua cạnh cửa và bắt gặp có một người không biết đứng đó từ bao giờ, điều này làm cho Tề Tranh hết sức kinh ngạc.

Paris!

Người này vậy mà cũng tới?

Đúng vào lúc Tề Tranh đang xuất thần thì trong phòng bệnh giọng của Phái Ân lại vang lên.

“Tôi vẫn chưa biết tên của cô gái Phương Đông xinh đẹp đó nha.”

Không thể nghi ngờ đây là câu nói hướng về Bùi Thanh Phi. Chỉ có điều trước một cái tên dài đến như vậy thật sự đã làm cho Bùi Thanh Phi có chút xấu hổ.

“Tôi đây. Mời ngài cứ nói.”

Phái Ân lễ phép cười cười, thật hiếm hoi khi thấy người này tỏ ra nói năng nghiêm túc như vậy: “Cô vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã ném cho cô một cái ba lô đó chứ? Có lẽ cô vẫn còn mang theo nó? Có thể trả lại cho tôi được không?”

Chiếc ba lô màu đen vừa được nhắc tới kia hiện tại đang ở ngay bên giườngcủa Phái Ân, chỉ là anh không nhìn thấy.

Bùi Thanh Phi tiến lên xách cái ba lô lại gần, rồi kéo tay Phái Ân đặt lên trên chiếc ba lô.

Khi những ngón tay của anh chạm vào nó, Bùi Thanh Phi rõ ràng cảm nhận được tiếng thở phào nhẹ nhõm của Phái Ân.

Anh tự tay sờ vào chỗ nào đó, như thể đang tìm một vật vậy: “May quá! Nó vẫn còn ở đó.”

Cố Nguyên mặc kệ Phái Ân có đồng ý hay không, anh đưa tay cướp lấy cái ba lô, cởi bỏ dây buộc rồi lấy ra một vật gì đó đã được bọc lại rồi cất vào cái chỗ hết sức cẩn thận.

Hình như đó là một bức vẽ. Chính xác thì đó là một bức vẽ đã bị rách nát.

Rõ ràng là nó đã từng bị người nào đó xé nát, rồi sau đó nó lại được một bàn tay hết sức kiên nhẫn, tinh tế ghép dán trở lại.

Tề Tranh còn chưa kịp nhìn cho rõ phía trên bức vẽ này là cái gì, Phái Ân đã kịp đè tay Cố Nguyên lại, bắt người này phải trả về chỗ cũ.

Mọi người đều trở nên an tĩnh, nhưng cái người vẫn luôn bên ngoài lại đi vào.

Paris! Phái Ân!

Tề Tranh kéo tay Bùi Thanh Phi một cái. Cô cảm thấy trường hợp này không thích hợp để người ngoài như hai người bọn họ ở lại vào lúc này. Tốt nhất là các cô nên tránh ra thì hơn.

Đêm đó Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng qua đêm tại Ô Đô Tư.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nguyên đến tìm các cô để nói chuyện.

“Chúng tôi đã quyết định mang Phái Ân đi, đến bệnh viện tốt hơn để kiểm tra thật kỹ lưỡng mắt của cậu ấy. Xin lỗi đàn chị vì không thể đưa đàn chị trở về. Nhưng chúng tôi sẽ bay đến chỗ thuận tiện cho việc chuyển chuyến bay. Riêng vé máy bay trở về, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cố Nguyên nói.

Tề Tranh cầm lấy tay Bùi Thanh Phi, hai người cùng thoải mái đứng ở trước mặt Cố Nguyên. Trong lòng Cố Nguyên đã rõ rành rành, chỉ là tất cả mọi người đều không ai nói toạc ra.

“Cố tổng, thật sự cám ơn cậu. Lần này đã giúp tôi một cái ơn lớn rồi. Nếu không có cậu thì tôi sẽ không biết làm thế nào để tìm thấy và đưa cô ấy trở về. Chuyện của chúng tôi, cậu không cần phải lo lắng làm gì. Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Cố Nguyên cũng không quá câu nệ: “Cũng được.”

Tề Tranh vừa cười vừa nói: “Tôi đã nợ cậu một món nợ nhân tình.”

Cố Nguyên gật đầu thừa nhận, anh vừa cười vừa nói: “Đâu chỉ có mỗi mình đàn chị, mà Paris cũng thế. Mấy người xuất thân từ Học viện kiến trúc trước sau gì cũng phải giúp tôi thiết kế một ngôi nhà mới được. Sau khi sẽ trở về tôi suy nghĩ thật kỹ yêu cầu của mình.”

Tề Tranh hưởng ứng: “Lúc nào cũng sẵn sàng.”

Vào cái ngày đó, Diana được cha mẹ dắt theo đến tiễn đưa Bùi Thanh Phi trước khi cô rời khỏi.

Trong lần động đất này Diana không bị mất đi người nhà, mà ngược lại là người nhà thiếu chút nữa đã mất đi cô con gái nhỏ thân yêu của mình. Vì vậy đối với những người được con gái mình luôn miệng gọi là anh chị này, người nhà cảm kích vạn phần.

Đến một câu tiếng địa phương Tề Tranh cũng nghe không hiểu, nhưng cô vẫn nhìn ra được người nhà của cô bé đang nói lời cảm ơn với Bùi Thanh Phi và Phái Ân.

Rõ ràng Bùi Thanh Phi là một người rất có thiên phú về mặt ngôn ngữ. Dù chỉ mới dừng chân ở nơi này với thời gian ngắn ngủn là một tuần mà thôi, vậy mà người này đã qua có thể nói đơn giản đôi câu sinh hoạt hằng ngày, giờ đây cô đang dùng ngôn ngữ của đất nước Khảm Bỉ nhỏ bé tại châu Phi xa xôi này nói lời tạm biệt với mấy người kia.

Trước khi lên đường, Tề Tranh đã hỏi Bùi Thanh Phi: “Những câu cậu vừa nói ban nãy có nghĩa là gì?”

“Hẹn gặp lại!”

Tề Tranh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Thế còn trước đó thì sao, cái lúc cậu nhìn thấy mình ở trong bệnh viện ấy mà? Cậu đã nói gì với Diana vậy?”

Bùi Thanh Phi nở nụ cười, cô đưa tay nâng gương mặt Tề Tranh, dùng cái trán của mình đặt lên trán cậu ấy.

“Diana hỏi mình, chị ấy là ai, mình trả lời con bé, đó là người yêu của chị. Chị ấy đến đây đưa chị về nhà.”

Ed: Sau một thời gian loay hoay đến là khổ sở, cuối cùng mình cũng trở lại với nick ban đầu rồi. Mình sẽ tiếp tục đăng hai bộ Đế sư và Thục nữa bài loan ký, rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.