“Thầy giáo Hồ, cái này...Có thể cho con mang cái này về nhà được không? Để con động viên cậu ấy thử xem.” Khi mở miệng nói những lời này, Tề Tranh thấy thật khó khăn.
Lão Hồ vừa nhìn thấy đây là Tề Tranh thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lão nói bằng cái giọng thật thấm thía: “Tề Tranh a, con tới thật là đúng lúc. Thầy vốn đang định liên hệ với cha mẹ của trò ấy để khuyên nhủ một chút. Dù thầy biết là học ở bất cứ trường đại học nào cũng không thể đào tạo ra một con người đủ hoàn thiện được. Thế nhưng mà... Ừm, trò ấy lại quyết từ bỏ trường Hãn Văn thì thật là quá đáng tiếc.”
Tề Tranh gật gật đầu. Cô không nói gì thêm mà đem tờ đăng ký nguyện vọng của Bùi Thanh Phi cẩn thận cất kỹ, sau đó cô xoay người cùng hai vị lão sư nói lời tạm biệt.
Một mình Tề Tranh thất hồn lạc phách bước đi trong sân trường Thượng Thanh.
Sắc trời dần dần chuyển tối, số học trò ở ngoại trú cũng đã về nhà, bây giờ là khoảng thời gian dành cho bữa cơm chiều. Sân trường trở nên trống vắng, chỉ còn lác đác đây đó một vài người kết bạn cùng đi.
Tề Tranh rất muốn gặp Bùi Thanh Phi. Cô thật muốn hỏi một chút tại sao ngay trong tình huống khẩn cấp trước mắt này cậu ấy lại nhất thời thay đổi chủ ý. Còn không phải là cậu rất muốn được trở thành học trò của tiên sinh Trương Thế Tể hay sao? Còn không phải là cậu ấy muốn đi theo tấm gương này để trở thành một nhà báo đầy nhiệt huyết, góp phần cách tân ngành báo chí hay sao? Lẽ nào cậu ấy lại không biết trường đại học tổng hợp Thanh Bắc trên thực tế chỉ thiên về ngành kỹ thuật, để một ưu tú học sinh môn văn đi nơi đó là một việc sẽ phải hối tiếc hay sao?
Cô còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng cái tờ đăng ký nguyện vọng mà cô đang cầm trên tay này rõ ràng đã cho cô biết được câu trả lời rồi. Đây chính là đáp án của Bùi Thanh Phi. Với cái tên gia hỏa cố chấp này, nếu một khi cậu ấy đã từng chữ từng câu viết xuống nguyện vọng của mình rồi, cũng có nghĩa là hết thảy đều đã kết thúc. Không thể thay đổi được nữa.
Cùng với nguyện vọng được ở bên cạnh mình, cậu ấy đã triệt để buông tha lý tưởng của chính mình.
Hãy để cậu ấy đi thực hiện lý tưởng của vậu ấy, mà sự xa cách của các cô cũng chỉ là ngắn ngủi...
Tề Tranh dùng sức siết lại nắm tay. Cô có cảm giác như mình đã có được đáp án.
Buổi tối hôm ấy, nhà họ Bùi có thêm thành viên thứ tư.
“Tề Tranh a, đã ăn cơm tối hay chưa?” Mẹ Bùi hết sức thân mật khi kéo Tề Tranh đi vào nhà, bà vừa cầm tay của cô dắt đi vừa hỏi.
“Con ăn rồi, mẹ Bùi.” Tề Tranh cười cười. Sau khi cùng các trưởng bối chào hỏi xong, cô kéo Bùi Thanh Phi đi thẳng một mạch vào phòng riêng của người này.
“Đến lúc nào lão Trương mới chịu thả cho cậu trở về vậy?” Bùi Thanh Phi vừa cười vừa hỏi.
“Đừng hỏi nữa. Tớ mới về đến nhà chưa được bao lâu đây này.” Tề Tranh đẩy Bùi Thanh Phi để người này ngồi lên trên giường, còn bản thân mình thì ngồi xuống, đem thùng giấy bị giấu sâu trong gậm giường kéo ra ngoài: “Tốt nhất là cái tên gia hỏa Giang Sở kia đừng bao giờ trông thấy tớ nữa. Nếu không, nhất định là tớ sẽ khiến cho không còn ai có thể nhận ra được cậu ấy nữa.”
Tề Tranh đem hộp giấy mở ra, rồi cầm từng quyển sách từ trong thùng giấy ra ngoài, một lần nữa xếp chúng lên trên giá sách của Bùi Thanh Phi, thật ngay ngắn, trật tự.
Bùi Thanh Phi có chút không hiểu. Cô kéo tay Tề Tranh lại hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy hả?”
Tề Tranh nở nụ cười thật tươi, cô nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của Bùi Thanh Phi: “Còn không phải trước đây cậu đã từng nói sợ là trong thời gian ôn thi bị phân tâm cho nên mới đem cất đi hay sao. Bây giờ đã thi xong rồi, cũng nên đem chúng một lần nữa xếp trở lại.”
Nói xong Tề Tranh lại tiếp tục xếp lên giá số sách còn lại.
Đem được trọn vẹn một hộp giấy lớn đựng đầy sách thu thập xong, cũng đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Từ nãy đến giờ Bùi Thanh Phi vẫn ở ngay sau lưng Tề Tranh nhìn người này bận rộn, bỗng nhiên cô lành lạnh mở miệng: “Không phải là cậu đã làm chuyện gì xấu sau lưng tớ đó chứ.”
Cái lưng Tề Tranh đột nhiên trở nên cứng ngắt, sau đó cô đứng dậy rồi dùng cái giọng vui đùa để hỏi: “Thanh Phi, nếu như, tớ đang là nói nếu như có một ngày, tớ phạm phải một sai lầm thật lớn, cậu sẽ tha thứ cho tớ chứ?”
Bùi Thanh Phi nhìn ánh mắt chăm chú, thành khẩn của Tề Tranh một lúc rồi chắp hai tay sau lưng. Ghé người lại gần, cô nở nụ cười thật quyến rũ: “Ừ, nếu cậu đã nói như vậy, tại sao biết là sai lại còn muốn đi làm đây?”
Từ phía đằng sau, Tề Tranh nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Thanh Phi vào trong ngực, cô dùng má cọ vào bên tai người này. Mềm mại, từng đường nét rõ ràng như thể của tinh linh vậy.
Bùi Thanh Phi nghe thấy giọng nói gần như thì thầm của Tề Tranh truyền vào tai mình: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, cậu có thể giận mình thật lâu, có thể trong một thời gian thật dài cậu sẽ không để ý đến tớ. Nếu là như vậy mình chỉ mong cuối cùng cậu cũng lựa chọn tha thứ cho tớ, có được không?”
Những lời này nghe mà cảm thấy là lạ thế nào ấy. Bùi Thanh Phi đột ngột xoay người lại: “Chẳng lẽ ngay bây giờ cậu đã làm chuyện gì có lỗi với mình rồi đấy hả?”
Tề Tranh có chút kinh sợ, cô vội vàng lắc đầu: “Chưa đâu. Tớ vẫn chưa làm gì cả.”
Đây là lời nói thật. Đúng thật là hiện tại cái gì cô cũng chưa có làm nha.
Từ nhà họ Bùi trở về, Tề Tranh ngồi vào trước bàn học của mình, trước mặt cô lúc này đang bày ra hai tờ đăng ký nguyện vọng. Một tờ đã được Bùi Thanh Phi điền xong, tờ còn lại vẫn đang trống không.
Ba Bùi là một người rất thích thư pháp, mà Bùi Thanh Phi lại đúng là chân truyền. Còn Tề Tranh cùng Tề Hồng đương nhiên được xem như là một nửa học trò của ba Bùi. Vậy nên chỉ cần cẩn thận bắt chước một chút, là Tề Tranh đã có thể viết theo chữ của Bùi Thanh Phi giống đến bảy tám phần.
Cô lấy một tờ giấy trắng bắt đầu nắn nót bắt chước cho thật giống, đến khi cảm thấy không khác bao nhiêu, cô mới cầm lấy tờ đăng ký đang để trống đến trước mặt, chuẩn bị viết tên của Bùi Thanh Phi lên đó.
Bốn năm a. các cô sẽ phải mất đến bốn năm học đại học.
Một khi những nét bút này của Tề Tranh đặt xuống, thì có nghĩa là cô đã tự tay đem Bùi Thanh Phi từ bên cạnh mình đẩy ra. Mà bốn năm là khái niệm gì? Trong khoảng thời gian bốn năm xa cách ấy, rất có khả năng là các cô sẽ bỏ qua lẫn nhau quãng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời.
Trong khi cô lại chưa từng cùng Bùi Thanh Phi tách ra lâu đến như vậy, lâu đến nỗi nó làm cho cô mỗi khi nghĩ đến liền trở nên hoảng hốt.
Hiển nhiên là Tề Tranh đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng cái lúc đặt bút lên tờ giấy, bàn tay cô vẫn không tự chủ được mà có chút run rẩy. Đây là cả cuộc đời của Bùi Thanh Phi, cũng là cuộc đời của mình. Giống như câu hỏi Bùi Thanh Phi đã hỏi cô lúc nãy vậy: đã biết rõ làm sai, vì cái gì còn muốn làm? Việc làm này của cô là vi phạm đạo đức, vượt qua cả pháp luật, thậm chí Bùi Thanh Phi có thể đưa cô ra tòa, nhưng cô vẫn làm.
Nói không nên lời là bởi vì sao, nhưng cô chỉ cảm thấy nếu mình không làm như vậy thì sẽ vô cùng tiếc nuối.
Tờ giấy đăng ký nguyện vọng kia vẫn nằm lẻ loi ở trên bàn viết.
Tề Tranh thầm nghĩ, với việc mình tự ý sửa lại nguyện vọng của Bùi Thanh Phi, thì chắc chắn người này sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình được. Nói không chừng cậu ấy sẽ phải đến vài năm cũng không chịu nhìn đến mặt mình cũng nên. Nhưng cho dù cậu ấy có đi vạch trần, tố cáo việc làm này của mình thì cũng không sao, mình chỉ hy vọng là trường đại học Hãn Văn sẽ không trở thành niềm tiếc nuối của Bùi Thanh Phi, sẽ không trở thành niềm khát khao xa xôi đến mức cả đời cậu ấy cũng không thể chạm tới.
“Tại sao cậu lại phải buông bỏ Hãn Văn đây?” Tề Tranh vừa lầm bầm lầu bầu lại vừa nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ đẹp đẽ của Bùi Thanh Phi.
Không nên! Và cũng không đáng! Cho dù là vì ai đi nữa, Bùi Thanh Phi cũng không nên chấp nhận sự hi sinh như vậy.
Tề Tranh hít sâu một cái, cô lấy lại bình tĩnh rồi viết nguyện vọng xuống ô còn để trống...
Bùi Thanh Phi.
Nguyện vọng 1: Trường đại học Hãn Văn, Chuyên ngành báo chí.
Tề Tranh dậy thật sớm.
Khi Tề Hồng rời giường thì thấy bà chị nhà mình đã thu thập xong xuôi, đang chuẩn bị đi ra ngoài. Cậu lập tức cảm giác như mình có phải vừa bị xuyên việt về trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vậy.
“Chị, chị đây là đang làm cái gì vậy hả?” Tề Hồng ngơ ngác hỏi.
Tề Tranh quay lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Này ông trẻ, lo lắng nhiều như vậy là để làm gì hả!”
Tề Hồng không chịu thua. Cậu nhảy dựng lên sẵn sàng cùng Tề Tranh tranh cãi một trận.
Đáng tiếc là, Tề Tranh lại không có hơi đâu rảnh rỗi để mà để ý đến cậu. Người này xoay người đi ra cửa.
Dãy phòng học của khối 12 đã trở nên trống không, ngay cả một chút nhân khí cũng không có. Nếu đem so với dòng người không ngừng lui tới, ra vào ở bên ngoài kia thì nơi này có sự chênh lệch quá lớn.
Giống như trước đây, có một phòng làm việc dành cho giáo viên chủ nhiệm khối 12 đặt ở ngay bên cạnh ban bốn. Đây cũng là phòng làm việc của lão Trương và lão Hồ. Vì phòng ngừa cái tính vứt bừa bãi đâu đó mà bỏ quên chìa khóa phòng làm việc này, hai lão cố tình chỉ khép lại cánh cửa mà thôi. Bí mật này học trò của hai lớp đều biết, nhưng cho tới tận hiện tại cũng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tề Tranh mở cửa phòng làm việc ra. Những trang trí quen thuộc bên trong lại xuất hiện ở trước mắt: có mấy chậu cỏ lục la mọc tươi tốt, ánh mặt trời của buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ. Trước kia, đây là cái nơi các cô đều chỉ muốn đi vòng qua nhất, ấy thế mà hôm nay lại làm cho người ta bỗng sinh ra một chút hoài niệm.
Bây giờ là lúc hành động của cô phải nhanh lên. Thừa dịp nơi này không có ai cô đem tờ đăng ký nguyện vọng đặt ở trên mặt bàn của lão Hồ. Nếu như để lão bắt gặp được, nói không chừng lão sẽ lập tức gọi ngay cho Bùi Thanh Phi hỏi cho rõ ràng. Đến lúc đó thì mọi chuyện hoàn toàn lộ tẩy.
Tề Tranh rón ra rón rén đi vào, đem tờ đăng ký nguyện vọng đặt ở cái nơi bắt mắt nhất. Vì sợ bị gió thổi bay đi mất, Tề Tranh còn cố ý cầm quyển sách chặn lại một góc bên cạnh.
Trước khi rời đi, Tề Tranh quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng.
Kỳ thật cô cũng không biết mai sau liệu rồi sẽ có một ngày vì quyết định này mà mình phải hối hận hay không. Cô không biết liệu rồi con bươm bướm này, sau khi lớn lên, đến cùng là nó sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến quan hệ giữa mình và Bùi Thanh Phi đây. Thế nhưng vào giờ phút này, khi mà cô biết rõ mình làm như vậy có lẽ không đúng, nhưng lại không cách nào quay đầu lại. Bùi Thanh Phi của cô nên được đứng ở cái nơi cao nhất, nhìn thấy được về nơi xa nhất. Không nên để bất cứ thứ gì ngăn chặn bước tiến của cậu ấy, bao gồm chính bản thân mình.
Lão Trương và lão Hồ cùng rủ nhau đến nơi làm việc.
Sau một năm làm chủ nhiệm lớp 12, thật đúng là bọn họ khó có được một khoảng thời gian thoải mái như vậy. Vì thời gian không phải là quá gấp gáp, vậy nên sau một đêm nghỉ ngơi, ăn xong bữa điểm tâm, hai người cưỡi xe đạp đến gặp nhau trên đường đi rồi cùng đến trường.
Sau khi đến phòng làm việc, lão Trương đi mở cửa, khi vặn chìa khóa mở cửa, lão cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi ngay: “Hôm qua ông lại quên khóa cửa hay sao?”
Ngày hôm qua bởi vì chuyện của cô học trò đắc ý mà lão Hồ cực kỳ phiền muộn, vậy nên khi nghe thấy ông bạn già hỏi mình như vậy thì đúng là có điểm không chắc: “Không phải như vậy chứ?”
Hai người đẩy cửa đi vào trong sự hoài nghi. Khi đi đến trước bàn làm việc, lão Trương nhìn đến cái bàn vốn trống trơn của lão Hồ giờ bỗng có thêm một tờ đăng ký nguyện vọng.
“Nhìn này, chắc là sợ bị ông đọc được, nên mới sáng sớm đã vụng trộm đem đến rồi. Lúc này thì ông có thể yên tâm rồi nha.” Lão Trương đem tờ đăng ký nguyện vọng đưa cho lão Hồ.
Nhìn thấy Bùi Thanh Phi đã lại sửa nguyện vọng của mình, tâm tình của lão Hồ lại không thấy nhẹ nhàng như lão Trương. Phải biết rằng xế chiều hôm qua, cho dù lão đã khuyên nhủ trong thời gian thật dài, thế nhưng Bùi Thanh Phi vẫn một mực không lên tiếng. Vậy thì làm sao Tề Tranh chỉ mới khích lệ thôi mà cô bé này đã lập tức nghe theo đây?
Lão Trương vỗ vỗ bờ vai của ông bạn già: “Mấy cô bé con này ấy mà, đương nhiên là chúng có cách nói chuyện của riêng mình rồi. Ông cứ lo lắng nhiều như vậy làm cái gì, tất cả đều hết sức tốt đẹp đây.”
Lão Hồ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng đúng! Có đôi khi ý kiến của bạn cùng lứa tuổi, nếu đem so với người làm thầy như chúng ta, hay là cha mẹ a, lại càng dễ tiếp nhận hơn nha.”
Không đến nửa tiếng đồng hồ, Tề Tranh đã từ trường học chạy vòng về đến nhà. Khi cô đẩy xe vào tầng hầm lại không khéo đụng phải Bùi Thanh Phi đang từ lầu trên đi xuống đổ rác.
Làm chuyện xấu lại còn đụng phải khổ chủ, Tề Tranh không lạnh mà run.
Bùi Thanh Phi mặc trên người một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, bên trên in hình một con vịt rất đáng yêu. Mái tóc của người này được cột lên một cách tùy ý ở sau đầu, có một vài lọn tóc rơi ra bên ngoài, thỉnh thoảng lại có một cơn gió lướt qua, nhẹ nhàng lay động những sợi tóc ấy. Trông cô lúc này thật phong tình, có một chút khác biệt so với ngày thường.
Tề Tranh cũng không biết là vì mình làm việc trái với lương tâm nên mới chột dạ, hay là vì Bùi Thanh Phi trở nên phong tình mà rung động trong lòng. Thậm chí cô còn không dám nhìn vào ánh mắt của người ta, chỉ có thể không thật tự nhiên khi cầm tay lái quẹo qua quẹo lại.
“Mới sáng sớm mà cậu đã đi đâu vậy?” Bùi Thanh Phi tiến về phía trước hai bước, giọng đầy vẻ hiếu kỳ.
“Chạy bộ.” Tề Tranh tâm phiền ý loạn mà tìm đại một cái lý do.
Bùi Thanh Phi ấn vào cái còi xe đạp hai cái: “Hả? Vừa đẩy xe đạp vừa chạy bộ?”
“Ha ha ha... Ban đầu là định chạy bộ, sau đó lại đổi thành đi xe để rèn luyện một chút. Dù sao cũng đều là hoạt động thân thể cả mà. Cứ ngồi ở nhà nhiều đến ê ẩm cả người rồi.” Tề Tranh pha trò.
Bùi Thanh Phi xích lại thật gần, thậm chí Tề Tranh còn có thể cảm giác được luồng gió nhẹ phát ra từ hơi thở của Bùi Thanh Phi nhẹ nhàng quét lên trên gương mặt mình.
“Gần đây trông cậu có gì đó thật kỳ quái a.” Bùi Thanh Phi nói.
“A a, đâu có.” Tề Tranh cất cao giọng.
“Có muốn ăn thịt chua ngọt hay không?” Bùi Thanh Phi nháy mắt mấy cái, điệu cười của cô trông đến là dí dỏm.
“Cậu làm được?” Tề Tranh sững sờ.
Bùi Thanh Phi lắc đầu: “Đương nhiên là không phải. Nhưng mà bà nội lại làm được a. Tớ đang định học với bà nội đây, cậu có muốn đi cùng tớ hay không?”
Tề Tranh phải mất một lúc rồi mới hiểu ra được, đây là Bùi Thanh Phi đang mời mình đi cùng cậu ấy tới thị trấn Long Giang a.
“Muốn! Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!” Tề Tranh liên tục gật đầu.
Bùi Thanh Phi chắp hai tay sau lưng, đầu nghển lên hơi có chút ngạo kiều: “Chỉ có điều phải chờ thêm một chút nữa. Chờ cho Tiểu Muội được hai bác đón đi đã nha.”
“Vì cái gì?” Tề Tranh không rõ ràng cho lắm.
“Như vậy mới có thể chứng minh được là cậu đi vì người chị chứ không phải là vì cô em nha.” Trong ánh mắt của Bùi Thanh Phi lấp lánh như vì sao sáng.
Tề Tranh nở nụ cười.
Cái tên gia hỏa chuyên mang thù này!
Chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi, vậy mà đã qua một năm người này vẫn không quên đi được.
Tác giả có lời muốn nói:
Bo: Trong tui đang đầy rẫy sự mâu thuẫn: Tiếc cho Thanh Phi khi quyết định từ bỏ Hãn Văn; Thấy Tề Tranh làm như vậy là không đúng; Vẫn muốn cho hai bạn này tiếp tục bên nhau; Hai người rồi sẽ phải làm sao để vượt qua khúc mắc lần này?...