Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 103: Chương 103: Surprise?




Câu chuyện của Jenny kỳ thật rất đơn giản, cô em gái này được cha mẹ Jenny nhận nuôi. Lần đầu tiên tới cái gia đình xa lạ này, cô bé đã trốn vào một nơi mà lẻ loi, trơ trọi khóc đúng ba giờ đồng hồ.

“Cũng giống hệt cái lần đầu tiên mình gặp cậu vậy.” Jenny dùng ánh mắt đầy vẻ thương tiếc mà nhìn Tề Tranh.

Từ từ đã...

Khóc đến ba giờ đồng hồ?

Đây mà là Tề Tranh mình làm ra hay sao?

Tề Tranh liên tục xua tay: “Ngoài ý muốn! Đó là chuyện ngoài ý muốn. Sự thật thì mình là người đặc biệt kiên cường. Cho đến bây giờ mình cũng đâu có khóc nữa! Hãy tin tưởng ở mình.”

Jenny gật gật đầu, với vẻ mặt yêu thương cô hùa theo: “Ừ, mình tin tưởng cậu. Em gái của mình cũng là như vậy đấy. Các cô gái phương Đông các cậu, thật sự là ai cũng có một trái tim thủy tinh, lúc nào cũng phát ra những tia sáng lấp lánh. Trong ánh mắt thì có những ngọn sóng lớn cuồn cuộn màu đen, giống như Hàm Tu Thảo nhỏ nhắn mà mẫn cảm. Các cậu... A a a...!!!”

Cả người Tề Tranh nổi lên một lớp da gà. Thật sự là cô đã không có cách nào để nghe thêm được nữa.

“Cô ấy, là mình đang nói về San Ny em gái của cậu, hiện tại cô ấy đang ở đâu vậy?” Tề Tranh vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

Thật hiếm khi thấy được Jenny lại tỏ ra cô đơn như vậy: “Em ấy đã tới Trung quốc để học tập rồi. Cho đến khi em ấy đi tới nơi đó rồi mình mới biết. Thì ra em ấy đã sớm giấu cha mẹ và mình vụng trộm học tiếng Trung, luôn muốn tới Trung Quốc để tìm cha mẹ đã sinh ra mình.”

Nhất thời Tề Tranh cũng không biết nên nói cái gì cho phải lúc này: “Vậy... vậy cô ấy đã tìm được rồi hay chưa?”

“Vẫn chưa a. Nhưng nói cho đúng thì đã có được chút manh mối rồi.” Jenny khó nén được thất lạc trong lòng.

“Nếu tìm được rồi thì cô ấy còn trở lại nữa hay không?” Tề Tranh lại hỏi.

Jenny lắc đầu: “Không biết nữa! Mình không hỏi em ấy. Mà mình cũng không dám hỏi.”

Tề Tranh cau mày: “Cô ấy không nói năng gì mà lại bỏ đi hay sao?”

Jenny sững sờ. Cô cảm thấy hình như Tề Tranh đã hiểu lầm cái gì nên vừa vội vàng khoát tay một cái vừa nói: “Đương nhiên không phải vậy rồi. Ba mẹ mình là những người đã cổ vũ San Ny làm như vậy. Tuy rằng ban đầu thì có chút bất ngờ, nhưng mà người một nhà bọn mình đều ủng hộ lựa chọn của em ấy. Chỉ có điều là trong thời gian gần đây hình như em ấy cũng đã đi ra bên ngoài tìm việc làm thêm giống như cậu vậy. Còn nói là muốn chính mình kiếm ít tiền, dù sao đã qua trưởng thành rồi. A! Các cô gái phương Đông các cậu thật đúng là ai cũng có một trái tim thủy tinh mà... A...!!!”

Jenny lại bị Tề Tranh bịt miệng lại, cô hung hăng đẩy người này lên giường, lấy chăn trùm kín lại, đè người này xuống bắt phải đi ngủ.

“Được rồi! Được rồi! Hãy nhắm mắt lại đi Jenny.” Tề Tranh khe khẽ nói bằng cái giọng thôi miên.

Từ trong chăn, Jenny thò cái đầu ra: “Trung Quốc, đó là cái nơi như thế nào vậy?”

Nhắc tới tổ quốc của mình, trái tim của Tề Tranh cũng trở nên dịu dàng theo: “Nơi đó non xanh nước biếc, vạn phương vạn sắc vẻ.”

Vì Tề Tranh nói bằng tiếng mẹ đẻ nên Jenny nghe không ra, nhưng cô vẫn cảm thấy giọng của Tề Tranh rất êm dịu, tất nhiên đây hẳn là một câu nói rất tốt đẹp rồi.

“Thật mong có cơ hội đi xem.” Jenny nói.

“Nhất định là có! Jenny, nhất định là sẽ có cơ hội đấy.” Tề Tranh cười hòa theo.

Hết thảy cũng đã được làm rõ rồi, giấc ngủ này của Tề Tranh không hề có một chút mộng mị nào.

Tất cả mọi người đều có câu chuyện của riêng mình. Mọi người ai cũng đều đang cố gắng phấn đấu, chỉ cần làm được như vậy thì hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp.

Bước chân của Lễ Giáng sinh lặng lẽ tiến đến. Không chờ cho Tề Tranh kịp hỏi trước Bùi Thanh Phi kế hoạch của người này thì đã bị người ta gọi điện thoại tới hỏi trước.

“Khang Niết có hoạt động gì vào ngày lễ Giáng sinh hay không?” Bùi Thanh Phi hỏi.

Hoạt động mừng ngày lễ Giáng sinh tại Khang Niết? A! Như vậy thì quá náo nhiệt rồi nha. Tề Tranh vốn là cái người không sợ trời không sợ đất, vậy mà vào cái ngày đó cô lại núp ở trong nhà không dám ra khỏi cửa.

Lại nói tiếp, đây đều là ý tưởng xấu của đám sinh viên chuyên ngành nghệ thuật của Khang Niết. Nghe nói năm ngoái mới chỉ là hi five*, sang năm nay lại là tiến thêm một bước thành “cho tôi một cái ôm“. Tuy rằng cái cảnh các sinh viên cho nhau những cái ôm vô cùng thân mật ở trên đường là hình ảnh hết sức tốt đẹp. Vấn đề ở chỗ, Tề Tranh là người đã có gia đình, nên phải tự kiềm chế một chút.

“Nghe lời như vậy a.” Cái giọng mềm mại, du dương này của Bùi Thanh Phi như vừa rẽ qua bầu trời bay vào tai vậy, nghe xong thì thấy tâm tình của người này rất không tệ.

* Lối chào hi five này mình có đưa hình minh họa mà ko đc. Ai chưa biết thì lên mạng nha.

“Cũng không phải. Là do mình thủ thân như ngọc.” Tề Tranh tự biên tự diễn.

Bùi Thanh Phi ngâm nga bài hát: “Kia xem ra thì mình nên ban thưởng chút gì đó cho cậu rồi.”

Tề Tranh trở nên dũng cảm hẳn: “Bảo bảo, mình muốn có bảo bảo!”

Bùi Thanh Phi vừa cười vừa nói: “Nói qua điện thoại thì không thú vị. Vậy nên cậu cứ tích lại đó a, chờ gặp mặt rồi thanh toán một lần cho bằng hết.”

Tâm tình Tề Tranh cực kỳ sung sướng: “Vậy mình phải đi tìm một cuốn sổ mới được. Để mình ghi lại tất cả những thứ cậu còn nợ mình...”

Hai người nói chuyện phiếm một lát rồi thôi, vì bên phía Bùi Thanh Phi lúc này đêm đã về khuya, đã đến lúc nên đi ngủ.

Tề Tranh chỉ vừa mới quẳng điện thoại xuống thì đã thấy Jenny đẩy cửa đi vào.

“Tại sao đã trở về rồi?” Tề Tranh kinh ngạc.

Give me a hug!*

Đây là hoạt động do chuyên ngành nghệ thuật tổ chức để cho lễ Giáng sinh sắp tới thêm phần náo nhiệt, cho tới bây giờ Jenny vẫn luôn là người xông lên phía trước.

* Hãy cho tôi một cái ôm.

Ngay lập tức cô thấy Jenny vươn tay ra: “Phải làm Uỷ ban quản lý, đây đúng là cái việc làm mình mất hứng quá đi thôi.”

Trường đại học Khang Niết chuyên về sáng tạo, mỗi người giám đốc của từng học viện đều có quyền phát ngôn rất lớn. Có những vị giám đốc này dẫn đầu, đám sinh viên không bỏ lỡ cơ hội làm theo. Để không xảy ra những hành động có thể dẫn đến vượt qua giới hạn, Khang Niết thành lập Ủy ban quản lý, nhằm kịp thời ngăn ngừa chuyện đáng tiếc có thể xảy ra.

Mà hôm nay những người cần được ngăn lại trước nhất lại chính là vị giám đốc và sinh viên của học viện Nghệ thuật. Hầu như mỗi ngày người của Ủy ban quản lý đều phải vây quanh các giảng viên và sinh viên của học viện Nghệ thuật mà đảo quanh cái mông bọn họ.

Tề Tranh có thể tưởng tượng ra được cái tình cảnh ấy. Cô vừa cười vừa hỏi: “Các cậu lại làm cái gì?”

Jenny nháy mắt mấy cái: “Cậu cũng đã biết đến Pine rồi đấy, cậu ta đúng là cái tên tiểu vương tử của Học viện nghệ thuật. Vì có quá nhiều người muốn được ôm cậu ấy, cho nên đã chặn kín cả ngã tư đường chỗ tháp chuông Ade.”

Cái này cũng thật khó trách, Tề Tranh cười đến ngửa tới ngửa lui.

Tháp chuông Ade là phong cách kiến trúc mang tính tiêu biểu của trường đại học Khang Niết, có lịch sử đến mấy trăm năm. Nơi đây đã từng chứng kiến biết bao thế hệ sinh viên ở ngay tháp chuông này mà gióng lên những hồi chuông lớn để tuyên truyền giác ngộ, đồng thời giơ lên thật cao lá cờ tự do dân chủ.

Mà cậu sinh viên Pine của học viện Nghệ thuật lại đến từ một trong những ký túc xá cực kỳ có tiếng của trường đại học Khang Niết. Ở đó có sáu người, đến từ sáu học viện khác nhau, bọn họ đều là những nhân tài kiệt xuất, cũng vì vậy mà bọn họ cũng đều là những tên lập dị hiện đang sống tại phòng 304, khu ký túc xá Sith.

304, cái số này thật là làm cho Tề Tranh dị thường quen thuộc, cũng vì vậy mà dị thường hoài niệm.

Kênh để Tề Tranh thu hoạch được bát quái cũng chỉ có Jenny, mà Jenny đối với cái cậu bạn học cùng học viện Pine này và nhóm bạn cùng phòng của cậu ta lại cực kỳ tôn sùng.

“Thậm chí cậu ta đã từng muốn leo lên tận tháp chuông Ade để cho người ta vẽ hình xăm lên người mình nữa kia đấy. Người của Ủy ban quản lý đã phải mất đến nửa tháng để đi theo cậu ta, vậy mà cuối cùng chỉ vì một chút sơ ý thôi vẫn để cậu ta trốn thoát mất.” Jenny vừa vỗ tay vừa cười phá lên: “Nhưng tốt xấu gì thì cậu ta cũng vẫn còn để lại cho giám đốc học viện một chút thể diện, không có thật sự làm ra cái việc ấy.”

Tề Tranh đưa tay chống cằm ngồi nghe, khóe miệng không khỏi cong lên thành nụ cười thật vui vẻ. Hiện tại cô đang dần dần cảm nhận được nét đáng yêu của trường đại học Khang Niết này.

Jenny nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Đúng rồi, hình như Phái Ân cùng ký túc xá với Mạt Lý Tư là người cũng học ngành Kiến trúc đấy. Nhưng mới cách đây không lâu cậu ta dời ra ngoài ở rồi, chắc cậu cũng biết Mạt Lý Tư a, nghe nói rất được nhiều vị giáo sư của học viện Kiến trúc coi trọng.”

Đối với cái tên này đúng là Tề Tranh có chút ấn tượng. Sự có mặt của cô ở học viện Kiến trúc tương đối đặc biệt. Hiện tại cô đang hoàn thành chương trình học chính quy của học viện, không bao lâu nữa cô sẽ được học lên chương trình nghiên cứu sinh. Vậy nên nếu nghiêm túc tính ra, thì có thể nói rằng những người này đều là đàn em của cô cả chứ đâu.

Sau khi đã bát quái đủ những câu chuyện lý thú trong trường rồi, Tề Tranh bắt đầu thu thập hành lý của mình.

Jenny ở một bên giúp cô sắp xếp lại: “Cậu định như vậy mà đi thật đấy à? Không cần phải nói cho người ta biết trước hay sao?”

Trong lòng Tề Tranh có lộp bộp một chút. Nói thật lòng, đã rất lâu rồi cô chưa từng chơi lại cái trò tập kích này, bởi vì cô và Bùi Thanh Phi đã từng cùng nhau thương lượng qua, không được phép chơi trò kinh hãi, chỉ được phép giữ lại kinh hỉ.

Bỗng nhiên mình lại xuất hiện ở trường đại học Thụy Văn! Chuyện này ấy mà... hẳn là nên xem nó cực kỳ, cực kỳ kinh hỉ a!

Tề Tranh tự động viên cho mình: “Cũng chỉ tùy hứng một lần này thôi. Đây là lần cuối cùng.”

Khi tưởng tượng ra cái cảnh Bùi Thanh Phi kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được, vừa khóc vừa cười mà nhào vào trong lòng mình ấy, Tề Tranh cảm thấy hiện tại bản thân mình cũng đã vui vẻ đến mức bay lên trời được rồi.

Tề Tranh ước gì được gặp lại cô ấy ngay bây giờ. Đáng tiếc là, từ giờ cho đến khi được nghỉ lễ Giáng Sinh còn đến những ba ngày nữa, như vậy thì tối thiểu cô vẫn còn phải lại chờ thêm hai ngày thì mới có thể lên máy bay để bay tới A quốc.

Cái ngày được cô chọn để lên đường bay đi là một ngày rất đẹp trời.

Thời tiết tốt chứng tỏ tâm tình của mình rất tốt, Tề Tranh thoả thuê mãn nguyện.

Sau khi đã cùng Jenny nói lời từ biệt rồi, cô lại cẩn thận kiểm tra lại hộ chiếu cá nhân của mình một lần nữa cho chắc ăn, sau đó mới chính thức cất bước lên đường, đi ra sân bay.

Hành trình kéo dài đến mười mấy giờ đồng hồ, hết đêm rồi chuyển sang ngày. Tề Tranh cảm nhận được thân thể đã hơi có chút mỏi mệt, nhưng sự kích động lại làm cho cô cực kỳ hưng phấn. Suốt chuyến đi cô không hề chợp mắt lần nào.

Chuyến bay đáp xuống mặt đất, rút cuộc Tề Tranh cũng đã tới được A quốc.

Vào giờ phút này, cứ mỗi bước chân đi tới, cô lại thấy như mình đang bước trên một lớp bông, trái tim không ngừng nhảy nhót. Cuối cùng thì cô và Bùi Thanh Phi cũng đã đặt chân lên trên cùng một mảnh đất.

Tề Tranh muốn mình phải đem cái kinh hỉ này thực hiện đến bước cuối cùng. Cô không gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi, cứ vậy một mình ngồi taxi đi tới đại học Thụy Văn.

Sau khi đến nơi, Tề Tranh trợn tròn con mắt.

Không có cổng trường, không có tường rào, hóa ra đại học Thụy Văn lại là một cái thị trấn nhỏ.

Bởi vì lễ Giáng Sinh đã tới gần, khắp nơi đều được trang hoàng mang đậm bầu không khí ngày lễ. Vào buổi trưa, đại học Thụy Văn đắm chìm trong nắng ấm mùa đông với kiến trúc cổ điển của Châu Âu, tất cả tạo nên cái cảm giác thật dịu dàng.

Thời gian vẫn còn sớm, Tề Tranh vẫn cố nhịn lại cái ý muốn gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi. Cô vẫn muốn thực hiện cho được hành động bất ngờ là đi tới dưới cửa ký túc xá của Bùi Thanh Phi, chờ cho cậu ấy xuống tới, rồi cho cậu ấy một cái ôm hoặc là... một nụ hôn.

Ý tưởng hết sức lãng mạn, vậy nên Tề Tranh quyết định cứ vậy mà làm. Nhưng hơn nửa giờ đồn hồ sau đó, ngay tại trong sân trường đại học Thụy Văn cô bị...

Lạc đường!

“Có phải nơi này mình đã đi qua rồi hay sao?” Tề Tranh cảm thấy kiến trúc quanh đây đều trông rất là quen mắt. Trên đường đi cô đã hỏi qua rất nhiều người, hơn nữa, trên con đường nhỏ trong trường đại học Thụy Văn cô lại còn phải bảy lần quặt tám lần rẽ, vậy mà trước sau gì cũng vẫn tìm không thấy cái nơi mình muốn đến kia.

Cái món quà kinh hỉ này, xem ra mình đã tự tay phá hỏng mất rồi.

Tề Tranh đưa tay sờ sờ chóp mũi, hay là không nên cậy mạnh thì hơn? Cô lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Bùi Thanh Phi rồi gọi đi.

Kết quả lại là, điện thoại không thông, bên phía Bùi Thanh Phi đang bị tắt máy.

Tề Tranh quyết không tin tà, lại gọi tới một lần nữa, lại vẫn tắt máy như trước.

Tề Tranh phải đi dạo trong trường đại học Thụy Văn đến hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng rồi cũng nhận được điện thoại của Bùi Thanh Phi.

“Surprise!”

Hả?

Những lời này nghe sao lại có vẻ quen thuộc thế nhỉ?

Chỉ là khi những từ này được nói ra từ chính miệng của Bùi Thanh Phi lại cứ thấy quái quái thế nào ấy.

“Tề Tranh, cậu hãy tới đứng bên cửa sổ đi.” Bùi Thanh Phi có chút kích động.

Bên... cửa sổ?

Tề Tranh nhìn ra bốn phía xung quanh mình, trên sân trường Thụy Văn, mọi người ai nấy cũng đều có đôi có cặp.

“Thanh Phi, cậu... cậu đang ở chỗ nào vậy?” Tề Tranh vẫn đang ngơ ngác.

“Mình đang đứng dưới lầu cậu đây này! Cậu đã nhìn thấy mình chưa?” Bùi Thanh Phi vừa nói vừa cười, chỉ nghe thôi cũng đã nhận ra được cậu ấy cực kỳ vui vẻ.

Trong khi Tề Tranh phải đi liền mấy giờ đồng hồ trong trường để tìm ký túc xá của Bùi Thanh Phi mà vẫn tìm không ra, thì sau khi đến Khang Niết, chỉ mất hơn có mười phút Bùi Thanh Phi đã tìm được khu ký túc xá Mirror Lier nơi Tề Tranh đang ở. Trường đại học Khang Niết được bố trí hết sức ngăn nắp. Ở mỗi ngã tư đường lại có biển báo giao thông cùng bảng hướng dẫn. Từng học viện, từng khu ký túc xá đều được thiết kế rất độc đáo với màu sắc tươi sáng. Bởi vì mỗi khu lại có phong cách kiến trúc hoàn toàn khác biệt, vậy nên muốn tìm được nơi ở của Tề Tranh, thật sự là việc quá dễ dàng.

Khi đứng ở trên bãi cỏ trước khu ký túc xá Mirror Lier, trong lòng Bùi Thanh Phi tràn đầy niềm vui. Cô ngẩng đầu cố gắng nhìn về tòa nhà ở phía nam kia.

Hiện tại đang là mùa đông, cả bầu trời đều là những bông tuyết đang nhẹ nhàng bay bay. Xuyên qua ánh sáng của những ngọn đèn đường mờ nhạt, Bùi Thanh Phi có thể mơ hồ nhìn thấy những nhánh dây thường xuân héo rũ đang bám trên các bức tường của ký túc xá. Bằng trí tưởng tượng của mình cô có thể tự hình dung ra được, vào mùa hè nơi này đẹp đẽ đến bao nhiêu. Nếu như có thể được, cô thật chỉ muốn đến lúc đó lại quay lại để nhìn ngắm một lần nữa.

Trước đây Tề Tranh vẫn luôn là người mang đến cho mình kinh hỉ, hôm nay rút cuộc cũng đã đến lượt mình nói với Tề Tranh cái câu, surprise.

“Mình đã đến rồi này! Cậu có vui không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.