Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 35: Chương 35: Tề Tranh là lão đại của tui?




“Có thể có khả năng là đã có ai đó thay mình gửi đi, nhưng cũng có khả năng là chính tớ tự tay mình gửi đi cũng nên.” Bùi Thanh Phi không chắc lắm.

“Không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.” Cái tính của Tề Tranh chính là đánh vỡ nồi đất cũng sẽ hỏi đến cùng, nhất định phải đem sự việc làm ra cho thật rõ ràng.

Bùi Thanh Phi không có giữ người này lại, Tề Tranh lập tức xoay người hướng về phía khu vực chứa thiết bị giám sát trường học.

Còn chưa tới được nơi cần đến, Tề Tranh lại chợt nhớ ra một chuyện khác.

Cameras của phòng học multimedia, hư mất rồi.

Đây không phải là việc mới xảy ra trong một hai ngày, mà nó đã xảy ra từ mấy tuần trước đó. Chính Tề Tranh là người phát hiện ra trước.

Thiết bị giám sát là không có tác dụng nữa rồi.

Thật sự là không cam lòng a.

Tề Tranh có chút tâm phiền.

Bản thân Bùi Thanh Phi không tự mình nhớ ra được, nhưng tối hôm qua Tề Tranh lại một mực ở bên cạnh người này, ngắm nhìn người này. Vì vậy mà cô nhớ hết sức rõ ràng rành mạch, Bùi Thanh Phi chỉ đem bản thảo lưu lại trong máy tính cùng USB của mình mà thôi, cũng không có gửi đi email hay gì gì đó. Nếu vậy thì rút cuộc là ai đã tự ý làm thay, tự ý động vào đồ vật gì đó của cô cùng Bùi Thanh Phi?

Đây mà là bản thảo theo đúng bản gốc gửi đi cho cô giáo Lưu hay sao? Cô giáo Lưu đã sửa được bao nhiêu phần? Liệu trước khi gửi email đi người gửi có chạm qua hay không?

Ngày hôm qua trong phòng học multimedia có rất nhiều người ra ra vào vào, rút cuộc thì ai mới là người cuối cùng rời đi?

Trước mắt, những câu hỏi này đều không có ai trả lời cô, vì vậy khó mà nói rõ ra được.

Bùi Thanh Phi đã phải bỏ ra nhiều tâm tư cho bản thảo bài phát biểu như vậy rồi, vậy mà hôm nay lại đổi thành cái thứ đang ở trên tay này, thật sự là Tề Tranh rất không cam lòng.

Hết cách rồi. Tề Tranh chỉ có thể ủ rũ quay trở về.

Trở về được nửa đường, Tề Tranh bỗng nhiên đụng phải Giang Sở.

“Ơ, tại sao bà lại ở chỗ này vậy hả? Không phải bà đã nói là muốn đi tìm Thanh Phi hay sao?” Giang Sở hỏi.

“Cái việc lần trước tui đã nói với ông đó, ông đã nói cho thầy Ngụy biết rồi hay chưa?” Tề Tranh hỏi.

Nhất thời Giang Sở không kịp phản ứng: “Thầy Ngụy nào vậy?”

Tề Tranh tức giận nói: “Thầy Ngụy của phòng tin tức ấy. Là thầy Ngụy đã đưa cho ông chìa khóa phòng học multimedia chứ còn ai nữa.”

Giang Sở bừng tỉnh đại ngộ: “Bà đang nói đến chiếc cameras đó hả? Tui nói rồi, nói từ sớm ấy chứ. Hình như thầy Ngụy cũng đã báo sửa, chỉ là không biết lúc nào mới có người tới sửa cho.”

Tề Tranh nghi hoặc hỏi: “Phiền toái như vậy hay sao?”

Vẻ mặt Giang Sở cực kỳ nghiêm túc: “Thế bà cho rằng nó là cái gì, đồ chơi a? Tùy tiện lấy xuống, lấy chút băng dính dính lại là sửa xong?”

Cái khẩu khí này của Giang Sở đã khơi dậy trong Tề Tranh một ngọn lửa tức giận: “Nếu như tui tự tay sửa được nó thì ông nói sao bây giờ?”

Giang Sở vẫn khăng khăng: “Không có khả năng này!”

“Trong vòng ba ngày, chắc chắn là tui sẽ làm cho cái thiết bị giám sát của phòng học multimedia lại một lần nữa xuất hiện hình ảnh trở lại.” Tề Tranh quyết không nhún nhường, dù chỉ là một chút.

Giang Sở nở nụ cười: “Nếu như bà mà không làm được thì bà nói sao bây giờ?”

Tề Tranh hùng hồn: “Điều kiện tự ông đưa ra.”

Giang Sở nói: “Ăn mười bữa kem ly.”

“Hừ! Thật là có tiền đồ!” Tề Tranh không thể bỏ qua cơ hội trào phúng này: “Nếu như tui làm được đây?”

Giang Sở cũng không có hai lời: “Điều kiện tự bà đưa ra.”

Tề Tranh vừa cười vừa nói: “Tui cũng sẽ không để cho ông phải làm gì nhiều. Đến lúc đó tui mua cho ông một cái loa phóng đại âm thanh thật lớn. Ông hãy đứng ở ngay tại nơi chúng ta đang đứng đây, vào thời điểm tan học buổi sáng, đúng lúc có người nhiều nhất ông hãy hô to ba lần: Tề Tranh là lão đại của tui là được.”

Đánh người thì đánh mặt, giết người phải giết tâm a!

Đột nhiên Giang Sở cảm thấy mình đã bị tính kế trước mà không tự biết. Bỗng nhiên cậu lại... muốn bỏ chạy.

“Một lời đã định! Có tui đây làm chứng!”

Loại náo nhiệt này làm sao có thể thiếu Bùi Thanh Phi được đây. Mục đích của cô là đi tìm Tề Tranh, thật không ngờ kết quả lại là đúng lúc tận mắt chứng kiến một màn kịch hay ho như vậy.

Giang Sở ngửa mặt lên trời thở dài, được rồi! Hôm nay mình cũng không thể lui được nữa. Chỉ cần nhìn vị trí của Bùi Thanh Phi liền biết ngay, gia hỏa này nhất định là đứng ở phía bên Tề Tranh rồi.

Giang Sở khẽ cắn môi: “Xong! Một lời đã định.”

Mấy cái thứ thiết bị giám sát này quả thật là Tề Tranh hoàn toàn mù tịt, nhưng mà ai bảo cô lại có một hậu viện hùng hậu ủng hộ a.

Ba Tề xuất thân là cảnh sát, từ sau khi bị thương phải lui về tuyến sau, trên cơ bản chính là mỗi ngày đều tiếp xúc với mấy cái video thiết bị giám sát này. Cho nên đối với các loại thiết bị giám sát như vậy, ông là một trong những người cực kỳ am hiểu.

Buổi tối về đến nhà, Tề Tranh chuyển cái ghế nhỏ đến ngồi ở bên cạnh phụ thân nhà mình.

“Ba giúp con một việc nha ba.”

Ba Tề đột nhiên cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc. Con gái nhà mình rất giống bà xã! Khi cười tươi lại càng giống. Mà mỗi khi trên mặt bà xã lộ ra cái vẻ tươi cười như thế này, đó chính là thời điểm ba Tề phải moi tiền riêng của mình ra khỏi ví.

“A, a... Có cần lắm không?” Theo phản xạ có điều kiện, ba Tề có chút căng thẳng.

Tề Tranh cười đùa tí tửng lại xán lại gần hơn nữa: “Là như thế này...”

Hai cha con cùng ở phòng khách thì thà thì thầm nói chuyện với nhau. Thấy vậy mẹ Tề hết sức tò mò, vừa định đi qua hỏi một chú thì hai người đã đứng dậy tiến vào phòng Tề Tranh mất rồi.

Ba Tề lấy từ trên sân thượng xuống một cái hộp đựng công cụ nhỏ. Ông gần như lấy hết các thứ có ở bên trong bày ra trước mặt Tề Tranh.

“Nếu muốn xem một cái cameras giám sát bị hỏng ở chỗ nào thì cũng nên học sửa nó đã. Đây là những thứ con cần cho việc này.” Nói rồi ba Tề cầm mấy thứ gì đó nhìn qua cứ thấy hao hao giống nhau đưa đến trước mặt Tề Tranh rồi nói: “Đồng hồ đo điện vạn năng, cái kìm, cái vít vặn, khả năng là còn phải dùng đến bút hàn điện. Đương nhiên là con còn cần có thêm một cái thang nữa.”

Tề Tranh gật gật đầu, vẻ mặt hết sức chăm chú.

Trên ban công ba Tề có một cái kho hàng nhỏ, bên trong trừ một số công cụ đặc biệt ra, còn có rất nhiều linh kiện báo hỏng. Ông gọi đó là kho báu của riêng mình, bất cứ thứ gì có ở đó. Chỉ là trên thực tế, mẹ Tề lại cho đó chính là một đống rác. Thậm chí có rất nhiều lúc bà đã muốn đem tất cả những vật có liên quan cùng với người đàn ông này cùng ném hết ra ngoài cửa.

Chỉ có điều, cho đến hôm nay, những công cụ cùng đồ vật bị ghét bỏ này thật sự có cơ hội để phát huy tác dụng rồi!

Ba Tề lục lọi một lúc rồi lôi từ bên trong ra một cái camera, ông kiên nhẫn dạy cho con gái, lại còn tự tay làm mẫu làm thế nào để tháo dỡ vật này.

“Bước đầu tiên, con phải làm quen với việc kiểm tra đầu nối bnc kết nối camera với dây tín hiệu của thiết bị giám sát. Con xem đây nhé.” Nói xong ba Tề làm mẫu qua một lượt rồi nói tiếp: “Sau khi kiểm tra xong mà thấy như thế này là máy vẫn hoàn hảo. Nếu như nơi này không có vấn đề thì chuyển cái thang đi kiểm tra đầu còn lại là F5 được lắp vào dây cáp đồng trục của cameras, cách làm cũng giống như vậy.”

“Con hiểu rồi.” Tề Tranh gật đầu.

“Nếu như không phải hỏng cái này, vậy thì con sẽ phải dùng tới vật này rồi, đồng hồ đo điện vạn năng...”

Cái lớp học nhỏ này của ba Tề giằng co đến thật lâu.

Ban đầu mẹ Tề còn ghé vào bên cửa ra vào nghe thử một chút, nhưng rồi mất một lúc lâu cũng nghe không hiểu, đành bỏ cuộc.

Chỉ là một lúc sau đó, bà bỗng ngửi thấy từ trong phòng Tề Tranh truyền ra một mùi khét lẹt, vừa đi vào bà liền phát hiện bố của đứa trẻ này đang dạy con mình cách dùng bút hàn điện đây.

“Ông có phải... không có việc gì đứng đắn để làm hay không?” Nói xong mẹ Tề liền chống nạnh xềnh xệch lôi ba Tề ra khỏi phòng.

“Nếu như những thứ này vẫn không giải quyết được vấn đề thì cũng chỉ có thể đổi lại cái mới, hoặc là tìm thợ sửa chữa đến bảo hành lại mà thôi.”

Vừa dứt lời, cả thân hình ba Tề liền biến mất ở sau cánh cửa.

Vẻ mặt Tề Tranh hết sức nghiêm túc, cô hướng về phía phụ thân vừa rời đi nói với theo: “Ba cứ an tâm đi đi.”

Mẹ Tề kéo được người này đi ra rồi mà vẫn còn tức giận: “Sao ông lại đi dạy con gái mấy thứ này vậy hả?”

Ba Tề lại làm như không để ý: “Bởi vì con gái của tôi muốn học a.”

Mẹ Tề nhất thời nghẹn lời: “Ông cũng rõ thật là.”

Trên mặt mũi ba Tề tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Muốn động não có thể động não, muốn động thủ có thể động thủ, con gái của chúng ta ấy mà, bà nên kiêu ngạo về con mới phải.”

Nghe ông xã nhà mình nói xong mấy câu nói này, mẹ Tề đã không còn biết nói gì nữa. Nói thật, bà cũng đã cực kỳ kiêu ngạo về con gái mình rồi.

Sáng sớm hôm sau, Tề Tranh mang theo thùng dụng cụ của cha già nhà mình đi xuống dưới lầu.

Bùi Thanh Phi nhìn thấy cô mang theo một cái hộp lạ mắt như vậy liền muốn tiến lên giúp một tay.

Tề Tranh vội vàng tránh khỏi tay cô: “Để tớ, để tớ! Rất nặng đấy!”

Bùi Thanh Phi có chút buồn cười: “Chẳng lẽ tớ chỉ cần một cơn gió thổi cũng bị ngã hay sao? Chỉ là cái hộp đựng dụng cụ mà thôi, tớ lại còn xách không nổi hay sao.”

Tề Tranh chậc chậc hai tiếng: “Là tớ đau lòng cậu, có được hay không. Cậu cứ thành thật đứng một bên mà nhìn tớ thì tốt rồi.”

Thật sự là chẳng muốn nghe người này nói nhảm mà. Bùi Thanh Phi chỉ cười rồi ngồi lên xe.

Trên đường đi Tề Tranh đều luôn là cái vẻ có điều cần phải suy nghĩ.

Bùi Thanh Phi hỏi: “Rất phức tạp hay sao?”

Tề Tranh gật gật đầu: “Có chút phức tạp.”

Bùi Thanh Phi lại hỏi: “Vậy còn việc cậu cùng Giang Sở đánh cuộc thì sao?”

Tề Tranh tỏ vẻ đau xót: “Chỉ có thể hết sức nỗ lực mà thôi. Những mười bữa ăn kem ly đó nha.”

Nói tới kem ly, trí thông minh của Tề Tranh lại xuất hiện: “Vạn nhất tớ bị thua mười bữa kem ly này, cậu nhớ là phải đi theo bọn tớ đấy nhé. Ngay sau khi tớ mua cho Giang Sở xong, cậu phải nhanh tay đoạt lấy. Dù sao cũng đều rơi vào trong túi nhà mình cả, nếu tính gộp cả hai phía thì không thiệt thòi gì.”

Bùi Thanh Phi bật thành tiếng cười hì hì: “Thì ra chủ ý của cậu lại là như vậy a.”

Tề Tranh có chút đắc ý: “Ai bảo cái tên gia hỏa kia không có tiền đồ như vậy chứ. Kem ly! Kem ly! Làm một đại nam nhi ấy vậy mà không hiểu sao khẩu vị lại quái dị như vậy đây. Thích ngọt như mạng.”

“Tớ cũng thích ngọt nha.” Bùi Thanh Phi hơi ngẩng đầu.

“Cậu thích cái gì cũng tốt.” Tề Tranh trả lời một tiếng thật sảng khoái. Từ trên cầu Vọng an Tề Tranh chở theo Bùi Thanh Phi thuận đà băng băng lao xuống dốc.

Vừa tới giờ giải lao Tề Tranh liền một mình đi tới phòng học multimedia. Làm theo những gì ba Tề đã dạy, cô đứng ở một bên quan sát.

Cái cameras này của trường học không giống cái cameras hôm qua được ba Tề cho xem. Sau khi quan sát một vòng, đột nhiên Tề Tranh có chút sợ hãi, không biết mình có thể giải quyết được hay không.

“Học tỷ Tề Tranh, có cần em giúp làm cái gì hay không ạ?”

Một giọng nói có chút lạ tai vang lên từ phía sau lưng Tề Tranh.

Khi Tề Tranh quay đầu lại nhìn thì thấy một cô bé gầy gầy nho nhỏ đứng sau lưng mình.

“Hả? Là em, em là...?” Tề Tranh cố nhớ mất một lúc mà vẫn không nhớ ra được tên của cô bé là gì.

“Em là Hồ Hân Lôi, học ban bốn của khối 10.” Tiểu học muội nhỏ nhẹ nói.

“A, đúng rồi, là Hân Lôi.” Tề Tranh lại ngẩng đầu nhìn phía trên bên trái của chiếc cameras.

“Học tỷ, cái camera này đã bị hư mất rồi.” Hồ Hân Lôi nhắc nhở.

“Em cũng biết chuyện này sao?” Tề Tranh hỏi.

“A... Lúc trước em có nghe thầy Ngụy nói qua.” Hồ Hân Lôi cười cười.

“Chị cũng không có chuyện gì nữa. Đi thôi, nhanh lên cho kịp giờ lên lớp.” Tề Tranh đi lên phía trước.

Khi bước lên bậc cầu thang, cô quay đầu nhìn lại thì cô bé tiểu học muội của khối 10 vừa nãy đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sao bỗng nhiên cô bé kia lại có mặt ở đó được nhỉ?

Tề Tranh còn chưa kịp suy nghĩ xong.

“Ơ, cậu đang nghiên cứu địa hình đây hả?” Một giọng nói cần được ăn đòn bất ngờ vang lên bên tai Tề Tranh.

“Đồ case.” Tề Tranh đáp trả.

“Còn chưa chịu buông tha hay sao? Quan sát được những gì rồi? Có nắm chắc không?” Giang Sở bước sát vào hai bước thử dò xét.

“Ông lo lắng đấy hả?” Tề Tranh hỏi lại.

Chỉ mới nói chuyện được vài câu vậy mà Giang Sở lại không nói được lưu loát nữa: “Tui, tui lo lắng cái gì?”

Tề Tranh bật cười chỉ tay vào Giang Sở: “Đến nói chuyện thành cà lăm như vậy rồi vậy mà còn nói chính mình không lo lắng?”

Giang Sở đẩy tay Tề Tranh ra: “Bớt nói bậy nói bạ đi a. Nếu có lo lắng thì cũng là lo lắng thay cho bà đấy. Tui sợ bà bị mất mặt.”

Tề Tranh tỏ ra thoải mái nhàn nhã khi chắp tay sau lưng: “Tui thì có thể mất mặt mũi cái gì a. Cùng lắm thì cũng chỉ mất một ít tiền. Thật ra ông ấy hả, tui đã mua loa cho ông rồi đấy. Chỉ còn có hai ngày nữa thôi, ông cứ nghỉ ngơi dưỡng sức dần đi là vừa. Đến lúc đó ông nhớ là phải hô đủ mười phần trung khí mới được. Chừng nào tui còn chưa hài lòng, chừng đó ông vẫn còn phải hô to hơn. Có Thanh Phi làm nhân chứng, nhất định cậu ấy sẽ đứng ra làm trọng tài cực kỳ nghiêm túc đó nha.”

“Bà...” Giang Sở không thể nói được một lời nào nữa: “Hãy đợi đấy!”

Hai người ngươi tới ta đi không ai chịu nhường ai, cứ như vậy một đường oán hận cho đến tận dãy lớp học của khối 11. Vừa bước lên khỏi cầu thang hai người liền đụng phải Bùi Thanh Phi.

“Tề Tranh.” Bùi Thanh Phi ngoắc tay.

Tề Tranh ngoan ngoãn chạy tới, thấy vậy Giang Sở cũng chạy theo tham gia náo nhiệt.

Nhưng Bùi Thanh Phi lại kéo Tề Tranh đi đến một nơi khác hẳn.

Tề Tranh sững sờ: “Thanh Phi, cậu muốn dẫn tớ đi chỗ nào vậy a?”

Bùi Thanh Phi nghiêng đầu, cô vừa cười tủm tỉm vừa nhìn Tề Tranh: “Cứ đi theo tớ thì sẽ biết.”

Ba người đi tới trước một căn phòng có rất nhiều vật liệu được chất lên thành đống bên trong. Cũng không biết là Bùi Thanh Phi đã mượn được với ai mà bây giờ cầm một cái chìa khóa trong tay, cô lập tức mở cửa đi vào rồi chỉ chỉ cái thang dựng ở góc tường.

“Đã mượn cho cậu rồi đấy.” Bùi Thanh Phi nói.

Hay lắm, ngay cả cái thang cũng mượn được rồi. Xem ra hai cô nàng này là muốn chơi thật sự đây.

Bỗng nhiên Giang Sở lại có một loại dự cảm không tốt cho lắm.

Hình ảnh một nam sinhcầm cái loa phóng đại âm thanh trong tay mà đứng ở giữa trường học kêu gào từ từ hiện lên trong đầu cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.