Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 81: Chương 81: Thật sự là tui... Ngốc chết đi được!




Lại nói tiếp, sau kỳ thi Đại học, đây là lần đầu tiên học trò cũ của ban bốn tổ chức họp lớp. Giang Sở cùng Tề Tranh chân trước chân sau bước vào cửa, vừa mới lộ mặt đã lập tức bị các bạn vây quanh rồi cùng tiến vào phòng ăn.

“Ôi này! Tề Tranh, tại sao bà lại không rủ thêm cả Thanh Phi cùng nhau đến đây?” Có người nào đó hướng về phía Tề Tranh hỏi to.

Tề Tranh cười cười: “Cậu ấy nhờ mình thay mặt chào hỏi bạn bè cũ.”

Người cũng đã đến đông đủ, mọi người cùng vây quanh bàn ăn rồi ngồi xuống, bảy miệng tám lưỡi mà bàn luận về những điều mới mẻ sau những ngày được sống trong trường đại học. Cùng với rất nhiều người đang có mặt tại đây Tề Tranh đã cùng bọn họ vượt qua ba năm cấp ba khó quên nhất. Sau nửa năm không gặp mặt, ai nấy đều có biến hóa cả.

Đây đại khái chính là trưởng thành a. Nó làm cho người ta vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi.

Đám con trai nói chuyện hăng hái nhất. Vào thời điểm như vậy làm sao có thể không có chút rượu trợ hứng được đây?

Cũng không biết ai là người đã nhanh chân chạy tới quầy phục vụ gọi đến hai két bia, còn nói là không say không về.

Khi mọi người hỏi đến Tề Tranh thì thấy cô hiền lành xua tay: “Tui không uống đâu! Tui uống không được! Chỉ mấy ngụm là đã say rồi, như vậy thì chỉ tổ làm mọi người mất hứng mà thôi.”

“Không thể như vậy a, Tề đại lớp trưởng mà cũng có lúc biết sợ hay sao?” Có người nào đó ồn ào.

“Nhà địa chủ vốn là không có lương tâm a.” Tề Tranh lập tức hùa theo.

Cuối cùng vẫn là Giang Sở cứng rắn chặn lại cái người đang muốn mời rượu kia: “Cậu ấy thì đời này cũng chỉ xứng đáng được uống nước trái cây mà thôi, chớ để lãng phí rượu đi.”

Người khác không biết, nhưng Giang Sở lại là người thấu hiểu nhất. Lúc trước cậu là đã phải vừa dìu vừa kéo cái tên Tề Tranh thần chí không rõ về nhà. Cái thể nghiệm như ở địa ngục này cậu thật không muốn lại phải trải qua một lần nữa.

Một đám thanh niên, đang độ mười bảy mười tám tuổi, liệu đã có được mấy người tửu lượng tốt đây? Chỉ mới ba chén vào trong bụng, vậy mà đã có rất nhiều người đến nói cũng nói không trôi chảy nữa.

Chỉ có Giang Sở là tạm được, tối thiểu là nhìn qua còn rất thanh tỉnh.

Sau khi nói xong chuyện ở trường đại học, mọi người bắt đầu hoài niệm cái thời còn học cấp ba.

“Áo mới thì tốt, người cũ thì hay.” Bỗng nhiên, cũng không biết ai là người thốt lên một câu như vậy, nó làm cho bầu không khí trở nên ủ dột.

Ngưu Minh là người chịu trách nhiệm khuấy động bầu không khí của ban bốn. Điều cậu sợ nhất là cái không khí như thế này, vậy nên cậu trực tiếp ném ra cú đại sát khí, khiến cho tất cả lại một lần nữa nóng lên.

“Để tui kể chuyện này, không biết mọi người có ai biết không.” Ngưu Minh từ tốn lên tiếng: “Trong số đang ngồi cùng chúng ta ở đây, ngày còn học lớp 10, đã có một tên gia hỏa vụng trộm viết thư tình cho Thanh Phi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Những người có tặc tâm nhưng không có tặc đảm thì lại rất nhiều, còn kẻ chân chính là dũng sĩ thì ít đến đáng thương.

Vừa nghe xong, lập tức tinh thần Tề Tranh trở nên tỉnh táo: “Ai vậy a?”

Ngay lập tức Ngưu Minh bưng chén rượu đi tới bên cạnh Giang Sở, dùng cả bàn tay vỗ lên bả vai người này một cái: “Giả vờ! Lại còn giả vờ nữa! Cứ làm như không có chuyện gì xả ra vậy. Tôi nói như vậy rồi mà trong lòng ông vẫn không chột dạ hay sao?”

Vừa dứt lời mọi người liền cười rộ lên, đây thật đúng là cái đại bát quái. Tin vịt về Giang Sở thì có rất nhiều: Tề Tranh, Bùi Thanh Phi sau này còn có thêm Ngô Kỳ nữa. Thật không ngờ được là lần này cái chày đá kia rốt cuộc cũng hạ xuống.

Chút tâm tư năm đó của Giang Sở bây giờ đã bị Ngưu Minh lột trần. Cậu lập tức đứng dậy rót một chén rượu đầy đưa cho người này: “Có còn là huynh đệ nữa hay không, hãy nhận lấy một tấm lòng này của tôi.”

Hai người cùng cười đùa ầm ĩ. Bởi vì Ngưu Minh dùng sức giãy giụa nên chén rượu này không rót vào trong miệng cậu mà có đến hơn phân nửa đều hướng lên thân mình hai người tưới lên.

Ngưu Minh dùng sức giãy giụa, cậu vừa cười vừa cầu xin Giang Sở tha thứ: “Chuyện cũng đã qua từ lâu rồi, tôi nói ra còn không phải là để cho mọi người vui vẻ thôi sao.”

Nói xong, Ngưu Minh làm như là đã cạn kiệt hết sức lực khi ngồi liệt tại chỗ ngồi của mình: “Lại nói, đối với Thanh Phi có ai lại có thể không động...”

Chữ “tâm” còn chưa nói ra khỏi miệng, Ngưu Minh đã bị Tề Tranh túm lấy cằm rót vào một ngụm rượu lớn.

“Khục.. khục.. khục.”

“Ha ha ha ha...”

Trò đánh lén thành công của Tề Tranh khiến cho mọi người cùng cười lăn cười bò.

Chỉ có Giang Sở là lạnh run. Cậu biết, đây là vạc dấm chua của Tề Tranh bị lật a.

Ngay sau đó Giang Sở thấy người này bưng cái chén nhỏ đi về phía mình. Làm như cười mà không cười, người này nhỏ giọng nói với cậu: “Được a, Giang Sở! Đúng là thâm tàng bất lộ. Không thể ngờ được là hai ta còn có mối liên hệ là tình địch nữa cơ đấy.”

“Không dám! Không dám! Xin hảo hán tha mạng!” Giang Sở chắp tay ôm quyền.

Một đám người đùa vui ồn ào đến hơn chín giờ đêm, đến lúc này mới chịu từng người giải tán.

Giang Sở uống vào không ít, nhưng mà tinh thần lại thực sảng khoái. Còn Tề Tranh thì đến một ngụm rượu cũng không uống, nhưng cô vẫn không thoát khỏi sự vui đùa của mọi người nên một thân toàn mùi rượu.

Hai người cùng tiện đường, vậy nên, theo lẽ thường thì Giang Sở lại đưa Tề Tranh về nhà.

Nơi mọi người cùng tụ họp cách chung cư Phú Hoa không xa, vậy nên hai người quyết định không gọi xe mà muốn đi bộ trở về, nhân đó cùng ngắm nhìn phong cảnh ven sông.

“Thật đẹp a. Dù là đã thấy rất nhiều việc đời, tui vẫn cảm thấy Lăng Giang là nơi đẹp nhất.” Tề Tranh vừa nói vừa dựa vào vòng bảo hộ được dựng dọc theo bờ sông.

“Tề Tranh!” Giang Sở bỗng nhiên gọi tên cô.

“Làm sao vậy?” Tề Tranh quay đầu lại, đôi mắt tựa như trăng sáng trên lòng sông vậy.

“Không phải bà đã từng hỏi tui là biết chuyện bà và Thanh Phi từ lúc nào hay sao?” Giang Sở bỗng nhiên mở miệng nói ra cái đáp án mà cậu đã từng ngậm chặt miệng không chịu nói ra ngày nào.

Tề Tranh sững sờ.

“Tui đã thổ lộ với Thanh Phi vào cái ngày còn học lớp 10 ấy.” Giang Sở nói.

Lớp 10 năm đó, Giang Sở đến Thượng Thanh làm thủ tục nhập học, khi đi vào phòng học ban bốn thì cậu bắt gặp một cô gái đến bên cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài. Cô gái ấy cứ như là một nụ hoa bách hợp vừa bắt đầu chớm nở. Chỉ một lần như vậy, nhưng cậu rất lại không thể quên đi được.

Tề Tranh biết rõ đây là Giang Sở có lời muốn nói, cho nên cô dứt khoát ngồi lại trên một chiếc ghế dài đặt bên bờ sông.

Tiếp đó Giang Sở lại nói: “Sau khi tui dội cho cậu ấy một thân ướt rượt rồi, không phải là cậu ấy đã cười rồi nói chúng ta lại làm quen một lần nữa hay sao. Sau đó cậu ấy nói tớ là Bùi Thanh Phi...”

“Ôi! Ôi! Hình như ông đã bỏ sót mất một người rồi nha! Lúc ấy tui cũng làm vậy mà!” Tề Tranh chỉ chỉ cái chóp mũi của mình.

Giang Sở nở nụ cười, rất nhanh cậu làm ra vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ cùng xem thường: “Nếu không phải chỉ vì Bùi Thanh Phi, dù bà có là ai thì tui cũng mặc kệ bà.”

Tề Tranh cà lơ phất phơ, ôm cánh tay của mình: “Thật áy náy quá! Bởi tui cũng thế.”

“Đến cùng thì bà có muốn nghe hay không hả?”

“Nghe! Tại sao lại không nghe? Thiếu niên hoài xuân, đầy bụng tâm sự mà. Chậc! Chậc! Chậc! Vừa lúc xuất hiện vai hay! Sau đó thì như thế nào? Bị cự tuyệt rồi a?”Tề Tranh cười cười.

Giang Sở mất tự nhiên mà hắng giọng một cái.

Cái này mà còn phải nghĩ hay sao? Đương nhiên là cậu đã bị Bùi Thanh Phi cự tuyệt rồi!

“Sau lần đó, tranh thủ đúng vào cái lúc không có bà canh chừng bên cô ấy, tui mới dứt khoát lấy từ trong kẽ răng ra được một chút tiền mua quà tặng cho Thanh Phi, rồi thổ lộ với cô ấy...”

Giang Sở mới nói được một nửa lại bị Tề Tranh làm cái động tác stop mà phải dừng lại.

“Lại còn nặn từ trong kẽ răng ra nữa chứ! Ông có thấy tâm địa của mình độc ác hay không vậy hả? Lại còn tranh thủ lúc tui không có mặt nữa! Hừ hừ, nghe sao mà thấy khốn khổ a!” Tề Tranh đầy vẻ ghét bỏ.

Bất quá cho dù có chán đến thế nào đi nữa, nhưng thực tế thì Giang Sở không hề phóng đại. Nhà họ Giang không hề cưng chiều cậu quý tử này chút nào. Tiền xài vặt của cậu ít đến đáng thương, nếu thật là muốn mua thứ gì đó hơi đắt đỏ một chút, trong hoàn cảnh như vậy thì thật đúng là Giang Sở phải tốn không ít tâm tư cùng sức lực.

“Đến cùng là bà có nghe hay không hả? Nếu không muốn nghe nữa thì xéo ngay đi! Còn như muốn nghe thì câm miệng lại cho tôi!” Giang Sở tức giận nói.

Tề Tranh dựng lên động tác ok, lại còn kéo ngang một cái như là dán kín miệng mình lại.

Đúng thật là cái bầu không khí lãng mạn gì đó đều bị Tề Tranh đánh hỏng đến hầu như không sót lại chút nào.

Giang Sở tức giận nói: “Tôi đã thổ lộ với Thanh Phi, lại còn tặng quà cho cô ấy, nhưng cô ấy lại không nhận. Sau đó cô ấy còn rất thẳng thắn, chân thành nói cho tui biết là, trong lòng cô ấy đã có người khác rồi.”

Tề Tranh tò mò: “Là ai vậy a?”

Giang Sở nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một tên ngu ngốc. Cậu dằn từng chữ một, thiếu chút nữa phun cả nước miếng lên mặt Tề Tranh: “Tui - không - biết! Căn bản là lúc đó Thanh Phi không hề nói đến!”

Rút cuộc thì Tề Tranh cũng đã dẹp bỏ cái thú được trêu chọc Giang Sở, dần dần chuyển thành nghiêm túc lắng nghe.

Giang Sở tiếp tục nói: “Lúc ấy tui đã nghĩ, nhất định là mình phải tìm cho ra cái người này cho bằng được. Tui muốn nhìn thử xem, đến cùng so với tui thì người này tốt hơn tui ở chỗ nào. Thế rồi ngày qua ngày, tháng qua tháng, trước sau gì thì tui cũng vẫn không phát hiện ra Thanh Phi có quan hệ quá mức thân mật với bất cứ nam sinh nào. Lúc đó tui còn cho rằng câu nói ngày đó của cô ấy chỉ là đối phó qua loa cho xong chuyện với tui mà thôi, căn bản không phải là lời nói thật tình. Cho đến sau này, có một ngày, trong lúc vô tình tui đã bắt gặp cô ấy cười khi nhìn bà.”

Tề Tranh lẩm bẩm: “Có ngày nào cậu ấy lại không cười với tui kia chứ.”

Giang Sở ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giọng có hơi xúc động: “Đúng vậy a. Đúng là mỗi ngày Thanh Phi cô ấy đều cười với bà, thế cho nên mới làm cho người ta không để ý đến. Cái nụ cười tươi tắn ấy, cái ánh mắt chăm chú ấy, tất cả đều chỉ dành riêng cho một mình bà mà thôi. Đến lúc đó tui mới hậu tri hậu giác* nhận ra rằng cái người được Thanh Phi nói tới kia, chính là bà! Cho tới bây giờ cũng duy chỉ có bà mà thôi!”

Thì ra, đã từ rất lâu rồi, Bùi Thanh Phi đã nhận ra được hết sức rõ ràng tình cảm của mình đấy ư? Tề Tranh không dám nghĩ tiếp. Cô bỗng có cảm giác đại khái là trên đời này mình là một kẻ cực kỳ ngu ngốc.

* Hậu tri hậu giác: Một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới tự mình phát hiện ra

Giang Sở vẫn nói tiếp: “Sau này tui có hỏi lại cô ấy, bởi vì con người tui đây muốn chết cũng phải chết cho rõ ràng. Tui đã hỏi cô ấy, cái người cô ấy đã thích có phải là bà hay không?”

Trước cái đáp án này, trái tim của Tề Tranh như bị treo lên.

“Thanh Phi trả lời là đúng thế. Tui lại hỏi cô ấy, đây là cô ấy nghiêm túc hay chỉ là nhất thời xuất hứng mà thôi?”

Tề Tranh có chút căng thẳng: “Cậu ấy đã trả lời như thế nào?”

Giang Sở nhìn Tề Tranh một cái thật sâu sắc: “Cô ấy nói là mình rất nghiêm túc, chưa từng bao giờ nghiêm túc đến như vậy. Cô ấy nói là nếu như đem bà biến mất khỏi cuộc đời cô ấy thì xem như cô ấy cũng sẽ không còn lý do để tồn tại nữa.”

Tề Tranh sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Sinh nhật của cô và Bùi Thanh Phi chỉ cách nhau đúng ba ngày mà thôi, cô là người đến trước để chờ đón cái người cô sẽ yêu thương nhất trên đời này. Bùi Thanh Phi đã nói rằng, nếu như phải đem Tề Tranh xóa đi khỏi cuộc đời cậu ấy, như vậy thì con người Bùi Thanh Phi này cũng sẽ không tồn tại nữa. Đột nhiên Tề Tranh cảm thấy có gì đó không đúng. Trong cuộc đời của mình, khoảng thời gian không có Bùi Thanh Phiấy mà, bất quá cũng chỉ là ba ngày mà thôi.

Giang Sở chống tay lên hàng lan can mà nhìn theo dòng nước đang oai nghiêm trôi đi. Tuy rằng cậu đang đưa lưng về phía Tề Tranh, nhưng Tề Tranh vẫn có thể tưởng tượng ra được vào giờ này khắc này vẻ mặt của cậu nghiêm túc đến mức nào.

“Tề Tranh, bà có biết không, sau khi tui nghe Thanh Phi nói xong thì tui biết ngay là tui thua rồi. Tui không chỉ có thua bà, tui còn thua bởi thời gian cùng duyên phận. Bà không được chứng kiến dáng vẻ của Bùi Thanh Phi vào cái lúc cự tuyệt tui ấy: chém đinh chặt sắt, không cho tui dù chỉ là một chút, hi vọng cùng đường sống. Lúc đó tui đã hỏi cô ấy chúng ta vẫn là bạn bè được chứ? Cô ấy nói với tui là, chỉ cần tui nguyện ý thì chúng ta mãi mãi vẫn sẽ là bạn bè.”

Giang Sở nói xong thì quay người lại, đôi mắt của cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào hai con mắt của Tề Tranh: “Cho nên bà đã rõ ràng hay chưa, ngày đó bà gọi điện thoại cho tui, bảo tui đem Bùi Thanh Phi đi, thật sự là bà đã ngốc chết đi được rồi đấy. Tui không đưa cô ấy đi được! Không ai có thể đưa cô ấy đi được cả!”

Tề Tranh thở phào ra một hơi: “Thật sự là tui... ngốc chết đi được!”

“Cùng với hai người đi qua đến ba năm, một chút rung động này ấy mà, cũng như Ngưu Minh đã nói rồi đấy, nó đã tiêu tan từ rất lâu rồi.” Đúng với tư cách của một người bạn thân, Giang Sở dùng sức vỗ lên bờ vai của Tề Tranh một cái: “Tề Tranh, cả đời này bà và Thanh Phi sẽ mãi là bạn thân của tui. Cho nên mặc kệ người khác có nói cái gì, mặc kệ tương lai còn có bao nhiêu khó khăn đi nữa, từ đầu đến cuối tui vẫn sẽ mãi là vương quốc của hai người. Hai người sẽ vĩnh viễn nhận được từ người bạn này sự ủng hộ tuyệt đối. Cho nên, quyết định đi, đừng bao giờ buông bỏ, tiếp tục kiên định đi về phía trước. Tui sẽ chúc phúc cho hai người!”

Tề Tranh không tưởng tượng được là, một khi tình cảm trong Giang Sở bị kích động thì công lực lại thâm hậu đến như thế. Cô thấy mình thật muốn khóc.

Cô hút hút cái mũi rồi hắng giọng một cái: “Đúng rồi, thế còn món quà ông muốn tặng cho Bùi Thanh Phi kia ở đâu rồi?”

Giang Sở sững sờ: “Vứt rồi! Ngày đó sau khi cùng Thanh Phi chào tạm biệt, vừa ra khỏi cổng tui liền đem ném đi luôn.”

“Món quà được nặn ra từ trong kẽ răng, sao lại dễ dàng bỏ đi như vậy được a?”Tề Tranh nói giỡn.

Giang Sở có chút xấu hổ, cậu ho khan hai tiếng: “Là cái còng tay bằng bạc ròng giá 925 khối. Đúng là tui chưa từng tiêu tiền nhiều đến như vậy bao giờ.”

Tề Tranh bật cười ha hả. Mỗi khi Tề Tranh cười rộ như vậy là lúc cô ưa nhìn nhất, vừa ấm áp lại vừa rạng ngời như ánh mặt trời. Nó khiến cho những ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy trong lòng trở nên thoải mái. Bởi thế mà Giang Sở cũng bật cười theo.

Nhìn nước sông cùng trăng sáng, Tề Tranh nói lên những lời từ đáy lòng mình: “Giang Sở, tui và Thanh Phi thật lòng cám ơn ông.”

Giang Sở đẩy Tề Tranh một cái không nhẹ: “Đừng bao giờ lại dổ bình dấm chua nữa! Lại còn cám ơn tui nữa chứ! Bà chỉ cần bớt tổn hại tui đã là tốt lắm rồi.”

Tề Tranh duỗi ra một ngón tay vừa lắc trái phải vừa nói: “Yêu cầu này quá mức rồi.”

“Thần kinh!” Giang Sở vừa cười vừa nói: “Đi thôi! Để tui đưa bà về. Để đến hôm nào đó chỉ có Tam Kiếm Khách chúng ta tụ họp thì thế nào?”

“Không thành vấn đề!”

Hai người cùng giơ tay vỗ vào nhau, trong bóng đêm vang lên một tiếng vang giòn tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.