Buổi tối trước ngày làm lễ kỷ niệm thành lập trường, cả ban chấp hành Hội học sinh vẫn còn ở lại trong phòng học multimedia bận túi bụi.
Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không chỉ có lên lễ đài phát biểu, với trách nhiệm là hội trưởng Hội học sinh, còn có rất nhiều công việc cần đến sự quan tâm của Bùi Thanh Phi.
Tề Tranh ở một bên giúp cô thu xếp đồ đạc: “Thanh Phi, tớ đã đem bản thảo phát biểu của cậu đặt ở cặp đựng tài liệu rồi nhé. Trong đó còn có thời gian biểu cùng với chương trình hoạt động nữa đấy.”
Bùi Thanh Phi đứng cách đó không xa, cô đang cúi đầu vội vàng làm việc gì đó, vì thế mà chỉ kịp quay đầu hướng về phía Tề Tranh đáp lại bằng một tiếng: “Ừ.”
Tề Tranh khẽ lắc đầu. Cô đem tất cả những thứ cần dùng cho ngày mai gom lại chung một chỗ, sau đó cầm lấy chiếc cặp chuyên đựng tài liệu màu đỏ, đây là chiếc cặp do nhà trường phát riêng cho hai người bọn họ, đặt bài phát biểu ngày mai vào đó, lại đem tất cả các thứ còn lại xếp thành một tập rồi mới bỏ vào trong túi sách của Bùi Thanh Phi.
Vào đêm hôm đó, tất cả mọi người đều ở lại đến rất muộn.
Trước khi ra về, dù đang rất vội vàng, nhưng Bùi Thanh Phi vẫn cố xem lại cái cặp đựng tài liệu đã được Tề Tranh sửa sang cẩn thận giúp mình kia. Cô thấy chiếc cặp ấy đã nằm gọn gàng trong túi sách của mình, Bùi Thanh Phi yên lòng kéo lại dây khóa, cẩn thận đặt vào một nơi riêng biệt rồi gọi Tề Tranh cùng nhau về nhà.
Lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường Thượng Thanh được tổ chức hết sức long trọng cùng trang nghiêm. Không chỉ có đối với toàn thể thầy trò trường cấp ba Thượng Thanh, đối với những người ra đi từ mái trường này, đối với những người từng ước mơ được ở nơi này, mà đối với cả hành phố Lăng Giang này mà nói, đây là một ngày phi thường có ý nghĩa.
Một trong các hoạt động mừng kỷ niệm ngày thành lập trường dĩ nhiên không thể thiếu chương trình văn nghệ. Chỉ có điều Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi không có may mắn được thưởng thức. Hai người bọn họ đang ở phía sau hậu trường bận bịu cùng các thầy cô giáo, bọn họ đang đều trong chuẩn bị cho các hạng mục dành cho buổi lễ kỷ niệm này.
“Thanh Phi, Tề Tranh, nhanh lên! Hai đứa các con đừng làm việc nữa. Ngay tới đây là đến lượt các con lên đài phát biểu rồi đấy. Bây giờ các con phải dành thời gian chuẩn bị trước đi. Ngàn vạn lần cũng không thể để xảy ra sai lầm được a.” Cô giáo Lưu đảng ủy viên nhắc nhở.
Sau bài phát biểu của đại diện đội ngũ giáo viên cùng toàn thể học sinh trường Thượng Thanh, đại diện của học sinh vừa tốt nghiệp lớp 12, đại diện cựu học sinh chính là bài phát biểu của thầy hiệu trưởng Phương của trường cấp ba Thượng Thanh.
Bùi Thanh Phi cùng Tề Tranh, với tư cách là những người nổ phát pháo đầu tiên, có thể thành công hay không là việc thật sự rất quan trọng.
Mọi tầng lớp trong xã hội của thành phố này đều dồn hết sự chú ý vào lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập này của trường Thượng Thanh. Dưới lễ đài đã có rất nhiều người ngồi, số người tham dự nhiều đến nỗi không chỉ có các học sinh không thể tưởng tượng ra đã đành, mà ngay cả thầy hiệu trưởng Phương cũng không khỏi bất ngờ. Chính vì điều này mà tất cả mọi người đều hy vọng mọi hoạt động đều tiến hành được viên mãn. Áp lực này không chỉ khiến các thầy cô giáo toát mồ hôi, mà Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi cũng không khỏi có chút căng thẳng.
Buông công việc trong tay xuống, hai cô chuẩn bị cầm bài phát biểu lên đọc lại một lần nữa, kết quả là...
Bùi Thanh Phi phát hiện ra bài viết của mình đã không cánh mà bay.
Tề Tranh đã lấy ra bài phát biểu của mình rồi vậy mà cô vẫn thấy Bùi Thanh Phi đứng nguyên tại chỗ nhìn túi sách ngẩn người ra.
“Thanh Phi, làm sao vậy?” Tề Tranh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hả? Không có việc gì đâu. Bỗng nhiên tớ chợt nhớ ra là tớ đã làm rơi thứ gì đó tại phòng học multimedia mất rồi. Giờ tớ phải đi qua đó một chuyến mới được.” Bùi Thanh Phi xoay người chạy đi.
Tề Tranh vội vàng níu cô lại: “Chỉ một lát nữa là đến lượt chúng ta rồi, nếu đó không phải là vật gì quá quan trọng thì cậu vẫn đừng nên đi nữa thì hơn.”
Bùi Thanh Phi lắc đầu: “Không được, tớ phải đi tìm trước đã.”
“Vậy để tớ đi với cậu.” Tề Tranh nói xong liền cất bước cùng Bùi Thanh Phi ra ngoài.
Bùi Thanh Phi vội vàng ngăn cô lại: “Cậu phải ở lại! Tề Tranh! Cậu cũng vừa nói là đến lượt chúng ta rồi, vậy cậu hãy giúp tớ đánh cái yểm trợ, tớ cam đoan là đi nhanh về nhanh.”
Tề Tranh cảm thấy dường như Bùi Thanh Phi đang có chuyện gì gạt mình đây. Còn chưa kịp để cho cô hỏi thêm dù chỉ là một câu, Bùi Thanh Phi đã chạy ra xa.
Cậu ấy có thể đánh rơi vật gì được đây? Tề Tranh thật không nghĩ ra.
Bùi Thanh Phi vốn không giống mình, mình là cái người qua loa chủ quan. Ngày còn đi học mầm non, trong giờ học không chịu tập trung, lên tiểu học thì chuyên làm mất khăn quàng đỏ, lên trung học cơ sở thì làm mất tiền tiêu vặt, mất thẻ học sinh. Đến nỗi mẹ Tề thật chỉ hận không thể đem mọi thứ quan trọng Tề Tranh cần mang ra khỏi cửa đều giao hết cho Bùi Thanh Phi bảo quản.
Mà Bùi Thanh Phi thì sao? Ngay từ khi còn nhỏ cô đã tỏ ra là một đứa trẻ rất cẩn thận, hầu như không bao giờ để xảy ra sơ suất cả.
Tề Tranh nghĩ đi rồi nghĩ lại, sau đó ánh mắt của cô rơi vào chiếc cặp đựng tài liệu màu đỏ kia của Bùi Thanh Phi. Cô cầm chiếc cặp lên nhìn lại một lượt.
Đây là những gì ngày hôm qua Tề Tranh đã giúp Bùi Thanh Phi sửa sang lại: Chương trình buổi lễ, phương án hoạt động, bản ghi nhớ, còn có...
Không đúng!
Bài phát biểu của Bùi Thanh Phi không thấy đâu!
Tề Tranh sợ là chính mình nhìn sót, nên cô lại từ trước tới sau nhìn lại một lần nữa. Vẫn không có!
Tề Tranh nhớ hết sức rõ ràng: xác thực là cô đã đem bài phát biểu bỏ vào bên trong rồi kia mà! Nhưng tại sao bây giờ lại tìm không thấy?
Hiện tại hết thảy rõ ràng, sợ là Bùi Thanh Phi trở về là để tìm cái này đây mà.
Đã có người nào đó chạm vào đồ vật của Bùi Thanh Phi!
Hành động của người này thật giống với hành động của người đã gửi email của Bùi Thanh Phi đi.
Tề Tranh thầm hạ quyết tâm, nhất định là cô phải đem cái người này bắt tới.
Tề Tranh vừa mới hạ quyết tâm xong thì Bùi Thanh Phi đã lại thở hồng hộc chạy về đến nơi.
Tề Tranh nhìn đồng hồ, mấy phút vừa rồi căn bản là không đủ để cho người này chạy tới nơi cần đến rồi vòng trở về.
Cô tin rằng Bùi Thanh Phi cũng sớm đã đem nội dung bài phát biểu đọc đến thuộc lòng rồi, vậy nên có bài phát biểu này có hay không là việc đã không còn quan trọng nữa, nhưng mà...
“Tề Tranh.” Bùi Thanh Phi vừa cầm lấy tay của Tề Tranh vừa nói: “Còn nhớ rõ ngày đó cậu đã nói gì với tớ không? Cậu nói muốn đem phiên bản gốc lên phát biểu ấy mà.”
Tề Tranh dùng sức gật gật đầu.
“Tớ đã thay đổi chủ ý rồi. Chúng ta cứ dựa theo những gì cậu đã nói đi. Cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Đôi mắt của Bùi Thanh Phi sáng lấp lánh.
“Đương nhiên rồi!” Tề Tranh tự tin nói. Phần viết được Bùi Thanh Phi dành cho mình cô đã sớm đọc thuộc làu làu rồi.
“Nhanh nhanh lên! Hãy chuẩn bị lên phát biểu đi!”
Có ai đó ở một bên thúc giục Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi lên lễ đài.
Tề Tranh là người phải ra trước, thầy giáo phục vụ hậu đài đưa cho cô một chiếc microphone.
“Tề Tranh, bài phát biểu của con đâu rồi?” Cô giáo Lưu nhìn thấy Tề Tranh không mang theo chiếc cặp tài liệu màu đỏ thì không khỏi hỏi lại.
“Con đã ghi nhớ cả ở trong đầu rồi ạ.” Tề Tranh cười cười, vẻ mặt rất là tự tin.
Cô giáo Lưu có chút thấp thỏm không yên. Tất cả mọi người đều biết rằng viết xong đọc thuộc lòng thì sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng mà lại không mấy ai lại dám bất chấp mạo hiểm như vậy. Cho nên người ta mới lựa chọn đọc diễn cảm a.
“Như vậy thì có được hay không?” Cô giáo Lưu hỏi lại.
“Cô cứ yên tâm đi ạ.” Vừa nói Tề Tranh vừa đem chiếc microphone đưa cho Bùi Thanh Phi, lại đưa tay xin từ thầy phục vụ hậu đài một chiếc khác.
Vị thầy giáo phục vụ hậu đài không hiểu tại sao, nhưng theo bản năng thầy vẫn trở lại lấy một chiếc khác đưa cho cô.
“Chúng ta đi nào.” Tề Tranh nói với Bùi Thanh Phi.
Hả?
Chúng ta?
Không phải hai người các cô lần lượt từng người lên đài phát biểu hay sao?
“Ôi...” Không chờ cho cô giáo Lưu kịp nói cái gì, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đã chia ra một trái một phải đi tới hai bên lễ đài.
“Tiếp theo đây, xin mời đại diện của các thầy cô giáo cùng học sinh của trường lên phát biểu.” Người chủ trì hợp thời giới thiệu.
Bùi Thanh Phi hít sâu một hơi cùng Tề Tranh cùng nhau tiến tới rồi dừng lại phía sau bục phát biểu.
Khi nhìn thấy bên dưới lễ đài cảnh tượng người người nhốn nháo, trong đầu Bùi Thanh Phi có vô số ý niệm lướt qua.
Bản thảo của Tề Tranh đã được chính tay cô sửa sang lại, nó không thể xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào được, bản thân cô đối với Tề Tranh lại có tuyệt đối tín nhiệm. Cho nên ban nãy vừa chạy ra ngoài chưa được bao xa, Bùi Thanh Phi đã quyết định vòng trở lại. Bởi vì cô thấy không cần thiết phải đi tìm nữa, mà dù có tìm cũng sẽ tìm không thấy.
Có người đã động vào đồ đạc của mình, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ nữa. Chỉ là Bùi Thanh Phi sẽ không để tâm đi tìm xem người này là ai, mục đích của người này làm như vậy là để làm gì. Cô chỉ để ý tới người mình quan tâm mà thôi.
Bản thân cô đã đọc thuộc lòng trọn vẹn toàn văn bài phát biểu ngay từ rất sớm rồi. Nhưng sau đó bỗng nhiên cô lại không muốn làm như vậy nữa. Bùi Thanh Phi đem tình huống bất ngờ xảy ra trong lần này coi như là ý trời. Một khi ý trời đã như thế, cô quyết định buông bỏ mấy thứ khuôn sáo kia. Chỉ cần dựa vào tâm ý của mình cùng Tề Tranh mà đứng ở chỗ này, nói những gì các cô đã cùng nhau chuẩn bị, như vậy là được rồi.
Khi nhìn thấy Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi cùng nhau xuất hiện như vậy thì tất cả mọi người cùng xì xào bàn luận.
“Tình huống gì thế này?”
“Các cô ấy định làm cái gì vậy?”
“Sao không giống trước kia a?”
Xen lẫn trong những tiếng nói đầy sự nghi ngờ kia, có một đôi ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm lên phía trên sân khấu.
Không nên là như vậy! Không nên là như vậy chứ! Mình làm hết thảy mọi việc cũng đâu phải vì muốn thấy một màn này?
Cùng lúc đó, ở trên đài, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi nhìn nhau một lần, cùng đem microphone đưa ra trước mặt, rồi thật ăn ý khi mở miệng.
“Tôi là Tề Tranh.”
“Tôi là Bùi Thanh Phi.”
“Chúng tôi sinh ra ở bên bờ sông Lăng Giang này.”
“Kể từ lúc đó liền cùng trường Thượng Thanh này cách một con sông mà nhìn nhau.”
Hai cô gái đều là một bộ quần áo đồng phục mùa hạ gọn gàng sạch sẽ, màu xanh hải quân làm nền cho màu trắng, với chiều cao thường thấy của độ tuổi này, dáng người nhỏ nhắn cao ráo, hai người đều đang bước vào độ tuổi thanh xuân, như là nụ hoa đang chớm nở.
Một người giống như hoa hướng dương, vẻ mặt hoạt bát linh động, một người lại giống như hoa bách hợp trong gió, khí chất ưu nhã trầm tĩnh. Hai người, cứ mỗi người một câu, ngươi tới ta đi, căn bản là không phải một bài phát biểu khuôn phép mà là dùng thân phận của hai người học trò, hai người bạn thân cùng kể một câu chuyện. Ngay tại đây trong khi các cô chậm rãi kể lại câu chuyện của mình gắn với ngôi trường này, cái chữ trường cấp ba Thượng Thanh này lại một lần nữa bừng bừng khắc sâu trong tâm trí của những người ngồi nghe bên dưới. Bầu không khí trở nên sinh động hẳn lên.
Từ sự thập phần khiếp sợ cùng kinh ngạc ban đầu, bao nhiêu tức giận của đảng ủy viên - cô giáo Lưu đối với hai cô học trò không chịu làm theo kế hoạch ban đầu này, đã tan biến vào cõi hư vô rồi, thay vào đó chính là vô tận tán thưởng. Cô không thể không thừa nhận, vào giờ này khắc này những gì hai cô bé đang nói ở trên lễ đài kia, so với bài viết của mình lúc trước thật sự có sức lan tỏa mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, nếu đã có sự chuẩn bị như vậy, tại sao ngay từ ban đầu hai đứa trẻ này lại phải gửi cho mình một bản thảo viết sơ sài đến như vậy được đây?
Không sao! Không sao hết! Cô giáo Lưu nở nụ cười hết sức hài lòng. Cho dù quá trình có là như thế nào, tóm lại là phát pháo này xem như đã nổ hết sức giòn giã rồi. Nó không chỉ có nổ giòn, tin tưởng rằng còn rất lâu nữa, mỗi khi còn có người nhắc tới lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường Thượng Thanh, bài phát biểu này sẽ còn được lưu truyền.
Bài phát biểu thuận lợi đến vô cùng.
Sau khi xuống khỏi lễ đài, Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đồng thời đưa tay ra, cùng nhau làm một cái high five.
“Chúc mừng!”
“Chúc mừng!”
Sau đó hai người không coi ai ra gì khi cùng ở phía sau lễ đài nở nụ cười thật thoải mái.
Vậy là lễ kỷ niệm bảy mươi năm ngày thành lập trường Thượng Thanh hạ màn cùng với lễ chia tay dành cho học sinh cấp ba đã tốt nghiệp.
Lại một thế hệ học trò nữa sắp bước ra khỏi cánh cửa trường Thượng Thanh. Bọn họ sẽ đi đến các trường đại học và học viện trong cả nước, tại những nơi đó họ sẽ lại tiếp tục học tập, phát triển, sau đó đi vào xã hội trở thành những tinh anh của các ngành, các nghề.
Đây là sự kiện mỗi một năm đều sẽ trải qua tại trường Thượng Thanh. Tề Tranh nhìn những đàn anh đàn chị này, bỗng nhiên trong lòng lại thấy hơi xúc động.
Cô nói với Bùi Thanh Phi: 'Sang năm, đúng vào thời điểm này sẽ là đến lượt chúng ta rồi.”
Bùi Thanh Phi ở một bên gật gật đầu: “Vậy nên thời gian chúng ta còn ở lại nơi này đã không nhiều lắm, đừng để có tiếc nuối sau này.”
Tề Tranh vừa cười vừa nói: “Bất quá bây giờ chẳng phải là lúc chúng ta nên chúc mừng một chút trước đã hay sao.”
“Chúc mừng hôm nay chúng ta hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc?” Bùi Thanh Phi cười.
“Không chỉ có như vậy đâu. Còn phải chúc mừng chúng ta có thể trở thành những người để trường Thượng Thanh phải nhớ tới.” Tề Tranh giơ cao hai tay.
Đang ở chỗ cách không xa, Giang Sở nghe thấy hai người này nói cười náo nhiệt cũng lập tức chạy tới: “Tính thêm tui nữa! Tính thêm cả tui nữa nha!”
Tề Tranh duỗi ra một ngón tay ra trước mặt Giang Sở lắc lắc: “Hôm nay thì không được! Hôm nay là ngày dành cho các nữ sĩ tụ hội.”
Giang Sở nghẹn một hơi, cuối cùng bi thống hạ quyết tâm: “Như vậy cũng tốt. Vì bà là lão đại nên bà nói cái gì chẳng đúng.”
Thật hiếm khi được thấy Bùi Thanh Phi hùa theo nói giỡn như thế này: “Thật không nghĩ tới, Giang Sở! Cậu đối với thân phận mới của mình hóa ra lại thích ứng rất nhanh nha!”
Tề Tranh rất hài lòng: “Điều đó là đương nhiên rồi. Tiểu đệ của tớ nha. Không tệ. Không tệ.”
Hai người nói xong liền xoay người bỏ đi, để mặc một mình Giang Sở đứng đó ngổn ngang trong gió.
Không còn một ai nhắc tới bài phát biểu không một tăm tích kia nữa, cứ như là như từ trước đến giờ nó chưa từng tồn tại vậy.