Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 111: Chương 111: Về với mình nhé




Mùa thu rồi cũng đến, Bùi Thanh Phi đồng ý cho Tề Tranh tới bên này, bởi vì đó là thời kỳ đẹp nhất của Thụy Văn.

Đi ở trong sân trường, lá thu không ngừng rơi xuống phủ sắc vàng óng ánh lên mặt đất. Tề Tranh và Bùi Thanh Phi cùng cất bước đạp lên trên những chiếc lá rụng, làm phát ra những tiếng xào xạc nho nhỏ. Nhất thời cả hai người bỗng nổi hứng đùa nghịch.

Các cô đều không ai chê bẩn, hai người thi nhau cầm lên những chiếc lá rồi chụp thành đủ các loại tư thế. Tề Tranh đem những bức ảnh do mình chụp được gửi cho Giang Sở và Tề Hồng. Kết quả lại là bị hai người này luân phiên nhau bĩu môi.

“Đây có lẽ là bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời Bùi Thanh Phi đi.”

“Nếu chiếu theo tiêu chuẩn của Quách Đồng thì có thể nói tay nghề của chị còn kém xa.”

Tề Tranh không chịu thua. Nào có bết bát như vậy chứ?

Còn không phải chỉ là kết cấu thiếu chút mà thôi? Góc độ cũng thiếu một chút, cân đối cũng chỉ thiếu chút xíu thôi nha, nhưng mà người thì vẫn xinh đẹp a.

Bùi Thanh Phi thấy Tề Tranh than thở như vậy thì an ủi: “Được mà, nhìn cũng rất được đấy! Dù sao thì vẫn có mình ở đó, lại cũng không đến nỗi quá khó nhìn.”

Tề Tranh: “...”

Rốt cuộc thì ý nói vẫn là khó coi đi!

Mùa đông tiếp theo, đến lượt Bùi Thanh Phi tới Khang Niết, bởi vì Tề Tranh có nói, muốn mùa đông này đưa cô cùng đi trượt tuyết.

Lại thêm một lễ Giáng Sinh nữa lại tới. Lần này thì cả hai người đều ở lại thành phố Tề Tranh đang học tập, chỉ tiếc là trường đại học Khang Niết đã không còn bầu không khí náo nhiệt như năm trước nữa.

Học viện Nghệ thuật, nơi dẫn đầu cho những trò náo nhiệt của năm trước, giờ đây đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Tên điên đáng yêu kia đã tốt nghiệp, tự nhiên những ý tưởng ly kỳ cổ quái cũng ít đi theo. Ngay cả Jenny cũng trở nên buồn bực không ít. Nhưng khi nghe nói Tề Tranh và Bùi Thanh Phi muốn đi trượt tuyết, lập tức tinh thần của cô lại bay vọt lên gấp trăm lần.

Tề Tranh rất có thiên phú vận động. Hầu như cô không cần đến huấn luyện viên hướng dẫn mà vẫn tự mình giữ được cân bằng. Trừ đi mấy lần trượt ngã khi vừa mới tập đi trên tuyết vào năm trước, từ đó về sau cô đều tự mình bước đi rồi trượt trên tuyết hết sức tự tin.

Thế nhưng Bùi Thanh Phi và Jenny lại phải nói là cực kỳ thảm đạm. Có lẽ tay chân Bùi Thanh Phi hơi thon dài, dẫn đến trọng tâm bất ổn, còn Jenny...

Ừm... Lại càng vô cùng thê thảm.

Tề Tranh cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Mới đầu còn cảm thấy hiếm khi thấy được dáng vẻ Bùi Thanh Phi vụng về như vậy, trông còn rất đáng yêu nha. Nhưng mà hết ngã lại ngã, khiến cho bản thân Tề Tranh cũng không khỏi thấy đau lòng.

“Lại đây, Bảo Bảo, đưa tay cho mình.” Tề Tranh tháo đi bàn trượt tuyết, đi tới bên cạnh Bùi Thanh Phi rồi cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy người này, giúp cô thử trượt về phía trước.

Tề Tranh dùng thân thể của mình che chở cho Bùi Thanh Phi. Mỗi khi thấy người này nghiêng ngả sắp ngã, cô liền vội vàng kéo cô ấy ngã về phía mình, đem thân mình chống đỡ.

Rồi cứ như thế, một cái đệm bằng xương bằng thịt chính thức ra đời.

Jenny lại không may mắn có được một người bạn đồng hành như vậy.

Nhưng không sao hết, cô còn có một cái miệng hết sức ngọt ngào. Tề Tranh ngại nghe những lời buồn nôn này, nhưng lại được các đấng nam nhi với bầu nhiệt huyết luôn tràn trề vô cùng yêu thích. Không bao lâu sau bên người Jenny đã có hẳn một đám “thân sĩ” quay chung quanh, ai nấy đều chỉ hận không thể tự mình đưa tay ra để dạy cho cô.

Bùi Thanh Phi cảm thấy vui vẻ đến cực điểm. Dù trượt tuyết mà như đấu vật nhưng thực sự là cực kỳ sảng khoái.

Cô vốn rất thích tuyết, bởi vì cái nơi cô và Tề Tranh cùng sinh ra và lớn lên lại không có tuyết rơi, còn cái nơi có tuyết rơi kia lại có bà nội. Cho nên khi nhìn thấy cái cảnh trắng xoá cả một vùng này, cô liền cảm thấy nó hết sức thân thiết.

Sắc trời dần dần chuyển tối, lúc này Bùi Thanh Phi vẫn chưa thỏa mãn, thế nhưng cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Bởi vì nguyên cả một ngày, hình như cũng chỉ có một mình cô được chơi đùa thoả thích, trong khi đó, toàn bộ hành trình của Tề Tranh đều ở đây để chăm sóc mình. Trừ đi hai lần trượt ngay sau khi vừa đến nơi này ra, thời gian còn lại người này vẫn luôn ở bên cạnh mình, thậm chí thỉnh thoảng còn bị liên lụy vì chính mình mà ngã lăn đến mấy vòng.

Khi mặt trời đã khuất hẳn sau núi, ba người lại cùng nhau trở lại trường. Sau khi đưa Jenny đến dưới ký túc xá, Tề Tranh và Bùi Thanh Phi lại cùng nhau tay dắt tay rời khỏi nơi này.

Các cô vẫn ở lại cái khách sạn lần trước từng ở, cũng là khách sạn có cái đài quan sát mà hai người đã từng cùng nhau ngắm cảnh lần trước.

Tề Tranh đem chiếc khăn quàng trên cổ của mình xuống rồi quàng lên cho Bùi Thanh Phi, cô còn cẩn thận cuốn thêm mấy vòng sau đó mới chỉ ra phía ngọn hải đăng phía xa xa để Bùi Thanh Phi nhìn theo.

“Mới đầu mình thật không rõ, vì cái gì mà người dân của thành phố Nữu Văn này lại đem một ngọn hải đăng thành biểu tượng tinh thần như vậy.” Tề Tranh nói tiếp: “Nhưng bây giờ thì mình đã hiểu được phần nào. Mỗi lần nhìn thấy nó mình lại cảm thấy có hy vọng. Mặc dù có xa xôi đi nữa, nhưng nó vẫn đang ở phía trước.”

Bùi Thanh Phi nghiêng người nhìn sang Tề Tranh, đúng lúc cô định mở miệng lại nghe thấy Tề Tranh nói tiếp: “Thanh Phi, thời gian chỉ còn có nửa năm, lúc này đây, mình sẽ không dễ dàng để cho bất luận kẻ nào đem chúng ta tách ra nữa. Cậu hãy cùng mình về nước, tới thành phố B phát triển có được không? Tự mình sẽ cho cậu một gia đình.”

Đến lúc này Bùi Thanh Phi mới nhớ ra, năm đó mình đã đùa Tề Tranh, cho tới bây giờ vẫn chưa cho người này được một câu trả lời xác đáng. Hôm nay đã đến lúc rồi.

“Cậu hãy đối xử tốt với mình, có được không?” Bùi Thanh Phi cười đến trong veo.

“Ừ, cả đời.” Tề Tranh gật đầu đồng thời nghiêm túc hứa hẹn.

“Vậy thì mình đồng ý.” Nói xong Bùi Thanh Phi mở hai tay ra hòa mình vào cái ôm của Tề Tranh.

Hai người đã dành nguyên ba ngày tiếp theo, ngày đêm đều ở trên giường quấn lấy nhau.

Ngày cuối cùng rồi cũng đến. Vẫn là hai giờ chiều, hai người đúng giờ xuất hiện ở sân bay.

Sau khi tiễn Bùi Thanh Phi đi rồi, Tề Tranh trở lại nhịp học bận rộn, khẩn trương như trước đó. Năm mới lặng lẽ bước tới gần.

Đến lúc này, cuối cùng hai vợ chồng nhà họ Tề cũng đã chịu nhượng bộ, để cho Tề Tranh trở về Lăng Giang cùng đón mừng năm mới.

Tề Tranh cao hứng bừng bừng khi gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi. Cô đang nghĩ dù thế nào thì lần này cũng phải gặp cô ấy cho bằng được, nhưng rồi Bùi Thanh Phi lại xin lỗi khi nói với cô...

“Thực xin lỗi Tề Tranh, khả năng là năm nay mình không trở về được rồi.” Giọng của Bùi Thanh Phi nồng đậm áy náy.

Vậy là nguyên cả một kỳ nghỉ đông thoải mái và nhàn nhã, Tề Tranh và Giang Sở cùng kề vai sát cánh đi dạo trên đường phố.

“Mấy nơi tui đã nhờ ông đi xem giúp ấy, ông đã đi rồi hay chưa?” Tề Tranh hỏi.

Giang Sở lấy điện thoại di động của mình ra rồi mở cho Tề Tranh xem mấy bức ảnh: “Rồi! Mấy nơi bà nói tới tui đều đi xem cả. Cách bài trí, tình hình giao thông xung quanh, hoàn cảnh chung cư... tất cả đều ở trong này. Tự mình nhìn đi.”

Tề Tranh có chút kinh hỉ: “Ông được đấy, rất đáng tin cậy. Chờ đến khi trở lại tui sẽ hậu tạ ông thật tốt.”

“Hừ hừ! Bà cứ yên tâm đi, làm sao tui lại có ý định buông tha bà dễ dàng được đây! Mỗi ngày ba bữa, ăn trong một tháng. Dù sao bà cũng phải bù đắp cho những vất vả của tui bấy lâu nay.” Giang Sở cũng không thèm khách khí.

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!” Tề Tranh vừa đón ý nói hùa lại vừa liếc nhìn những bức ảnh Giang Sở đã chụp lại.

Từ lâu Tề Tranh đã có ý định ở lại thành phố B làm việc. Nếu không vì chuyến xuất ngoại ngoài ý muốn này, thậm chí trước đó cô còn nghĩ tới chuyện muốn cùng Điền Tiểu Điềm đi ra ngoài xem phòng cho thuê, tìm xem có chỗ nào thích hợp để các cô an cư hay không. Kết quả lại là kế hoạch không theo kịp biến hóa, chưa gì cô đã bị đóng gói đưa ra nước ngoài đến không kịp hồi đầu nhìn lại.

Bây giờ đã là tháng sáu, sinh viên năm thứ tư của Khang Niết đến lúc tốt nghiệp, và cũng đến lúc cô bạn nhỏ Tề Tranh tốt nghiệp rồi.

Điền Tiểu Điềm hiện tại đảm nhiệm một chức vụ trong một tòa soạn. Phạm Vi rời khỏi thành phố B sau khi thi đỗ nghiên cứu sinh. Còn Tô Nhã vốn đăng ký thi vào làm việc ở Cục khí tượng, kết quả người ta lại xem cô như là cái bình hoa, nên đưa sang mục Dự báo thời tiết. Vì điều này mà Tô Nhã đã đem cái bát sắt này ném đi, tính toán lại một lần nữa trở lại trường học. Hiện tại cô đang sống trong căn hộ chung cư nhỏ cùng với bà mẹ vĩ đại Điền Tiểu Điềm, một lần nữa nỗ lực vươn lên chứ đâu.

Còn về Giang Sở, người này đã sớm quyết định ở lại làm giảng viên đại học. Bởi cái nghề này của cậu ấy mà, nếu không học đến mười năm tám năm, với kiến thức ấy, chưa thể làm nên trò trống gì.

Sau khi đã đếm đi đếm lại đến mấy lần trên đầu ngón tay, Tề Tranh thấy người duy nhất có thể có thời gian rảnh rỗi, người có thể giúp mình đi trước làm công tác điều nghiên mấy ứng viên là mấy cái chung cư mà mình ưng ý trong thành phố B, thì chỉ còn mỗi một Giang Sở mà thôi. Với Giang Sở, cô sẽ không việc gì phải giữ ý cả, chỉ cần ăn ngay nói thật là được rồi.

Giang Sở cùng Tề Tranh đi xuôi theo con sông Lăng Giang tản bộ, vừa đi cậu vừa nói: “Mấy cái chung cư bà ưng ý tui đều đi xem cả, ảnh đều có ở trong này rồi. Nhưng vì bà nói có thể Bùi Thanh Phi cũng đến đây làm việc, nên tui giới thiệu thêm cho bà một chỗ mà tui thấy rất được.”

Giang Sở cầm điện thoại mở ra: “Chính là ở chỗ này. Tuy rằng so với chỗ bà đã chọn trước đó thì vị trí có hơi xa một chút, nhưng mà thành phố B thị mới mở thêm một tuyến tàu điện ngầm, ra khỏi chung cư chính là trạm tàu điện, trên đường đi vào thành phố nó đều đi qua trụ sở của mấy công ty truyền thông của thành phố B, đi nơi chỗ nào cũng đều hết sức thuận tiện. Trong tương lai nếu hai người định mua xe thì đoạn đường này cũng không quá đông đúc. Tui có gọi cho mấy chủ thuê nhà, cũng đã đi xem qua, cách bố trí nhìn chung là được. Hai phòng ngủ một phòng khách, hướng nhà nam bắc, việc thông gió, lấy ánh sáng theo tui thấy đều rất ổn. Các bà vừa mới trở về, điều kiện kinh tế ấy mà...”

Tuy Giang Sở không đến mức nói thẳng ra, nhưng cả hai người bọn họ đều biết rõ: đợi đến lúc Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi về nước, nguồn tài chính từng được gia đình chu cấp trong bấy lâu nay, đến đây sẽ hoàn toàn bị cắt đứt, các cô sẽ không thể lại ngửa tay xin tiền như trước đây được nữa. Cho nên để bắt đầu chung quy là sẽ phải túng quẫn một chút rồi.

Giang Sở nói tiếp: “Cho nên mấy căn hộ hơi lớn một chút tui không đi xem, nên giá cả cũng không hỏi đến luôn. Tui chỉ cảm thấy việc chọn nơi này mới là thích hợp các bà nhất.”

Tề Tranh nghe xong liền vui vẻ: “Ông được đấy, Giang Sở. Sao ông không nghĩ đến chuyện đi bán hàng nhỉ? Với cách ăn nói này của ông mà làm nghề này thì tui thấy mới là thích hợp nhất đấy.”

Giang Sở hơi có chút đắc ý: “Tui đây còn không phải là lấy việc cống hiến cho sự nghiệp hàng không - vũ trụ của Tổ quốc làm đầu mà lại có thể không thông minh được hay sao. Nói thế là hơi coi thường tui rồi nha.”

Người này ấy mà, tốt nhất không nên khen vẫn hơn.

Chỉ cần hai câu nói thôi, lập tức bay vèo lên tận trời cao. Thật sự là Giang Sở đã không có lỗi với cái nghề của mình rồi.

Sau khi được giới thiệu tỉ mỉ như vậy, Tề Tranh cảm thấy kiến nghị này của Giang Sở là rất tốt, lại xem qua các bức ảnh thì phát hiện ra hoàn cảnh của cái tiểu khu này thật sự rất không tồi. Nhưng rồi rất nhanh cô đã lại có vấn đề để bận tâm: “Theo như lời ông vừa nói, cái chung cư này tốt như vậy, vậy chờ đến nửa năm sau tui mới trở về thì liệu có còn phòng nữa hay không a.”

Giang Sở đưa ngón trỏ ra lắc lắc: “No! No! No! Theo tui cảm thấy thì nửa năm sau nơi này nói không chừng số phòng ở sẽ còn nhiều hơn nữa, còn có thể hạ giá. Bà còn nhớ cái trung tâm thương mại ngày đó bà cũng tham dự thiết kế đấy chứ?”

Tề Tranh gãi gãi đầu, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng. Mình lấy đâu ra việc tham dự thiết kế chứ. Chẳng qua chỉ là một trợ thủ nho nhỏ, tiện thể đề xuất cho tầng cao nhất của rạp chiếu phim một chút xíu ý tưởng của mình mà thôi. “Ông đang nói tới vùng mới giải tỏa?”

Giang Sở gật gật đầu: “Nên tui mới nói, Cố thị đúng là công ty đã lớn rồi lại còn có con mắt độc, sớm mua được khu vực tốt như vậy. Hiện tại trọng tâm xây dựng của thành phố B đều dời dần về phía nam, cái tiểu khu tui đi xem giúp bà này lại ở về phương Bắc, cho nên việc cạnh tranh sẽ không quá kịch liệt. Hơn nữa việc hai người thuê phòng ở cũng chỉ là quá độ, vậy nên giao thông thuận tiện, hoàn cảnh tốt mới là điều quan trọng nhất, còn những thứ khác, chờ sau này khi cần phải mua phòng rồi lại nói.”

Tề Tranh rất tán thành, nên cô gật đầu đồng ý.

Như là sực nhớ ra cái gì đó, Giang Sở vội vàng bổ sung thêm một câu: “Tý nữa thì quên mất, chung cư kia còn có một cái tên rất dễ nghe.”

Tề Tranh hiếu kỳ hỏi: “Là gì?”

“Minh nguyệt.”

Tề Tranh có cảm giác như mình vì không cẩn thận mà bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng.

Nhìn cái vẻ say mê của người này, Giang Sở không khỏi đỡ trán. Cậu đã biết ngay là với một cái tên văn nghệ như vậy nhất định rất hợp ý Tề Tranh.

Đúng như dự đoán, Tề Tranh nói mà như hét; “Cái tên quá tuyệt! Trăng sáng trong! Đây thực sự là cái tên quá lãng mạn rồi mà.”

Sau khi đã phát ra ngoài cái cảm giác trào dâng trong lòng kia, ánh mắt của Tề Tranh lại một lần nữa quay trở lại với chiếc điện thoại di động của Giang Sở. Rất có thể đây sẽ là nơi ở đầu tiên của cô và Bùi Thanh Phi sau khi về nước.

Nhà của các cô!

Chỉ cần Tề Tranh nghĩ đến mấy chữ này thôi, cái giá rét của mùa đông ở Lăng Giang tựa hồ đã bị thôi bay đi sạch bách.

Với cõi lòng tràn đầy cảm động cùng ấm áp như vậy Tề Tranh lại đem tệp ảnh mở ra, xem hết bức này sang bức khác.

Trạm xe lửa, cổng của chung cư, hoa cỏ cây xanh, ánh mặt trời tràn đầy một căn phòng, bóng lưng của một cô gái xinh đẹp...

Hả?

Đôi mắt của Tề Tranh thiếu nước bị trợn trắng!

Đây là cái tình huống gì vậy?

Giang Sở vẫn đứng ở bên cạnh Tề Tranh, khi thấy người này lật lật rồi mở ra tấm hình này, theo bản năng cậu lập tức đưa tay ra đoạt ngay lấy chiếc điện thoại di động trở về.

Wow!

Đây là có vấn đề rồi nha!

Tề Tranh rất không có ý tốt khi vừa cười vừa đụng vào bờ vai của Giang Sở.

“Đó là ai vậy ta? Là người yêu bé nhỏ hay sao?”

Vốn là cái người da mặt dày không ít, vậy mà bây giờ lại thấy Giang Sở tỏ ra khá là ngượng ngùng: “Bát quái vừa thôi! Bà cứ mặc kệ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.