Cầu Vong Khách

Chương 5: Chương 5: Giấc mộng




Tôi hét lên kinh hồn rồi loạng choạng suýt ngã ra sau, ngay khi vừa mới sang đảo. Tôi quay phắt lại, nhìn kĩ về phía chiếc lỗ thủng mà tôi vừa đi qua. Cây cầu chìm trong bóng đêm heo hút, xung quanh cây cầu cũng không có dụng cụ neo giữ gì để cho 1 người trèo xuống dưới cầu cả. Vậy thì, chắc chắn ánh mắt vừa rồi là của...

“Chú gì ơi...” Thằng bé đứng phía sau lưng tôi đột nhiên cất tiếng làm tôi giật bắn mình.

“Gì..gì thế..Vừa rồi cháu có nhìn thấy gì không?..”

Thằng bé nói bằng giọng run run sợ hãi: “Chú vào làng đi ạ...Chú còn ở đây cháu không được phép về...Cháu sợ lắm rồi...“. Thằng bé mếu máo.

Tôi đành bước chân về phía trước, thằng bé ngay lập tức đi theo sau.

“Này cháu bé...Cháu không đi học à? Sao cháu ở đây cả ngày thế?”

“Cháu...ở cầu đếm người ạ...” Thằng bé đáp, tay ôm chặt cuốn sổ vào ngực.

“Đếm người gì cơ?” Tôi ngạc nhiên.

“Đếm người qua lại cầu ấy mà...đi từ bên này sang bên kia...đi từ bên kia sang bên này ấy mà....rồi ghi vào sổ. Mỗi tháng một lần ý mà, tháng này đến lượt cháu...”

“Sao lại phải đếm người làm gì?” Tôi lại hỏi tiếp.

“Cháu cũng không rõ lắm...Cháu chỉ được dặn là đếm số lượng người qua cầu thôi. Thấy vượt hơn 40 người thì phải đi báo. Cháu còn được dặn thấy người sắp nhảy cầu thì phải vào nhà ông Khang đầu làng báo ngay.”

Tôi cau mày vì sự thật khó hiểu. Tại sao những việc như thế này lại giao cho những đứa trẻ làm?

“Thôi cháu đi nộp sổ đây...” Nói xong thằng bé chạy vụt đi.

“Ơ này!” Tôi gọi với theo, định bụng hỏi nó kĩ hơn về cảnh tượng tôi vừa nhìn thấy cầu trên nãy, nhưng nghĩ có khi thằng bé cũng không nhìn thấy, rồi lại thôi. Tôi đi thẳng về nhà nghỉ của mình.

Bên trong đảo, mọi người vẫn sinh hoạt bình thường, ánh đèn, tiếng tivi, tiếng người nói vọng ra văng vẳng, chẳng có vẻ gì bất thường cả.

Mở cửa bước vào nhà nghỉ, bà chủ đứng quầy chào tôi: “Thầy Vĩnh à, ông Lãng về rồi đó, đang đợi thầy đấy. Thầy pháp nổi tiếng mà cứ giấu nghề! Thầy cứ đợi ở dưới này, để tôi lên gọi ông Lãng...”

Tôi chỉ biết gật đầu cười trừ rồi ngồi xuống chiếc ghế ở phòng khách nhỏ xíu.

5 phút sau, một người đàn ông quắc thước, dự đâu ngoài 60 tuổi, đi chậm rãi xuống dưới cầu thang, dáng điệu mệt mỏi. Tôi đứng dậy bắt tay người đàn ông.

“Chào chú!” – “Chào thầy!”

“Xin chia buồn với mất mát của gia đình...Cả ngày hôm nay cháu đến nhưng không gặp được chú...”

“Chân thành xin lỗi thầy..Tôi trăm việc ngổn ngang, cũng vì đau buồn mà quên khuấy mất ngày tháng, cứ ngỡ mai thầy mới tới! Chuyện ở làng Thổ Hà còn chưa giải quyết xong...gia quyến đã có chuyện rồi...Cũng may cô Loan giới thiệu thầy đến giúp đỡ...” người đàn ông cúi đầu khổ tâm.

“Chú cho cháu mạn phép hỏi...anh nhà mất từ độ nào?”

“Người dân ở đây báo nó...mới nhảy cầu từ tuần trước...Nhưng giờ..xác mãi không nổi...tôi chỉ sợ trôi ra biển mất thì không tìm được nó...”- Giọng người đàn ông nghẹn lại, nước mắt rơm rớm.

“Tự nhiên anh Lăng tự tử ạ?” tôi hỏi. Tôi nhớ lại lời của Loan về cô đỏ của gia đình ông Lãng theo về, ám chỉ cái hạn lớn của gia đình. Tôi bấm ngày giờ sinh âm lịch của anh Lăng con ông Lãng cũng chưa tận số, mồ mả chưa yên, tất người thân phải gánh hạn cho phần âm.

“Vâng thầy...Tôi có hai thằng con trai...đều đi xa nhà làm ăn hết, cũng vì gia cảnh nghèo, tôi không cho chúng nó được cái gì...Thằng Lăng là con cả, đi khỏi nhà từ năm 25 tuổi, nó lang bạt vào tận đây buôn bán ở cái chợ đầu mối gần đây này. Cũng cố gắng gửi được chút tiền về cho gia đình, vợ con thì không có...Tôi thương nó đứt ruột. Tôi có bảo con là khổ đau mệt mỏi quá cứ về với gia đình...Thế mà nó lại chọn cách tiêu cực thế này...Giờ mong thầy tìm xác thằng Lăng về rồi giải giúp hạn âm cho nhà tôi, gia đình tôi đội ơn thầy...”

“Theo như cháu thấy thì...có lẽ cái chết của anh Lăng không đơn giản là tự vẫn...”

“Thế sao hả thầy?...”

“Cháu có nghe bác chủ nhà nghỉ đây nói qua là trước đó, anh Lăng còn vui vẻ lắm, bán hàng bình thường, còn dự định Tết tới đánh chuyến về thăm nhà...Một người như vậy tự dưng tự tử thì cũng hơi kì...Địa điểm anh ấy nhảy cầu cũng là ở chiếc cầu ngoài kia ư?”

“Vâng thầy...Cầu đó nhiều người tự tử lắm, tôi cũng nghe đồn...”

“Đồn gì?”

“Dưới chân cầu đó có vong ma câu dẫn người ta phải chết...Ai không may mắn sẽ bị kéo theo...Nhưng tôi không biết thực hư thế nào...người dân cũng không chịu kể rõ, sợ ảnh hưởng làm ăn. Dù gì hòn đảo này cũng vắng vẻ nhiều rồi...”

“Sáng nay lại có vụ tự vẫn nữa đó chú, chú biết chưa?”

“Thế hả thầy!” – ông Lãng thảng thốt, mặt thất thần. “Tôi chưa nghe ai bảo gì cả!”

“Có lẽ hòn đảo và cây cầu đó có điều gì bí ẩn...Sáng sớm mai cháu sẽ làm lễ cầu siêu và thử gọi hồn anh Lăng về để tìm xác...Bác bớt đau buồn và nghỉ ngơi đi, cháu sẽ cố gắng giải quyết ngọn ngành...”

Chúng tôi ai về phòng đấy. Tôi định tìm bà chủ nhà nghỉ hỏi thêm về những lời thằng bé con nói vừa nãy nhưng lại chẳng thấy bà ấy đâu nữa.

Nằm một mình trong phòng, tôi vẫn còn cảm thấy gai lưng vì ánh mắt lúc nãy tôi nhìn thấy trên cầu. Tôi đã tiếp xúc đủ với các loại tà ma quỷ quái nhưng chưa bao giờ thấy một ánh mắt nào lạnh lẽo và đầy dã tâm như vậy. Nếu như nó thật sự là nguồn cơn của hàng loạt cái chết gần đây của người dân xung quanh hòn đảo này thì ma lực của nó không hề đơn giản.

Tôi thiêm thiếp ngủ đi từ bao giờ. Và thế rồi tôi lạc vào trong một cơn mơ.

Tôi đang đứng trên con cầu dẫn vào hòn đảo này. Trước mặt tôi là cô gái tên Thu sáng nay đã gieo mình xuống dòng sông. Cô gái vẫn đang đứng lặng yên bên cầu, mái tóc đen bay lất phất. Và khi tôi tiến dần lại gần, Thu quay sang, một khuôn mặt lạ lẫm mà tôi chưa bao giờ được ngắm kĩ. Cô gái khóc rất thảm thiết, người bắt đầu nổi những dòng gân xanh ngoằn nghoèo như rắn. Ánh mắt Thu thâm đen lại, đỏ ngầu. Vẫn giữ nguyên dáng đứng ấy, cô gái nhìn tôi:

“Cứu..cứu tôi...với...“. Thu nói như vậy.

Thế rồi thoắt cái, chẳng kịp đợi tôi làm gì, cô gái lại trèo lên cầu và gieo ngược mình xuống sông. Tôi cuống cuồng chạy theo nắm lấy cánh tay cô gái nhưng vẫn không kịp.Nắm tay tôi vuột khỏi cô gái chỉ trong một khoảnh khắc. Cảm giác ấy vẫn vẹn nguyên như ban sáng. Nhìn xuống cầu, tôi thấy cô gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước với vẻ mặt vô thần. Tôi chạy đi tìm người cứu. Thế nhưng tôi chạy mãi, chạy mãi, vẫn không thể sang được tới bờ bên kia.

Chiếc cầu tự dưng gãy nát, và tôi rơi mình xuống dòng sông cuồn cuộn chảy phía dưới. Tôi hoảng sợ cực điểm. Dòng nước không đáy bắt đầu nhấn chìm tôi. Nước tràn vào khí quản tôi, cảm giác bị vây hãm bởi nước khiến những ký ức kinh hoàng ngày xưa ùa về. Tôi không thở được. Tôi cố ngoi lên...

Một bóng người bơi đến, ghì chặt tôi xuống và rít lên: “Mày chết rồi!“.

Mờ mờ qua dòng nước lấp loáng, tôi thấy ở trên cầu, lúc này đã vẹn nguyên trở lại, có hàng chục người đứng, ánh mắt chằm chằm nhìn xuống dưới nơi tôi đang nằm.

Tôi giật mình choàng tỉnh, thở dốc. Cơn mơ khiến tôi khó lòng mà chịu được. Cơn mơ làm tôi cảm thấy nóng ruột, muốn tìm hiểu ngay tức khắc.

Biết nằm tiếp cũng khó mà ngủ lại, tôi quyết định thay quần áo, bới chiếc đèn pin trong túi rồi khẽ khàng rời khỏi phòng, xuống tầng trệt.

Dưới tầng im ắng, chỉ có một cậu thanh niên đang nằm ngủ lăn lóc trên ghế tựa, hình như là bảo vệ của khu nhà nghỉ.

Tôi đành đánh thức cậu ta dậy xin mở cửa. Tôi cần kiểm chứng 1 số thứ.

Cậu ta làu bàu nói: “Mở thì mở nhưng chú đừng đi qua cầu. Giới nghiêm tới 5h sáng đấy. Nhá!”

“Ừ yên tâm!“. Cửa mở xong tôi lao ra ngoài.

Tôi bước phăm phăm về phía cây cầu kia. Tôi muốn thực sự trải nghiệm lại những gì đang tồn tại ở đó vào ban đêm chứ không phải trong ánh sáng ban ngày.Dù đó quả thực là một sự đánh liều bất chấp lời cảnh cáo khổng rõ ràng của những người dân nơi đây.

Tôi đi theo con đường vắng lặng ra tới đầu hòn đảo.

Cây cầu hiện ra trong đêm, đĩnh đạc và yên ắng với vẻ cổ kính rêu phong, những tấm gỗ mục.

Tôi đứng trước cây cầu nhưng không dám bước lên. Tôi cứ đứng im như vậy một lúc, suy nghĩ xem mình nên làm gì trước.

Đột nhiên:

Cót...két

Cót..két...

Từng tấm ván gỗ vang lên kèn kẹt như đang có người bước lên làm tôi rùng mình. Lúc này trên cầu làm gì có ai?

Tiếng cót két vang lên càng ngày càng nhanh và mạnh, tiến dần về phía tôi, tôi vội vã lùi lại, tay trái nắm chặt số bùa trong túi chuẩn bị vận bùa.

Một bàn tay khẽ nắm chặt lấy cổ chân tôi giằng mạnh.

Tôi bất ngờ ngã ngửa ra sau, đống bùa trong túi xổ ra bay lả tả trong gió sông.

Tôi nhìn về phía chân mình thì thấy bàn tay trắng bệch, vươn lên từ phía dưới cầu đang gắng sức lôi tôi sang đầu cầu, nơi không có rào chắn để tôi rơi xuống dòng nước đen ngòm dưới kia. Giấc mơ thành thật ư? Đây là thứ ma quỷ gì vậy?

Tôi giãy giụa mãi không được, những tấm bùa với mãi không tới.

Tôi phải làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.