Tự chương
Tôi là thợ sửa ống nước, giờ đang ở chung một nhà với một tên thiết kế màu sắc[1]. Này đừng có hiểu lầm, tuy là tôi nam hay nữ cũng đều chơi hết, nhưng mà cho tới giờ chưa hề nảy sinh chuyện gì với hắn cả đâu. Trời mới biết, sống cùng một tên kiến trúc sư có bao nhiêu là nhàm chán nào, huống chi tôi làm việc ban ngày, còn hắn lại làm ban đêm. Ban đêm thì có màu mè nỗi gì đâu, thế đủ thấy là người ta phải trầy trật kiếm miếng ăn đến mức nào rồi đấy.
Tôi thích ban ngày, nhưng mà tôi lại hay làm tình, cùng đủ loại người luôn. Có đôi khi là nam, có đôi khi là nữ. Thợ sửa ống thật sự là một công việc tuyệt vời không thể tả. Thường thường trong khoảng thời gian làm việc tôi có thê tranh thủ tự chiều chuộng sở thích cá nhân của mình được một tí.
Phùng Đức Long, chính là tên kiến trúc sư màu sắc kia, hắn luôn dùng biểu tình ghê tởm mà ngó tôi, cứ như thể tôi là cái của gì chẳng ra hồn người ấy. Hắn không đụng vào cái bát tôi ăn cơm, cũng chẳng mó vào phòng tôi lấy nửa bước, thật chẳng khác nào tôi là cái bánh mỳ mốc meo, còn hắn thì là miếng phô mai tinh khiết.
Dù rằng tôi thấy tức giận ghê, nhưng cũng chẳng muốn so đo với hắn làm gì. Có điều thỉnh thoảng hắn cũng thật sự quá trớn quá, tôi bèn thẳng thừng vạch trần sai lầm của hắn cho hả. Ví dụ như là, hắn thường xuyên thao thao bất tuyệt rằng màu sắc là một chuyên ngành khoa học huyền diệu, hắn nói thế giới là do màu sắc tạo thành. Nhưng khi tôi chỉ vào một dòng trong sách cho hắn xem:
Ba yếu tố cấu tạo nên màu sắc, một trong số đó là HUE[2], viết tắt là H.
—— Theo giáo sư nổi tiếng người Mỹ Munsell[3].
Có thể thấy rằng một trong ba trụ cột của thế giới chính là làm tình, mỗi lúc đó, y như rằng Phùng Đức Long sẽ đỏ mặt tới tận mang tai, mắng tôi chỉ biết dung tục ý nghĩa tầm thường, tôi cũng kệ xác hắn.
Tôi có thể kể cho mọi người nghe một chút về cuộc sống của bọn tôi, đương nhiên những câu chuyện của cá nhân tôi sẽ khó tránh khỏi bơm thêm ít nhiều khoe khoang bốc phét, giống kinh Thánh thôi mà, do đó nó cũng chẳng có hại lắm cho việc đọc tiểu thuyết của mọi người đâu. Nếu như cô chỉ thấy hứng thú với màu sắc, tôi khuyên cô nên lăn sang mấy chỗ cho khoa học xã hội đi, ở nơi đây tôi chỉ có tiểu thuyết ái tình.
Phùng Đức Long bảo màu trắng là một trong ba màu trung tâm, tôi cho rằng hắn nói đúng, bởi vì màu trắng với tôi là thứ màu *** đãng cực kỳ. Nó gần như dung nạp tất cả những màu sắc cơ bản khác, trộn với tím là thành tím, trộn với đỏ là thành đỏ, không hề có lấy một chút uế tạp.
Cho nên chúng ta hãy bắt đầu từ màu trắng đi.
. / .
Chú thích:
Thiết kế màu sắc là vận dụng những kiến thức và kỹ năng chuyên nghiệp để thực hiện kết hợp các màu sắc và thiết kế, marketing và quy hoạch màu sắc, hoặc khảo sát và quản lý màu sắc, hoặc là nghiên cứu và tư vấn về màu sắc. Là một kiến trúc sư màu sắc, cần phải dựa vào những tính chất đặc thù để nhìn nhận thế giới màu sắc, biết cách nắm giữ và khống chế những quy luật biến hóa của màu sắc, để liên tục thuận lợi trong việc sáng tạo những thiết kế về màu sắc.
.
2 + 3. Giáo sư Munsell:
Tên đầy đủ là Albert Henry Munsell (06/02/1858 – 28/06/1918) là một họa sĩ người Mỹ, giáo viên bộ môn Mỹ thuật, và là người phát minh của Hệ thống màu sắc Munsell.
Ông sinh ở Boston, Massachusetts, đã tham gia làm giảng viên của Đại học Mỹ thuật Massachusetts, và qua đời ở Brooklines gần đó.
Là một họa sỹ, ông được chú ý với các bức vẽ về biển và các bức chân dung.
Munsell nổi tiếng với sự phát minh Hệ thống màu sắc Munsell. Ông đã viết ba cuốn sách về nó: A Color Notation (1905), Atlas of the Munsell Color System (1915) và một cuốn được xuất bản sau khi ông mất, A Grammar of Color: Arrangements of Strathmore Papers in a Variety of Printed Color Combinations According to The Munsell Color System (1921). Hệ thống màu Munsell đã được công nhận quốc tế và là nền tảng để phát triển các hệ thống màu sắc sau này, trong đó có CIELAB.
-Hệ thống màu sắc Munsell: Trong phép đo màu sắc, Hệ thống màu sắc Munsell là về một không gian màu sắc, trong đó chỉ rõ màu sắc được định dạng bởi ba yếu tố: hue, value (độ sáng) và chroma (độ tinh khiết), được phát minh vào đầu thế kỷ XX và được thông qua bởi USDA.
-HUE: Một trong ba yếu tố cấu thành màu sắc. Mỗi vòng tròn Munsell được chia thành 5 màu chính: đỏ, vàng, xanh, xanh dương và tím; cùng với 5 màu sắc trung gian khác gần kề những màu chính. Cứ 10 cấp bậc lại được chia thành 10 cấp bậc phụ, do đó tổng thể có 100 cấp bậc. 2 màu cùng bậc phân loại và độ tinh khiết, sẽ đối diện nhau trong vòng tròn màu sắc, các màu bổ sung, và các màu trung tính, màu trộn sẽ có cùng cấp bậc.
CHƯƠNG 1: THIÊN MÀU TRẮNG
“Thưa Cha, con đến để xưng tội.”
“Hãy nói đi, con trai của ta.”
“Con là một thợ sửa ống nước. Ngày đó con đi ngang qua cửa nhà thờ, linh mục Luther liền gọi con lại, ngài nhờ con kiểm tra hộ ngài cái ống nước trong nội thất nhà thờ.”
“Cám ơn con đã làm hết thảy vì Chúa.”
“Linh mục Luther lúc đó đang chuẩn bị ra ngoài, ngài mặc một bộ lễ phục trắng tinh, nhưng mà cái kiểu áo đó thật là rộng mà! Lúc con sửa ống, bộ lễ phục màu trắng của ngài cứ lòa xòa trước mặt con. Xưa nay con vẫn luôn rất là kính trọng linh mục Luther, Cha cũng biết đó, linh mục tuy đã bốn mươi tuổi, thế nhưng vẫn thật là đẹp, tay chân thon thả, mái tóc vàng mềm mượt, mũi thẳng, hốc mắt còn có chút sâu trũng, ánh mắt chỗ đó bình thường thoạt nhìn hiền lành và dịu dàng biết mấy, lại còn đong đầy bao nhiêu kiên nhẫn nữa. Con thích nhìn ngài chậm rãi giảng trên bục Thánh đàn, bộ dáng tràn đầy thần khí. Thế mà cái ngày nào đó ấy, ngài lại có vẻ đã mất đi tính kiên nhẫn của mình, cứ liên tục đi tới đi lui, ngay cả một cái liếc mắt sang con cũng không thèm có.”
“Lễ phục màu trắng thường là để dùng trong những nghi lễ chính thức, hay là linh mục phải vội vã đi chủ trì một nghi thức quan trọng gì.”
“Con không cho là như thế, bên dưới tấm áo choàng của ngài ấy là trần như nhộng.”
“Sao con biết?”
“Con đã cúi đầu thấp lắm mà. Đúng đó, ngài ấy đi giày da đen, nhưng bên trên lại chẳng có cái gì hết.”
“Liệu có thể do cảm giác sai sót không?”
“Con đã kiểm tra.”
“Kiểm tra thế nào?”
“Con đặt linh mục trên Thánh đàn, rồi mới xốc bộ lễ phục trắng của ngài lên. Luther tuy không còn trẻ nhưng mà ngài ấy bảo dưỡng mình rất khá nha, mông ngài ấy trắng lắm, phân thân cũng nhỏ xinh mềm mại. Cha có biết không tay con cũng khá thô ráp, nên vuốt ve phân thân của ngài càng thấy nó non mịn biết bao. Mới nhìn phân thân cũng có vẻ nhạt, đầu đỉnh màu hồng phấn, một vẻ đẹp thanh khiết vô cùng.”
“Khụ~ này có thể bởi vì ông ấy là một tín đồ của Đạo mang tinh thần bảo thủ.”
“Con đồng ý, ngài ấy rất bảo thủ. Con bị ngài khơi lên lòng quan tâm mãnh liệt thật là mau mà, thế là muốn kiểm tra kỹ thêm một chút ngài bảo thủ ra sao. Con lấy tay xoa nắn phân thân của ngài, ngài rất nhanh liền cương.”
“Con chỉ dùng tay để xoa nắn thôi sao?”
“Không, thực ra con còn dùng miệng để liếm nữa. Con rê lưỡi dọc theo phân thân ngài đến tận linh khẩu, rồi đánh vòng đầu lưỡi ở đó. Hai chân ngài càng thêm run rẩy giữa không trung, đôi giày da màu đen vẫn còn chưa cởi.”
“Ông ấy đã bắn?”
“Không ạ~ nếu thế thì linh mục chẳng còn thanh khiết nữa đâu. Hơn nữa ngài ấy còn khóc to khiếp, la hét tên Thiên Chúa của ngài, cứ thế run rẩy dưới bàn tay thô ráp của con. Con nắm phân thân của ngài ấy cơ mà, cứ tưởng ngài ấy phải la tên con chứ, giờ con biết là con sai hoàn toàn rồi.”
“Linh mục cũng cần được an ủi.”
“Cha nói đúng, thưa linh mục. Cho nên con vén áo choàng của ngài ấy cao thêm nữa, lộ ra đầu ngực phấn hồng. Con dùng đầu lưỡi để vỗ về chúng thẳng đến khi chúng nó đều biến hết thành màu đỏ.”
“Vỗ về thế nào, liếm ư?”
“Tất nhiên không chỉ có liếm rồi ạ. Con mút chúng, sau đó cắn. Dĩ nhiên con dùng răng nanh khẽ day nhéo đầu ngực linh mục, về sau con mới biết ngài ấy thích được vỗ về như thế lắm.”
“Tay con đâu, chúng không có gì để làm sao?”
“Tất nhiên không phải ạ, Cha quên mất tiêu rồi, con đang nắm phân thân của ngài ấy đó thôi, còn tay kia con đè lại linh khẩu của ngài, thế là con đã có thể tận tình hưởng thụ tiếng ngài ấy khóc kêu, ngài ấy không ngừng la hét, van cậu tha ta đi, trời ạ, con đúng là một kẻ mang tội mà.”
“Con sẽ không ngừng ở đó phải không?”
“Không, sao con có thể để cho linh mục Luther cảm thấy con là kẻ tội đồ cho được, con phải giúp ngài để chuộc tội thôi. Thế nên con trói chặt tay ngài trên Thánh giá bằng dây thừng con mang đi theo. Bởi vì con chưa cởi đôi giày da đen của ngài nên cũng không trói hai chân lại.”
“Nếu vậy chẳng phải linh mục sẽ bị rơi xuống ư?”
“Không ạ, con bắt chéo dây thừng qua ngực của linh mục, rồi lại bắt chéo qua mông, sau đó mới thắt nút ở phần đùi. Như vậy linh mục có thể cố định được trên Thánh giá, dù rằng nếu linh mục giãy giụa sẽ tác động đến dây thừng mở rộng hai đùi.”
“Linh mục đã bắn?”
“Chưa ạ, phân thân của ngài ấy trở nên thật thô to, linh khẩu đã nghẹn ứ dịch thể rồi, nhưng không có cách nào để bắn, thoạt nhìn linh mục phải cần người đến trợ giúp đây.”
“Linh mục cũng là người phàm thôi mà.”
“Cha dạy phải ạ, cho nên con quyết định phải trợ giúp linh mục một tay. Linh mục giương rộng chân, phân thân của ngài ấy dựng thẳng tắp, thế là con há miệng ngậm lấy phân thân ngài, nuốt đến mức nó chạm cả vào sâu trong yết hầu con. Con dùng cổ họng con ma xát đầu đỉnh ngài ấy. Đầu tiên là con ma xát, sau đó linh mục thét chói tai, cái mông co rúm lại. Như vậy dây thừng đã giúp ngài ấy rất nhiều nha, mỗi khi ngài ấy đưa sâu vào miệng con, dây thừng sẽ mạnh bạo siết lấy đầu ngực ngài, rồi ngài thét chói tai co rụt lại, rồi lại thẳng đứng, rồi lại rụt lại…”
“Linh mục đã bắn?”
“Vâng, thứ chất lỏng của ngài ấy phun trong miệng con. Bởi phân thân của ngài đút trong miệng con quá sâu, nên con chỉ có thể nuốt hết xuống.”
“Cám ơn con đã cống hiến.”
“Không ạ, không ạ, không cần cảm ơn ạ, con cũng được thù lao mà.”
“Tay linh mục đang bị buộc chặt, ông ấy làm thế nào để trả công cho con?”
“Không vấn đề gì hết, chân ngài ấy đang mở rất rộng. Cha biết đó, sau khi con giúp linh mục xong, hạ bộ của con như là bị lửa đốt, phân thân con cứ như muốn xé toang quần ra ngoài rồi, thế là con cũng chỉ có thể thả nó ra.”
“Nó lớn chừng nào?”
“Khoảng mười mấy cm ạ.”
“Chúa ơi, nó thật lớn.”
“Bởi vậy linh mục đã bị kinh hãi, ngài cầu xin con thả ngài, nhưng mà nhan sắc ngài mê người quá mức, con không thể nhét được cái gì vào lỗ tai.”
“Vậy sao con biết ông ấy bị kinh hãi?”
“Giày của ngài đã bị đá văng đi, con nhặt lên giúp ngài ấy đi vào.”
“Con thật cẩn thận. Linh mục Luther cần đôi giày đó lắm.”
“Cha dạy phải. Con cũng đã nghĩ thế. Tiếp theo con ôm lấy mông ngài, Chúa ơi, con không ngờ mông ngài lại rắn chắc đến thế, đầy co giãn, sờ mẩy lại mịn thật thích, với cả nói thật ra bằng cái mốc tuổi này của ngài ấy, thật sự ngài ấy cũng chẳng được tính là béo đâu. Con có thể chạm đến cột sống kéo dài đến tận rãnh mông của ngài.”
“Con cứ thế cắm thẳng vào ư?”
“Chỉ sợ là vậy. Lúc ấy con vô vàn hưng phấn, cả người đều nóng bừng, đầu óc cứ ong ong. Mặt sau của ngài lại vừa nóng vừa trơn, ép lấy con nhanh khiếp, không có động sau của thiếu nữ nào nhanh được như ngài ấy, con dựng thẳng phân thân tiến vào trong mông ngài, cảm giác toàn thân cứ như bị điện giật, co rút không thể dừng. Con cố hết sức tiếp xúc với cái mông, khiến cho cả cây Thánh giá rung rung không ngừng, thế mà nó vẫn không có bị rơi, đúng thật là chắc chắn.”
“Linh mục sẽ tha thứ cho con.”
“E là không đâu ạ. Đầu linh mục mồ hôi đầm đìa, mớ tóc vàng của ngài bết chặt trước trán, mồ hôi theo ***g ngực ngài ấy, chảy đến trên bụng, đọng ở trên nhúm lông chỗ đó, nhìn thoáng qua thật là giống cây cỏ ướt đọng sương sớm biết mấy; bởi vậy trơn thêm nhiều, con vọt đến mà gần như chẳng phải cố sức tẹo nào. Đến nỗi càng về sau, con càng động càng tốc độ, ngài ấy khóc thét, gào chói tai.”
“Gào cái gì?”
“Ah… Ah… Cứu mạng…”
“Bao nhiêu lâu?”
“Khoảng hơn bốn tiếng thì phải ạ. Lúc con đi qua nhà thờ là tầm giữa trưa, rồi chữa ống nước trong một tiếng. Kế tiếp đặt linh mục lên Thánh đàn ước chừng bốn, năm phút gì đó, làm khẩu giao thay ngài hơn bốn mươi phút, rồi lúc thao xong linh mục, chuông trong nhà thờ vừa vặn gõ.”
“Sau đó con ra khỏi nhà thờ ư?”
“Không ạ. Con giúp linh mục quét tước nhà thờ một chút, bởi sau bốn rưỡi là thời gian các con chiên sẽ đến.”
“Thông thường thì sau đó linh mục sẽ giúp các tín đồ xưng tội.”
“Vâng, linh mục Luther vẫn làm tròn trách nhiệm của một linh mục, ngài luôn dốc hết khả năng để giúp giáo chúng xếp ưu giải hạn. Ngày ấy đến xưng tội chính là bà Lâm. Cha có biết chuyện một năm trước Lâm lão gia cưới bà về nhà không? Người khác đều nói Lâm lão gia đã tám mươi tuổi sắp chết mà vẫn còn có rước nốt bà Lâm tươi trẻ vào cửa mới được. Ấy là bởi vì bà có một bộ ngực đầy đặn lắm cơ. Mặc dù Lâm lão gia tám mươi tuổi rồi đấy, nhìn đến bộ vú cỡ bự kia, cũng chẳng muốn kiêng dè gì, thế nên quyết tâm cưới bà về bằng được.”
“Ông chồng ít vợ luôn luôn không yên ổn.”
“Cha dạy chí phải, thưa linh mục. Bà Lâm vừa mới vào, con đang trốn ở nội thất thấy bà luôn. Nói thật lòng thì, bà cũng chẳng đẹp lắm, da chẳng trắng mà là cái màu vàng mật của người Á châu, bộ ngực rất là nhô, bà lại còn mặc một bộ lụa mỏng tối màu, ít vải. Cho nên dù con đứng ở xa cũng thấy ngay được núm vú thâm thâm của bà. Con khó hiểu ở chỗ vì cái gì quần áo trên người ít ỏi như thế, mà mũ trên đầu lại kín bưng, dưới mũ còn có một cái khăn che mặt, gần như che khuất hết cả mặt của bà.”
“Các phu nhân thượng lưu đều thích loại mũ này mà, trông có vẻ quý tộc, lại có thể ngăn cản ít nhiều ánh nhìn thất lễ.”
“Hóa ra là để ngăn cản những ánh nhìn thất lễ. Thảo nào lúc bà ta khẩu giao thay linh mục, cũng không chịu cởi mũ. Lúc đó con chỉ mải lo kinh ngạc thì ra bà Lâm chẳng phải là đến xưng tội.”
“Phân biệt gì chứ, chẳng phải đều động đầu lưỡi giống nhau ư?”
“Cha nói thế làm con tỉnh ngộ. Quả nhiên giáo chúng đều thích đến xưng tội, có sự chỉ dẫn của Cha quả thật có thể vơi đi không ít nghi ngờ mà.”
“Bà Lâm và linh mục Luther thì có thể hiểu được, vì sao bà ấy lại tình nguyện khẩu giao với con?”
“Dĩ nhiên ạ, ban đầu bà Lâm chỉ định làm cho linh mục Luther thôi, nhưng mà linh mục lại vừa mới bị con thao, có vẻ hơi bất lực xíu xíu. Ngài ấy ngồi trong phòng xưng tội, bà Lâm ghé vào giữa hai chân ngài, nhưng Cha biết đó, một tay bà còn phải giữ khăn che mặt, một tay thì động chạm phân thân của linh mục. Thắt lưng của linh mục vừa phải hoạt động dữ quá, co lại thật chậm, bà có vẻ lấy làm muộn phiền.”
“Này quả thật là vấn đề lớn.”
“Con không muốn linh mục bị khó xử, thế là bèn đi ra…”
“Con trai, chẳng lẽ con là vì muốn giúp linh mục ư?”
“Không hẳn ạ. Lúc con thấy bà Lâm quỳ rạp trên mặt đất, cái mông của bà cong lên, cái quần bằng lụa mỏng trượt xuống, phơi ra cái mông cũng màu mật ong đậm và tròn xoe của bà. Một cái quần chữ T màu đen lọt vào trong khe mông, cứ thế làm cho thân dưới của bà mặc mà như không mặc. Một cái mông trắng trợn như thế không ngừng ngọ nguậy, con nghĩ với thằng nào cũng đều là rất có lực hấp dẫn cả thôi.”
“Trước mặt Chúa quan trọng nhất là phải trung thực.”
“Con nhầm rồi, linh mục à.”
“Chúa sẽ tha thứ cho lỗi lầm của con. Sau đó thì sao?”
“Con đi thẳng qua đó, ôm lấy cái mông của bà, một tay kéo luôn cái quần chữ T của bà xuống. Mới đầu bà ấy cũng hơi giật mình, thế nhưng khi lưỡi con len vào âm đạo của bà, bà cũng chỉ bắt đầu rên rỉ. Hai tay con cũng lột luôn cái quần lụa mỏng của bà xuống, xoa nắn vú của bà, da của bà trơn mịn màu mật ong, nhìn trông như một tấm lụa màu café nhàn nhạt.”
“Bà ấy kêu rất lớn?”
“Lúc đó thì chưa, bà Lâm là một phu nhân quý tộc rất chi dè dặt mà, huống hồ mồm bà còn đang ngậm phân thân của linh mục Luther nữa. Bà ấy nức nở, bám lấy thắt lưng linh mục, nước bọt trong miệng cứ thế trào ra không ngừng, hệt như bên dưới, ướt át trơn mềm, chả trách các nhà văn đều yêu quý mà nói rằng phụ nữ đều được làm bằng nước. Lưỡi của con xoay tròn càng lúc càng nhanh, bà ấy càng nức nở tợn, cái mông cũng lay động dữ dội.”
“Con hình như quên mất linh mục rồi?”
“Đó là do lúc ấy linh mục vẫn còn hờ hững. Khi con lại móc phân thân ra, thống tiến vào âm đạo bà Lâm, linh mục có vẻ hăng hái thêm ít nhiều. Vì con đâm vào bà Lâm rất mạnh, cơ thể của bà càng không ngưng dốc về phía trước, nghĩa là phân thân của linh mục cũng chiếm được rất nhiều kích thích nha.”
“Linh mục cũng tham gia à?”
“Oh~ vâng. Linh mục quỳ gối trước mặt bà Lâm, đè vai của bà lại, cố sức tiến vào trong mồm bà. Kỳ thật linh mục chỉ cần nắm tóc bà ấy là có thể rồi, có điều bà ấy lại không chịu cởi mũ, linh mục cũng chẳng còn cách nào khác mà phải chiều theo ý bà ấy thôi. Cách này cũng hay, mỗi lần linh mục đâm vào, con lại đâm qua, tiết kiệm được kha khá sức lực, chúng con càng làm lâu hơn, giữa chừng con và linh mục còn hoán đổi vị trí. Cả ba người đều lợi không ít, nhất là bà Lâm.”
“Cảm giác thẳng vào mồm bà Lâm ra sao?”
“Chúa~ Cái thông đạo đó thật là khiến người ta suốt đời khó quên mà~ Ngay lúc đó linh mục gần như đã tiến vào gần hết, ngài rã rời đâm vào bà Lâm từ đằng sau, cái mông hai người chạm vào nhau phát ra tiếng động. Dương vật của con cũng cắm rất sâu trong cổ họng bà, ngay cả như vậy, con cũng phải khoe tất thảy phải chăng đều nhờ vào công lao tài năng bẩm sinh của bà Lâm mất.”
“Các con đã lộng bao nhiêu lâu?”
“Lúc con kết thúc, xấp xỉ đã là sáu rưỡi rồi. Bởi vì khi con nhận được một cái tin nhắn từ gã bạn cùng phòng Phùng Đức Long của con, bà Lâm có vẻ bất mãn con vừa trong miệng bà vừa nhoay nhoáy bấm tin nhắn, thế là con chỉ có thể lui sang một bên.”
“Cái tin nhắn đó không phải là bảo con về ngay đó chứ?”
“Một cái tin nhắn nhàm chán đến cực điểm ạ. Cha cũng nghĩ nó nhàm chán thì phải hiểu nó nhàm chán đến mức nào rồi đấy. Con rõ ràng là đang làm một chuyện cực lạc đến vậy mà, thật là khó chịu~”
“Linh mục và bà Lâm cũng kết thúc?”
“Oh~ không ạ. Linh mục lật người bà Lâm lại, ôm lấy đùi bà, điên cuồng mập hợp với bà. Cái tư thế này mới ban đầu làm bọn họ có hơi ngắc ngứ, đôi giày da đen của linh mục suýt nữa đá bay cả mũ của bà Lâm. Có điều họ đều là người thông minh, rất nhanh tìm được vị trí để gót chân với đầu.”
“Bà Lâm lúc này kêu ư?”
“Vâng, kêu to lắm, rên rồi lại rỉ. Linh mục ra sức trên đầu nhũ đầy đặn bà Lâm, đầu nhũ vểnh lên, đôi chân thon dài màu mật nước cuốn lấy đôi chân trắng của linh mục, lay động theo từng động tác của linh mục, đen trắng rõ ràng, cực kỳ giống các nữ thần trong các bức bích họa của nhà thờ nha. Chỉ là giữa hai chân các nữ thần thì có vải che, còn giữa hai chân của bà Lâm lại là đùi của linh mục.”
“Nói vậy bà ấy quấn rất chặt?”
“Vâng, hai người họ xoắn cùng một chỗ, chẳng khác gì bánh quai chèo[1]. Cơ thể của bà Lâm giữ rất chặt, con có thể nhìn thấy cái bắp chân tròn của bà, mà vú của bà lại quấn theo cẳng chân linh mục. Cái mông của bà không ngừng lê lết trong đùi non của linh mục, khiến cho linh mục muốn ngừng cũng không xong.”
“Đây thật là một khó khăn cho linh mục.”
“Cha nói đúng. Dẫu sao linh mục cũng đã cho con lâu như vậy, rất có ít người có thể tái chiến tiếp như ngài lắm. Đó là lý do linh mục đã lấy tay đi thỏa mãn bà Lâm, ngài cầm chân của bà Lâm tách ra xa, gác trên lưng mình, rồi dùng tay vần về âm bộ của bà Lâm. Con thật sự công nhận linh mục đã làm quá tốt phận sự của mình rồi.”
“Con vẫn một mực đứng một bên quan sát ư?”
“Không xem hết đâu ạ, con cãi nhau qua tin nhắn với Phùng Đức Long làm bà Lâm không hài lòng, cho nên con phải về sớm.”
“Rốt cuộc thì điều gì đã làm con bất an, con trai?”
“Khi con đặt linh mục lên Thánh đàn, xốc áo choàng của ngài lên, liền nảy sinh ý định cường bạo ngài ấy trong đầu. Mặc dù con biết Chúa đã dặn đàn ông thì không được quan hệ bất chính với nhau, với đàn bà cũng thế, vì như vậy rất là khó chấp nhận được.”
“Ý của Chúa là đàn ông làm tình không cần phải lén lút, giống như làm với đàn bà thôi con, nếu không mới khiến kẻ khác chán ghét.”
“Chúa ơi~ thì ra ý của Chúa cũng có thể hiểu như thế.”
“Có được lời giải thích cho đòi hỏi của mỗi một con người, đó mới là ý nghĩa ban đầu của Thánh kinh.”
“Linh mục, Cha đã giúp con thông suốt.”
“Con hãy cảm tạ Chúa đã chỉ đường cho con.”
“Thưa linh mục, dưới áo choàng của Cha vẫn trần trụi như vậy à?”
“Con có thể kiểm tra.”
“Cái phòng xưng tội này thật đúng là bé mà~”
“Rồi lát nữa chúng ta càng có thể dán vào chặt hơn.”
“Chúa ơi~ linh mục, vì sao Cha lại ăn mặc chỉnh tề như vậy.”
“Chúa cũng đâu có lặp lại quá trình sáng tạo của mình.”
“Không sao hết, linh mục à, vì con cũng đang trần như nhộng mà.”