Nó ôm đồ chạy về phòng thu người vào 1 góc mà khóc, nó nghèo thật nhưng chưa ai khinh thường, sỉ nhục nó như thế. Cậu nghĩ cậu giàu có là cậu có quyền coi thường người khác sao, cậu mới là đồ đáng khinh. Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, ước gì con được ôm mẹ, giờ này chỉ một chút thôi cũng được mẹ à. Nó lại tiếp tục ôm gối mà khóc, rồi ngủ đi bao giờ ko biết.
6h tối nọ lọ mọ ngồi dậy, người mệt nhoài, nó đi xuống bếp phụ mấy bác nấu ăn.
- Hướng Dương con sao vậy, sao lại khóc, ai chọc con.
Vú Năm ôn tồn hỏi nó, chắc ở đây vú Năm thương nó nhất, nó coi vú năm như người thân của mình. Nó chạy lại ôm vú Năm
- Chắc con bị say nắng nên con mệt quá, với con ngủ suốt nên jo mới xuống phụ mọi người.
Vú ôm nó, vỗ lưng nó.
- con không cần xuống đâu, bà chủ cho con quyền đi học rồi ko phải làm việc nhà mà.
- dạ, nhưng con mang ơn bà chủ lắm, con ko thể ở ko được vú à.
.....
Bữa cơm nay chỉ có mình cậu 3, ông bà chủ thì đi Trung Quốc, cậu 2 thì đi sinh nhật bạn.
Nó bưng cơm lên bàn thì thấy hắn đã ngồi vắt chân đó, tay bấm xì mát phôn.
- Mời cậu dùng cơm.
Hắn liếc nhìn nó, cầm đũa gắp 1 miếng thức ăn cho vào miệng rồi nhăn nhó phun ra.
- Cái này mà là đồ ăn cho người hả?
Hắn ném đôi đũa vào mâm cơm, hùng hằng đứng dậy
- Dẹp hết đi,mày nấu mì đem lên phòng cho tao.
Hắn bỏ đi, nó đứng đó, nắm chặt 2 tay, nó nghĩ phải chịu đựng, phải chịu đựng.
Tô mì được đặt trên bàn, nó để đó và định đi ra. Hắn đứng dựa lưng vào bàn sách nói với nó lời khinh bỉ.
- Mày mồi chài được anh tao chưa?
Nó ko quan tâm tới lời nói của hắn, nó quay lưng đi ra. Nó bị ai đó giật ngược lại.
- Đồ đàn bà nghèo hèn đáng khinh.
Nó giật tay lại chạy ra ngoài, nước mắt nó lại chảy từ bao jo. Trong phòng tô mì nằm chỏng chơ trên nền sàn gỗ đắt tiền.