Sau 1 tháng phẫu thuật xong, ba nó cũng khỏe hơn, cũng là lúc nó phải giữ lời hứa với bà chủ.
Nó tạm biệt ba mẹ nó để qua cuộc sống khác, ko có ba mẹ và các anh nữa. Nó khóc, nó ôm mẹ nó khóc rất nhiều, nó ko muốn xa mẹ nó, dù cuộc sống cực khổ bữa thiếu bữa no nhưng đầy hạnh phúc và tiếng cười.
Nó buồn lắm, tối nay nó ôm mẹ ngủ bữa cuối để ko biết bao giờ được ôm mẹ nữa. Mẹ nó ôm nó khóc, vuốt tóc nó.
- con ơi mẹ cảm ơn con, ko có con chắc ba con ko qua khỏi.
- ko mẹ ơi, con cảm ơn ba mẹ vì nuôi con đến được hôm nay. Ko có ba mẹ chắc đời con ko biết ra sao nữa.
2 mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc, bà ba lài mới lấy dưới gầm giường ra cái hộp nhỏ, đưa cho nó.
- cái này bên con lúc ba mẹ đón nhận con, chắc nó liên quan thân phận của con.
Nó nhìn cái vòng rồi cất đi, nó ko còn tâm trạng mà suy nghĩ đến chiếc vòng nữa. Nó hận người bỏ rơi nó.
.....
Nó chào ba mẹ rồi đến biệt thự bà chủ, bà xếp cho nó ở cùng những người phụ bếp, nó nhanh nhảu lắm, học rất nhanh lại rất chăm.
Bà chủ thích nó lắm, ko phải bà cần thêm người làm mà bà thương sự hiếu thảo của nó, bà sẽ cho nó vào sài gòn ăn học, biết đâu sau nhờ được nó.
Lần đầu tiên nó được đi xe con đẹp thế, sang trọng quá. Bà chủ nó tốt lắm, thương người làm trong nhà lắm, tính ra nó cũng có phúc lắm.
Sau 2 tiếng đi xe, xe lại dừng lại 1 căn biệt thự khác, lộng lẫy và nguy nga hơn, người làm trong nhà đứng xếp 2 bên, có 2 cậu thanh niên cao ráo đẹp trai đứng đó.
Bà xuống xe họ đến chào bà rất tôn kính. Người con cả Gia Hy rất giản dị hiền hòa giống mẹ, còn người con thứ Gia Khang lại nghênh ngang hống hách.
Nó 15 tuổi và “ hắn” 17 tuổi.