Cầu Vồng Sau Mưa

Chương 23: Chương 23: Mang ơn




Thu Phương về ko thấy nó đâu mới lật đật đi tìm, nhân viên khách sạn nói nó mới đi ra ngoài. Thu Phương hét lên

- Trời thế này mà sao dám để khách đi ra ngoài chứ hả.

- Do cô ấy cố tôi ko giữ đc.

- Mau tìm đội cứu hộ theo tôi.

.....

Lạnh quá, có ai ko vậy, mau cứu chúng tôi với. Nó ngồi đó ôm lấy hắn, hắn gần như bất tỉnh rồi. Nếu như nó ko quá cố chấp thì có lẽ sẽ ko xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

- Cậu 3, cậu 3... cậu đừng ngủ mà, cậu phải tỉnh nghe cậu.

Nó khóc, nước mắt nó lăn ra thì giống như đóng băng vậy.

Đằng xa kia có ánh đèn rọi tới.

- Mau tới đây, mau tới đây cứu chúng tôi với.

Họ chạy đến mang theo băng ca, túi cứu thương. Hắn bắt đầu mơ màng rồi.

.....

- Chúng tôi đã xử lý vết thương rồi nhưng mất máu khá nhiều, máu ở đây chỉ cầm cự được 3h, buộc phải tìm máu gấp. Máu cậu ấy là máu B+.

- Cảm ơn bác sĩ.

Máu B+, phải tìm đâu ra đây, nhóm người ở khách sạn, có lẽ sẽ có người có.

Khách sạn nó ở nhỏ quá, cộng nhóm người của nó thì hơn 15 người. Những người có nhóm máu B + thì lại bị mất bệnh khác không thể truyền máu được. Biết làm sao bây giờ thật là khó nghĩ. Nó nghĩ ngay đến Gia Hy. Nó thông báo tình hình cho Gia Hy biết, bên nó bây jo bay về Hà Nội, Gia Hy sẽ mang máu đến. Sau hơn 2h chạy ra đến bện viện, Gia Hy và Bảo Lam đã có mặt ở đó. Người tiếp máu cho hắn là Bảo Lam.

Nó mệt mỏi quá, nó sững người lại, nó ngồi xuống đất dựa vào tường. Gia Hy cầm tay nó an ủi.

- Ko sao đâu, Gia Khang sẽ ko sao đâu.

Nó khóc, khóc to lắm,như 1 đứa trẻ.

- Em xin lỗi, tất cả là do em, em xin lỗi.

Gia Hy ôm nó vào lòng, dỗ dành nó, nó khóc, nó mệt lã, nó ngất đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy Gia Hy và Bảo Lam ở đó. Bảo Lam đỡ nó dậy.

- Em khỏe hơn chưa.

- Em ko sao, e cám ơn mọi người, cảm ơn chị đã truyền máu cho cậu ấy. Cậu 3 sao rồi ạ

- Gia Khang ko sao rồi.

- Em.. em phải đi thăm cậu ấy.

....

Hắn nằm đó bất động, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Nó lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn.

- Cậu 3 ơi, cậu ko sao đâu cậu ạ, anh Gia Hy bảo cậu ko sao rồi. Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đã 2 lần cứu sống tôi. Nhưng tại sao mỗi lần tôi gặp nạn cậu lại xuất hiện vậy. Cậu làm thế tôi lại phải mang thêm ơn cậu rồi.

Hắn nằm đó, hắn nghe hết những lời nó nói, bữa đó hắn lo cho nó, hắn cũng rủ bạn đi cùng, cũng ở cùng khách sạn với nó. Nếu ko giờ này ko biết tính sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.