Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 282: Chương 282: Vị trí trống của Thất Võ Hải




Editor: Waveliterature Vietnam

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu.”Thấy mọi người vây quanh, Hạ Nặc xua tay và mỉm cười. “Đợi Al Mikania băng bó cho ta là được.”Lần này anh ta không nói dối, vết thương do hai trung úy gây ra, và trận chiến với Minh Ca không giống nhau. Chủ yếu là do gắng sức về thể chất nhiều hơn, cơ thể ở trong tình trạng gần như đạt đến giới hạn, cần phải kịp thời điều chỉnh bổ sung.Nếu không, anh ta thực sự có thể không dễ dàng để Mạc Tang đưa người rời đi. Sau tất cả, dù gì cũng được một khoản kinh nghiệm không nhỏ.Chờ khi Al Mikania băng bó xong, mọi người đều thấy rằng chấn thương đã được kiểm soát một cách hiệu quả. Lúc này mới yên tâm hơn và đưa Hạ Nặc trở lại trang viên.Mễ Hoắc Khắc đợi ở cửa, không nói gì nhiều, chỉ khẽ vuốt cằm, rồi quay lại đưa Hạ Nặc và những người khác đến lò sưởi trong sảnh biệt thự.Dưới ngọn lửa ấm áp, tốc độ hồi phục thể chất tăng dần. Sau vài phút, khuôn mặt Hạ Nặc trông có thần sắc hơn. Anh ta nhấp ngụm trà nóng và ngước nhìn Mễ Hoắc Khắc, mỉm cười chân thành.”Đa tạ đã xuất thủ giúp tôi, Mễ Hoắc Khắc đại nhân.”Mặc dù không thấy cảnh Mạc Tang bị ngăn lại, nhưng lúc đối đầu, anh ta tự nhiên hiểu những gì Mễ Hoắc Khắc đã làm.”Không có gì, chỉ là những điều nhỏ nhặt.”Mễ Hoắc Khắc trông rất bình thản, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, bình thản nhấm nháp, nhẹ nhàng.”Sức mạnh kiếm thuật của ngươi thật sự mạnh mẽ, ngay cả lúc đầu nếu cả ba tên kia cùng chiến đấu, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ thua đâu. “”Không thể nói như vậy.”

Hạ Nặc khẽ lắc đầu, sau đó nhìn vào miếng băng trên cơ thể, có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc khi trận đấu hôm nay chưa hoàn thành, với lại trạng thái hiện tại của tôi là tôi phải nghỉ ngơi vài ngày.” “Đó cũng là cơ hội tốt để ở đây vài ngày.”Mễ Hoắc Khắc cắt ngang lời nói. Trong đôi mắt ngạc nhiên của Hạ Nặc, đặt ly xuống và khẽ mỉm cười.”Hãy yên tâm, biết rằng đây là nơi ở của ta, Hải quân sẽ không quay trở lại nữa.””A, không phải là lo lắng về điều đó.” Hạ Nặc ngập ngừng, sau đó suy nghĩ một lát sau, anh gật đầu:“Vậy được rồi, đành quấy rầy đại nhân mấy ngày vậy.”Thực tế, anh ta đã rất ngạc nhiên, không ngờ đôi mắt đại bàng Mễ Hoắc Khắc ngay lần đầu gặp mặt, lại dám cho anh ta ở lại, nhưng bầu không khí này là quá xấu hổ khi nói ra, để lại trong bụng thì tốt hơn.Sau khi nói vài câu chuyện phiếm, cả hai bên đều quay về để nghỉ ngơi, Hạ Nặc dưới sự hướng dẫn của người hầu trong trang viên, đến biệt thự ở bên phải của hành lang. Bên này có hai mươi mấy phòng cho khách, cũng vừa đủ cho toàn bộ nhóm cướp biển Tật Phong.Nằm trên giường, Hạ Nặc tình cờ liếc nhìn bảng thuộc tính trước khi đi ngủ, thấy rằng sau cuộc chiến, thấy thành thạo kiếm thuật và kinh nghiệm của mình đã tăng lên vài trăm điểm, gần như sắp vượt qua Minh Ca trước đây, tiến độ có chút xa xôi, bây giờ đã kéo gần lại không ít.Đặc biệt trong trường hợp này, chỉ còn hai trăm điểm để đến cấp 8, phỏng chừng thanh tiến trình có thể được hoàn thành sau trận chiến tiếp theo.Điều này làm Hạ Nặc có chút kinh ngạc, trong lòng cũng có chút mong đợi, vì trong ba lô vẫn còn một hòm rương vàng chưa mở. Nếu sau khi hoàn thành tiến độ, có thể sẽ lấy được chìa khóa, mở chiếc rương này ra.Đây là rương báu cấp vàng đầu tiên của anh ta. Nó sẽ không bao giờ nhàm chán như các rương đồng trước đây.Cứ suy nghĩ như vậy, Hạ Nặc cơn buồn ngủ dần kéo đến, anh ta dần quên chấn thương cơ thể đau đớn, nằm xuống giường ngủ. Cuối cùng thay đổi tư thế cho thoải mái, sau đó ngủ thiếp đi.Ba ngày sau, tại trụ sở của Hải quân, Mã Lâm Phạm Đa.Một con tàu hạm đội từ từ vào bến cảng, chưa dừng hẳn. Thấy một vài người mặc áo choàng trắng vội vàng rời khỏi bến tàu, hướng về phía trên cùng của pháo đài.Một lúc sau, trong văn phòng của nguyên soái ở trên đỉnh, một giọng nói trầm thấp hét lên với sự tức giận được nghe thấy:“Ngươi nói cái gì?”Trước những ô cửa sổ từ trần đến sàn trong suốt, mờ ảo. Nguyên soái bất ngờ vỗ bàn, trừng mắt nhìn vài tên trung úy trước mặt, gầm lên và nói: “Các ngươi dám tự hành động khi chưa được sự cho phép, đi tìm tên Hạ Nặc kia gây sự sao?””Ai là người ra lệnh cho các ngươi? Ai có lá gan đó? “Rất hiếm khi thấy Nguyên soái bình thường ôn hòa nay lại tức giận như vậy, trong lòng những tên trung úy cũng có chút lo ngại, nửa ngày cũng không dám mở miệng nói gì.”Nếu các ngươi thắng thì không sao, nhưng bây giờ ba trận đánh cũng đã thua. Các ngươi để khuôn mặt của bản bộ ở đâu?”Không thấy ai trả lời, Nguyên soái khuôn mặt xấu xí hơn, chòm râu đang run rẩy một chút.”Bây giờ tin tức lan truyền ra thì sao? Tại sao không dùng điện thoại thông báo cho ta?””Không có lan truyền ra.”Nói đến đây, một số người cuối cùng không còn im lặng nữa. Tư Thác Lạc Bối Lý thì thầm bằng giọng nói nhỏ:“Trận chiến này không có dân thường xem. Có một phóng viên không hiểu chuyện đã trốn sau bức tường và chụp ảnh, đã bị chúng tôi phát hiện ra, nên đã đàm phán với anh ta một cách nhẹ nhàng, vì vậy trừ khi Hạ Nặc hoặc Mễ Hoắc Khắc chủ động tuyên bố điều đó, thì cả thế giới sẽ không biết được. “”Sở dĩ không dùng điện thoại để thông báo cũng là vì bảo mật tuyệt đối. Xin đại nhân tha lỗi.” “Không truyền ra là tốt rồi.”Nguyên soái thần sắc bớt giận, đôi mắt quét qua ống tay áo trống rỗng của Tư Thác Lạc Bối Lý và lông mày nhăn lại. Cuối cùng không hét lên nữa mà thở dài và bước ra khỏi bàn, nhìn ra cửa sổ từ sàn đến trần. “Đây là một tai nạn. Lý do tại vì các ngươi nảy lòng tham, cũng vì không ở gần bản bộ, tin tức không được cung cấp đầy đủ. Cũng không nên trách phạt các ngươi quá gay gắt.””Hừm!”Tất cả trung úy đều bất ngờ. Sau khi khuôn mặt dò xét, Quỷ nhện không nhịn được hỏi cẩn thận.”Ý đại nhân là gì?””Vài ngày trước, Mary Kiều Á đã tổ chức một cuộc họp về vị trí Thất Võ Hải bị bỏ trống sau cái chết của Minh Ca.”Nguyên soái xoa thái dương, đau đầu nói:“Mặc dù có một số ứng cử viên, nhưng chính phủ trên thế giới đã rất rõ ràng, bất kể là ai, không ai có thể thích hợp hơn Hạ Nặc.””Vậy!”Quỷ nhện hiểu được ý của Nguyên soái, đột nhiên cảm thấy hơi phức tạp: “Nếu không có gì khác, sau này, tiểu tử đó sẽ trở thành thành viên mới của Thất Võ Hải sao?””Không phải là sau này. Mà là hai ngày qua đã được quyết định rồi.”Nguyên soái nhìn ba người họ. Sau một lúc im lặng, giọng nói nhỏ dần. “Và thất bại của các ngươi trong trận chiến vừa rồi càng minh chứng cho kết quả của cuộc họp này là không sai.”Ba trung uý nghe thấy và rụt rè cúi đầu. Họ tự nhiên hiểu ý của Nguyên soái.Nếu trước Hạ Nặc chỉ mới đánh bại Minh Ca, sau đó, có thể là do khả năng của sự kiềm chế và cơ hội chiến đấu, Hải quân vẫn tự tin trong cuộc bao vây, nhưng bây giờ họ vô tình tấn công thất bại, ý nghĩa không giống nhau.Điều này cho thấy anh chàng tên Hạ Nặc không làm điều đó một cách dễ dàng. Đối với một kẻ thù như vậy, chỉ có sức mạnh chiến đấu cấp cao nhất của các tướng mới có thể đảm bảo để chiến thắng, biển rộng như vậy, chỉ có ba tướng hải quân là rất lãng phí. Có quá nhiều tài nguyên và năng lượng cho một kẻ thù như vậy mà còn là trên địa bàn của kẻ thù.Hơn nữa vị trí của Thất Võ Hải còn trống, vì vậy thay vì tìm kiếm quá nhiều, giờ đây là lựa chọn hợp lý nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.