Liếc qua gương mặt nhợt nhạt của chị Oanh, Hân không đành lòng dùng từ ngữ sắc bén trả đũa chị. Người chị gầy guộc, bụng nhỏ hơn nhiều so với các mẹ mang bầu ở cùng thời điểm. Mặc dù Hân đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng thực lòng Hân mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp, hi vọng em bé của chị và cậu có thể bình an chào đời, vì trẻ em đâu có tội tình gì.
- Dạ, em chào chị.
Hân nhỏ nhẹ chào, cô cố gắng giữ thái độ nhã nhặn để chị Oanh thấy thoải mái. Nhưng chị Oanh lại không đánh giá cao sự cố gắng của Hân, chị chỉ thấy ở Hân một sự giả tạo thối tha. Chị bĩu môi hỏi:
- Em bình tĩnh đến vậy sao? Là em không ghen hay không hề yêu chồng nên không để tâm?
Vì không muốn trở thành kẻ tội đồ khiến chị Oanh bị kích động nên Hân giữ im lặng. Cậu Hoan thấy vợ im im, linh cảm sắp bị vợ bơ nên bực bội quát:
- Điên à? Chuyện của cậu và Oanh đã chấm dứt rồi. Cậu có làm việc gì khuất tất đâu mà vợ cậu phải ghen?
Thái độ phũ phàng của cậu Hoan khiến chị Oanh đau nhói. Cả cái thái độ dửng dưng của con đàn bà đi cùng cậu cũng khiến chị nhức nhối. Chị bực bội quát:
- Này! Em là cái thá gì mà dám khinh thường không thèm đáp lời chị? Cậy có cái danh vợ cậu hả em? Có danh, có phận mà đêm tân hôn chồng em vẫn chạy qua chỗ chị thì thử hỏi danh phận của em đáng giá mấy xu?
Cậu Hoan đen mặt lườm chị. Hân thì lơ chị luôn, nó đi qua các gian hàng khác khiến cậu cũng hớt hải chạy theo nó. Chị thấy nó dừng lại ở một gian bán truyện cho trẻ em rất lâu. Cậu Hoan bĩu môi chê vợ:
- Eo! Vợ trẻ con thế! Truyện con nít cũng thích!
- Kệ em! Chồng mua truyện cho em đi! Nha! Nha! Nha!
Hân mè nheo, cậu trêu:
- Gớm! Cả tuần cậu mới được con vợ bố thí cho mấy đồng, giờ mua truyện cho em hết tiền thì mấy bữa nữa lấy gì mà tiêu Tết? Rồi tối về cái thằng nền ông này lại phải khom lưng, ngửa tay xin tiền vợ thôi!
- Ôi dào! Nền ông nền ang muốn sĩ gái thì phải chịu mất mặt một xíu chứ cậu!
Hân trả treo chồng. Cậu véo má mắng Hân hư nhưng vẫn mua cho vợ rất nhiều truyện. Hân vô thức đặt tay lên bụng mỉm cười. Dù đã cố gắng che giấu nhưng bản năng người làm mẹ vẫn thi thoảng có những hành động yêu thương đứa nhỏ của mình mà chính Hân cũng không ý thức được. Cậu Hoan tất nhiên chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả. Chỉ có chị Oanh là hơi bất an. Chị nghi Hân có bầu. Kể cả bây giờ nó không có bầu thì với kiểu yêu vợ nồng thắm của cậu như hiện tại thì sớm hay muộn rồi nó cũng sẽ chửa. Hồi xưa mợ Phượng còn quyền lực ở nhà ông Tài chị còn kích động được mợ hại nó, chứ giờ thì chịu rồi. Tương lai của chị chỉ có thể trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng thôi. Đợi con ra đời, chị sẽ lợi dụng nó xin tiền cậu. Nghe con Lài bảo giờ cậu đã quản lý xưởng gỗ rồi, kiếm tiền như nước, chắc cậu sẽ không tiếc con ruột của mình đâu. Chị thở dài đi về nhà, lớn tiếng hỏi giúp việc:
- Thuốc của cô đã sắc xong chưa Uyên?
- Nó sắc xong rồi. Nhưng theo như dì thấy thì con không nên uống nữa, người con gầy như con cá mắm rồi, uống vào nữa sợ chịu không nổi.
Bà Liên khuyên nhủ cháu gái nhưng nó không nghe, nhất quyết đòi uống thuốc. Uống xong người nó mệt quá nên chẳng ăn được gì. Buổi trưa, nó nằm ôm bà, kể chuyện cậu Hoan đã yêu Hân cho bà nghe rồi ấm ức nói:
- Dì biết con đau tới nhường nào không? Con đau nhói luôn dì ạ! Con khốn khiếp, nó cướp đi người đàn ông của con, cướp cha của con trai con, cướp đi vị trí mà con ngày đêm ao ước. Cứ cái đà này, con sợ con vĩnh viễn không có cửa bước vào cái biệt phủ đó.
- Con đừng bi quan quá Oanh ạ. Ở đời không ai nói trước được chữ ngờ đâu con. - Bà Liên an ủi.
- Vâng, đúng là không ai nói trước được chữ ngờ nên con chẳng bao giờ ngờ cậu lại yêu một đứa nhan sắc kém con, nó cũng chẳng chiều cậu như con. Thật bất công phải không dì? Rồi ngộ nhỡ như nó cũng có chửa, xong nó đẻ được thằng cu thì con biết sống sao?
- Ôi dào! Con Hân giống mẹ y như đúc thì chuyện chửa đẻ của nó cũng sẽ khó khăn giống mẹ nó thôi. Ông Hậu từng tâm sự với dì lúc bà Hà chửa Hân thì người yếu rợt. Hồi sinh nó, mẹ nó bị khó đẻ đấy con ạ, hại cả nhà một phen náo loạn. Sau này ông Hậu kể với dì rằng hôm đó ông đã khóc, vì sức khoẻ của bà Hà rất tệ, ông lo con vừa chào đời đã mồ côi mẹ. Nói tóm lại là con Hân có đẻ được thằng cu thì chắc cũng sẽ vật vã như mẹ nó thôi.
- Vật vã mà đẻ được thằng cu thì con cũng chịu. Cái số con Hân sướng từ thuở lọt lòng, dì nhỉ? Sinh ra đã là tiểu thư con nhà danh giá, lấy chồng thì chọn người chồng giàu có bậc nhất, cảm giác cuộc đời nó như sẵn có người trải thảm hoa hồng cho và chỉ cần bước đi thôi ý. Chỉ có con là số khổ thôi, rõ ràng con là người đến trước, rõ ràng nó là kẻ thứ ba chen vào con và cậu… vậy mà cuối cùng nó lại có cả danh phận lẫn tình yêu của cậu. Dạo này cậu còn chăm chỉ kiếm tiền chứ không chơi bời lêu lổng như hồi xưa ở bên con, sao mà cái số nó hên dễ sợ!
Con Huyền khẽ thở dài, mọi chuyện ra nông nỗi này đâu phải do mợ Hân, là do sự lựa chọn của cô Oanh mà! Cô đâu có chịu tới với cậu Hoan khi ông Tài cắt viện trợ của cậu. Chính cô chấp nhận để cậu lấy mợ Hân và sống sung túc trên danh nghĩa của người tình, giờ cô còn oán ai được nữa? Theo như nó thấy, lúc mợ Hân mới lấy cậu Hoan, mợ cũng nào có sung sướng gì? Cậu được mỗi cái mác con nhà giàu chứ mấy, còn lại chí hướng không có, chơi bời thì chẳng ai bằng, hơn nữa, cậu còn có con riêng. Phải mấy bà ở quê nó thì chắc cào cấu cắn xé chồng rồi, chẳng qua mợ Hân khôn khéo nên mợ mới thay đổi được cậu. Thế nhưng, bây giờ cô Oanh nhìn vào sự chững chạc của cậu, cô lại không hề thấy mợ Hân đã nỗ lực như nào, cô chỉ thấy mợ may mắn thôi. Cô oán than số phận, cô mong cuộc đời mợ Hân sau này sẽ khổ sở, chật vật, vì chỉ như thế cô mới thấy công bằng. Huyền nghe cô nguyền rủa mợ Hân mà buồn quá chừng. Từng bị mợ Phượng tính kế nhiều lần, con đường của mợ Hân quả thật cũng trắc trở, nhưng có lẽ việc mợ Hân vượt qua chướng ngại vật quá mượt mà khiến cho những kẻ căm ghét mợ không được thoả mãn. Suy cho cùng, cô Oanh cũng chỉ là kiểu đàn bà luôn ghen tị khi nhìn vào hạnh phúc của người khác và luôn ngây thơ nghĩ rằng hạnh phúc của người ta là từ trên trời rơi xuống.
Thay vì dành thời gian suy nghĩ xem mình sai ở đâu để thay đổi cách sống sao cho cuộc đời mình được an yên hơn, cô Oanh lại chỉ biết nằm khóc, oán than và nguyền rủa. Cô gào thét dữ tợn, bà Liên an ủi như nào cô cũng không nín. Tới tầm một rưỡi chiều thì cô nôn mửa rất nhiều, lúc Huyền đem nước vào cho cô đã thấy ga giường đẫm máu. Nó ngay lập tức gọi xe cấp cứu. Xe rất nhanh đã tới, mà sao trong lòng nó vẫn có dự cảm không lành.