Cây Kim Sợi Chỉ

Chương 114: Chương 114




Hân đã âm thầm tìm hiểu Lài rồi, đúng là em có bán tin cho cô Liên và chị Oanh, nhưng là do bất đắc dĩ vì Lài cần tiền để nuôi mấy đứa em nhỏ nên Hân không làm căng quá. Cô chỉ nhờ Lập nhắn với Lài là cô đã biết mọi chuyện. Em sợ mất việc nên đã ngay lập tức nhắn tin xin lỗi Hân và hứa với Hân không bao giờ tái phạm nữa. Lài thương các em lắm, làm việc cả năm chỉ mong được về chơi với tụi nhỏ mấy ngày Tết nên không có lý gì lại dành thời gian quý báu để đi chơi với cô Liên. Hân chau mày hỏi:

- Mợ nhớ không nhầm thì đây không phải là lần đầu tiên em nhắc về Lài trước mặt mợ, hai đứa có xích mích à?

Tiên hận Lài vì nó dây dưa với anh Hiếu. Tiên bịa chuyện Lài đi chơi với bà Liên vì muốn mợ Hân ghét Lài, hi vọng có thể mượn tay mợ trừng trị Lài. Nhưng thấy mợ không dễ dàng làm điều ác nên nó đành bảo:

- Không có gì đâu mợ. Con lo cho mợ nên nhắc nhở vậy thôi, mợ thấy thừa thãi thì con xin lỗi.

- Ừ. Không có gì thì tốt rồi. Em mau dọn dẹp đi rồi còn đi nghỉ sớm cho đẹp da.

Hân nhẹ nhàng khuyên nhủ. Tiên ngoan ngoãn vâng dạ. Mồng bảy Tết giúp việc nhà ông Tài lên tương đối đầy đủ nên Tiên trở lại xưởng gỗ làm việc. Tuy nó không thích công việc ở đây bằng công việc ở hiệu thuốc nhưng xưởng nhiều thợ nam nên nó lúc nào cũng là tâm điểm, rất hay bị các anh trêu chọc. Chỉ là, mỗi khi mợ Hân ra xưởng chơi thì nó lại như siêu sao bị mất đi ánh hào quang. Bọn đàn ông sợ cậu nên chẳng dám trêu mợ, bọn họ chỉ dám lén lút liếc trộm mợ rồi tấm tắc khen mợ đẹp. Mợ Hân ít khi lê la kề cà buôn dưa với thợ, gặp bọn họ mợ chỉ mở lời hỏi han sức khoẻ thôi mà lũ cứ như bị rồ, thi nhau trả lời như học sinh ngoan trả bài. Thấy vợ mình được nhiều thằng mê, cậu Hoan tất nhiên cũng có chút khó chịu trong lòng. Cậu ấm ức lườm vợ rồi lẩm bẩm trách:

- Thằng chồng vất vả tối ngày ngồi lù lù ở đây không quan tâm thì thôi, cứ quan tâm tận đẩu tận đâu.

Vợ cười hiền. Cậu định mắng vợ cười cái gì mà cười, hay lắm ý mà cười, nhưng thấy nó chạy vội về nhà sàn cậu lại sốt sắng đuổi theo. Vợ lao vào nhà vệ sinh nôn tới tấp. Cậu thở dài rót nước cho vợ súc miệng, lấy khăn bông lau mặt cho nó rồi ôm nó ra ngoài. Cậu để nó nằm trên võng, cậu ngồi xuống sàn, ngay bên cạnh nó, thi thoảng đung đưa võng xiu xíu cho nó dễ chịu. Vợ cậu bị nghén đó, nghén nặng luôn. Dạo gần đây nó như biến thành người khác. Hồi xưa nó chỉ cần ngửi qua liền phân biệt được mùi món ăn gì, hoa gì, thuốc gì, còn bây giờ nó chỉ có thể chia mùi thành hai loại mùi, mùi mắc ói và mùi không mắc ói. Đầu óc nó cũng không nhạy bén như trước, người hay ngây ngây như ở trên mây. Nó không ăn được mấy nên người hơi xanh xao. Cậu nom vợ khốn khổ mà cậu xót, cậu buốt hết cả ruột. Có lần tình cờ nghe được con Tiên bảo với bọn thợ ở xưởng gỗ rằng mợ Hân là mợ lớn nên mang thai yếu ớt, yểu điệu hơn người bình thường cậu thấy ngứa hết cả tai, chẳng nể nang gì, cậu vả cho nó một phát. Con Tiên bảo nó chỉ nhận xét sự thật thôi chứ không có ý nói xấu mợ. Cậu điên người quát:

- Thật thà cái chó gì? Mỗi con nền bà mang thai lại có một kiểu ốm nghén khác nhau, mày chưa từng trải, đếch có kinh nghiệm thì im miệng đi. Sợ người ta không biết mình ngu hay sao mà cứ phải phát biểu?

Tiên sợ quá im re luôn. Tính cậu vốn đanh đá mà, thằng nào, con nào mà dám móc mỉa vợ cậu, cậu cho nó ăn cháo chửi đến no thì thôi. Con vợ mang bầu đã mệt lắm rồi, cậu không thích mấy lời không hay đến tai vợ. Vợ không được khoẻ nên ba mẹ vợ lo ghê lắm, ba mẹ lên nhà cậu thường xuyên. Lần nào lên cũng đem theo bao nhiêu đồ bổ, làm như cậu không mua được đồ bổ cho vợ cậu ăn không bằng. Cậu rất muốn bảo ba mẹ không cần mất công như thế, nhưng vợ bảo đó là tấm lòng của ba mẹ nên cậu vẫn vui vẻ nhận đồ rồi cảm ơn ba mẹ.

Từ hồi hoá giải hiểu nhầm với cậu Hoan, ông Hậu mở lòng hơn và trở nên khá thân thiết với ông Tài. Một lần nọ, tình cờ bắt gặp hai ông ngồi uống bia và ăn lạc rang trong quán nhậu ở trung tâm thị xã, bà Liên đã vô cùng đau lòng. Hai người đàn ông cùng thương nhớ bà nên mới phải tìm đến bia rượu để giải sầu. Thật tiếc, bà Liên vốn là mẫu đàn bà có chừng mực, có phép tắc, không phải loại gái này nọ mà có thể dành trái tim cho hai ông cùng một lúc. Bà gọi một đĩa mực nướng rồi bê ghế đến ngồi cạnh ông Tài. Ông Hậu tất nhiên nhận ra người cũ, nhưng vì sự chán ghét của ông dành cho bà đã ở mức cực hạn nên ông đùng đùng nổi giận bỏ đi trước. Bà Liên tưởng ông ghen tuông nên tâm trạng cũng không vui lắm. Nhưng biết sao được? Bà đã chọn ông Tài thì bà bắt buộc phải làm tổn thương ông Hậu thôi. Bà thở dài nhận xét:

- Ông Hậu già rồi mà tính vẫn còn trẻ con ghê.

- À, ông ấy là kiểu người thẳng tính, yêu ghét rõ ràng thôi chứ không trẻ con lắm đâu bà. Thôi, bà ở lại ăn mực nướng vui vẻ, tôi xin phép về trước với ông thông gia.

Ông Tài gọi phục vụ thanh toán tiền. Ông trả tiền luôn cho đĩa mực nướng của bà Liên rồi đứng lên về trước. Đi ăn với bạn nữ nào cùng lớp hay có quen biết ông cũng đều là người trả tiền, tại ông giàu mà. Bà Liên không biết điều đó nên bà tưởng ông càng ngày càng mê đắm bà. Lúc về nhà, bà sốt ruột hỏi con gái:

- Thời điểm này con Hân đang chửa nên nó rất yếu ớt và kém minh mẫn, con còn không hành động thì đợi tới mùa quýt nào nữa?

- Cứ đợi thêm đi mẹ. Cẩn tắc vô áy náy mẹ ạ. Con không muốn bộp chộp như mẹ rồi lại xôi hỏng bỏng không hết lần này đến lần khác.

- Chẳng qua số mẹ đen thôi, chứ đỏ thì quên đi!

- Mẹ cứ chịu khó kiên nhẫn, rồi sau này con sẽ lo cho mẹ cuộc sống như bà hoàng.

- Gớm! Ông Tài mê mẹ lắm rồi, chỉ cần hạ được con Hân thì bà Tuyết không phải là đối thủ của mẹ. Đến lúc đó khéo con lại cần mẹ khuyên nhủ để ông Tài giao bớt tài sản của ông cho cậu Hoan ý chứ!

- Cậu Hoan hiện tại là con trai duy nhất, sớm hay muộn thì cũng sẽ thừa kế tất cả. Vậy nên mẹ bớt tưởng tượng linh tinh đi, nghe lời con, kiên nhẫn đợi thời cơ.

Tuy chấp nhận nghe lời con gái nhưng bà Liên vẫn rất sốt ruột. Thằng Phúc cũng sốt ruột không kém bà. Nó vốn là người chủ thực sự của thằng Tiến. Nó dặn Tiến giúp đỡ mợ Phượng nhiệt tình, đợi tới ngày ông Tài giao toàn bộ xưởng gỗ lớn cho mợ Phượng quản lý thì mợ Phượng sẽ trở thành con rối của nó, giúp nó kiếm tiền. Chỉ là, sự mưu trí của mợ Hân đã làm thay đổi kế hoạch hoàn hảo của nó. Quan sát mợ một thời gian đủ lâu, Phúc thấy gây sự với mợ chẳng đem lại điều gì tốt đẹp, nó quyết định từ bỏ xưởng gỗ. Phúc không đủ tự tin để đấu thắng mợ Hân. Biết rõ mợ giỏi hơn mình, nhưng nó không ghen ghét gì cả, nó thực lòng quý mến và nể phục mợ. Giá như khi xưa nó dịu dàng, kiên nhẫn với cậu Lộc như cái cách mợ Hân đối xử với cậu Hoan thì có lẽ cậu Lộc sẽ thay đổi theo hướng tích cực, có lẽ cậu sẽ chấp nhận bỏ vinh hoa phú quý và cùng nó xây dựng mái ấm của riêng hai đứa. Nghĩ lại chuyện quá khứ, Phúc rất buồn. Điều nó cần duy nhất bây giờ là tìm cây kim ngọc bích. Một khi đã tìm được thứ thuộc về cậu Lộc rồi, nó sẽ rời khỏi biệt phủ, tới ngôi nhà bên cạnh nhà thằng Tiến, sống một cuộc đời thong dong tự tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.