Tiếc rằng, kế hoạch của chị Oanh có chút sơ hở. Cậu Hoan tuy nói chuyện với chị nhưng mắt thi thoảng vẫn liếc vợ. Thấy có đứa lăm le muốn tiếp cận con vợ lùn, cậu khó chịu cúp máy rồi ngay lập tức lao ra túm lấy cổ tay của kẻ đáng nghi, ngăn cản không cho phép người bẩn thỉu như nó động vào con vợ trắng mịn không tì vết của mình. Bị cậu bóp cổ tay đau điếng, nó hoảng hốt van nài:
- Cậu tha cho con. Mấy bữa nay con bị cúm chẳng lên rừng kiếm ăn được. Nhà con hết gạo mất rồi, con đói lắm… con chỉ muốn xin cô đây chút ít…
Thấy tội nghiệp thằng nhỏ nên Hân vội vã mở túi xách lấy tiền, nhưng cô chưa kịp đưa cho nó thì cậu đã quát:
- Ở đây không có chuyện của mày! Mau cút vào xe!
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Cút vào xe mau! Chuyện ngoài này để cậu xử lý!
Đợi con vợ ngoan ngoãn nghe lời vào trong xe ngồi cậu Hoan mới rút một xấp tiền trong ví cậu ra vứt cho thằng bé ăn xin. Nó cảm ơn cậu rối rít. Cậu kêu nó đọc địa chỉ nhà nó cho cậu, có địa chỉ rồi cậu nhắn tin cho thằng Hiếu, sau đó cau có nói với thằng bé:
- Giờ mày về nhà đi, lát sẽ có một thằng tên Hiếu qua nhà khám bệnh và cho mày thuốc miễn phí. Lần này cậu tha, nhưng lần sau mà dám có ý định tiếp cận vợ cậu thì mày chết con ạ. Xấu xấu bẩn bẩn mà đòi tăm tia vợ cậu, còn mơ đi!
- Dạ, con không dám tăm tia mợ đâu cậu.
- Dám hay không thì cũng cút!
Thằng bé sợ hãi lủi luôn. Nếu biết thằng này mắc dịch cúm thì có cho tiền ban nãy cậu cũng không tóm lấy cổ tay nó. Nghe đâu cái dịch này mới xuất hiện hai ba hôm nay, dễ lây lan ghê lắm. Vì sợ ảnh hưởng tới nấm lùn nên cậu gọi điện cho thằng Lập ra lệnh:
- Mợ Hân mày nhớ nhà! Mau lái xe qua trung tâm thương mại đưa mợ về thành phố chơi ít bữa.
Cậu vừa dứt lời thì con vợ cậu ngó đầu ra nói:
- Em từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu.
Cái con này, nó sở hữu cái máy đọc suy nghĩ của cậu hả? Cứ như đi guốc trong bụng cậu vậy. Cậu kêu thằng Lập không qua nữa rồi vui vẻ chở vợ về. Vào một ngày không lâu sau lần gặp gỡ thằng bé ăn xin, cậu Hoan bắt đầu bị ho nhiều, nghẹt mũi, mồ hôi chảy rần rần và sốt cao. Biết cậu bị mắc dịch, bu Tuyết thân yêu của cậu nhắn tin “quan tâm” đầy mùi mẫn, cơ mà bu chẳng dám bén mảng tới gần cậu như con vợ lùn. Hồi nhỏ mỗi lần cậu bị ốm, bu Hoa toàn sai bọn giúp việc đem cháo quẳng bên ngoài, cậu phải tự bò ra cửa lấy cháo đem vào phòng ngồi lủi thủi ăn một mình. Sau này lớn lên tụi nó sợ cậu, cũng có nhiều đứa con gái tình nguyện chăm cậu, nhưng chẳng đứa nào khéo được như vợ cậu cả. Vợ thổi cháo phù phù đút cho cậu ăn, vợ xấp khăn lau mồ hôi cho cậu, vợ ôm cậu vỗ về mỗi lúc cậu nhõng nhẽo kêu đau đầu. Cậu được chiều thì lại càng lên nước, cậu khoái chí ra sức bắt nạt vợ:
- Pha cậu cốc trà xanh.
- Dạ.
- Nhưng phải là trà pha từ lá trà bán ở nhà bà Thơ cơ, mày đích thân tới đó mua cho cậu.
- Dạ.
Hân đi mua về rồi, pha xong nhưng cậu chỉ uống có một ngụm thôi rồi lại kêu thèm nước cam, mà phải là quả cam hái từ vườn nhà con Trúc. Thấy vợ ngoan ngoãn đi mua cam cho mình, cậu vui đáo để. Lúc vợ về cậu lại bắt vợ nấu cháo cho cậu. Cậu thích ăn cháo từ hạt gạo tám thơm mua ở một cái nhà cách nhà cậu tận một quả đồi, ấy thế mà vợ vẫn thuận theo ý cậu. Suốt ba ngày ròng rã cậu hành vợ tơi bời khói lửa, hết đấm vai, bóp chân tới chạy chỗ này chỗ kia mua đồ. Sao mà cậu thích ngắm nghía cái bộ dạng ngoan hiền của vợ cậu thế cơ chứ? Cưng chiều cậu hết mực vậy chắc là yêu cậu nhiều lắm đấy! Chuyện! Đàn ông đẹp trai như cậu không yêu hơi phí. Không khéo lúc cậu ngủ, nó nằm ngắm cậu mê mệt cũng nên. Cứ chắc mẩm là thế nên có buổi sáng thức giấc thấy vợ vẫn ngủ, cậu bật dậy vỗ má vợ quát:
- Con điên kia! Đàn bà con gái có chồng đau ốm mà vẫn vô tư ngủ khì khì được là thế nào hả?
Hơi nóng từ má vợ khiến cậu giật nảy mình. Cậu chau mày sờ lên trán cậu. Ơ! Trán cậu man mát, hết sốt luôn rồi nè! Nhưng sao má con vợ cậu nóng thế? Không chỉ má mà trán cũng nóng. Sắc mặt nó tím tái, người đổ mồ hôi rần rần, doạ cậu sợ thót tim. Cậu hoảng hốt gọi lớn:
- Hân! Hân thối! Dậy đi Hân!
Nấm lùn khẽ hé mắt, giọng nó nhỏ đến mức cậu mà không ở gần nó chắc chẳng nghe thấy đâu. Nó bảo:
- Cậu bảo em thơm mà sao cứ thích gọi Hân thối?
- Ừ thì Hân thơm. Hân thơm ơi hình như mày bị mắc dịch cúm rồi.
Vợ lặng lẽ gật đầu hại cậu cáu điên:
- Sao mày kêu mày từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu?
- Em xạo đấy.
Lần này thì con vợ chỉ mấp máy môi chứ chẳng phát ra được âm thanh. Cậu hậm hực trách móc:
- Mày là bác sĩ mà không biết cách phòng tránh à? Loại bác sĩ rởm! Đốt sách vở đi cho nó xong!
Trên lý thuyết là có cách phòng tránh, nhưng có mỗi điều cơ bản là phải đeo khẩu trang và găng tay mỗi lần tiếp xúc với cậu Hân cũng không nỡ thì tránh sao nổi. Tuy Hân vẫn mỉm cười, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy lòng mình xót xa đến thế. Cậu buồn bã bế xốc vợ dậy, ẵm con vợ lùn gọn ghẽ trong lòng rồi mà cậu vẫn thấy chưa yên tâm, cậu siết nó chặt hơn, chặt tới mức dường như cậu muốn nó dính hẳn vào người cậu. Cậu khẽ cúi xuống đưa môi chạm nhẹ vào môi nó rồi ấm ức mắng:
- Đồ lừa gạt! Cậu ghét mày!