Lần này đến lượt cậu Hoan tức tím tái mặt mày. Hân thấy cả ba lẫn chồng đều khó chịu thì buồn lòng khủng khiếp, cô gọi cậu vào phòng mình nói chuyện riêng:
- Cậu Hoan! Về nhà cậu, em nhập gia tuỳ tục thì về nhà em, cậu cũng nhập gia tuỳ tục được không? Cậu có thể nào gọi ba Hậu, mẹ Hà, xưng con và hạn chế nói những lời gây tổn thương cho ba em như vừa rồi không?
Cậu Hoan ghét cách xưng hô của người thành phố, nhưng vì vợ đã mở lời nên cậu chấp nhận, còn việc hạn chế nói những lời gây tổn thương cho ba Hân thì cậu thấy mình bị oan ức quá chừng. Cậu kêu cậu có gì nói nấy thôi, nhưng vợ cậu lại bảo nhiều lúc có gì nói nấy cũng không phải chuyện hay. Dẫu sao vợ cũng hiểu người thành phố hơn cậu nên cậu đành nghe lời vợ. Lúc dùng bữa sáng, thấy thằng Khải và ông Hậu thân thiết cậu tuy ức ứa gan ứa máu nhưng vẫn cố nhịn nhục mà nịnh:
- Ba Hậu có tác phong ăn uống chất chơi ghê.
Cứ ngỡ ba vợ phải sướng, cơ mà ông lại chau mày hỏi:
- Ý anh là sao?
- Thì ba húp sùm sụp hết bát miến chả chất.
Cậu ngây ngô nhận xét, ông Hậu gằn giọng hỏi:
- Ý anh là tôi có cái nết ăn uống giống động vật hả?
- Chuẩn không cần chỉnh ba ạ, giống hệt con lợn trong cái chuồng đằng sau vườn đào nhà cậu.
Cậu Hoan muốn khen ông Hậu ăn uống dễ thương như con lợn, nhưng tất nhiên ông không hiểu được tâm ý của con rể, ông lừ lừ đứng dậy đập bàn đánh rầm. Nếu bà Hà không chạy ra can ngăn thì bữa nay ông Hậu vả rụng răng thằng nghịch tử kia rồi. Sương, Nghĩa, Khải cười rung ghế. Cậu Hoan thấy vợ nẫu nề thở dài thì hoang mang ghé tai vợ hỏi thầm:
- Cậu lại nói sai cái gì à?
Hân lặng lẽ gật đầu. Khải nhắn tin cà khịa cậu Hoan:
“Loại người dốt nát, thi trung cấp còn trượt như cậu thì làm sao mà nói được lời hay lẽ phải?”
Cậu Hoan nóng tính nên cậu không thèm nhắn tin lại làm gì cho rách việc, cậu chửi thẳng luôn:
- Cậu mày thi trung cấp trượt nhưng cậu vẫn rước được vợ ngon. Còn hơn cái loại mày, thạc sĩ mà giờ vẫn ế chổng ế chơ, phải đi nhòm ngó vợ thằng khác!
- Cậu bất bình gì với tôi thì lúc khác mình giải quyết. Ở đây có người lớn, cậu không nên ăn nói sỗ sàng như vậy.
Khải nhẹ nhàng nhắc nhở. Cậu Hoan càng cáu:
- Người lớn thì sao? Cậu nói đúng, cậu đếch sợ. Cậu chấp mày học cao hơn cậu đấy! Suy cho cùng thì con mày sẽ vẫn xách dép cho con cậu mà thôi. Vì con giỏi chủ yếu là nhờ công mẹ dưỡng dục, và căn bản là mày ứ bao giờ lấy được con vợ giỏi như vợ cậu!
- Cậu nói vậy khác nào phủ định toàn bộ công lao của chú Hậu trong việc nuôi dạy con cái?
Anh Khải tủm tỉm hỏi. Cậu Hoan chỉ muốn chọc tức thằng Khải thôi chứ cậu đâu có nghĩ sâu xa như thế. Cậu áy náy ngoảnh sang bảo ba vợ cậu không có ý đó. Nhưng mặt ông Hậu vẫn khó đăm đăm. Ông ngứa mắt với thằng con rể bao nhiêu thì ưng anh Khải bấy nhiêu. Tuy anh không được cao ráo như thằng kia nhưng ăn nói lịch sự, hoà đồng, biết kính trên nhường dưới. Bao nhiêu tính tốt mà Hân chẳng nhìn ra, lại đi đâm đầu vào bụi rậm khiến ông buồn hết sức. Ông thẳng thắn góp ý:
- Anh Hoan! Bao nhiêu tin đồn nhăng nhít tít mù của anh, tôi có thể bỏ qua. Bằng cấp của anh thấp, tôi có thể châm chước. Nhưng một thằng đàn ông lớn tướng rồi mà vẫn không có sự nghiệp riêng, không có đam mê, không có hoài bão thì tôi không thể chấp nhận nổi.
Bị ba vợ xúc phạm, cậu Hoan rất khó chịu. Nhưng cậu vẫn cố gắng gọi ba, xưng con để trình bày:
- Ba Hậu nói vậy là không đúng. Hồi xưa thầy Tài đã cho con đi học nghề rồi. Con tuy bằng cấp thì không cao nhưng với nghề cắt tóc, nghề tỉa cây cảnh và nghề làm mộc, con tự tin con không kém thằng thợ nào cả.
- Giỏi đến đâu cũng chỉ là thằng thợ thôi mà. Mấy cái nghề chân tay đấy kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Anh Khải mỉa mai, cậu Hoan trả đũa:
- Không kiếm được bao nhiêu thì cậu cũng đếch phải đi kiếm tiền. Vì thầy cậu là đại gia, riêng việc nghĩ coi làm cách nào để tiêu hết tiền hộ thầy đã khiến cậu phát mệt rồi, lấy đâu ra thời gian mà sân si như mày?
Ông Hậu nghe cậu Hoan cãi cùn thì thất vọng vô cùng. Ông chán nản quay sang bảo anh Khải:
- Thôi, con mau ăn miến đi cho nóng. Chốc nữa ra sân bay cô Hà và chú sẽ đi cùng ông bà và các bác, nhờ con chở em Nghĩa, em Sương và em Hân nhé!
- Dạ, thưa chú.
Anh Khải ngoan ngoãn đáp. Cậu Hoan gằn giọng nói:
- Mày chở Sương và Nghĩa thôi, cậu chở Hân.
- Con gái tôi, tôi sắp xếp như nào là việc của tôi, không mượn anh xía vô. - Ông Hậu lên tiếng.
Cậu Hoan đập bàn còn to hơn tiếng đập của ông Hậu ban nãy. Cậu đứng phắt dậy tuyên bố dõng dạc:
- Cậu đã xâu chỉ vào kim của con nào thì con đấy là vợ cậu. Mà đã là vợ cậu rồi thì ngồi xe nào phải hỏi ý cậu, ba mới là người không có quyền xía vô đấy!
Cậu Hoan trong lúc tức tối lại xưng “cậu” kiến ông Hậu tức tím mặt, ông quát con gái:
- Hến! Con coi chồng con ăn nói kìa!
Thấy chồng chấp nhặt con rể, bà Hà lắc đầu thở dài. Cũng may Hân đã lớn, con đủ thông minh để xử lý tình huống một cách khôn khéo nhất. Con chủ động ôm ba, vỗ về xoa dịu cơn giận của ba rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chồng con nóng tính, con thay mặt cậu xin lỗi ba. Ba đừng để bụng nha. Bữa nay nhà con có việc, ăn sáng xong hai vợ chồng con xin phép về trước ạ.
- Chị Hến không đi tiễn em à?
Sương phụng phịu hỏi, Hân thủ thỉ xin lỗi em, dặn em giữ gìn sức khoẻ. Hân nói vậy thôi chứ sau khi rời nhà ba mẹ cô vẫn bảo chồng lén đi ra sân bay, nhưng bọn họ chỉ nhìn Sương từ xa thôi. Đợi máy bay của em cất cánh, hai vợ chồng mới rời khỏi. Cô và cậu vừa về đến nơi thì em Cúc đã ra đón. Hôm qua trước khi Hân rời khỏi nhà Cúc có đưa cho cô cặp lồng đựng canh bồ câu hầm hạt sen, còn tốt bụng dặn dò mười giờ đêm thì hâm lên ăn cho nóng. Để Cúc an lòng, Hân đưa chiếc cặp lồng trống không cho Cúc rồi vui vẻ khen ngợi canh rất ngon. Cúc nghe mợ Hân nói vậy thì an tâm quá chừng. Trở về bếp, nó nhìn túi hạt sen cười như nắc nẻ.
Ngày qua ngày, chiếc túi đó cứ vơi dần, đến khi cái thời hạn ba tháng cho mợ Hân ăn canh chấm dứt thì chiếc túi cũng cạn kiệt. Lúc nấu bát canh cuối cùng cho mợ, nó vui vẻ khủng khiếp. Mợ Phượng cũng sẽ vui đáo để nếu như thằng Tiến không ghé qua phòng báo tin khẩn:
- Bẩm mợ! Con vừa bắt gặp thằng Lập lén la lén lút đi qua vườn cam nên sinh nghi bám theo nó, phát hiện ra nó đổ bát canh bồ câm hầm hạt sen còn nguyên vào cái túi bóng đen rồi quẳng đi. Con thấy vậy lại hớt hải chạy về căn nhà sàn, nhìn lén qua cửa sổ thì thấy mợ Hân vẫn ăn canh như thường. Có vẻ như kế hoạch bị bại lộ rồi mợ ạ, khả năng cao mợ Hân đã biết tỏng rồi, bát canh mợ ấy ăn chắc chắc không phải do con Cúc nấu. Con chỉ không hiểu vì sao mợ ấy chưa vạch mặt con Cúc?