Tác giả: Lê Quang Sơ Hiểu.
Edit: An xinh đẹp.
- ----------------------------
“Phượng công tử, Phượng công tử.” Thải Thanh vội vội vàng vàng chạy vào, trực tiếp quỳ gối bên cạnh Phượng Giáng, “Nô tỳ cầu công tử mau đi cứu Thải Nhu, nô tỳ cầu xin người.”
“Đừng nóng vội, ngươi mau đứng lên.” Phượng Giáng nâng tay kéo người đứng dậy, hai nha đầu này đều là người được Thái tử phái tới hầu hạ y, xem ra là có người kiềm chế không được.
“Vừa đi vừa nói chuyện,“ hai người bước nhanh ra ngoài, Thải Thanh lo lắng đến phát khóc, “Hôm này nô tỳ cùng Thải Nhu đi lấy cơm trưa cho công tử, trên đường về gặp được trắc phi, Thải Nhu không cẩn thận té ngã làm bẩn y phục trắc phi, nương nương liền muốn trách phạt nàng, trắc phi từ trước đến nay tính tình tùy hứng, nô tỳ sợ nàng.......”
“Đừng lo lắng.” Phượng Giáng thật mau thấy đám người kia, y vốn không nghĩ trêu chọc thị phi, có người chính là muốn dùng chuyện này ép y xuất hiện, nữ nhân thâm cung hậu viện, y cũng không dám khinh thường.
“Dừng tay.” Phượng Giáng lạnh giọng nói, hai bên mặt Thải Nhu đều bị đánh sưng đỏ lên, đáng thương quỳ trên mặt đất, thấy y tới mới thấp giọng khóc, “Tiểu cô nương tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu động chạm đến trắc phi ta thay nàng xin lỗi ngươi.”
“Ngươi chính là tên tiểu quan mê hoặc điện hạ?” Dương Phi Đình chậm rãi đến gần, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm gương mặt đến cả nữ nhân cũng phải hổ thẹn, “Thứ lỗi, ta không chấp nhận, trừ phi ngươi quỳ xuống cầu xin ta.” Thế nhưng mỗi ngày đều có thể ở tại Nguyệt Hoa điện, nàng ghen ghét đến sắp nổi điên, thật sự rất muốn hủy hoại khuôn mặt này, xem y như thế nào câu dẫn Thái tử điện hạ.
Phượng Giáng cười lạnh, lười để ý loại nữ nhân vô cớ gây rối, duỗi tay đỡ Thải Nhu đứng dậy, “Thải Thanh, chúng ta đi.”
“Ngươi cũng dám làm lơ ta.” Dương Phi Đình thẹn quá hoá giận, nâng tay lên tát một cái, trên mặt trắng nõn của Phượng Giáng nháy mắt xuất hiện từng đạo vết đỏ.
“Công tử.”
“Đừng sợ,“ dịu dàng đem người giao cho Thải Thanh, vừa mới chỉ là y không rãnh tay, nha đầu này quỳ hồi lâu, y sợ sẽ làm nàng ngã.
“Ngươi là cái tiểu tiện nhân, ta muốn đánh liền đánh, ngươi có thể như thế nào, ta cảnh cáo ngươi, không cần ở trước mặt điện hạ nói hươu nói vượn, nếu không,....”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không ở trước mặt điện hạ nói.” Phượng Giáng ôn nhu cười, như vậy tưởng chọc y, có thể a.
“Coi như ngươi thức thời.” Dương Phi Đình đắc ý nói.
“Làm nữ nhi của tướng quân đều không biết lễ nghĩa như vậy sao?” giơ tay lấy xuống cây trâm trên đầu nàng, đầu nhọn sắc bén làm cằm nàng bị thương, tuy rằng chỉ là một vết thương xẹt qua, nhưng vẫn chảy máu.
“A.” Dương Phi Đình hoảng sợ che lại chỗ bị thương, tức giận cả người phát run, lớn như vậy, còn không có kẻ nào dám đối với nàng làm chuyện này, “Ngươi, ngươi dám.”
“Lần sau nếu còn chọc đến ta, chỗ bị thương cũng không phải là mặt của ngươi.” Mà là mạng của ngươi, nếu không phải sợ Mặc Lăng Trần không cao hứng, y cũng không cần phải giữ lại tình cảm, nữ nhân tự cho là đúng, thông thường là chết sớm nhất.
“Bất quá chỉ là được mấy ngày sủng ái, ngươi liền cuồng vọng như vậy, ta xem ngươi là không muốn sống nữa.” Còn dám uy hiếp nàng, hừ.
“Nếu biết điện hạ sủng ta, thì tránh xa ta một chút.” Phượng Giáng xoay người liền đi, y cũng không biết Mặc Lăng Trần trở về sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng y cũng không phải là loại người để người khác tùy tiện khi dễ.
“Đều là nô tỳ không tốt, chọc trắc phi ghen ghét công tử, nô tỳ đáng chết.” Thải Nhu lệ rơi đầy mặt, không biết làm sao.
“Nô tỳ đều thấy được, rõ ràng chính là thị nữ Ngọc Tiếu của trắc phi duỗi chân ngáng ngươi, các nàng ngày thường đều có thói quen ỷ thế hiếp người.” Thải Thanh phẫn hận giải thích.
“Không cần tự trách, Thải Thanh lấy chút dược giúp Thải Nhu bôi chỗ bị thương,“ Phượng Giáng ôn nhu nói, “Bất quá là bởi vì Thái tử nên các nàng mới nhằm vào ta thôi, không phải ngươi sai.”