Cực quang hắt vầng sáng xanh biêng biếc xuống mặt đất, thứ ánh sáng ấy rọi tỏ tấm thân người đàn ông với nước da ngăm đen tạo nên một sắc xanh sẫm kì lạ, trông chẳng khác gì lớp da sần sùi của cóc và thằn lằn cả.
Đối phương thốt lên:
– Chúng ta không phải quan thẩm phán, làm thế nào dám chắc rằng cậu ta là người được chứ.
– Giời ạ, – Horsen khoanh tay, kéo dài ngữ điệu – Mức độ ô nhiễm ở Đồng bằng Số hai mới hai sao thôi.
Người đàn ông da đen lại nín bặt hồi lâu, đoạn bảo:
– Thời gian đột biến trung bình ở Đồng bằng Số hai là bốn tiếng đồng hồ, phải chờ qua bốn tiếng mới được.
– Ờ hớ, – Horsen đáp – nếu gom xong chiến lợi phẩm rồi mà cậu ta vẫn chưa đột biến thì thì cứ dẫn theo.
Người đàn ông da đen rốt cuộc chịu gật đầu, kế đến, cả ba nhìn nhau một phen, chừng như đã thống nhất ý kiến.
– Tôi tên Vans – Chàng trai cao ngất đứng ở giữa nhìn ngoảnh sang nhìn An Chiết và tự giới thiệu mình.
An Chiết đáp:
– Chào anh ạ.
Horsen khiến cậu hơi mất thiện cảm cũng cất tiếng:
– Horsen.
Còn cái kẻ bị gọi là “mọi đen” thì lặng thinh cả buổi, mãi mới xổ ra vài âm tiết:
– Anthony.
An Chiết tiếp tục trả lời hắn:
– Chào anh, – Sau đó lại nói rằng – cảm ơn các anh nhiều.
– Ơn huệ gì đâu, – Vans mỉm cười bảo – ai cũng là đồng bào nhân loại với nhau, hơn nữa chúng tôi vừa mất đi một đồng đội, cũng đang thiếu người.
Anh ta nói đoạn bèn đi đến gần đầu con quái vật nọ, chỉ huy những kẻ khác:
– Nhặt xong xác hẵng đi, lẹ tay lẹ chân lên.
Dứt lời, Vans bèn lôi một đôi bao tay và một con dao găm dài ra khỏi ba lô ném cho An Chiết:
– Cậu đi dỡ chân nó.
An Chiết chộp lấy chúng, cậu ngoan ngoãn ò đáp lại rồi đi dăm bước tới trước, đoạn dừng ngay cạnh non nửa cái xác của quái vật, cậu đeo bao tay ngay ngắn, bắt đầu nghía xem thân hình nó.
Động vật chân đốt sở hữu kích thước rất đồ sộ, vỏ ngoài trông thì bóng loáng đáo để song có đôi chỗ lại nhú thứ gai nhọn hoắt dài ngoằng, hoặc là lô nhô những nốt mụn nhọt. Cậu dòm xuống chân nó, tổng cộng gồm sáu cái chân dong dỏng, chúng chia làm ba đốt và được phủ bằng lớp lông tơ đen sì rậm rạp.
Vans cùng Anthony đang xử lí đầu quái vật ở bên khác, họ tháo dỡ vỏ ngoài khỏi đầu nó để óc và những chất lỏng khác chảy ra hết, kế đến nạo phần trong sạch bong. Horsen thì đứng ngoài canh gác. An Chiết thấy vậy cũng rút dao găm ra, cậu cứa khớp xương con quái vật một cách tập trung, qua chừng năm phút thì một khớp xương cũng bị đứt, cái chân tách rời khỏi phần ngực bụng của con quái vật, chúng rơi lộp độp xuống đất, có thứ chất lỏng trắng đục, đặc sệt như óc rỉ ra từ vết cứa và dần thấm vào cát vàng.
Cậu nghe thấy Horsen cất giọng chọc nghẹo:
– Bé cưng ơi, đừng thấy gớm mà mắc ói đó nha.
An Chiết chẳng trả lời, cậu tiếp tục cứa khớp xương thứ hai trong thinh lặng. Cậu không có ý kiến gì trước con quái vật này cả, thậm chí còn thấy nó sạch sẽ hơn lũ động vật sống dưới Vực Thẳm bội phần ấy chứ.
Nhưng có vẻ Horsen chẳng định buông tha cậu, tiếng bước chân vẳng ngay sau lưng, Horsen đi qua rồi đặt tay phải lên vai An Chiết, ngón tay vuốt ve vai cậu:
– Bé cưng, năm nay cưng nhiêu tuổi rồi?
An Chiết nghe được sự tham lam chất chứa trong ngữ điệu gã – nó giống sự tham lam của con thú khi đứng trước món mồi ngon vậy. Hiềm nỗi trong tầm hiểu biết hạn hẹp của cậu, con người không xem đồng loại là thức ăn đâu.
Bởi thế cậu khẽ trả lời:
– Mười chín tuổi.
Năm nay An Trạch mười chín tuổi, cậu ăn sạch gen của An Trạch, nên hẳn cậu cũng tính là mười chín tuổi.
– Nhưng trông cưng chỉ tầm mười bảy tuổi thôi – Tiếng cười khục khặc hãm lại trong lồng ngực Horsen, gã nói bằng chất giọng the thé khản đặc.
An Chiết thoáng chau mày, chả biết nên đáp sao.
– Này Horsen – Đương lúc ấy, giọng Vans vọng đến từ chốn không xa.
Horsen thở dài thườn thượt, gã nhéo nhẹ đầu vai cậu vài phát rồi mới rời đi.
An Chiết chợt hiểu rằng dường như chẳng cá thể nào trong xã hội loài người có chung đặc tính cả. Ví dụ An Trạch khác hẳn những kẻ đã khoét mất bào tử của cậu, ví dụ Vans khác hẳn Horsen, cậu biết ơn Vans lắm.
Cậu cúi đầu cứa khớp xương tiếp, mỗi chân chia cứa thành ba đốt, cứa xong thì xếp chúng thành một chồng vuông vắn. Vỏ ngoài của con quái vật đượm vẻ bóng bẩy mà chỉ kim loại mới có, nó rắn chẳng thua gì phiến đá cả, hễ dồn chúng vào một chỗ ắt sẽ rền lên tiếng đụng chạm lảnh lói.
Vans và Anthony đã hoàn tất việc tách đầu đúng ngay lúc cậu vừa dỡ xong sáu cái chân, họ đi sang chỗ cậu. Vans liếc nhìn chồng chân ngay ngắn trên mặt đất, bật cười: – Cậu cần mẫn phết nhỉ – Nói đoạn bèn bảo Horsen – Anh lái xe qua đây.
Horsen chẳng trả lời, xoay người đi ra ngoài. An Chiết đứng một bên, xem Vans và Anthony xử lí phần ngực bụng quái vật.
Cậu hỏi:
– Cần em giúp gì không?
Vans đeo bao tay, anh ta cầm một chiếc kìm đen to như bắp chân người vậy, anh ta hỏi:
– Cậu chưa ra vùng ngoài lần nào à?
An Chiết trả lời:
– …Vâng.
– Thế thì đứng đây chờ là được rồi – Vans dùng chiếc kìm cạy phần vỏ gắn trước ngực bụng con quái vật ra, mép vỏ trông thực lạ, có chiếc gai đen nhòn nhọn nhô lên giữa mép nối với các mảnh vỏ khác, tia sáng lạnh tanh lấp lóe. Vans bảo:
– Con này nhiều gai lắm, thiếu kinh nghiệm thì sảy tí là bị đâm ngay. Mức ô nhiễm ở Đồng bằng Số hai tuy thấp, nhưng vẫn có khả năng bị nhiễm gen.
An Chiết bèn ngoan ngoãn lùi về sau dăm bước, cậu đứng nhìn họ xốc lần lượt từng phần vỏ đen sì quanh cái xác lên, nội tạng và các bộ phận trắng hếu chảy bừa phứa dưới đất.
Quan sát đặng phút chốc, bỗng có tiếng uỳnh uỳnh rung rít dội đến, An Chiết ngoảnh sang bên tay phải và trông thấy một chiếc xe bọc thép hình chữ nhật màu đen đang chạy tới hướng này, nom nó hệt một con quái thú giáp xác to kềnh vậy. Trông chiếc xe khá là quen mắt, bởi đội lính đánh thuê từng dắt theo An Trạch lúc trước có tầm năm chiếc xe bọc thép kiểu ấy.
Xe dần tới gần, Horsen nhảy vọt xuống xe, Vans chẳng buồn ngẩng đầu lên mà bảo:
– Cậu phụ anh ta khiêng đồ đạc lên xe trước đi.
An Chiết khẽ vâng, cậu gom đống vỏ dưới đất, kế đến buột chặt chúng bằng dây thừng hết sức cẩn thận rồi đưa cho Horsen, Horsen ôm chúng, đoạn quăng vào khoang dự trữ của xe bọc thép.
Quái vật khổng lồ mỗi lúc một nhỏ đi do bị họ tháo dỡ, số vỏ mà An Chiết phải nhặt cũng mỗi lúc một nhiều. Cậu thốt nhiên khựng lại đương lúc cầm dây thừng buột chồng vỏ.
Ngay phút giây này đây, trên chóp gai nhọn của miếng vỏ đen sì cậu đang cầm lấm tấm đôi ba giọt nước sẫm màu, sẽ rất khó để phát hiện ra chúng nếu không nom thật kĩ. Cậu nhìn về phía vũng nước nhơ nội tạng nhầy nhụa dưới đất, xác nhận tất thảy chất lỏng của con quái vật toàn là màu trắng, vàng hoặc không màu mà thôi.
Vậy những giọt dịch đục kia là gì nhỉ? Cậu nhớ đến máu ộc ra từ người An Trạch trước khi y chết.
Vì vậy An Chiết lại trông sang chỗ Vans và Anthony, cả hai đang tập trung tách xác, vẻ mặt bình tĩnh, hết thảy bình thường. Cuối cùng An Chiết đành phải xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, cúi đầu buột đồ tiếp.
Mãi sau họ mới tách xong tất cả các bộ phận, ba người kia hẳn đã chịu tin An Chiết sẽ không thình lình biến thành một con quái vật nguy hiểm. Vans bảo:
– Lên xe về căn cứ thôi, An Chiết cũng tới đây.
Một chiếc xe bọc thép có thể chở chừng bảy tám người, ở trong cung cấp không gian nghỉ ngơi cho con người, được chia làm ba buồng, ngặt nỗi buồng nào cũng ọp ẹp và thấp lè tè, họ buộc phải khom lưng mới di chuyển trong đấy nổi. An Chiết được xếp vào buồng nằm ở ngoài cùng, bên phải chính là cửa xe, cậu nằm xuống, gối đầu lên ba lô, Anthony đang ngồi đằng trước lái xe, Vans ở ngay buồng sát bên, Horsen thì tuốt luốt phía trong cùng.
Cửa xe đóng sầm lại khiến nơi đây mịt mùng khôn tả, duy chỉ còn thứ ánh sáng tù mù là sà vào ô cửa sổ kế bên. Xe bọc thép xóc nẩy một hồi thì chầm chậm khởi động, tiếp theo chạy thẳng đầy ổn định, lắm khi sẽ tròng trành song chẳng đáng kể mấy.
An Chiết nhìn trân trân bóng tối trước mặt, cậu thấy mình như đang lửng lờ giữa dòng thủy triều đen ngòm, thủy triều cuốn cậu đến căn cứ phương Bắc, mà cậu thì chẳng hay biết gì về xứ sở ấy.
Nỗi khắc khoải và mông lung ám mãi lòng cậu, cậu nằm trong bóng tối và chờ đợi một cách thầm lặng.
Giây phút tia sáng thấp thoáng bên ô cửa sổ dần rành rọt hơn, xung quanh cũng nhập nhoạng đôi phần. Ngừng xe, An Chiết nghe thấy Horsen đứng dậy đi ra, gã mở cửa buồng nghỉ lẫn buồng lái ra vì đến lượt gã thế chỗ cho Anthony rồi. Anthony nằm xuống vị trí cũ của Horsen, hắn thở nom thực nặng nhọc, động tác thì mạnh bạo đến làm độ mặt sàn buồng nghỉ chấn động. Chẳng mấy chốc, cậu nghe Vans hỏi rằng:
– Sao vậy?
Anthony đáp:
– Hơi oải tí thôi.
Lại thêm một đợt dằng dặc, hiện giờ tới lượt Vans thế chỗ Horsen.
An Chiết nằm cuộn lại theo bản năng, cậu biết Horsen sắp sửa ngủ cạnh mình rồi, nên cậu hơi lo.
Song chờ hoài mà buồng bên chả có tiếng nằm xuống gì sất.
An Chiết mở to hai mắt, chờ đợi.
Tức thì tiếng bước chân thùm thụp vẳng lên, bỗng có kẻ bổ nhào vào người cậu.
– Bé cưng à… – Horsen thều thào, giọng khê đặc. Gã lách hai chân vào giữa háng An Chiết, cánh tay ôm siết bả vai cậu, An Chiết chừng như giãy giụa theo phản xạ nhưng lại bị một nguồn sức mạnh áp đảo ghì chặt xuống sàn – Thằng nhãi Vans kia đi rồi… Anh biết cưng làm nghề gì, số đội lính đánh thuê anh theo còn nhiều hơn số đội mà thằng nhãi kia từng thấy đấy.
An Chiết đã dồn quá nhiều sức vào đợt chống cự ban nãy, cậu thở hồng hộc:
– Xin ông hãy thôi cho.
– Thôi là thôi như nào? – Horsen cười gian, nụ cười của gã nom cực dữ tợn trong khung cảnh mờ tối. An Chiết chẳng trả lời nữa, Horsen buông lỏng bàn tay đang đè vai An Chiết rồi đi cởi dây nịt. Gã chỉ cần dùng một tay thôi là đã dư sức hãm An Chiết lại, điều này khiến gã thấy khoái trá không sao tả xiết, gã cười thêm suồng sã hơn, đoạn cất giọng điệu bỉ bai cợt nhả:
– Bé cưng ơi, tí sức ấy của cưng thì làm nên trò trống gì hửm? Chả biết lái xe, chả biết dùng vũ khí hạng nặng, gặp quái vật chỉ có nước chờ chết thôi, đồng đội cưng mang cưng theo để làm gì? Để đứng nhìn chắc?
Dứt lời gã bèn nhấc cổ An Chiết lên, xáp tới gần và áp má tua tủa râu áp lên cổ cậu, mùi khói thuốc nồng nặc tức tốc xộc tới:
– Hạng điếm như mày tao gặp nhiều rồi… Chẳng qua xinh xắn ngần này thì quả là lần đầu tiên, đội lính đánh thuê cũ của mày là đội nào?
An Chiết thở phì phò dữ dội, Horsen đè lên tấm thân cậu, gã cắn cổ An Chiết rồi thè đầu lưỡi nóng ướt liếm láp làn da cậu. An Chiết quay đầu ho khù khụ do bị sặc khói, tay phải quờ quạng trong bóng tối, cuối cùng bỗng vớ trúng con dao găm Vans đã đưa cho cậu.
Đúng vào lúc bấy giờ, bỗng một tiếng động váng tài sập đến từ buồng bên cạnh — tức buồng Anthony đang nằm, trông cứ như có thứ gì đó bị quật ngã xuống sàn vậy.
– Đừng nóng chứ mọi đen, – Horsen cười phá lên – chốc nữa sẽ đến lượt mày.
Nhưng lời gã thốt ra có vẻ chả hiệu quả gì sất, bởi tiếng bước chân đang đi về phía bên này. Horsen rủa thầm, gã lôi An Chiết dậy rồi ghìm chặt cậu lên thành xe, xé toạc cổ áo sơ-mi cậu đầy tợn tạo.
An Chiết chẳng buồn phản kháng nữa, cậu siết chặt dao găm trong tay, nín bặt nhìn về phía lối đi nhập nhoạng, sợi nấm trắng phau lẳng lặng trườn khắp sàn, chừng như đang định làm điều gì đó. Con giun xéo lắm cũng quằn. Tuy nhiên giây kế tiếp, cậu ngừng bặt mọi động tác.
…Có một con quái vật mang cơ thể người nhưng đằng sau lại mọc ba cặp chân dài ngoẵng, nó kéo lê đôi cánh quắp vào mềm mại bước ra khỏi lối đi nhỏ, đôi mắt kép đỏ lòm sáng lập lòe trên đỉnh đầu nó.
Hết chương 03Lên weibo 14 thì phát hiện chương này từng bị khóa trên tấn giang, 14 phải cắt bớt 1 đoạn để thông qua kiểm duyệt, tớ đã sửa lại theo ảnh trên weibo 14 rồi ;; Những bạn đã đọc từ trước nếu có cày lại lần 2 thì cho tớ xin lỗi, sơ suất quá ;;