Một tiếng thét chói tai của nữ giới vọng lên từ chốn nào đó dưới lầu, có lẽ cô ta cũng trông thấy côn trùng.
Bọ cánh cứng chầm chậm bò lê khắp mặt kính, nó lớn chừng gan bàn tay, trên tám cái chân mảnh mọc chi chít mụn nhọt li ti, những cục mụn nhọt bóng lưỡng này áp sát lên mặt kính, chính giữa nhô ra một cây kim dài trắng toát tức giác hút của nó. Đằng sau chiếc đuôi hình giọt nước kéo theo một cái vòi nâu vừa dài vừa mềm, nó trườn qua mặt kính để lại vệt nước màu nâu sẫm —— dường như nó muốn xông vào.
Thi Sĩ vươn tay thử kiểm tra độ trượt khe hở giữa hai khung cửa sổ: “Không sao, đóng chặt rồi, nó chả vào được đâu.”
“Đời sau cứ gớm hơn đời trước thế nhờ.” Ông chủ Shaw nói, “Càng lớn càng xấu, rõ ràng xưa kia chỉ mang hình dạng bọ bình thường thôi.”
“Tổ hợp gen.” Thi Sĩ nhìn cửa sổ, “Tổ hợp càng nhiều thì bề ngoài càng quái dị, khả năng phát tán virus cũng mạnh hơn. Tôi quen một nhà khoa học, anh ta nói rằng suốt trăm năm nay toàn bộ nghiên cứu của loài người vẫn chưa giải thích nổi nguyên lí gây nhiễm virus.”
Ông chủ Shaw: “Hầy.”
Mồm ông thì bật ra cái âm tiết vô vị, song cơ thể lại lùi về góc phòng cố cách xa cửa sổ nhất có thể, đoạn bảo: “Bộ cậu không kéo rèm vào được à?”
“Tôi muốn quan sát thành phố này chốc lát.” Thi Sĩ dứt lời bèn buông nửa mảnh rèm xuống, căn phòng bị bóng tối bao trùm, đường nét chàng toát lên một loại ưu thương lạ lùng dưới khung cảnh mờ ảo, “Thành phố này… Chẳng biết có thể tiếp tục tồn tại thêm bao lâu.”
An Chiết phóng tầm mắt ra ngoài kia, đương tảng sáng, thành phố màu xám tro kéo dài vô tận dưới vòm trời ảm đạm, khuất hơn phân nửa sau làn sương trắng nhợt nhạt. Mặt trời dần ló dạng xua tan sương mù, cuối tầm mắt xuất hiện hàng loạt cỗ máy có kết cấu cồng kềnh, nó cao ngút trời, loài người luôn chế tạo vô vàn thiết bị quái gở, những thiết bị ấy bảo đảm sự an toàn cho căn cứ, song vào một số thời khắc lại vô dụng, ví dụ như hiện tại.
Bấy giờ Thi Sĩ chợt ngoảnh đầu nhìn cậu: “Trông cậu có vẻ chả sợ hãi tí nào.”
An Chiết khẽ mím môi, cậu chẳng rõ nên trả lời kiểu gì.
Thi Sĩ buông nửa mảnh rèm cuối cùng kia xuống, nở nụ cười với cậu: “Cậu thực sự rất kì lạ.”
An Chiết: “Thật ư?”
“Cậu quá bình thản, cứ như dẫu giây tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng chả sao cả.” Thi Sĩ nói, “Ở cái niên đại này rất hiếm gặp ai có tính cách giống cậu.”
An Chiết cười xòa: “Biết đâu được.”
Giữa nấm và người không thể không có tí sự khác biệt nào. Cậu muốn khiến mình giống người hơn đôi chút nên bèn hỏi Thi Sĩ: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
Thi Sĩ suy tư ba phút, đáp: “Cầu nguyện.”
“Cầu cho vũ khí âm học không bị hư hao triệt để, hoặc cầu cho lũ côn trùng ấy chỉ là một lũ côn trùng đần độn, hoàn toàn sinh tồn bằng bản năng.”
“Kế đó, lại cầu cho mặt kính của chúng ta đủ bền vững, không dễ bị nứt vỡ.”
Ngay giây phút chàng vừa thốt ra câu nói nọ, tiếng động uỳnh uỳnh uỳnh chói tai bỗng vọng vào từ ngoài cửa sổ, là tiếng động côn trùng lao tới húc lên mặt kính.
Ông chủ Shaw lạnh lùng trông sang Thi Sĩ: “Tôi ước gì cậu là kẻ câm.”
Thi Sĩ cũng luống cuống, vén một góc rèm lên đoạn nhanh chóng khép lại: “Hai người đừng xem.”
“Tôi thấy rồi.” Ông chủ Shaw bảo, “Cả đàn côn trùng đang bay tới đây.”
Giây kế tiếp mặt ông bất thình lình đổi sắc: “Mau! Kiểm tra lỗ thông gió!”
Thi Sĩ đột ngột quay ngoắt sang một góc giữa căn phòng: “Lỗ thông gió bên đó!”
Chỗ bọn họ nhìn ở ngay trên đỉnh đầu An Chiết, đấy là một lỗ hổng thông với bên ngoài được lưới kim loại bao quanh, nhưng do đã lâu chưa tu sửa mà dần mục nát hở khe, Thi Sĩ thấy thế bèn xé toạc nửa đoạn tay áo của mình đưa cho An Chiết: “Bịt kín nó trước!”
An Chiết cầm lấy, lỗ thông gió chả nhỏ, cậu dùng bàn tay phải vo tròn ống tay áo nhét vào: “ Không đủ ạ.”
Thi Sĩ tiếp tục xé thêm đoạn nữa, An Chiết vươn một tay ấn chặt cuộn vải còn một tay thì chìa xuống. Song bất chợt, ngón trỏ tay phải cậu nhói lên chút đỉnh.
Động tác của An Chiết thoáng khựng giây lát rồi lại trưng vẻ mặt như thường nhét nốt cuộn vải chặn kín lỗ thông gió, cậu tiếp tục ngồi xuống ván giường, nhân lúc ông chủ Shaw với Thi Sĩ đang bận kiểm tra khắp phòng xem còn lỗ hổng nào không thì bèn nhấc ngón trỏ lên, giơ ngay trước mắt.
Một chấm đỏ lớn chừng đầu kim.
Thuộc tính lớp da mơ hồ thay đổi biến thành sợi nấm trắng lóa, cậu thừa dịp bọn họ đều đưa lưng về phía mình kéo phăng nó ra, xé đứt những sợi nấm nọ.
Sợi nấm mới dần vươn ra từ vị trí đứt mất, tiếp tục bện thành một ngón tay loài người lành lặn.
An Chiết chẳng rõ làm thế có tác dụng hay không, những sợi nấm bị kéo xuống dường như chả xuất hiện vấn đề gì, mà cậu cũng chẳng có biện pháp nào khác.
“Hết khe hở rồi đấy.” Thi Sĩ ngoảnh đầu nói.
An Chiết đáp: “…Vâng.”
Tuy nhiên âm thanh côn trùng va chạm lên mặt kính thì càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng ầm ĩ, kính nứt loảng xoảng vang dội, tựa như một giây sau sẽ vỡ nát ngay tức khắc, loa thông báo trong hành lang phát chỉ thị liên tục nhưng chẳng qua chỉ là mấy lời vô bổ “Xin hãy đóng chặt cửa sổ, chớ nên hoảng hốt” mà thôi.
Thi Sĩ ngồi thụp xuống, sắc mặt hơi tái nhợt: “Mặc cho số phận đi.”
“Cậu câm mồm ngay.” Đôi mắt ông chủ Shaw hết sức nghiêm túc, quát Thi Sĩ xong bèn nhìn về phía An Chiết.
An Chiết chưa hiểu gì hết: “Sao vậy ạ?”
“Nhanh lên.” Ông chủ Shaw nói, “Gọi cho gã đàn ông của cậu.”
An Chiết: “…?”
∻∻∻
Khu 1, Trung tâm Giải tán.
Vũ khí âm học màu đen khổng lồ mờ mờ ảo ảo, nó đứng sừng sững dưới màn trời xám xịt, bộ phận chính hình mâm tròn khiến nó trông giống hệt một đóa hoa to tướng nở rộ giữa thành phố.
Chiếc xe đang lao nhanh trên đường, các công trình kiến trúc không ngừng bị bỏ lại phía sau, vũ khí âm học đằng trước cũng đang nhanh chóng phóng đại.
“Ngộ nhỡ Trung tâm Giải tán bị phá hủy.” Giọng Lục Phong ngắt lời nghiên cứu viên, “Vậy những vũ khí âm học khác có làm việc bình thường tiếp được không?”
“Khả năng cao là sẽ hỏng luôn.” Nghiên cứu viên lặng thinh phút chốc, đoạn trả lời, “Cách vận hành vũ khí âm học rất phức tạp, nhằm cam đoan toàn bộ ngoại thành được sóng siêu âm che phủ hoàn toàn, mọi cường độ và băng tần ngắn của vũ khí âm học đều do Trung tâm Giải tán nhất trí điều hành từ xa. Nếu như lúc trung tâm bị phá hủy mà chương trình khẩn cấp chưa kịp khởi động ngay, e rằng sẽ xuất hiện hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Chẳng qua đấy chỉ là kết quả xấu nhất, xác suất cực kì thấp.” Hắn tiếp tục nói, “Trung tâm Giải tán sở hữu vũ khí âm học số 1, nó là bệ vũ khí âm học lớn nhất ở ngoại thành, công suất cực mạnh dễ gây ảnh hưởng xấu tới cơ thể con người, do khu 1 không có dân cư nên nhân viên với binh lính trực thuộc Trung tâm Giải tán cũng ít ỏi, dưới tình huống thiếu người hỗ trợ, ắt hẳn có nguyên nhân khác khiến chúng ta bị mất liên lạc tạm thời, chưa hẳn —— ”
Giọng nói hắn thoắt cái im bặt, tầm mắt xuyên qua kính xe nhìn thẳng về chốn vũ khí âm học.
Hơn một trăm năm trước, vào mùa xuân thuộc niên đại hòa bình, thời điểm trổ nụ đơm hoa, thợ làm vườn sẽ phun thuốc trừ sâu cho thực vật giúp chúng nó tránh bị côn trùng gặm nhấm.
Mà ngay lúc này, trên bề mặt vũ khí âm học giăng đầy lũ sâu khổng lồ xám trắng đen vàng loe ngoe, chúng đang bám đầy bề mặt của đóa hoa màu đen ấy.
Mà không, không chỉ mỗi sâu…
Nhịp thở của nghiên cứu viên bỗng chốc run rẩy dữ đội.
“Ôi không…” Hắn hỏi, “Thượng tá, ngài nhìn thấy chứ?”
Lục Phong dồn sức xoay vô-lăng!
Ô-tô hoàn thành một cú cua gấp nguy hiểm tột cùng trên con đường chật hẹp, nó xoay đầu phóng nhanh về phương hướng cũ!
Chiếc xe bọc thép sau lưng vốn đương tức giận bấm đèn, song ngay giây kế tiếp, toàn bộ cũng vội vàng xoay ngược trở lại ——
Lũ sâu đen nhẻm nơi cuối đường giống hệt khói hoa nổ tung, chúng bay lên rồi nện xuống ồ ạt như thể cơn mưa rào bất chợt. Động vật chân đốt mình phủ xương vỏ ngoài va rầm rầm vào mặt kính, cả chiếc ô-tô cứ như đang hứng đạn lạc lao thẳng một mạch.
Trong xe, âm thanh bộ đàm được tăng hết cỡ, chất giọng run rẩy của nhân viên trực tổng đài phát ra.
“Thưa Thượng tá, khu 2 truyền tin khẩn cấp, cơn bão côn trùng bùng nổ toàn diện, cầu xin tiếp viện.”
“Khu 3 truyền tin khẩn cấp, trong quá trình lánh nạn bỗng phát hiện một số lượng lớn quái vật thuộc họ côn trùng, cầu xin tiếp viện.”
“Sở Thành phòng truyền tin khẩn cấp.”
“Sở Thành vụ truyền tin khẩn cấp.”
“Khu 8 truyền tin khẩn cấp ——”
“Kết nối khu 8.” Lục Phong trả lời cực nhanh, “Chỗ lánh nạn dưới lòng đất có thể tiếp nhận an toàn người dân toàn thành đang cần nương náu không?
“Thưa Thượng tá Lục!” Tốc độ báo cáo của người đối diện còn nhanh hơn, “Đàn muỗi cỡ nhỏ lọt vào hệ thống thông gió, bên chúng tôi xuất hiện mười người bị nhiễm virus trở lên, đề nghị Tòa Xử án tiếp viện!”
Lặng thinh ba giây đồng hồ.
Lục Phong đáp: “Bắn chết những ai bị nhiễm virus, số còn lại đi lánh nạn, chờ tiếp viện.”
Tín hiệu chấm dứt.
“Thưa Thượng tá.” Kế tiếp là một chất giọng trẻ tuổi, “Đã tập hợp Tòa Xử án, hiện tại chưa có thương vong.”
“Chia đều tiếp viện cho các khu vực, ưu tiên khu 8.”
“Vâng.”
Tín hiệu chấm dứt.
“Thượng tá.” Âm thanh mạnh mẽ điềm tĩnh của nghiên cứu viên vang vọng trong xe, “Chúng ta trở về chủ thành thôi.”
Giọng Lục Phong lạnh lùng: “Chủ thành?”
“Chủ thành có phòng ngự độc lập và hệ thống giải tán, đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối.”
Tốc độ xe từ từ chậm dần, đằng trước là con đường chia thành hai nhánh.
Lục Phong hỏi: “Ngoại thành thì sao?”
“Căn cứ ở ngoại thành hết cứu nổi rồi, quái vật côn trùng vốn có ưu thế kích thước nên dễ chui vào mọi ngóc ngách, mức độ nguy hiểm của cơn bão côn trùng còn cao hơn cơn bão gặm nhấm khiến căn cứ Đông Nam sụp đổ ngày xưa nữa đấy.” Ngữ khí của nghiên cứu viên dần khôi phục sự tỉnh táo, hắn nói rằng, “Ngài là Thẩm phán giả, nhưng đứng trước tình huống thế này, ngài không cứu được ai đâu.”
Nghiên cứu viên dùng luận cứ đầy đủ tìm về lí trí cùng bình tĩnh, hắn thậm chí còn cười châm biếm bảo: “Bây giờ chạy tới đâu cũng là điều vô nghĩa, chẳng thể giảm bớt bất kì thương vong nào nữa rồi. Ngài hiểu rõ lời tôi nói là chính xác, ngài không thể bảo vệ kẻ khác, nhưng có thể bảo toàn tính mạng chúng ta.”
Âm thanh nơi bộ đàm lại vang lên lần nữa, Lục Phong đã cài đặt chế độ khẩn cấp vào tình huống nguy hiểm ban nãy, bởi vậy ba giây sau bộ đàm tự động kết nối.
Song đầu dây bên kia lại không phải giọng nhân viên trực tổng đài.
“Thưa Thượng tá…” Một âm thanh trong trẻo khẽ cất lên, nó chậm hơn tốc độ nói quen thuộc ở chỗ Lục Phong đôi chút, trong lúc đọc rõ từng chữ thì thoáng gợi một loại nhẹ bẫng yếu ớt, “Đồ của anh còn ở chỗ tôi.”
Lục Phong: “Cậu ở đâu?”
“Bên cạnh Sở Thành phòng.” An Chiết đáp, “…Có nhiều bọ đang va vào cửa sổ lắm.”
Âm cuối của cậu thoáng run rẩy, dường như đang sợ hãi.
Vô-lăng Lục Phong lập tức xoay nửa vòng rẽ sang một nhánh trên con đường bị chia thành hai ngã, nghiên cứu viên chứng kiến phương hướng đúng bị phớt lờ thì trừng mắt, cơ thể gần như muốn giật bắn khỏi ghế ngồi, song lại bị dây an toàn giữ vững, hắn lập tức nói: “Ngài ——”
Lục Phong cứ như hoàn toàn chẳng nghe thấy hắn, anh trả lời với người bên kia bộ đàm: “Chờ tôi.”
Hết chương 21Tranh minh họaArtist: nhz123 @lofter