Cây Nấm Nhỏ

Chương 28: Chương 28: “Do not go gentle into that good night.”






“Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu”[1]

An Chiết và Colin rảo bước trên một hành lang trắng sâu hun hút, tiếng xướng đồng thanh văng vẳng kế bên, những chất giọng non nớt hòa vào nhau tạo thành âm vang lãng đãng khắp xung quanh.

Nơi này là tầng sáu của vườn Ðịa Ðàng, kẻ dẫn họ vào đây là một người đàn ông áng chừng ba mươi tuổi tên Lâm Tá, anh ta bận áo sơ-mi trắng, đeo một cặp kính gọng mảnh màu vàng, trông khá trang nhã lịch sự.

Hai người họ được đưa tới văn phòng, Lâm Tá hỏi:

– Thấy chỗ này ổn chứ?

Colin trả lời:

– Ổn phết.

Lâm Tá bảo:

– Điều kiện ở chủ thành tốt hơn ngoại thành chút đỉnh.

An Chiết cảm nhận được, chí ít cậu chưa bao giờ nghĩ trên thế giới vẫn có một công trình khổng lồ như vườn Ðịa Ðàng lúc cậu còn ở ngoại thành. Trong dãy hành lang này, trừ phòng làm việc ra thì có tổng cộng mười căn phòng khác, năm phòng là lớp học, năm phòng là kí túc xá của lũ nhóc, trong kí túc xá ken dày giường lùn cỡ nhỏ, mỗi căn phòng có thể chứa 100 người. Dựa theo lời Lâm Tá, thì tầng này của Vườn Địa Đàng được tạo nên bởi mười dãy hành lang kiểu vầy, lũ nhóc ở mỗi tầng luôn trạc tuổi nhau. Nói cách khác, nơi đây có bốn ngàn đứa trẻ sắp sáu tuổi.

– Đáng lẽ khi chúng tròn sáu tuổi thì sẽ gửi phần lớn ra ngoại thành chờ nhận nuôi. Nhưng bây giờ ngoại thành sụp đổ rồi, chủ thành phải gánh cả công tác giáo dục tương lai cho chúng, thiếu người dữ lắm, may mà các cậu tới đây – Lâm Tá nói – Chúng tôi chưa dám giao tốp trẻ dưới sáu tuổi cho lính mới, nên đành phải đợi chúng lên sáu mới nhờ vả các cậu được.

An Chiết trả lời:

– Vâng ạ.

– Hiện tại vẫn chưa sắp xếp xong lịch dạy, các cậu đi theo tôi làm quen công việc trước nhé?

Colin đáp:

– Vâng.

Lâm Tá khẽ mỉm cười lôi mấy cuốn sổ tay nằm trên giá sách xuống:

– Ðây là sách giáo khoa và lịch trực ban, các cậu đọc thử xem, có gì thắc mắc cứ việc hỏi tôi.

An Chiết nhận lấy nó.

Chương trình học ở đây gồm hai môn, một môn là Ngôn ngữ và Văn học, một môn là Toán học và Tư duy, thứ cậu được nhận là sách giáo khoa của Ngôn ngữ và Văn học. Một đứa trẻ tầm sáu tuổi đã nắm vững ngữ pháp và đánh vần cơ bản rồi, trên sách giáo khoa toàn là những câu chuyện ngụ ngôn ngắn hoặc các bài thơ thôi. An Trạch vốn rất siêu mảng này, cho nên chẳng có âm tiết hoặc từ vựng nào mà An Chiết không hiểu.

Lúc cậu đọc lướt hết sách giáo khoa thì cũng vừa hay đến giờ vào học. An Chiết dời một bộ bàn ghế xuống cuối lớp, cậu cầm sơ đồ vị trí ngồi, nhiệm vụ mà Lâm Tá giao cho cậu là nghe giảng và ghi chép tình hình nghe giảng của lũ nhóc. Nếu lũ nhóc chịu chủ động trả lời câu hỏi hoặc giơ tay phát biểu nhớ cộng điểm, nếu xì xầm tám chuyện hoặc làm việc riêng phải trừ điểm.

Lúc cậu vào ngồi cả bọn đều ngoảnh đầu nhìn cậu đăm đăm. Làn da của lũ nhóc non mềm cực kì, ánh mắt cũng đơn thuần thơ ngây, chúng bận áo trắng quần đùi đen thống nhất, cắt kiểu tóc ngắn cũn giống hệt nhau, nhất thời khó phân biệt nổi đâu là bé trai đâu là bé gái. Chúng rì rầm giây lát bèn tiếp tục quan sát An Chiết, An Chiết mỉm cười đáp lại lũ nhóc.

…Vì vậy có vài bé con trong số đó cũng toét mồm cười với cậu, một đứa chớp chớp mắt, hàng mi phe phẩy, cất tiếng hỏi:

– Thầy là giáo viên mới tới ạ?

An Chiết đáp:

– Đúng thế.

– Quao, – Có bé con khác nhỏ giọng khen – thầy đẹp quá à.

An Chiết trả lời:

– Cảm ơn nhiều.

Bé con bảo:

– Hông có chi.

Lại có thêm đứa khác hỏi:

– Tên thầy là gì?

An Chiết nói tên của mình.

Lũ nhóc tranh nhau giới thiệu:

– Em là Bạch Nam.

– Em là Kisa.

– Em là Đỗ Tranh.

Dĩ nhiên cũng có vài đứa trẻ khá thờ ơ, ví như thằng bé ngồi trong góc chỉ thoáng liếc cậu rồi ngoảnh đầu lại luôn. Tuy nhiên thì sự nhốn nháo quanh An Chiết cũng chẳng duy trì quá lâu, bởi Lâm Tá đã bước vào rồi.

Lũ nhóc lập tức giải tán tự động trở về vị trí của mình, Lâm Tá kiểm tra chung quanh một vòng, xác nhận đi học đầy đủ mới bắt đầu giảng bài.

Anh ta giảng bài thơ mà An Chiết từng nghe ban nãy, đồng thời cũng là bài cuối cùng in trong sách giáo khoa. Nó phức tạp hơn nội dung ở các bài khác đôi chút, lúc cậu rảo bước trên hành lang có láng máng nghe bé con ở lớp nào đấy đọc diễn cảm nó.

Lũ nhóc đọc bài thơ một lượt từ đầu tới cuối trước.

“Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu

Ngày tàn mau, hãy bùng lên và rực cháy

Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.”

“Kẻ khôn ngoan lúc lâm chung biết sự đời là vậy,

Lời chưa bừng sáng, họ hãy còn tự nhủ

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu.”



Sau khi đọc xong một lượt Lâm Tá bèn đứng trước bục giảng hỏi:

– Có chỗ nào chưa hiểu không?

Một đứa trẻ giơ tay lên, An Chiết nhìn sơ đồ lớp, đó chính là bé con tên Bạch Nam.

Bạch Nam dõng dạc:

– Hổng có chỗ nào hiểu hết trơn.

Cả bọn cười phá lên.

Lâm Tá đáp:

– Thu nhỏ phạm vi đặt câu hỏi.

– Vậy… – Bạch Nam gãi gãi ót, giọng điệu thoáng ngần ngừ – vì sao không thể điềm nhiên bước vào màn đêm sâu?

An Chiết cộng một điểm cho Bạch Nam trên bảng biểu, kế đó nhìn về phía Lâm Tá chờ anh ta trả lời.

Cậu cũng chẳng rõ đáp án về câu hỏi của Bạch Nam. Dù là thuở ở dưới Vực Thẳm, hay lúc ở căn cứ loài người, cậu đã chứng kiến vô vàn hồi ráng chiếu dần soán chỗ ngày rạng, mỗi một đêm trường luôn buông xuống mặt đất nhẹ tênh khôn cùng, ta chẳng tài nào cự lại nó nổi.

Ánh mắt Lâm Tá lướt qua cả lớp, môi anh ta mím chặt thành đường cong hơi nghiêm túc.

– Đây là bài thơ cuối cùng trong khóa học năm nay của các em, – Anh ta đáp – nó khác hẳn với tất cả bài học trước kia, mặc dù có lẽ sẽ hơi khó hiểu với các em.

Anh ta xoay người viết hàng chữ “Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu” lên bảng trắng, tiếp tục xoay người về phía lũ nhóc ngồi dưới bục giảng.

– Đây là một bài thơ mang kết cấu ẩn dụ và tượng trưng – Lâm Tá giải thích – “Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu”, nó có nghĩa là đừng dễ dàng khuất phục trước cái chết.

An Chiết mở to hai mắt, cậu cặm cụi chép lại câu nói này vào sổ. Kế đó Lâm Tá bắt đầu giảng từ câu đầu tiên, An Chiết ghi chép sột soạt.

Sau khi giảng xong lũ nhóc lại đọc to cả bài thơ thêm lần nữa.

“Và thưa cha, người đã đi vào tận cùng nỗi bi ai

Xin hãy nguyền rủa, ban ân với dòng lệ tuôn chảy

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu.”

Ngòi bút đương ghi chép của An Chiết thoáng khựng lại, cậu ngẩng đầu trông ra ngoài ô cửa sổ ngời sáng, cách đó không xa, Tháp Đôi bừng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, thành phố chầm chậm rút khỏi bóng tối và bến bờ thành phố khuất ở phía cuối chân trời xanh lam. Cậu biết thành phố này chưa bước vào màn đêm, cũng đang cố gắng không bước vào màn đêm ấy.

Sau khi kết thúc tiết học một ngày, Lâm Tá tan tầm giao lũ nhóc cho cậu và Colin. Bọn họ phải theo thầy quản sinh dẫn lũ nhóc đi ăn cơm, kế đấy tập trung tại kí túc xá xem thời sự hôm nay. Nhằm xúc tiến tình cảm với lũ nhóc, An Chiết cần giải đáp mọi điều mà chúng thắc mắc trên bản tin thời sự, đợi thời sự chiếu xong mới được phép nghỉ.

Lũ nhóc ăn uống no say nên hoạt bát hết sức, chúng chơi đùa tán dóc ra rả trên hàng lang. An Chiết thấy như có mười ngàn con muỗi đang bay vo ve quanh tai mình, nhưng cậu tha thứ cho những đứa trẻ loài người này, bởi dẫu cho có là quái vật dưới Vực Thẳm, thì chúng cũng đối xử dịu dàng với bé con – dù rằng nó chỉ giới hạn trong con của chúng mà thôi.

Đợi đến giờ chiếu thời sự, thầy quản sinh bèn lấy bảng chấm điểm ra, lũ nhóc thấy thế thì im bặt tự giác ngồi vây quanh màn hình cỡ lớn ngay, An Chiết ngồi chính giữa. Cậu ngước nhìn màn hình, bỗng phát hiện có thứ gì khẽ chạm vào ngón tay cậu, cúi đầu ngó thử mới phát hiện bé con Bạch Nam đang ngồi cạnh cậu, nó dùng ngón tay nho nhỏ chọt ngón tay cậu.

An Chiết chưa có cơ hội tiếp xúc tứ chi nhiều với loài người, kí ức khắc sâu nhất là lần nọ cậu va trúng người Lục Phong, huy chương trước ngực Lục Phong cộm sưng đầu cậu, nhưng trẻ con thì khác hẳn Lục Phong, bởi chúng rất mềm mại – giống hệt bào tử vậy.

Đứa trẻ loài người im ắng ngồi kế nom cứ như bào tử lặng thinh ngủ yên trong cơ thể cậu, An Chiết cố vin vào chút ảo tưởng này để tìm kiếm sự yên lòng giả tạo, cậu xoa đầu Bạch Nam.

Vì thế Bạch Nam lại nhích sang bên này, tựa sát rạt An Chiết rồi ôm chặt cánh tay cậu. Đồng thời bấy giờ có một bé con khác tên Kisa cũng xáp lại gần, bề ngoài em trông mang máng bé gái. Ngay sau đó lũ nhóc bèn rục rịch sang đây, Colin đằng kia cũng được nhiều đứa trẻ mê tít, dường như gần gũi cá thể trưởng thành là thiên tính của hết thảy mọi sinh vật bé bỏng.

Nhưng mà vẫn có vài đứa lầm lì vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ của mình mà chẳng hề bị dao động, An Chiết nhớ đến tên của nó – Tư Nam, khi đi học Tư Nam chưa bao giờ đặt câu hỏi. Cậu và Tư Nam thoáng nhìn nhau, cậu nở nụ cười, Tư Nam lập tức lẩn tránh, dời mắt về phía màn hình lớn.

Thời sự bắt đầu chiếu rồi.

“Sau khi oanh tạc khu 6 số lượng quái vật ở ngoại thành giảm đi đáng kể. Đội hình không quân thứ hai hiện đã cất cánh từ sáu giờ sáng và đáp xuống khu 1 để hỗ trợ ngoại thành, Thượng tá Lục Phong từ Tòa Xử án sẽ chỉ huy đội hình hiện có đi giành lại Trung tâm Âm học…”

An Chiết bỗng nghe thấy cái tên quen thuộc, kể từ lúc vào chủ thành cậu vẫn chưa gặp Lục Phong lần nào, hóa ra tên này lại xông ra ngoại thành nữa rồi.

Bạch Nam chợt lầm bầm nói:

– Là thẩm phán giả kìa.

Kisa đáp:

– Đáng sợ quá đi.

An Chiết hỏi lũ nhóc:

– Sao vậy?

Bạch Nam nói:

– Do thời sự hay đưa tin thẩm phán giả vừa bắn chết bao nhiêu người đó ạ.

Kisa bồi thêm:

– Ngài ấy còn ghé Vực Thẳm suốt nữa, Vực Thẳm ớn lạnh dã man ấy.

An Chiết xoa xoa đầu cô bé:

– Đừng sợ.

Kisa thoáng chau mũi.

– Em là con người, và thẩm phán giả sẽ bảo vệ em.

Kisa tiếp tục chau mũi.

Bạch Nam hỏi:

– Thầy từng gặp thẩm phán giả rồi ạ?

Đồng thời bấy giờ, thời sự thông báo:

“Sau đây chúng tôi sẽ kết nối với phóng viên tại hiện trường.”

Cảnh chợt chuyển, có phóng viên đương phỏng vấn một sĩ quan bận quân phục màu đen, giây đầu tiên khi bóng hình đối phương xuất hiện An Chiết cứ ngỡ đấy là Lục Phong, nhưng giây tiếp theo cậu lập tức nhận ra không phải, người nọ là quan thẩm phán trẻ tuổi hay đi kế anh, trên màn hình hiện ra tên hắn: Serran.

Cậu thì thầm trả lời câu hỏi của Bạch Nam:

– Gặp rồi.

– Vậy ngài ấy trông thế nào? Ngài ấy chưa bao giờ lộ mặt trên thời sự cả – Bạch Nam hỏi.

Kisa cũng xen vào:

– Có phải mặt mũi ngài ấy dữ tợn lắm không ạ?

Toàn bộ lũ nhóc đều xoay ngoắt về phía bên này, dường như thấy rất hứng thú với câu hỏi nọ.

– Ngài ấy… – An Chiết nhớ lại bề ngoài của Lục Phong, cố dùng khiếu thẩm mĩ loài người để nhận xét – trông hơi ác một tí, nhưng rất khôi ngô.

– Ngoại hình ngài ấy giống thứ gì ạ?

Câu hỏi từ lũ nhóc ngày một hóc búa, An Chiết hoàn toàn chẳng biết nên nêu ví dụ kiểu gì. Ngay tại thời khắc nghiền ngẫm gian nan, cậu sực nhớ tới màu mắt Lục Phong. Sắc màu xanh sẫm lạnh lùng kia… cứ như miền sản sinh ra cực quang nơi bầu trời vậy. Vậy là cậu bèn đáp:

– Giống… cực quang.

Ánh mắt lũ nhóc tràn ngập sự khó hiểu.

Lúc này đây An Chiết trông thấy thầy quản sinh đứng bên cạnh giơ ngón cái với cậu.

– Không hổ là giáo viên dạy Ngôn ngữ và Văn học – Thầy quản sinh nói.

An Chiết chẳng biết thầy quản sinh đang khen ngợi hay phê bình nữa, cậu chỉ mím môi cười xòa.

Ngày tháng ở chủ thành cứ thế nhẹ trôi, chẳng mấy chốc cậu đã sống ở đây gần một tháng rồi.

Cuộc sống tại Vườn Địa Đàng rất thảnh thơi, cùng lắm chỉ xuất hiện vài tranh chấp cãi vã tẩn nhau giữa lũ nhóc mà thôi, có vài lần An Chiết ghé Tháp Đôi, nhưng bắt buộc phải quét thẻ mới tiến vào hai tòa tháp này được, mà cậu cũng chẳng có quyền hạng gì để miễn quét thẻ cả. Nếu muốn gặp lại bào tử, đầu tiên cậu phải biết rốt cuộc nó bị giấu ở đâu trong Hải đăng, với cả làm sao để trà trộn vào đó, hiện tại hai mục tiêu này thực quá đỗi xa vời.

Ngặt nỗi giờ đây, bản tin đang chiếu trên thời sự càng khiến người ta phấn khích hơn cả: Vào mười hôm trước, Thượng tá Lục đã dẫn đội hình tiến sâu vào bộ phận nòng cốt của Trung tâm Âm học rồi lập kế hoạch hành động chi tiết. Nó còn đặc biệt nhấn mạnh rằng, nhờ Tòa Xử án hay tham gia huấn luyện dưới Vực Thẳm, nên họ cực kì giàu kinh nghiệm khi đối phó với quái vật. Năm ngày trước, quân đội chính thức giành lại Trung tâm Âm học, càn quét sạch mọi quái vật còn sót lại bên trong và tiến hành dọn dẹp lẫn sát trùng trên quy mô lớn, Hải đăng đã cử một đội hình đi theo nhằm bắt tay vào công cuộc sửa chữa gấp các trang thiết bị.

Hôm nay, An Chiết vốn định bụng xem thời sự tiếp, nhưng ngặt nỗi đến phiên Lâm Tá trực ban nên cậu đành tan việc sớm.

Sáu giờ tối mùa hạ, bầu trời hãy còn tỏ, chỉ có chân trời đằng tây là chầm chậm khoác lên mình tấm lụa mỏng xanh xám. An Chiết quét thẻ, cửa xoay của tòa cao ốc “Vườn Địa Đàng” thụt lùi, cậu bước ra bên ngoài, Colin cũng tan tầm sớm và đi ra cùng lúc.

Hiện tại không phải là giờ tan tầm thường lệ, người đi đường khá ít ỏi, cậu băng qua phố xá, rẽ sang một con ngõ hòng đi đường tắt đến trạm xe trung chuyển. Cậu và Colin chướng mắt nhau, bởi vậy dẫu phải đi chung hướng thì cũng sẽ một trước một sau né xa hết cỡ.

Đương lúc cậu sắp rời khỏi con ngõ hẹp này và đặt chân lên đường cái rộng thoáng, thì thế giới vốn tĩnh lặng bỗng dội tới một loạt tiếng bước chân huỳnh huỵch, kế đó có chiếc bóng thoáng lướt qua tầm mắt cậu… là bóng hình thấp bé màu trắng, An Chiết chau mày trông theo, một cô bé nhỏ tuổi, cậu chắc chắn.

Cách ăn bận lẫn bề ngoài của bé trai bé gái trong lớp cậu đều tương tự nhau, song đứa trẻ cũng áng chừng năm sáu tuổi này nhìn phát là biết ngay con gái. Cơ thể em mảnh mai nhu mì, tóc đen tung xõa ngang vai, bận một chiếc váy voan màu trắng.

Đằng trước chính là đường cái, có xe đang lao đến, An Chiết hét to:

– Cẩn thận!

Vừa hay có một chiếc ô-tô liều mạng lách ngang đường cái, cô bé như bị giật thót khựng chân ngay, em thở phì phò ngoảnh đầu ngó An Chiết, ánh mắt hoảng hốt, nom có vẻ cực kì sợ hãi.

An Chiết hỏi:

– Cần anh giúp đỡ không? Em là người ở Vườn Địa Đàng ư?

Ai ngờ cậu vừa dứt lời thì cô bé càng hăng máu hơn, em đột ngột chúi đầu đâm thẳng về phía đường cái!

An Chiết cố gắng rượt theo.

Song ngay giây phút này, nơi khúc cua thoắt xuất hiện một thân hình màu đen, chặn đứng trước mặt cô bé bằng động tác đầy lưu loát, cô bé chợt chững lại, đối phương khom lưng ẵm em lên, đoạn xoay người đi vài bước, cô bé giãy giụa dã man, song về cơ bản là chẳng thoát thân nổi.

Mà An Chiết vừa mới chạy tới chỗ này:

– …

Bốn mắt chạm nhau.

An Chiết cất tiếng:

– …Chào anh.

Lục Phong đáp:

– Chào cậu.

An Chiết muốn hỏi anh liệu có phải đã giành lại được Trung tâm Âm học chăng, tuy nhiên hiện tại cậu có những lời quan trọng hơn muốn nói, đồng thời đã ấp ủ nó được một tháng ròng.

Tâm trạng của Lục Phong trên chuyến tàu hôm ấy rất tệ… Mà thực tế thì tâm trạng An Chiết cũng không khá khẩm hơn là bao, tuy nhiên cậu hiểu được nguyên nhân – chẳng mấy ai trên thế giới này có thể đối xử lí trí với thượng tá cả. Cộng thêm hành động xả thân cứu cô bé trên đường cái nguy hiểm vừa rồi, câu nói trong lòng cậu càng đầy đủ bằng chứng hơn.

– Thưa thượng tá – Cậu bật thốt.

Lục Phong có vẻ hơi nhướng mày, anh hỏi:

– Chuyện gì?

Cô bé còn mải giãy giụa, ánh mắt em vô hồn, mái tóc rối bời nom không ổn cho lắm, Lục Phong vỗ lưng em một cách qua quýt, tuy kĩ thuật chưa thạo nhưng chí ít là có ý tốt.

Vì vậy câu nói kia lại được chứng minh bận nữa, An Chiết quan sát cô bé, rồi lại ngoảnh sang quan sát Lục Phong, cậu chân thành bảo:

– Anh là người tốt.

Lần này thì thượng tá thực sự nhướng mày thấy rõ, khóe môi đượm nét cười, song đây chẳng phải là nụ cười thật lòng gì cho cam, mà giống hệt vừa nghe thấy An Chiết thốt lời điêu ngoa nào đó.

Một giây sau, anh kìm chặt cô bé bằng một tay và nhấc máy liên lạc lên:

– Giao lộ số bảy, đã bắt được mục tiêu.

Dứt lời còn nhàn nhạt liếc sang chỗ An Chiết.

An Chiết:

– …?

Hết chương 28* Chú thích

[1] Trích từ bài thơ “Do not go gentle into that good night” của nhà thơ Dylan Thomas xứ Wales, nó được viết theo thể villanelle. Ông sáng tác bài thơ vào năm 1947 khi chứng kiến người bố từng là một sĩ quan quân đội mạnh mẽ của mình dần trở thành yếu ớt trước cái chết, ai xem phim Interstellar rồi thì chắc cũng biết tiến sĩ Brand hay ngâm bài này ha.

Bản dịch phía dưới tớ có tham khảo từ câu lạc bộ sách Dostoevsky, Pháp Hoan @wp, Rio-Lam @blogspot, vv…. sau đó chỉnh sửa và thêm thắt vào cho phù hợp với nội dung truyện. Nhớ đọc hết cả 2 bản và nghe video giúp tớ nhé, đừng lướt qua bản tiếng Anh vì chỉ có nó mới truyền tải được hết độ hay của bài thơ



Do not go gentle into that good night

Do not go gentle into that good night,

Old age should burn and rave at close of day;

Rage, rage against the dying of the light.

Though wise men at their end know dark is right,

Because their words had forked no lightning they

Do not go gentle into that good night.

Good men, the last wave by, crying how bright

Their frail deeds might have danced in a green bay,

Rage, rage against the dying of the light.

Wild men who caught and sang the sun in flight,

And learn, too late, they grieved it on its way,

Do not go gentle into that good night.

Grave men, near death, who see with blinding sight

Blind eyes could blaze like meteors and be gay,

Rage, rage against the dying of the light.

And you, my father, there on the sad height,

Curse, bless, me now with your fierce tears, I pray.

Do not go gentle into that good night.

Rage, rage against the dying of the light.

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu,

Ngày tàn mau, hãy bùng lên và rực cháy;

Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.

Kẻ khôn ngoan lúc lâm chung biết sự đời là vậy,

Lời chưa bừng sáng, họ hãy còn tự nhủ

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu

Kẻ thiện lương bỗng bật khóc nơi ngọn sóng cuối cùng

Hồn tản, muốn khiêu vũ ngoài vịnh xanh mênh mang,

Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.

Kẻ ngông cuồng từng reo ca rượt đuổi ánh sáng,

Muộn màng ngộ ra, vầng thái dương đương trên lối tàn,

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu.

Kẻ hấp hối chỉ nhìn thấy đêm thâu mù quáng

Mắt vẩn đục thấp thoáng gợi ánh sao sa,

Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.

Và thưa cha, người đã đi vào tận cùng nỗi bi ai,

Xin hãy nguyền rủa, ban ân với dòng lệ tuôn chảy.

Đừng điềm nhiên bước vào màn đêm sâu.

Vùng lên, vùng lên chống lại chút ánh sáng dần tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.