An Chiết trơ mắt chứng kiến bào tử của mình chìa sợi nấm chạm vào Lục Phong cách một lớp kính, giây phút ngón tay Lục Phong dời đi, sợi nấm bèn rũ xuống ngay, thậm chí cái dáng điệu nọ còn thoáng đượm sự mất mát.
An Chiết thấy bào tử biểu hiện như thế thì tức anh ách, cứ như thể rằng cậu vừa mới trải qua chuyện đó vậy. Khoảnh khắc Lục Phong giơ tay lên cậu không muốn để anh tiếp cận bào tử, nhưng rồi khi dời đi lại muốn để anh nán lại chốc lát. Trong chớp nhoáng chóng vánh ấy, ống kính thoắt chuyển sang một nghiên cứu viên khoác áo bờ-lu trắng, anh ta nói rằng mẫu tiêu bản này tỏa ra một loại tính trơ với virus đột biến – là chuyện chưa từng có trong lịch sử.
– Suốt bốn tháng phân tích nghiên cứu ròng rã, chúng tôi phát hiện chất chiết xuất từ tiêu bản này sẽ không lây nhiễm cho loài sinh vật nào cả, tương đồng, khi chúng tôi tiêm chất chiết xuất từ sinh vật đột biến lên tiêu bản, cũng không đo được bất cứ thay đổi gì diễn ra trong cấu trúc nó – Nghiên cứu viên phát biểu – Hải đăng cho rằng đây có thể là bước đột phá mới trong công cuộc khắc phục sự đột biến của loài người.
An Chiết siết chặt quai bình giữ nhiệt, người ta bảo bào tử của cậu là bước đột phá mới trong việc khắc phục sự đột biến, điều đấy chứng tỏ bào tử sẽ được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt. Cuối cùng, biên tập viên tổng kết bản tin thời sự bằng giọng điệu tích cực, đồng thời đề cao tương lai căn cứ cực kì xán lạn, cảm ơn sự nỗ lực của các nghiên cứu viên.
Thời sự chấm dứt, tiếp theo là dự báo thời tiết, dựa theo những gì Hải đăng đo đạc, khu vực thuộc phạm vi căn cứ sẽ ấm dần trên diện rộng trong ba ngày sắp tới, nhắc nhở từng vùng hãy chú ý phòng tránh, nhất là phòng thí nghiệm ở Hải đăng và Trung tâm Nhân giống cây trồng ở Vườn Địa Đàng.
An Chiết không hơi đâu nghe lọt, cậu rời khỏi cư xá rồi ngồi lên xe trung chuyển. Suốt chặng đường, cậu mải suy tư rốt cuộc nên dùng cách gì để đến gần bào tử của mình… Đầu tiên, cậu cần biết vị trí chính xác của phòng thí nghiệm kia, kế đấy theo dõi quy luật làm việc của nghiên cứu viên, dưới tình huống bình thường, nghiên cứu viên sẽ không ở lại phòng thí nghiệm suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nếu cậu có thể trườn qua ống thông gió đột nhập phòng thí nghiệm nhân lúc vắng người, rồi nhét bào tử vào lại cơ thể mình…
Vậy thì cậu có thể nghĩ cách rời khỏi căn cứ loài người, trở về Vực Thẳm rồi.
Tiêu bản thí nghiệm bị trộm mất, loài người nhất định sẽ truy lùng tới cùng, ngoại trừ chạy trốn, dường như cậu cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngẫm đến đây, An Chiết ngẩn ngơ ngoảnh đầu, cậu nhìn về phía tòa thành rực ánh đèn giữa màn đêm đen qua mặt kính xe trung chuyển. Cực quang nay đã dâng cao, vầng sáng xanh lục uốn lượn trên bầu trời đêm, biến ảo chóng vánh – tựa như sự chảy trôi của dòng thời gian.
Loa thông báo vang lên, đã đến tháp đôi.
An Chiết ôm bình giữ nhiệt bước xuống xe, quét cổng xoay bằng thẻ ID của Lục Phong, đoạn tiến vào đại sảnh lên lầu. Trong hành lang bàng bạc, phòng thí nghiệm nào cũng tỏ đèn, những cỗ máy khác nhau vọng ra thanh âm với những tần số khác nhau, lúc trầm lúc bổng nối tiếp dai dẳng. Cậu tìm được phòng thí nghiệm của tiến sĩ, nhưng chỉ có Tiến sĩ Gheer và trợ lí ở đấy thôi.
– Cậu quay lại rồi à? – Tiến sĩ ngẩng đầu nhìn cậu, đoạn bảo – Chốc nữa Lục Phong mới về.
– Ò – An Chiết đặt bình giữ nhiệt lên bàn làm việc, vặn nắp, đoạn rót một bát cho tiến sĩ. Tính năng của thiết bị giữ nhiệt khá tốt, xúp nóng hầm hập, hương thơm sực nức lan tỏa theo làn sương trắng bốc hơi, phủ lấp cả căn phòng thí nghiệm.
– Ối trời, – Tiến sĩ cầm bộ đồ ăn cậu đưa sang – chu đáo quá.
An Chiết mỉm cười.
Tiến sĩ hỏi:
– Cậu không ăn ư?
An Chiết đáp:
– Em chờ anh ta về đã.
Tiến sĩ tặc lưỡi:
– Chậc chậc.
– Tôi là tôi đếch chờ rồi đấy, – Tiến sĩ đáp, kế đó chàng ta ngó sang trợ lí – chiếu tiếp đi.
Trợ lí đáp:
– Vâng ạ.
An Chiết nhìn về phía màn hình máy tính trước mặt tiến sĩ, cửa sổ ngay giữa đang chiếu đoạn phim quay Tư Nam. Dưới cửa sổ ấy là một cửa sổ khác, nó bị khuất non nửa, có thể trông thấy danh sách gửi tin nhắn gồm “thành phố ngầm” và “viện nghiên cứu”, tiến sĩ gửi cho mỗi bên một tin nhắn.
Ánh mắt chàng ta lại dời sang Tư Nam trong đoạn phim – tức con ong xám nọ. Lily đương lải nhải say mê với nó, giây trước em hãy còn hỏi: “Cậu có mật ong không?” thì giây sau đã đổi thành: “Làm người và làm ong cái nào vui hơn thế?”
Cậu cất tiếng:
– Nó to ra.
Hơn nữa còn to theo kiểu cực kì rõ rệt.
Tiến sĩ nhai xong miếng thịt gà, nheo mắt theo dõi màn hình:
– Công nhận.
Trợ lí đúng lúc bảo:
– Tăng 10 ki-lô-gam.
Tiến sĩ hỏi:
– Nó ăn gì vậy?
Trợ lí đáp:
– Không ăn gì cả.
Tiến sĩ bảo:
– Lại thế nữa rồi.
– Đừng có suy xét vấn đề này vào giờ ăn – Chàng ta bảo – Cụt cả hứng.
An Chiết hỏi chàng ta:
– Sao vậy ạ?
– Sự thay đổi và sinh trưởng của dị chủng không những đi ngược lại với định nghĩa sinh vật học sẵn có, mà còn thách thức định luật bảo toàn năng lượng – Tiến sĩ quan sát Tư Nam, giải thích – Sinh vật hấp thụ năng lượng từ thế giới bên ngoài, rồi chuyển hóa nuôi bản thân. Song loài người biến thành dị chủng, có khả năng kích thước sẽ xuất hiện sự tăng trưởng gấp mười lần, khối lượng cơ bắp cũng nặng hơn loài người gấp bội, những năng lượng ấy từ đâu mà có? Máu thịt loài người tương tự như đĩa petri vậy, cung cấp chẳng ngớt, nên đơn giản là chúng biến từ không thành có thôi.
Đĩa petri là một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo dạng hình trụ có nắp đậy mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ.
Đĩa Petri
An Chiết giữ im lặng, cậu không am hiểu về mảng này, nhưng quả tình các sinh vật sống dưới Vực Thẳm đều cực kì khổng lồ.
– Mà thôi, – Tiến sĩ thở dài bảo – toàn bộ hệ thống kiến thức của chúng ta bị vứt xó, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Chàng ta tiếp tục say đắm bát xúp nấm thơm ngon ấy, tuy nhiên ánh mắt vẫn cứ dừng trên màn hình. Mãi tới khi chàng ta sắp ăn xong, An Chiết mới hỏi:
– Anh muốn ăn nữa không?
Tiến sĩ không trả lời, An Chiết dõi theo tầm mắt chàng ta, phát hiện chàng ta đang ngó đăm đăm vào màn hình.
– Chiếu lại – Chàng ta ra lệnh.
Trợ lí tua đoạn phim về một phút trước. Lily nói tới mệt nhoài, em tựa trên mặt kính bảo:
– Cậu đừng nện tường nữa, đau lắm đó.
Đoạn, em nói thêm:
– Mặc dù nói chuyện hoài thì đuối quá luôn, nhưng ở Hải đăng vui hơn ở Vườn Địa Đàng.
Ngay lúc này Tư Nam chợt khôi phục sự tỉnh táo ngắn ngủi, chân kìm phủ kín gai và lông tơ khẽ gõ mặt kính.
Lily reo lên:
– Cậu tỉnh rồi.
Chân kìm nhẹ rung lên, lại gõ mặt kính liên tục thêm dăm bận.
Tiến sĩ chau mày.
– Giảm xuống 0.5 lần, chiếu lại lần nữa.
Hình ảnh phóng to, tốc độ chậm rì, tập trung vào động tác gõ mặt kính của nó.
– Khoảng cách gõ giữa nhịp thứ nhất và nhịp thứ nhì bằng nhau, ngừng giây lát mới gõ thêm nhịp nữa, rồi lại ngừng một chốc – Tiến sĩ lấy sổ ghi chép ra, cầm bút bi vội đánh dấu câu – Nhịp này ngừng xong thì gõ tiếp ba nhịp liên tục, khoảng cách bằng nhau.
Dứt lời, chàng ta ghi ba con số 2 1 3 lên mặt giấy.
Đoạn phim này kết thúc, tiến sĩ bảo:
– Chiếu đoạn phim tỉnh táo tiếp theo đi.
Trợ lí bắt đầu chỉnh tiến độ, trông cậu ta cứ như học trò của tiến sĩ, đoạn hỏi:
– Ngài nghi nó truyền tin nhờ tuần suất gõ hả?
Tiến sĩ đáp:
– Đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường… nhưng nó chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.
Chàng ta ngoảnh sang hỏi nhìn An Chiết:
– Môn Toán học và Tư duy của các cậu dạy những gì thế?
An Chiết đáp:
– Số học, hình học và suy lí.
– Có kể cho chúng nghe những câu chuyện ngoài lề không? – Tiến sĩ bảo – Như mã điện báo vô tuyến chẳng hạn.
– À mà không, – Chàng ta tự bác bỏ – nó không học ở lớp A, chỉ số thông minh chưa cao tới mức đó.
An Chiết:
– Bài thi của em ấy có số điểm tuyệt đối, không thể học lớp A là do yếu tố tâm lí.
Tiến sĩ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi, chàng ta bắt đầu xem đoạn phim khác. Trong đoạn phim này Tư Nam chỉ tỉnh táo được chốc lát, nó gõ vội hai nhịp, khoảng cách cũng khác với trước đấy.
Tiến sĩ vạch lên giấy hai điểm sát rạt nhau:
– Đoạn phim kế tiếp.
Ở đoạn phim kế tiếp, Tư Nam gõ tường bảy nhịp trong cùng khoảng thời gian. Rồi lại chiếu đoạn tiếp theo, trong đoạn phim này nó tỉnh táo tận năm giây liền, trong suốt nửa phần trước đoạn phim, biểu hiện của nó nhất trí với đoạn phim thứ nhất đến lạ lùng, hai nhịp, một nhịp, ba nhịp. Đương lúc gõ xong ba nhịp nó dừng lại một thoáng khá lâu, kế đó vội vàng gõ hai nhịp cuối. Đoạn phim này giống như sự kết nối giữa đoạn phim thứ nhất và đoạn phim thứ nhì vậy.
Tiến sĩ ghi vào sổ, đoạn phim vẫn tiếp tục chiếu, ở đoạn phim thứ năm, nó gõ liên tục bảy nhịp đều đặn. Và rồi nó luôn gõ theo sự tuần hoàn như vầy – ở mọi đoạn phim quay lại cảnh nó tỉnh táo sau đấy, mãi tới khi đồng hồ điểm năm giờ chiều, Lily mới được nhân viên Vườn Địa Đàng dắt về.
Trên sổ ghi chép của tiến sĩ viết một chuỗi những con số thế này.
2, 1, 3, 1, 1, 7, 2, 1, 3, 1, 1, 7, 2…
Trợ lí hỏi:
– Liệu có cần tìm bên chuyên Toán đến giải mã không?
– Không cần đâu – Tiến sĩ đáp – Câu mà nó muốn truyền đạt rất ngắn, sẽ không khó… Để tôi suy nghĩ thêm chốc nữa.
An Chiết chau mày quan sát dãy số, loài người trao đổi bằng ngôn ngữ, cậu không hiểu số má thì đảm đương chức năng truyền tin kiểu gì, trừ phi trong dãy số này ẩn giấu những con chữ.
– 2, 1, 3… – Hàng lông mày vặn xoắn của tiến sĩ tựa hồ buông lỏng chút đỉnh.
An Chiết ngần ngừ giây lát, đoạn hỏi:
– Là b, a, c hả?
– Bảng chữ cái – Tiến sĩ vội viết ba chữ b a c xuống trang giấy, An Chiết nhìn các dãy 2 1 3 chàng ta vừa viết ban nãy; Tư Nam lại gõ liên tục hai nhịp, cho nên hẳn là b a c a a, lần thứ sáu là bảy nhịp, số 7 tương ứng chữ g trên bảng chữ cái.
Nhất trí với mạch suy nghĩ của chàng ta, tiến sĩ bèn viết sáu chữ cái b a c a a g lên trang giấy, đoạn gạch dưới hai chữ a.
Trợ lí bảo:
– Khoảng cách gõ hai nhịp đó rất ngắn, là một cách biểu đạt ngôn ngữ khác.
– 11, – Tiến sĩ đột nhiên bảo – hai nhịp gõ sát nhau, không thể hiện hai kí tự 1 tách rời, mà là mười kí tự 11.
Chữ cái tương ứng với số 11 là k, và thế là chuỗi kí tự này lại biến thành backg.
Tiến sĩ hỏi:
– Nó học tiếng Anh ổn không?
An Chiết trả lời:
– Cũng đạt điểm tuyệt đối.
Ngoại ngữ gần như chiếm năm mươi phần trăm nội dung giảng dạy trong môn Ngôn ngữ và Văn học, nếu sau khi trưởng thành những đứa trẻ này vào làm việc tại Hải đăng, thì việc tìm đọc tài liệu tham khảo về nền văn minh nhân loại sẽ yêu cầu kĩ năng ngoại ngữ rất cao.
– Back, – Tiến sĩ thốt ra một từ đơn, kế đó chuyển chữ cái “g” lên phía trước, đặt nó ở đầu, nheo mắt lại – go back, một cách biểu đạt khá đơn giản, nếu thay sang ngôn ngữ khác thì sẽ không ngắn được đến vậy, vả chăng…
Trợ lí cất tiếng:
– Vả chăng trong phạm vi hiểu biết của Lily, nếu như cô bé có chú ý tới hành động đó, thì sẽ hiểu rõ ràng.
Tiến sĩ khẽ gật đầu.
– Nó muốn giục cô bé trở về, có ý gì nhỉ?
Đoạn phim vẫn đang chiếu, Lily buồn rũ rượi nói cùng Tư Nam mải bay loạn xạ rằng:
– Tiến sĩ bảo bây giờ căn cứ đang gặp nguy hiểm, cậu phải giúp mọi người, nếu không mọi người sẽ biến thành quái vật hết, đáng sợ lắm.
Trợ lí bảo:
– Nếu chúng là bạn thân, vậy thì chứng minh Vườn Địa Đàng là nơi an toàn, bởi nó biết được, hoặc linh cảm được thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy, nên mới bảo con bé mau trở về.
– Nhưng thằng bé này vốn bị nhiễm gen đột biến ở Vườn Địa Đàng đấy – Tiến sĩ trầm ngâm giây lát – Không lẽ cứ nói rằng dị chủng đầu tiên xuất hiện ở Vườn Địa Đàng, tiếp đó trung tâm điều tra của Tòa Xử án dời sang Vườn Địa Đàng, lại là một kế sách giương đông kích tây ư?
Trợ lí hỏi:
– Cần mở cuộc họp thảo luận không ạ?
Tiến sĩ quan sát cửa phòng thí nghiệm:
– Sao Lục Phong vẫn chưa về nữa?
Chàng ta lấy máy liên lạc ra bấm số, bên kia lại truyền tín hiệu máy bận, trợ lí bảo:
– Hẳn là đã vào phòng thí nghiệm chặn tín hiệu rồi.
An Chiết tinh ý nhận thấy cơ hội, bèn tận dụng triệt để hỏi:
– Anh ta đến đó làm gì thế ạ?
– Vẫn là cái dự án ban chiều thôi – Tiến sĩ đáp – Họ cho rằng thượng tá có thể thúc đẩy tốc độ phát triển của một tiêu bản, nhất quyết mời cậu ta ấy sang “chăm con” ấy mà.
An Chiết thốt ngay tắp lự:
– Để em đi tìm anh ta.
Tiến sĩ phì cười, nhìn cậu bảo:
– Cả hai nồng thắm thật đấy, cũng được thôi, cậu gọi cậu ta về, tiện thể ăn cơm luôn. – Tiến sĩ nói – Phòng thí nghiệm nọ thuộc cấp cao, là do quân đội với Hải đăng liên hiệp lại, bấm thang máy lên tầng mười ba, đi qua cây cầu lợp mái tìm phòng D1344 là ra.
An Chiết đáp:
– Em biết rồi.
Cậu xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Rõ ràng hiện tại Lục Phong đang ở chung với bào tử của cậu, nói không chừng còn đang đứng kề sát cạnh bể thủy tinh, hoặc lại chìa tay chơi trò đụng chạm bào tử. Cậu không rõ cớ sao sự việc lại thành ra như thế, nhưng còn khuya cậu mới tin cái chuyện hoang đường “Lục Phong thúc đẩy tốc độ phát triển của bào tử”, thời điểm bào tử bị moi ra vẫn chưa lớn tới mức có thể tự sinh trưởng, chỉ khi ở trong cơ thể cậu hoặc ở cạnh cậu mới lớn lên được thôi.
Thang máy đến nơi, bên trong có hai người – là hai nghiên cứu viên, bấy giờ họ đang bàn về thời tiết gần đây.
– Sau đợt bão thì nóng lên hẳn, thời tiết dạo vừa qua khó lường thật đấy.
– Mùa hạ tới rồi, nên cũng bình thường thôi, căn cứ sợ nhiệt độ giảm hơn tăng mà.
– Công nhận.
– Nhưng tôi nghe đâu đấy là do dao động của cường độ từ trường?
– Cực từ nhân tạo có vấn đề gì à?
– Phòng thí nghiệm bên cạnh đã đo dao động bất thường tận mấy lần rồi, cực từ phía Đông của chúng ta không có vấn đề gì hết, ai cũng nhất trí rằng cực từ phía Tây đang tự điều chỉnh tần số.
– Ồ, – Nghiên cứu viên nọ phì cười – khoa học ở căn cứ thành phố ngầm có tiến triển mới à?
– Tôi đoán hẳn là thế, nếu không ai mà dám đụng chạm cực từ chứ. Họ đã liên lạc với Trung tâm Mặt trận Thống nhất, xin khởi động truyền thông sóng ngắn[1] bằng tần số mạnh để bàn bạc cùng căn cứ thành phố ngầm rồi.
[1] Sóng ngắn có năng lượng lớn, bị tần điện li và mặt đất phản xạ mạnh. Vì vậy từ một đài phát trên mặt đất thì sóng ngắn có thể truyền tới mọi nơi trên mặt đất. Chủ yếu là dùng trong thông tin liên lạc trên mặt đất. Mọi người hứng thú thì đọc thêm về vô tuyến sóng ngắn ở đây (link)
– Mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt.
Mọi thứ quả thật đang đi theo chiều hướng tốt, cậu sắp sửa gặp được bào tử của mình rồi… Cửa thang máy xoẹt mở, An Chiết lao ra ngoài.
Giữa hai tòa nhà Hải đăng và Trung tâm Mặt trận Thống nhất có xây một cây cầu lợp mái rộng thênh thang, hai bên trong suốt, chúng làm từ kính hoặc là chất liệu nào đó.
Phòng thí nghiệm D1344 rất dễ tìm, cậu gõ cánh cửa.
Một giọng nữ cất lên:
– Xin mời vào.
An Chiết vừa bước vào đã trông thấy bể nước thủy tinh đặt lù lù giữa căn phòng – giống hệt trong bản tin thời sự, mà bên cạnh cục bông trắng phau nọ là Lục Phong bận quân phục đen, anh chạm ngón tay lên mặt kính, bào tử lại lật bật dạt qua tìm anh… kế đó cái tên này bỗng dời ngón tay, đoạn đặt đầu ngón tay ở một vị trí khác xa lắc.
Tiếp theo, bào tử chậm rì chuyển hướng, toan dịch sang vị trị mới.
Chờ nó sắp sửa bơi tới, Lục Phong lại đổi chỗ bận nữa, cố tình không cho nó đụng trúng.
An Chiết chứng kiến cảnh này tức suýt quên thở, còn vẻ mặt Lục Phong thì cứ tỉnh rụi – dù thực tế là đang khoái trá, dường như anh đã tìm thấy thú vui trong việc bỡn cợt bào tử.
Ngay bấy giờ, Lục Phong ngẩng đầu trông thấy cậu, khẽ nhướng mày.
An Chiết quan sát chung quanh, máy móc phức tạp cùng thiết bị giám sát, chừng mười mấy nghiên cứu viên, những điều này quyết định rằng cậu chỉ được quyền đứng nhìn bào tử từ xa.
Không, cậu vẫn được quyền làm một chuyện khác, ấy chính là lôi kẻ bắt nạt bào tử đi.
Cậu rảo bước đến cạnh bể nước, đáng giận lắm thay, bào tử không mảy may buồn xáp lại chỗ cậu, mà là vẫn dùng dằng xung quanh Lục Phong.
Lục Phong khẽ hỏi:
– Gì vậy?
Giọng điệu An Chiết nghe băm bổ đáo để, cậu bảo:
– Nên về ăn cơm rồi đấy.
Lục Phong nhìn cậu, trong đôi mắt ấy dường như thoảng nét cười, không ngờ bắt nạt bào tử lại khiến cái tên này vui đến thế.
Rồi cậu thấy Lục Phong đi tới bên cậu, kế đó nói với một nghiên cứu viên rằng:
– Tôi đi đây.
Nghiên cứu viên:
– Phiền ngài ngày mai hãy ghé sang đây tiếp ạ.
An Chiết giận sôi máu, sau cùng cậu đành nhìn bào tử bé bỏng lơ lửng đầy bất lực trong dịch nuôi cấy, cánh cửa phòng thí nghiệm vô tình khép lại ngay trước mặt cậu.
Cậu đi cùng Lục Phong nơi hành lang. Đoạn hỏi:
– Ngày mai anh cũng phải tới đó ư?
Lục Phong đáp:
– Ừ.
An Chiết:
– Anh đang chơi cùng tiêu bản hả?
Lục Phong:
– Phối hợp nghiên cứu.
An Chiết cóc tin lời anh nói, cậu trầm ngâm, họ rẽ qua một khúc cua rồi đi lên cây cầu lợp mái thông với Hải đăng, hai bên là màn đêm trẩy dài thành phố và cực quang nơi chân trời. Có vẻ Lục Phong cảm nhận được cậu hậm hực, anh hỏi:
– Cậu đang bực à?
An Chiết không hé lời nào.
Lục Phong bỗng dừng bước, nhìn sang chỗ cậu.
An Chiết ngoảnh đầu quan sát cực quang bên ngoài, cả hành tinh như thể lặng đi một giây.
Song ngay lúc này…
Đồng tử của An Chiết thoắt co lại! – Khoảnh khắc ấy một cơn đau nhói bỗng ập xuống mình mẩy cậu, tia sáng hực lên thật tợn, cậu bèn nhắm chặt mắt theo bản năng, trong một thoáng lướt qua cực quang bùng lên thứ ánh sáng chói tựa ban ngày – như thể tia chớp xanh rờn xé toạc chân trời.
Giây tiếp theo Lục Phong lập tức ghì bờ vai cậu, đoạn mạnh bạo lôi cậu ngã chổng kềnh xuống đất, cậu bị đè trên mặt đất, kế đó cả hai lăn thoăn thoắt một vòng, hết thảy điều này đều xảy tới chỉ trong không phẩy mấy giây. An Chiết chưa bị sây sát, cánh tay Lục Phong ôm trọn lấy cậu, cậu mở to mắt, phát hiện mình đã trở vào hành lang tự bao giờ. Đoạn, Lục Phong kéo cậu vục dậy.
Đầu óc An Chiết váng vất, cậu nhìn về phía cây cầu lợp mái, sững ra.
Cực quang đang tan biến… tất cả cực quang.
Sau khi vừa rực lên một thoáng chớp mắt, chúng lại tan biến trên thinh không sẫm tối như cơn thủy triều rút xuống ngoài biển khơi, màu sắc nhạt đi trong vòng mười giây ngắn ngủi, kế đó hoàn toàn biến mất.
Một dải ngân hà rực rỡ vắt ngang bầu trời đêm đẫm sắc xanh tím.
Cậu chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, tiếp theo cậu dời mắt xuống, ánh đèn của cả thành phố loài người chớp tắt loạn xạ, hoà lẫn cùng dải ngân hà.
Bóng đèn nơi hành lang nháy điên cuồng, tiếng vang thảng thốt vọng sang từ phòng thí nghiệm, có vài nghiên cứu viên hớt hải chạy tới. Lục Phong kéo An Chiết sang chốn che khuất tầm nhìn cậu, anh lạnh lùng hỏi các nghiên cứu viên đương chạy ra rằng:
– Từ trường đâu?