– Không, – Polly vặc lại – chúng ta không thể đưa ra kiểu yêu cầu vô lí thế được.
Đường Lam trả lời:
– Căn cứ có hệ thống khẩn cấp mà, chỉ cần họ có sự chuẩn bị trong thời gian ngắn tất sẽ ổn thôi.
– Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu máy móc bị hỏng bởi biến dạng trong thời gian ngắn đóng cực từ nhân tạo hả? Phàm là mất đi sự bảo vệ của từ trường vào mùa giá lạnh, thì môi trường còn gay go hơn mùa hạ đấy – Polly nói – Ta có thể mô phỏng một trường lực đảo từ trường bằng cực từ độc lập, rồi triệt tiêu từ trường nhân tạo trong phạm vi Lồng Simpson, tạo ra không gian vô từ tính.
– Tôi chả hiểu thấu kiến thức chuyên môn của ngài, – Đường Lam đáp – song chính bản thân từ trường nhân tạo đã là một tần số phức tạp rồi, nhất định sẽ rất khó.
– Dù sao thì cũng đơn giản hơn những công việc trước kia.
Đường Lam bảo:
– Tuy nhiên phương pháp nhanh nhất chính là để căn cứ đóng cực từ lại một chốc.
– Cháu tuyệt đối không được làm thế.
– Tôi… – Đường Lam nhìn Polly – Tôi hiểu nghiên cứu của ngài là đúng. Ngài đã điều tra về vụ thảm họa này ngót nghét hàng chục năm liền. Ngài nhất định sẽ tìm được giải pháp chỉ cần nhìn thấy dao động, ngài quá tốt bụng.
– Hơn nữa chúng ta chỉ đưa ra lời đề nghị, chưa chắc họ đã chịu đồng ý, căn cứ phương Bắc chỉ tôn thờ lợi ích của con người thôi, mà chúng ta là dị chủng. Thậm chí năm nào họ cũng phái quân đội đến thử quét sạch chúng ta – Y đặt tay lên bàn phím, nói khẽ – Đây là quyết định xuất phát từ cá nhân tôi, tất.. tất thảy hậu quả chẳng liên quan gì tới ngài Polly hết.
Polly chỉ đăm đăm nhìn y như nhìn một đứa trẻ ương ngạnh.
Những đầu ngón tay trông có vẻ bợt bạt đặt lên bàn phím.
Một giây, hai giây.
Đầu ngón tay lơ lửng dừng trên phím gõ.
Ba giây, bốn giây.
Bỗng y thở hực một phát.
– Xin lỗi – Đường Lam yếm thế ụp ngón tay run run xuống và để lại một tràng kí tự vô nghĩa trong khung nhập tin nhắn, y như đang đối mặt với thứ gì thực đáng sợ, y lùi vội về sau đôi bước, vành mắt thoáng ửng đỏ – Tôi không làm được.
Có vẻ Polly đã đoán ra kết quả từ trước nên lão chỉ khẽ lắc đầu, đoạn quở:
– Thằng bé khờ.
Mắt Đường Lam đỏ vằn lên.
An Chiết tựa bên lò sưởi quan sát mọi điều. Con người thường khốn đốn khi phải đứng trước sự lựa chọn, nỗi đau nội tâm đôi lúc còn vượt qua nỗi đau thể xác. Ban nãy Polly đã đúng khi nói rằng nhân từ là nhược điểm rõ rệt nhất ở con người. Dưới sức nặng của thế giới tàn khốc, Đường Lam biết đau, mà Polly thì còn đau hơn gấp trăm lần. Do đó cậu bèn nhìn Polly thật lâu để chờ lão đưa ra lựa chọn từ cơn quặn đau, số phận vô thường ngần ấy, khiến lão vẫn phải đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan khi đã từ chức thẩm phán giả từ một trăm năm trước.
Trong sự bế tắc thinh lặng, cực quang ngoài kia chợt lóe lên.
Rum bất giác ngó về phía màn hình lớn, An Chiết cũng nhìn theo, hình ảnh ma quá nọ lại xuất hiện trên màn hình, lần này lâu hơn hẳn, tròn ba giây mới biến mất, biểu đồ phân tán kì lạ ánh lên võng mạc của An Chiết. Cùng lúc đó, Đường Lam nâng tay đè huyệt thái dương của mình.
– Tôi nghe thấy nó nữa rồi – Y cất giọng.
Điều đó có nghĩa là gì?
Ngay cả An Chiết còn biết, rằng điều đó có nghĩa là sự dao động chưa rõ tới từ vũ trụ đã đột ngột tăng mạnh. Hoá ra nó chẳng hề diễn ra dần dần như con người dự đoán, mà nó hoàn toàn dư sức tăng nhanh vùn vụt.
Qua năm giây yên tĩnh, cực quang lại bất ngờ vụt sáng – tựa quả tim của một vật thể khổng lồ chợt co thắt, cả thế giới chìm trong tăm tối mịt mùng. Những chấm sáng dày đặc chuyển động trên màn hình phòng thí nghiệm.
– Nó đến rồi, – Đường Lam nhắm chặt mắt, y giơ tay lên và vục mặt vào đấy, giọng khản đặc – nó đến rồi, tôi nghe thấy nó. Chẳng bao lâu sau nó sẽ vượt qua cường độ từ trường mất thôi. Thưa ngài Polly, ngài không phải lo lắng nữa đâu. Biến dạng đã đến, chả ngăn cản nổi.
– Chúng ta… chúng ta… – Y cúi gằm – Chúng ta… đang cố gắng vì điều gì vậy?
Vừa dứt lời, y bèn phì cười với vẻ sầu thảm, tiếng cười ấy nghe tuyệt vọng xiết bao, An Chiết đoán hẳn cổ họng y đang ken đặc máu.
Mới nãy thôi họ hãy còn hứng chịu sự tra khảo của nhân tính, về việc liệu có nên yêu cầu căn cứ đóng cực từ hay chăng; hãy còn căm hận thế giới và số phận nghiệt ngã quyết chống lại họ, mải đắm chìm trong đau khổ nội tâm, bởi họ nghĩ rằng mình vẫn còn lối thoát khác. Nhưng rồi khoảnh khắc kế tiếp, họ sực vỡ lẽ mọi mối căm hận cùng vùng vẫy vừa rồi buồn cười biết nhường nào. Nó vốn dĩ là một cuộc đấu tranh vô nghĩa. Dĩ nhiên, tất thảy mọi sự có nghĩa ở chính bản thân con người cũng là vô nghĩa nốt.
Thế giới này không quan tâm đến điều gì cả. Nó chẳng tàn nhẫn cũng chẳng độc ác, chỉ là không quan tâm, nó không quan tâm về niềm vui của họ, và theo lẽ thường cũng không quan tâm về nỗi đau của họ.
Dường như nó đang diễn ra một cuộc chuyển hoán tự nhiên mà thôi, chẳng qua nó đang từ từ tiến về phía trước. Nó không có ý định để loài người biết được nguyên nhân chân chính, bởi điều này chẳng cần thiết. Kẻ thật sự ám ảnh bởi việc truy tra tận cùng chỉ có mỗi con người thôi.
Loài người tất bị diệt vong, sinh linh ắt chết sạch và Trái Đất rồi sẽ tàn lụi.
Nhưng nó không quan tâm.
An Chiết thẫn thờ trông ra bầu trời ngoài kia.
Ánh chớp đứt quãng qua đi, để rồi bàng bạc tầng không là cực quang bắt đầu rung giật rồ dại, quầng sáng mướt một sắc xanh tứ tán thành những thiên thạch chói lòa với tốc độ kinh hoàng, một cơn mưa sao băng bùng cháy và kế đấy mất biến, muôn tàn tích xẹt qua khoảng trời đêm u tối.
Máy móc trong phòng thí nghiệm rúc lên một tiếng bíp dài. An Chiết thốt nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là ngút ngàn các bông tuyết rơi lả tả trong màn hình lớn.
Polly vịn chặt tay vịn bằng tay phải, chất giọng khê nồng đầy vẻ già nua:
– Mở cực từ độc lập…
Có biết bao tiếng hú dài rúc lên cùng lúc khi lão vừa cất giọng, nghe mà sởn tóc gáy, thực khó để diễn đạt từng tiếng bằng bất kì từ tượng thanh nào trong ngôn ngữ con người, chúng chấn động rồi đâm thủng màng nhĩ. Là tiếng gầm thét vượt qua lẽ thường của lũ quái vật ngoài cửa sổ, dưới non cao và trong Vực Thẳm.
“Phành phạch…”
Tiếng vỗ cánh váng tai vọng đến từ cánh rừng, dường như có hàng ngàn hàng vạn đàn chim đang vụt lên trời không.
Chúng đã ẩn náu tại Vực Thẳm suốt quãng thời gian dài, dò xét nhau, gặp thế bế tắc. Mà vào thời khắc từ trường sắp sửa sụp đổ này đây, lũ quái vật đáng sợ đó lại bắt đầu đồng loạt di chuyển.
…Vì sao vậy?
An Chiết chẳng biết.
Bóng đen đầu tiên lướt qua đỉnh Viện Nghiên cứu Non Cao.
Polly đi tới trước bàn điều khiển Lồng Simpson.
– Ngài Polly à, – Đường Lam chùng giọng hỏi – chưa muộn ư?
Polly trả lời:
– Muộn rồi.
– Vậy vẫn phải tiếp tục à?
Nín bặt giây lát, Polly chợt đờ đẫn nói:
– Sức nhìn của con người như trăng trên nước vậy, những tưởng vươn tay là chạm đến được ngay, song thực tế vừa chạm trúng mặt nước thì sẽ nhòe đi.
– Khi chúng ta nghĩ rằng mặt trăng vụn vỡ cũng có ý nghĩa và toan vớt nó lên, lại phát hiện trong lòng bàn tay chỉ sóng sánh nước. Thêm phần hoang đường chính là trong vòng nửa phút sau, ngay cả vốc nước ấy cũng chảy khỏi kẽ tay.
Lão nhìn về phía muôn chấm sáng rối rắm hệt đang ngắm mộng cảnh xa vời:
– Ấy thế nhưng, nếu cho ta cơ hội thứ hai. Để ta tiếp tục đứng trước bờ hồ, liệu ta có còn sẵn sàng vớt nó không?
Đôi mắt Polly hoe đỏ và run rẩy khôn cùng, giọng lão nghẹn ngào, sau cùng nhắm mắt lại:
– Ta sẵn sàng.
Đường Lam lấy một chiếc bộ đàm đen ngòm ra khỏi túi áo. Y nhìn tất thảy niềm hư vô phía trước, rủ ánh mắt ảm đạm, bình tĩnh cất tiếng:
– Chuẩn bị phòng thủ.