Chuyển ngữ: ChenLuan
Tống Nhiễm cúi thấp đầu, lấy khăn lau ngón tay từng chút từng chút một, rất chăm chú, rất dùng sức, giống như trên ngón tay bị dính thứ gì đó thật bẩn thỉu cần lau ngay tức thì.
Thẩm Bội đem bảng thực đơn đưa cho Lý Toản: “Anh có muốn gọi thêm chút đồ ăn không, xem xem còn muốn ăn cái gì nữa?”
Anh nhìn lướt qua, lại có chút thờ ơ không để ý, nói: “Như hiện tại được rồi, không đủ thì gọi thêm.”
“Được.”
Từ đầu tới cuối Tống Nhiễm luôn buông mí mắt xuống, lau tay hết lần này tới lần khác.
Trên bàn không bất kể nam hay nữ đều rất có hứng thú với Lý Toản, quân nhân như anh rất khó để không trở thành tiêu điểm.
Tiểu Xuân dẫn đầu hỏi: “Nghe Thẩm Bội nói, anh là quân nhân?”
“Ừ.”
“Lúc nào bắt đầu làm lính vậy?” Tiểu Thu hỏi.
Lý Toản nói: “Mười tám tuổi.”
“Anh làm lính bao nhiêu năm rồi?” Một đồng nghiệp nam hỏi.
“Gần năm năm.”
Tiểu Hạ truy vấn: “Trong đội bọn anh còn có ai giống như anh, còn độc thân...”
“Ai yaa!” Thẩm Bội cười chen mồn vào nói: “Mọi người làm sao thế, người hiểu còn biết mấy người bệnh nghề nghiệp nổi lên, người không hiểu lại nghĩ mấy người đang tra hộ khẩu đấy.
Xuân Hạ Thu Đông đồng thanh hướng cô ta xuỵt một tiếng: “Chậc chậc chậc, bảo vệ kỹ quá đấy nhé.”
Lý Toản nhất thời không trả lời, hơi trầm mặc quay đầu nhìn Thẩm Bội, biểu cảm không quá rõ ràng.
Thẩm Bội chỉ hướng nhìn anh cười cười.
Tống Nhiễm nghe một bàn ồn ào cười đùa ầm ĩ, trái tim lạnh buốt, khăn tay nóng trong tay cũng sớm nguội lạnh. Cô nghĩ, chắc là ngồi cách máy điều hoà quá gần rồi, cho nên mới cảm thấy trong lòng gió thổi lạnh vù vù.
Lý Toản không nói chuyện, trên bàn cũng yên lặng mấy giây. Sau đấy anh đứng dậy, nói đi nhà vệ sinh.
Đợi anh đi rồi, Thẩm Bội mới hướng mọi người quở trách: “Mọi người đừng có mà nhiều chuyện như vậy chứ.”
Tuy nói như thế, nhưng độ náo nhiệt trên bàn lại nổi lên, Tiểu Hạ hỏi: “Hey, hai người làm sao quen nhau thế?”
Thẩm Bội cười cười mấy cái, rồi nói: “Có lần ba tôi đi dự họp, một hội nghị có cấp bậc rất cao. Đúng lúc anh ấy phụ trách phòng chống bạo động sắp xếp kiểm tra, thư kí của ba tôi lúc ấy có chút lôi kéo không hợp tác, không chịu đưa thùng cho anh ấy kiểm tra, còn lấy quan hàm của ba tôi ra áp chế anh, dù sao cũng có chút kiêu căng.”
“Sau đó thì sao?” Cả đám người đều rất hiếu kì.
“Anh ấy nói, “Có thể áp chế tôi chỉ có quân lệnh, ngài còn chưa đủ tư cách ấy.” Thư kí tức đến muốn đánh nhau với anh ấy, kết quả anh ấy “không cẩn thận” đem tay thư kí vặn trật khớp. Ba tôi đặc biệt có ấn tượng sâu sắc về anh ấy, liếc mắt liền nhìn trúng, muốn giới thiệu cho tôi. Dò hỏi rất lâu, cuối cùng cũng khiến chỉ đạo viên của anh ấy an bài lên. Ngầu không?”
“Thật lãng mạn nha.” Tiểu Xuân nói, “Ba cô đã nhìn trúng, chắc chắn rất ưu tú.”
“Đúng vậy. Nghe chỉ đạo viên của anh ấy nói, anh từng lập được mấy chiến công rồi. Lúc đó, thư kí ba tôi muốn đi quân khu kiện anh ấy, kết quả nhận về một mũi thất vọng. Anh ấy rất được coi trọng.”
Một đồng nghiệp nam chen vào nói: “Nhân tài phá bom rất khó bồi dưỡng, cần có thiên phú, trong quân đội khẳng định xem như bảo bối mà che chở. Lại nói, quân đội và chính phủ là hai hệ thống, thư kí kia dựa vào chút quyền thế để tạo áp lực, là đâm đầu vào sai cửa rồi.”
“Có điều cảm thấy bạn trai cô rất yên tĩnh, dù thế nào cũng không nói chuyện.”
“Còn không phải tại mấy người, một đống câu hỏi. Anh ấy nhìn thì tính tình ôn hoà, thật ra rất cao ngạo, không thích người khác lấy anh ấy ra trêu đùa, lát nữa mọi người ít hỏi mấy câu đào bới ngọn nguồn gốc rễ, coi như tôi cầu xin đấy.”
“Chậc chậc chậc...” Mọi người chua xót”Bảo vệ đến mức này, cô cũng có ngày hôm nay nhé.”
Thẩm Bội khanh khách cười không ngừng.
Người kia trong miệng cô ta, Tống Nhiễm có chút xa lạ, dường như chưa từng gặp qua.
Mũi Tống Nhiễm chua xót đến kinh khủng, sắp chống đỡ không nỗi nữa, cô quay đầu, đứng dậy ra bên ngoài lấy tương.
Cô bước nhanh qua dãy hành lang, rẽ qua chổ ngoặt, đột nhiên vừa ngước đầu lên liền trông thấy Lý Toản, bị dọa tới nỗi sương mù nơi khóe mắt cô trong chớp nhoáng hơi nóng bốc lên.
Lý Toản ở trên hành lang dựa lưng vào vách tường gửi tin nhắn, hơi nhíu mày, nét mặt không mấy tốt; Cô đột nhiên xuất hiện cũng khiến anh lấy làm kinh hãi, sắc mặt anh dịu xuống bớt một nửa, con mắt đen mà sáng im lặng nhìn cô, nhưng cũng không có ý nói chuyện với cô.
Tống Nhiễm cũng không có chuyện gì để mà nói cùng anh, cúi đầu đi lướt qua mặt anh.
Cô đi tới bên bàn gia vị nhỏ, phát ngốc một lát mới giật mình, cầm chiếc đĩa trộn thêm ít tương.
Cô bỏ thêm đậu phụ nhự, tỏi giã, ớt cay và dầu mè, muốn thêm chút dấm, nhưng dấm và xì dầu không dán tên, đang hết sức cố gắng phân biệt, bên cạnh truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Đây là dấm, đây là xì dầu.”
Bàn anh tay đưa qua chỉ qua vài lần.
“Oh, cảm ơn.” Cô chỉ dám vội vàng liếc nhìn anh một cái, cũng không nhìn kĩ mặt anh.
Anh từ bên cạnh cô đi qua rồi, cô như có gai nhọn ở sau lưng, một giây cũng đợi không được, dự tính muốn rời đi, lại nhớ tới cái gì đó, lén lút như kẻ trộm liếc nhìn hướng căn phòng trong kia, lại quay đầu nhìn anh, nói: “Sợi dây trả lại anh.”
Lý Toản đang lấy đĩa để bỏ ớt cay, có chút ngoài ý muốn quay đầu lại.
Ánh sáng trong đại sảnh có chút tối, ánh sáng trên bàn để nguyên liệu phản chiếu lên mặt anh, khiến cho người ta ảo giác có một loại ôn hoà.
Anh phút chốc bỗng cười, nhận lấy sợi dây nhét vào trong túi quần, nói: “Hôm đó đi làm nhiêm vụ khẩn cấp, tờ giấy tôi lỡ làm mất mất rồi.”
Tống Nhiễm nói: “Tờ giấy kia của anh tôi cũng làm mất rồi, cho nên luôn không gọi điện thoại được. Thật ngại quá.”
“Không sao.” Anh nói, sau đấy tiếp tục cho thêm gia vị rồi đi.
Hôm nay anh mặc một thân sơ mi trắng, quần jean, khi cởi bỏ bộ quân trang uy nghiêm, nhìn sạch sẽ mà lại gần gũi.
Nhưng thế kia đại khái vẫn cho cô một loại ảo tưởng tự thôi miên bản thân mình. Từ trước tới nay luôn là như vậy.
Tống Nhiễm không có nhìn nhiều, lúc đi trở về ghế ngồi, khoé miệng thiếu chút nữa sụp đổ. Cô muốn về nhà rồi, một giây thôi cũng không ở lại nỗi nữa.
Bữa cơm này cô ăn rất chăn chú, toàn bộ quá trình chỉ lặng lẽ ăn lẩu, tựa như từ trước tới giờ chưa ăn bao giờ.
Thẩm Bội không nhắc đến chuyện Lý Toản, mọi người cũng không có lắm nhiều xen vào. Chỉ là nói chuyện phiếm trên bàn thỉnh thoảng vẫn không tự giác được rơi trên người anh, đồng nghiệp nam Tiểu Triệu rất hiếu kì về nghề nghiệp của anh, hỏi: “Phá bom có phải rất khó học không?”
Lý Toản nói: “Mới đầu học rất dễ, càng đi sâu vào càng khó.”
Tiểu Xuân: “Nhưng tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất ít chuyện phá bom mìn, các anh bình thường chủ yếu làm việc gì?”
Tiểu Triệu ngắt lời, nói: “Cái này cô không biết rồi. Trong cuộc sống còn có những chuyện như vậy chứ, chỉ có điều đa số đều giữ bí mật không công bố ra thôi.”
Tống Nhiễm không có tham gia vào cuộc trò chuyện, cúi đầu gắp miếng mướp đăng nhanh bỏ vào miệng.
Thẩm Bội hỏi: “Ấy, miếng bào ngư này là của ai? Ai chưa ăn vậy?”
Bào ngư là món đa số mọi người đều gọi, giờ phút này lại còn một miếng lẻ loi trơ trọi giữa đĩa. Mọi người đều ăn rồi.
Tiểu Thu nói: “Nhiễm Nhiễm, cô chưa ăn à?”
Thẩm Bội đem miếng bào ngư lớn quay đến trước mặt cô: “Nhiễm Nhiễm.”
Tống Nhiễm gắp lên bỏ vào trong nồi lẩu nhỏ của mình: “Cảm ơn.” Cô hướng Thẩm Bội cười cười, nhìn thấy Lý Toản ngồi cạnh cô ta, đang yên tĩnh ăn rau. Có thể vì cay, mặt anh có chút đỏ.
Sau một giây cô cũng không còn nhìn anh nhiều nữa, nó giống như một loại tội lỗi vậy.
Từ trước tới giờ cô chưa từng ăn bào ngư tươi ngon như vậy, nhưng khi đưa vào miệng một chút mùi vị cũng không có, suy cho cùng vẫn không phải là đồ mình tự trả tiền.
Rau trên bàn quay rất nhanh đã thấy đáy, Thẩm Bội lại cầm thực đơn đưa cho Lý Toản, hỏi: “Có muốn gọi thêm chút đồ ăn không?”
Lý Toản nói: “Không cần nữa đâu.”
“Đừng khách sáo, hôm nay em mời khách.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, phóng viên ưu tú trên nửa năm của đài truyền hình Lương Thành thuộc về em, có thưởng một ít tiền thưởng, thấy em giỏi không?” Giọng Thẩm Bội ngọt ngào, nghiêng đầu mong được khen ngợi.
Anh “ừ” một tiếng.
Tống Nhiễm nắm chặt chiếc đũa, móng tay bóp đến trắng bệch. Cô trước nay chưa từng nghĩ qua bốn chữ “phóng viên ưu tú” sẽ giống như giờ phút này làm đau cô, đau tới nỗi cô sắp rơi nước mắt.
May sau đấy không có ai gọi thêm gì, bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, tiệc tàn.
Mọi người tụ tập ở cửa chào tạm biệt, Lý Toản cách mấy người nhìn thấy Tống Nhiễm, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, anh lẳng lặng nhìn cô một giây, đối với cô hơi hơi mỉm cười một cái.
Tống Nhiễm đáp lại anh bằng nụ cười tiêu chuẩn, ánh mắt cô lấp lánh, trong mắt dịu dàng, có thiện ý, có vui vẻ, rất vui vì được gặp anh. Cô cười, một loại cảm giác chua xót từ cổ họng rơi thẳng vào tận tâm can.
A Toản...
Đừng cười với em nữa, thật đấy!
Cô quay đầu đi, khoé mắt sắp chực trào.
Các đồng nghiệp phân nhau ngồi lên ba chiếc xe rời đi.
Cùng xe với Tống Nhiễm có Tiểu Thu và Tiểu Triệu, Tiểu Triệu rất đam mê quân sự, nói liên tục mấy lần không ngờ tới: “Vậy mà gặp được tinh anh sống phá bom, haizz, tại sao hồi đó tôi lại không đi làm lính cơ chứ?”
Tiểu Thu nói: “Thôi đi, chỉ với cánh tay đô đô ngắn ngủn đấy của anh. Anh không nhìn thấy tay của người ta như thế nào sao, tựa như đánh đàn dương cầm vậy.”
Tống Nhiễm không tiếp lời. Nghĩ tới khoảnh khắc lúc anh đứng bên cạnh chỉ vào lọ giấm, ngón tay thon dài, cân xứng, khớp xương rõ ràng.
Đưa Tiểu Triệu về tới nhà, trong xe chỉ còn hai người, Tiểu Thu không nhịn được thở dài, nói: “Đời người thật không công bằng. Có người thì... cái gì cũng thuộc về cô ta.”
Cô ấy không nói rõ ràng ra. Trái tim Tống Nhiễm thắt lại, khó chịu đến không cách nào hô hấp nổi, mở cửa sổ thông khí, gió đêm cuối tháng bảy thổi vào, vẫn là ngột ngạt oi bức.
Về đến ngõ Thanh Chi, cô mệt rã rời. Ngày hôm nay quá mệt mỏi rồi, có lẽ bởi vì ban ngày nhiệt độ quá cao, cô mệt tới nỗi cả người không còn chút sức sống nào.
Đẩy cửa đi vào sân, ánh trăng rọi xuống, cây đồng tiền trong đêm tản ra hương hoa.
Một chút gió cũng không có. Ánh trăng rọi lên đá cuội trên đường loang lổ, có một vệt ánh sáng màu bạc phản chiếu qua, chính là tờ giấy mà cô đã tìm rất lâu.
Số điện thoại của Lý Toản viết ở trên mặt giấy.
Cô vừa buồn vừa đau, một dẫm lên tờ giấy đem nó vùi trong bùn đất. Cô dốc sức dẫm mạnh xuống, tờ giấy rất nhanh nhàu nát hoà vào bùn đất hợp thành một thể.
Cô cúi đầu đứng yên thật lâu, đột nhiên quay người đi, che mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Cô từ từ khóc thành tiếng, vừa khóc vừa đi lên cầu thang lầu hai, bước vào phòng bật điện lên, lục tung những tác phẩm mà bản thân nhận được giải thưởng lúc đi học, giấy chứng nhận giải thưởng từng nhận từ toà soạn, tạp chí, tất cả đều lôi ra hết.
Cô lật từng tờ từng tờ, nhìn rồi nhìn, khóc không thành tiếng, “Rõ ràng cái gì so với cô ta tôi cũng tốt hơn...” Cô che mặt, khóc hu hu, “Rõ ràng cái gì so với cô ta tôi cũng tốt hơn! Tại vì sao giải thưởng kia không thuộc về tôi!”
...
Ngày thứ hai, Tống Nhiễm trình thư xin đi Đông Quốc.
Cô cũng là người duy nhất trong đài - nữ phóng viên duy nhất trình đơn.
Lúc Tống Trì Thành biết được quyết định này, một mặt ủng hộ, một mặt lại lo lắng cho an toàn của con gái; Có chút nắm không chắc chủ ý của mình.
Tống Nhiễm ngay sau đó liền nói chuyện với La Tuấn Phong. La Tuấn Phong nói có thể đem sách của cô xuất bản ở nhà xuất bản văn học tốt nhất, cái này đã đả động tới sự chờ đợi con gái của Tống Trì Thành có ngày trở nên nổi bật xuất sắc hơn.
Về phần Tống Nhiễm, bỏ qua chuyện làm sách, lấy tư cách là phóng viên, cô vẫn muốn đi Đông Quốc.
Trên nửa năm đi Đông Quốc công tác, loạn lạc trong Quốc gia kia khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Cô muốn ghi chép lại, càng muốn tận mắt chứng kiến.
Nhưng mà Nhiễm Vũ Vi kịch liệt phản đối, trong điện thoại bà không chỉ đem Tống Nhiễm răn dạy quở trách một trận, còn mang Tống Nhiễm Thành mắng tới máu ngập đầy đầu, nói ông vì giấc mộng cùng hư vinh chưa hoàn thành của bản thân mà bán đứng con gái.
Tống Nhiễm cùng bà nói không đến nơi đến chốn, cũng không cùng bà ầm ĩ. Đồng thời trầm mặc chịu đựng, một chút xíu cũng không lay động nỗi quyết định của bản thân.
Nhiễm Vũ Vi vô cùng khổ tâm mời cậu mợ cùng em họ Nhiễm Trì tới khuyên ngăn, chàng trai trẻ Nhiễm Trì khuyên tới một nửa tung ra một câu: “Không được, em phải nói lời thật lòng. Chị, nữ phóng viên chiến trường, chị cực ngầu luôn!” Liền bị ba mẹ cậu vỗ cho một cái phía sau đầu.
Tống Ương cũng cùng bọn họ đứng về một chiến tuyến thống nhất, không muốn để Tống Nhiễm đi Đông Quốc:
“Lần trước trong bản tin tức có nói một phóng viên người bị bị bắt cóc, còn bị giết hại, lỡ chị xảy ra chuyện thì phải làm sao đây? Không phải khiến em khóc chết sao?”
Dương Tuệ Luân phỉ phui trách móc Tống Ương: “Chị con phúc lớn mạng lớn làm sao có thể xảy ra chuyện? Con bé đang cố gắng làm việc theo đuổi ước mơ của mình, nào đâu giống con, cả ngày từ sáng đến tối như một con cá muối. Bận tâm mấy chuyện này không bằng lo mà đi kiếm việc làm.
Trong một trận nhà gà bay chó sủa, nhưng bởi vì quyết tâm của Tống Nhiễm không mảy may dao động mà dần dần quay về bình tĩnh.
Đầu tháng tám, Tống Nhiễm ngồi lên máy bay đi Gia Mã.
Ngày ấy nhiệt độ rất cao, ánh mặt trời cực nóng.
Lúc máy bay cất cánh, ánh mặt trời phản chiếu vào, rực rỡ đến chói mắt. Cô híp mắt lại chóng cự, không thể tránh né, bỗng nhiên lại nhớ tới người kia.
Trôi qua hai tháng, trong lòng cô tự mình làm theo ý mình tưởng sẽ nở hoa. Thật ngốc nghếch.
Cô ngước nhìn màu xanh núi rừng cùng nước sông xanh ngắt, nhớ tới ngày ấy, ngày mùng ba tháng sáu, A Lặc Thành hanh khô mà bụi bặm, úa tàn.
Anh kéo cô chạy nhanh xuống giữa một con đường ánh nắng rực rỡ, sau một giây cuối cùng đem cô ôm vào lòng bổ nhàp xuống đất.
Giây phút ấy nhịp tim cô không cách nào khống chế nổi.
Nhưng nhịp đập trái tim của giây phút ấy...
Có lẽ, cuối cùng chỉ là một hồi hư ảo hiểu lầm mà thôi.
Hết chương 10.
ChenLuan: Chương này đáng lí là hôm qua đã xong, cơ mà mình bấm máy tính linh ta linh tinh, dịch xong hơn nửa chương mà nó bị lộn tùm lum hết. Nên giờ mới sửa lại và đăng, gần đây các bạn cmt ủng hộ rất nhiệt tình, cảm ơn cảm bạn nhé. *Moa moa*