Đông Quốc trở nên mờ đi trong ánh sáng dần tắt.
Lúc trở lại bên cạnh xe, trời bắt đầu tối.
Rất nhiều dân bản xứ vẫn đang xếp hàng, bọn họ bọc mình trong áo khoác, nằm ngủ trên đất;trong ngực những người mẹ thì ôm những đứa con ngây thơ.
Mọi người lên xe quay về.
Mặt trời vừa lặn, bầu trời trong nháy mắt tối đen.
Trên đường đi không có đèn, khung cảnh u ám mịt mù, từng cửa sổ như những con mắt quỷ quái.
Mọi người thuận lợi về tới nơi ở, quản lý là một người phụ nữ Đông Quốc nói với họ rằng bắt đầu từ ngày mai thành phố Cáp Pha cấm đi lại ban đêm, người dân sau tám giờ tối không được ra ngoài.
Tống Nhiễm hỏi: “Lại khai chiến ư?”
Người phụ nữ nhún vai: “Đúng thế.”
Đêm đó Tống Nhiễm ngủ không ngon, bên ngoài cứ vang lên tiếng hỏa lực với tiếng súng, không biết là ai đang đánh với ai.
Cô nhớ tới Lý Toản, không biết anh đang ở nơi nào trong thành phố này, đã ngủ chưa, có an toàn hay không.