Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 47: Chương 47: Chương 32




Tháng Hai chỉ còn một ngày cuối cùng, thời tiết vẫn lạnh giá. Nhiệt độ ban đêm không đến 2 độ C, với thành phố Long ẩm ướt quanh năm có thể nói là rét thấu xương.

Tầng một nhà Tống Nhiễm vốn không ở hướng đón nắng, mùa hè thì mát, nhưng mùa này lại cực kỳ âm u lạnh lẽo. Cô mở cửa vào nhà, Lý Toản theo sau, đứng bên hiên nhìn một vòng trong nhà.

Tống Nhiễm cất giọng khàn khàn: "Nhà tôi nền xi măng, không cần đổi giày đâu."

Lý Toản lướt nhìn sàn nhà, "Cô sống một mình hả?"

"Ừ. Đây là nhà ông bà ngoại tôi, họ qua đời rồi." Tống Nhiễm bỏ túi xuống, bật lò sưởi điện, "Anh hơ người sưởi ấm trước đi, tôi rửa mặt đã."

Cô không còn khóc nữa, song trên mặt toàn là vệt nước mắt. Lý Toản gật đầu, "Được."

Tống Nhiễm đi được vài bước thì quay đầu thấy anh vẫn đứng ở chỗ cũ, trông hơi khách sáo, đành chỉ vào sofa, "Anh ngồi đi."

"À."

Tống Nhiễm vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ xấu xí của mình trong gương. Đến lúc cô ra ngoài, Lý Toản đang ngồi trên sofa, hơi khom lưng hơ tay.

Hai khuỷu tay anh chống trên đầu gối, bàn tay cân đối thon dài, lật qua lật lại trên lò sưởi. Ánh lửa soi vào ngón tay anh, ánh lên màu hồng hào. Khuôn mặt anh cũng được ánh lửa soi ấm, nhưng dưới vẻ mặt điềm đạm kia lại mang nỗi cô đơn khó tả.

Từ khi gặp lại anh sau sự việc nổ bom lần đó, Tống Nhiễm chưa từng thấy vẻ mặt anh như giờ phút này. Hoặc có thể nói, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy anh có vẻ mặt này, như thể ánh lửa cực nóng kia cũng không thể làm tan đi nỗi cô quạnh nơi đáy mắt anh.

Cô nghĩ, nửa năm qua, khi cô không nhìn vào gương, không đối mặt với bất cứ ai, chắc hẳn cũng mang vẻ mặt như thế.

Tống Nhiễm đi đến ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, cũng khom người hơ tay trước lửa. Tay cô cách tay anh một khoảng không gần không xa.

Vào nhà đã được một lúc, không khí lạnh vẫn thấm sâu trong người. Cô cất lời: "Anh đợi ở đó bao lâu rồi?"

"Được một lát. Tôi gọi điện thoại cho cô nhưng không được."

"Hết pin rồi."

"Ừ."

"Sao hôm nay anh đến đây?"

"Vụ án kia, tôi cho rằng điều cô nói có thể là đúng."

"Nhưng anh cũng nói đúng rồi. Vương Hàn lừa tôi... cũng không thể gọi là lừa, chỉ hư cấu 1% câu chuyện thôi."

Bọn họ có cái đúng, và cũng có cái sai. Giờ khắc này, dường như cả hai đều ngầm hiểu không nên nói sâu hơn vào vấn đề này nữa. Trong lòng họ muốn nói tới những điều khác hơn.

Anh và cô ngồi vuông góc với nhau, hai người đều dán mắt về phía lò sưởi, bàn tay lật qua lật lại, để lộ chút nội tâm bất an. Anh ngước mắt lên thoáng nhìn cô, "Đi uống chút nước đi."

"Hả?"

"Giọng cô hơi khàn rồi." Do khi nãy khóc.

Tống Nhiễm ngẩn người, lúc này mới nhận ra cổ họng mình vừa khô vừa rát. Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, rót hai cốc nước ấm, đưa cho Lý Toản một cốc.

Lý Toản ôm cốc hỏi: "Từ hồi ở nước D trở về cô hay khóc lắm à?"

Tống Nhiễm cụp mắt, "Thường khóc thầm."

"Vì vụ ngày hai mươi sáu tháng Chín sao?"

Tay Tống Nhiễm khựng lại, khẽ khàng "Ừ" một tiếng tự trách: "Có thể do tôi không đủ mạnh mẽ, nên luôn cảm thấy rất đau."

"Không sao. Tôi thấy yếu đuối một chút cũng tốt."

Tống Nhiễm ngước mắt nhìn Lý Toản, anh hơi cúi đầu, ánh lửa hắt vào gò má, rất đỗi nhu hòa ấm áp. Từ bé đến lớn, bố mẹ luôn chê trách cô yếu đuối, không đủ kiên cường, chưa ai nói với cô cảm thấy yếu đuối một chút cũng tốt.

"Cô biết lần đầu xem tấm ảnh Candy, tôi có cảm xúc gì không?"

"Cảm xúc gì?" Tim cổ thắt lại.

"Thế giới trong ảnh khiến người ta cảm thấy thế lương đau xót, đồng thời lại tự hào cảm kích."

Tống Nhiễm ngẩn người: "Tại sao?"

"Bởi vì tôi biết người chụp ảnh, cô ấy cho thế giới thấy được một đất nước đang lâm vào cảnh lầm than, quen biết cô ấy là vinh hạnh của tôi. Lời an ủi của tôi có thể không có tác dụng gì, tuy nhiên tôi cho rằng, chỉ có người từng kề vai chiến đấu với cô mới có tư cách đánh giá cô. Tôi nghĩ..." Lý Toản ngước mắt nhìn xoáy vào cô, "... Ít nhất tôi có quyền bình luận hơn những người không biết cô."

Ánh mắt anh kiên định và ôn hòa, như thể ẩn chứa sức mạnh, xuyên qua ánh mắt cô, ấm áp len lỏi vào sâu trong nội tâm cô. Chóp mũi Tống Nhiễm bỗng cay cay, vội vàng cúi đầu.

Ngồi quây quần bên lò sưởi một hồi, hai bàn tay lạnh ngắt mới dần ấm lại. Cô chớp mắt xua đi dòng lệ âm ấm, tiếp tục mím môi tự cười mình, lát sau lại ngẩng đầu nhìn về phía tai anh, "Còn anh, vẫn là vấn đề của tai sao?"

"Nếu nghe âm thanh thì không thành vấn đề." Lý Toản ngồi xuống, thấy Tống Nhiễm vẫn một mực nhìn mình, anh chậm rãi nói thật: "Có những lúc sẽ ù tai và không nghe thấy gì cả."

Cô chau mày, "Nặng không?"

Bình thường không nặng, nhưng trong công việc..." Anh cúi đầu xoa sống mũi, "... Nếu gặp phải bom..."

Tống Nhiễm hiểu ngay: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Do bị thương bởi bom nổ, có thể bài xích theo bản năng."

"Có thể chữa trị được không?"

"Không biết." Anh xoa nắn tay, vẻ mặt ảm đạm, "Nói là còn phụ thuộc vào thời gian, có điều không ai biết sẽ mất bao lâu."

Tống Nhiễm trầm mặc nhìn tay anh, đôi tay gỡ bom xương xương thon dài. Tiểu Thu bảo, đôi tay này có thể đánh piano. Cô không an ủi anh mà bất chợt hỏi: "Anh muốn trở lại cương vị trước đây không?"

Anh im lặng, một lát sau vừa định lên tiếng thì cô đã nói trước: "Phải nói thật đấy, có trời đất chứng giám."

Lý Toản cắn môi, "Rất muốn."

Nửa năm qua, anh tự dối gạt bản thân mình, vờ như không sao cả, miễn cưỡng thừa nhận mình là một kẻ thất bại, luôn trốn tránh nỗi khao khát nơi đáy lòng. Nhưng đến giờ khắc này, anh lại hoang đường ao ước, nếu thừa nhận có thể an nhiên hơn, thì đã đến lúc anh phải đối mặt với nỗi đau trong lòng mình.

Tống Nhiễm mặc niệm câu gì đó trong lòng, sau đó gật gù, lẩm bẩm: "Nhất định sẽ tốt thôi."

Lý Toản bỗng nhướng mày khẽ bật cười, "Cô an ủi lấy lệ quá đấy."

"Là thật. Nếu cực kỳ khao khát một điều gì đó, nhất định sẽ thực hiện được."

Lý Toản hiển nhiên không tin lời nói phi khoa học này: "Ai bảo? Cô à?"

"Tự tôi trải nghiệm rồi, những chuyện tôi vô cùng khao khát cuối cùng đều thực hiện được. Chỉ là..." Tống Nhiễm nhỏ giọng: "Cũng có người nói, nếu muốn tình trạng khá lên, thì phải rời xa ngọn nguồn kích thích."

"Rời xa?" Lý Toản nheo mắt, không hề tán thành câu này: "Đau khổ chính là "muốn" mà không được, không "muốn" mới có thể rời xa. Không "muốn" thì không đau khổ, nhưng cũng sẽ không có niềm vui."

"Cho nên tôi cũng cảm thấy đây là câu nói nhảm." Tống Nhiễm xoa xoa ngón tay mình, "An ủi người khác rất dễ, còn bản thân là người trong cuộc thì vẫn phải tiếp tục đấu tranh."

"Phải." Lý Toản ra vẻ tán thành, cúi đầu tiếp tục nhìn lò sưởi.

Khi nãy đứng mấy tiếng bên ngoài lạnh cóng, giờ ngồi trong nhà, nhìn ánh lửa trong lò sưởi hồi lâu, ánh mắt cũng dần trở nên ấm áp.

Hai người trò chuyện câu được câu chăng, vừa như an ủi, khuyên giải vừa như không. Chỉ đơn giản là tâm sự và lắng nghe thế thôi.

Bên ngoài gió rét rít gào, trong căn nhà không khí dần ấm cúng. Trong cảnh đêm đặc quánh, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa của bà Vương nhà kế bên: "Nhiễm Nhiễm có nhà không?"

Tống Nhiễm thoáng nhìn Lý Toản rồi vội đứng dậy, "Có ạ."

Tống Nhiễm mở cửa, bà cụ đưa cây kim đến cho cô, "Ôi chao, mắt lại mờ, xỏ kim mãi không vào. Nhiễm Nhiễm xỏ chỉ giúp bà với."

Tống Nhiễm nhận lấy kim chỉ, bà Vương nhìn vào nhà, thấy Lý Toản, bèn hỏi nhỏ: "Nhà đang có khách à?"

"Vâng ạ." Tống Nhiễm cúi đầu xỏ chỉ cho bà cụ.

Không biết có phải do khi nãy nhìn chằm chằm vào lò sưởi lâu hay không, mắt Tống Nhiễm hoa lên. Cô chớp mắt liên hồi, thật lâu vẫn không xỏ được.

Bà Vương cười rộ, "Xem ánh mắt của bọn trẻ các cháu kìa, cũng không hơn gì bà cụ này. Gần đây lại thức đêm không ngủ sao?"

Lý Toản đứng dậy đi đến, "Để tôi thử xem."

Tống Nhiễm đưa cho anh, anh cầm cây kim nhỏ xíu, tập trung nhìn, nhẹ nhàng xỏ vào, sợi chỉ chui qua lỗ kim.

Bà Vương nhận lấy kim chỉ, cười cảm ơn.

"Đừng khách sáo." Lý Toản nói nhỏ nhẹ: "Bà chú ý bậc thềm ạ."

"Được rồi." Bà cụ vịn đầu gối cẩn thận đi ra ngoài, "Cám ơn nhé chàng trai trẻ."

Lý Toản nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối, rồi nhìn sang Tống Nhiễm, ngượng ngùng mím môi dưới, "Tôi cũng nên về rồi."

Tống Nhiễm đoán anh sợ hàng xóm bàn tán về cô, nên lời này là nói cho bà Vương nghe. Nhưng cô lại im lặng không đáp, để anh đứng ở cửa chờ.

Mãi cho đến khi bà Vương vào nhà, cô mới khẽ giọng "Ở lại ăn tối rồi hãy về."

Ánh mắt Lý Toản lóe sáng, "Tôi sợ phiền..."

"Không phiền." Tống Nhiễm cụp mắt, móc ngón tay vào nhau, "Cũng không có món gì cầu kỳ... chỉ là nấu mì thôi."

Cô bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ mì sợi và trứng gà thì không còn gì khác.

Nồi đặt trên nóc tủ, Tống Nhiễm kiễng chân lên nhưng không với tới. Mấy giây sau, một bóng người phủ xuống người cô từ phía sau. Lý Toản đi đến, với tay lấy nồi xuống giúp cô.

Nắp nồi bỗng trượt ra, rơi xuống đầu Tống Nhiễm. Cô rụt người lại, va vào lồng ngực anh. Một tay Lý Toản nhanh chóng đón được nắp nồi. Anh cúi đầu nhìn cô đang nép vào ngực mình, khẽ nói: "Xin lỗi."

"Là tôi nên cảm ơn mới đúng." Cô đỏ mặt, vội vã đứng thẳng lên, hai người sượt qua vai nhau.

Tống Nhiễm hít sâu, đến cạnh bếp lấy hai quả trứng gà, cảm thấy ăn uống có vẻ đạm bạc quá, bèn quay đầu hỏi: "Trong vườn có cải thảo, anh có muốn cho thêm vào không?"

"Được."

Trên mảnh ruộng sau vườn có vài bắp cải thảo mọc xiêu vẹo, Lý Toản quay đầu hỏi: "Ai trồng thế?"

"Hạt giống bà ngoại để lại, tôi trồng bừa thôi."

"Có thể nhìn ra." Anh trêu chọc.

Cô đỏ mặt một cách khó hiểu.

"Này." Cô đưa dao cho anh, Lý Toản nhận lấy, nhìn ruộng cải thảo, "Muốn bắp nào?"

Tống Nhiễm hơi kiễng chân, "Bắp nhỏ nhất đi."

Lý Toản ngồi xổm xuống, cắt một đường sắc lẹm, bắp cải giòn giã gãy lìa. Anh trả dao cho Tống Nhiễm rồi ngồi bên cạnh ruộng gỡ bớt vài lá bị sâu ăn.

Tống Nhiễm bước lên bậc thềm, nhanh nhẹn rửa sạch con dao.

Sân sau không có đèn, cửa mở rộng, một luồng sáng từ nhà hắt ra, nghiêng nghiêng trải trên mặt đất. Tống Nhiễm ngồi ở cửa sau, bóng cô trải dài trong luồng sáng. Còn Lý Toản ngồi ở chỗ sáng tối giao nhau, lúc cúi đầu khuôn mặt ẩn khuất trong bóng tối.

Tống Nhiễm thấy vậy, len lén nhích qua bên cạnh một chút, để bóng cô tựa vào bóng lưng anh. Lát sau, cô bỗng gọi: "A Toản."

"Hả?" Nghe thấy cách xưng hô này, anh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy sáng ngời trong đêm.

"Anh sợ không?"

Tay anh đang hái lá rau thoáng khựng lại, "Sợ gì?"

"Không khỏe lại ấy."

Anh quay đầu đi, "Sợ."

Trong sân sau yên tĩnh, vòi nước chảy ào ạt vào lưỡi dao trong tay cô, phản chiếu ra từng tia sáng trắng.

Anh nhấn mạnh: "Rất sợ."

Vô cùng khát khao nhưng lại không thể đạt được và thứ mình muốn, vậy nên lúc nào cũng chán chường. Cuộc đời không có gì đáng sợ hơn việc này.

Cô cúi đầu, ngón tay gạt đi dòng nước, "Đừng sợ, sẽ tốt thôi." Có lẽ cho rằng câu này chưa đủ trọng lượng, cô lại nói thêm: "Tôi cảm thấy vậy."

Lý Toản nhàn nhạt cong khóe môi, cầm lấy cải thảo.

Tống Nhiễm nhìn chiếc bóng trên mặt đất, lại khẽ khàng "tựa" vào lưng anh, như thể lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, lảo đảo không vững, không cẩn thận nghiêng người, bóng dáng phủ xuống đầu anh, che khuất ánh sáng của anh. Anh quay lại nhìn, đúng lúc đã tách lá cải xong, liền đứng dậy bảo: "Bắp cải này trông thì không đẹp, nhưng chắc chắn ăn rất ngon.".

||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

Tống Nhiễm xấu hổ nhanh chóng tắt vòi nước, đứng lên phụ họa: "Dĩ nhiên, mùa đông năm nay lạnh, người ta bảo trời càng lạnh thì cải thảo càng ngọt đấy."

Trở vào bếp, Lý Toản rửa cải thảo rồi hứng nửa nồi nước đặt trên bếp lò. Tống Nhiễm bật bếp nổi lửa. Cả hai người cùng lùi về sau, đứng tựa vào tường chờ nước sôi.

Trong căn bếp nho nhỏ nhất thời lặng ngắt, chỉ còn âm thanh lửa nổ lốp đốp và tiếng gió vi vu ngoài cửa sổ.

Lý Toản quan sát kệ bếp, thấy đồ gia vị đầy đủ, có thể nói là hết sức phong phú. Còn có các loại dao kéo, muôi xào và nồi chảo, ngay cả nồi nấu sữa cũng có.

"Trước kia cô hay nấu ăn lắm à?"

Tống Nhiễm vừa nghe liền hiểu ngay: "Ừ, chỉ là dạo này không có tâm trạng."

"Vẫn nên ăn uống đầy đủ thì tốt hơn."

"Ừ." Cô nhìn chằm chằm ngọn lửa, "... Thật ra tài nấu nướng của tôi khá lắm, có cơ hội sẽ cho anh thưởng thức."

"Được." Anh mỉm cười.

Một lát sau, nước sôi ùng ục, cô mở nắp ra, cho mì sợi vào nồi, lại lấy thêm một ít cho anh xem, "Anh ăn bao nhiêu? Bằng này có đủ không?"

"Nhiều hơn một chút."

Cô nhón tay lấy thêm một ít, lại quay đầu nhìn anh. Lý Toản sờ mũi, "Thêm chút nữa."

Cô lại lấy thêm một chút, hỏi ý qua ánh mắt. Anh cố nén cười, dứt khoát bước đến, tự mình rút một nắm cho vào nồi, thở dài, "Cô đúng là không biết sức ăn của đàn ông."

Tống Nhiễm kinh ngạc: "Tôi sợ nấu nhiều quá anh bị trướng bụng."

"Một chút ban đầu là bình thường có hay ăn hả?"

"Đúng vậy."

Anh phì cười, "Ăn như mèo nhỉ?"

Tống Nhiễm lặng thinh.

Mì vừa cho vào nước sôi lập tức mềm oặt, mặt nước nổi bong bóng. Nấu thêm một chút, Tống Nhiễm cho cải thảo hai quả trứng gà vào.

Lý Toản cầm hai chiếc bát, bỏ nước tương đậu nành và tương ớt vào bát đầu tiên rồi cho nước nấu mì vào khuấy. Đợi cải mềm, trứng gà chín, Tống Nhiễm cầm đũa nhẹ khuấy mì trong nồi.

Hơi nước phả vào mặt cô, cô vừa khuấy mì vừa gọi: "A Toản?"

"Hả?" Lý Toản đang bỏ tương ớt vào bát còn lại, quay đầu nhìn cô.

Còn cô chỉ nhìn chằm chằm vào nồi nước nóng, tập trung đánh tơi sợi mì, hỏi: "Hôm đó, anh vì cứu Thẩm Bội sao?"

Lý Toản nhìn cô hồi lâu, cúi đầu cho nước tương vào, nói rõ: "Không phải."

Cái gai lạnh cũng như băng ghim trong lòng cô từ từ hòa tan, cô vô thức cong khóe môi. Anh nhìn thấy, thắc mắc: "Cô cười cái gì?"

"Vì vui." Cô vẫn nhìn vào nồi, "Tuy không đúng lắm, nhưng rất vui."

Đũa trong tay cô vẫn đảo liên tục, sợi mì mềm đứt lìa. Cô quay đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: "Mì chín rồi."

"Ừm."

Tống Nhiễm đứng sang một bên, đưa đũa cho anh. Anh gắp mì trong nồi ra bát, múc nước canh vào, trộn đều.

Đây là bát mì cực kỳ bình thường, trộn với nước sốt tương, cải thảo và trứng gà. Vậy mà hai người lại ăn hết sức thỏa mãn, giống như lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa nào ngon miệng như thế.

Đến khi dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, gọn gàng thì đã hơn chín giờ tối.

Lý Toản ra về, Tống Nhiễm đưa anh đến cửa sân, nhìn con ngõ tối đen, chợt bảo: "Anh chờ tôi một chút."

Cô chạy nhanh đi tìm rồi nhét cho anh một chiếc đèn pin. Gò má cô đỏ bừng, thẹn thùng nói: "Ngõ tối."

Lý Toản vừa định từ chối thì cô đã giành nói trước: "Nhà tôi nhiều đèn pin lắm."

Lý Toản bỡ ngỡ chốc lát rồi bật cười, "Được." Lại thoáng nhăn mày, "Ngày mai có tâm sự gì thì cứ nói với tôi."

"Được. Nếu có chuyện, tôi có thể gọi cho anh không?"

"Dĩ nhiên."

Hai người đăm đắm nhìn nhau, mỉm cười hiểu rõ.

"Đi đây!" Lý Toản bật đèn pin, luồng sáng trắng phá tan bóng tối, soi sáng con ngõ.

"Ừ, tạm biệt." Tống Nhiễm vẫy tay với anh.

Anh đi được một đoạn, thấy cô vẫn đứng ở cửa, bèn giơ tay lên với cô, "Trời lạnh, cô vào đi thôi."

"Ừ!" Tống Nhiễm nghe lời, đóng cửa sân lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.