Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 73: Chương 73: Chương 58




Ăn tối xong, sắc trời tối sầm. Nhóm Benjamin quây quần tán gẫu với nhau, Lý Toản đeo balo hành quân lên, xách một thùng đạn rỗng, cầm đèn pin, bảo dẫn Tống Nhiễm đi dạo một vòng rồi về.

Ai nấy đều thừa biết, tếu táo hỏi anh cần bao lâu mới về.

Benjamin: "Cùng lắm là hai mươi phút."

Morgan: "Tôi cho rằng ít nhất một tiếng."

Kevin: "Tôi thấy phải đến sáng mai ấy."

Lý Toản chẳng đếm xỉa đến họ, còn Tống Nhiễm thì mặt đỏ bừng. Đi chưa được bao xa, mượn ánh trăng nhìn rõ mặt cô, anh cười hỏi: "Em đỏ mặt gì chứ?"

Cô ôm lấy cánh tay anh, ngây ngô nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi làm gì?"

Anh cúi đầu kề sát vào tai cô, khàn giọng thì thầm: "Em nói xem chúng ta đi làm gì?"

Mặt cô nóng như lửa, đi... dã ngoại đúng không?

Lý Toản thấy ánh mắt cô ngờ nghệch, nén cười không trêu cô nữa, "Đến nơi em sẽ biết."

Ánh trăng núp sau đám mây, núi rừng ban đêm khi mờ khi tỏ, bóng cây lắc lư xào xạc. Trời vừa tối, côn trùng còn chưa kêu vang, bốn bề tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân sột soạt giẫm trên lớp lá rụng.

"Em sợ không?"

"Có anh ở đây, em còn sợ gì chứ?"

Anh khẽ cười. Họ nhanh chóng đi đến dòng suối nhỏ ban nãy, đúng lúc mây tan, ánh trăng trải đầy khe núi, dòng suối hệt như lớp vải sa màu bạc, uốn lượn qua bãi đá vụn.

Lý Toản tìm vài chỗ trên sườn đồi, căng dây treo lục lạc cách mặt đất chừng mười centimet. Nếu có người đến gần, lục lạc sẽ reo vang cảnh báo.

Chuẩn bị xong, anh dẫn Tống Nhiễm xuống khe suối. Ở đây khí hậu sa mạc, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Tống Nhiễm đứng lạnh run bên dòng suối.

Lý Toản mở balo hành quân ra, lấy nồi và lều bạt, lại nhặt nhạnh mấy nhánh cây gần đó, nhanh chóng xếp củi nhóm lửa, đặt nồi lên đun nước.

Cô đi đến hơ lửa, "Anh làm gì thế?"

Lý Toản ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh, ánh lửa hắt lên khuôn mặt tươi cười của anh, "Không phải em bảo đã lâu lắm rồi không được tắm rửa, gội đầu thỏa thích sao?"

Mấy ngày trước, quả thật cô ca thán nơi này nước khan hiếm quá, hôm nay ngồi bên dòng suối cũng có chút thèm thuồng.

Anh xuống suối rửa sạch thùng đạn, xách gần nửa thùng nước lạnh đi lên, rồi bắt đầu dựng lều, lấy đá vụn bên suối lót làm sàn, nhanh chóng dựng nhà tắm đơn sơ cho cô.

Nước trong nồi cũng vừa sôi, anh đổ vào pha với thùng nước lạnh, kiểm tra xem nhiệt độ đã vừa vặn chưa.

Lý Toản xách thùng nước ấm vào lều, đưa khăn bông của mình cho cô. Tống Nhiễm chui vào cởi quần áo, anh lại tiếp tục nhóm củi đun nước.

Chiếc khăn bông vừa dày vừa to, Tống Nhiễm xối làn nước ấm áp thoải mái trong thùng vào người, toàn thân cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô xối nước liên hồi, lấy khăn kỳ cọ, chốc lát sau nhiệt độ trong lều ấm dần lên.

Gió đêm lành lạnh, ngọn lửa bay múa, Lý Toản ngồi xổm bên cạnh đống lửa nhóm củi. Núi rừng bốn bề yên tĩnh, chỉ có âm thanh nước chảy róc rách vọng ra từ trong lều.

Anh lại nhặt thêm vài nhánh cây gần đó, lửa bốc cao, than cháy vang lép bép. Anh vừa đun nước vừa để ý động tĩnh bốn phía.

"A Toản."

"Hết nước rồi hả?"

"Ừm."

Cứ thế đổi gần mười thùng nước, Tống Nhiễm mới tắm rửa gội đầu xong, toàn thân thư thái.

"A Toản!"

"Hả?"

"Em tắm xong rồi."

"Được."

Lý Toản mang quần áo của cô bước vào trong lều. Lớp đá vụn dưới chân ướt rượt, không có nơi nào để tựa vào giữ thăng bằng.

Tống Nhiễm vừa tắm xong, cơ thể trắng nõn hồng hào như vừa được xông hơi, mặt cũng đỏ hây hây. Cô hơi nghiêng người, ngượng ngùng mặc nội y trước mặt anh. Ánh mắt anh tối đen hun hút, lang thang trên thân hình duyên dáng cúa cô. Anh đưa áo phông cho cô, Tống Nhiễm nhận lấy ôm trước ngực, do dự chốc lát, cuối cùng không mặc vào nữa.

Tống Nhiễm quay mặt lại, đôi mắt trong veo ươn ướt nhìn thẳng vào anh, sau đó bước đến ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh.

"A Toản, anh ngửi xem em có thơm không?" Cô duỗi cổ đến gần chóp mũi anh.

Anh nhẹ nhàng hít vào, đôi môi mỏng đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của cô. Da thịt con gái láng mịn, anh không kìm được sự si mê, lướt môi dần xuống dưới.

Người Tống Nhiễm run run, đan tay vào tóc Lý Toản, cúi đầu hôn lên mặt anh.

Anh ngẩng đầu hôn lên môi cô, mê mẩn mút mát cánh môi tươi mọng.

Ngọn lửa hừng hực trong lòng khiến anh sắp mất kiểm soát, nhưng tâm tư vẫn chú ý từng động tĩnh nhỏ bên ngoài. Cuối cùng anh kiềm chế lại, nhả môi cô ra, giọng khản đặc: "Em mặc quần áo trước đi, lỡ bị cảm bây giờ."

Dù sao họ cũng đang ở vùng hoang dã, anh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Anh giúp cô mặc quần áo và đi giày. Khí nóng trong lều tan dần, nhiệt độ quay về se lạnh.

Tống Nhiễm chun mũi đỏ mặt, mắt long lanh nhìn anh. Lý Toản lại hôn cô thêm vài lần, lúc này mới thu dọn lều bạt.

Lều vừa được anh dỡ đi, Tống Nhiễm liền rùng mình vì lạnh. Cô mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, gió thổi qua lập tức run cầm cập. Lý Toản cởi áo khoác quân trang, phủ lên đầu và người cô, rồi dắt cô trở về chỗ đóng quân.

Mọi người đều đã ngủ, chỉ có Suk gác đêm.

Lý Toản lại dựng lều lên lần nữa, trải túi ngủ dưới đáy lều. Tống Nhiễm cởi quần áo ra chui vào túi ngủ, hệt như sâu bướm nằm trong kén, bên trong toàn là mùi hương của anh, cô thích vô cùng.

Lý Toản cởi quân trang, thấy dáng vẻ hưng phấn kia của cô bèn hỏi: "Lần đầu tiên ngủ trong lều à?"

Cô gật đầu, mắt lấp la lấp lánh.

"Vui lắm sao?" Anh mỉm cười.

"Ừ. Bọn anh cũng thường ngủ như vậy hả?"

"Chuyện cơm bữa."

"A Toản, đợi về nước, chúng ta cũng đi dã ngoại dựng lều ngủ được không?"

"Được. Thỉnh thoảng dẫn em đi dã ngoại thay đổi không khí." Anh chui vào túi ngủ, ôm thân thể mảnh mai của cô vào lòng, "Lạnh không?"

"Không lạnh." Cô áp sát vào người anh, "Người anh rất ấm."

Anh càng ôm cô chặt hơn, mắt sâu hút. Anh hôn cô, trở mình áp cô xuống dưới, khẽ giọng thủ thỉ: "Nhiễm Nhiễm..."

"Hả?"

"Đừng phát ra tiếng..."

"Ừm..." Chân cô quấn chặt lấy anh.

Dưới nụ hôn nồng nhiệt của anh, hơi thở của cô càng lúc càng khó nhọc. Đến khi anh cũng sợ mình không kiềm chế được, mới chịu buông cô ra. Tối nay nhẫn nhịn sẽ cực kỳ gian nan đây.

***

Mấy ngày sau, Lý Toản bận đi làm nhiệm vụ, Tống Nhiễm cũng tranh thủ biên tập lại tư liệu của mình. Cứ cách vài ngày hai người mới được gặp nhau một lần, may mà không đến nỗi nhớ nhung quay quắt, biết đối phương ở cùng thành phố với mình, nên trong lòng cũng an tâm hơn phần nào.

Quân chính phủ từ từ chiếm giữ phía Nam thành phố Gandhi, chiến sự có dấu hiệu khả quan. Còn phần tử khủng bố gặp phải cảnh ba phe cùng tấn công từ lính Cook, quân chính phủ và quân phản chính phủ, không ít cứ điểm bị tiêu diệt.

Tuy tình thế chuyển biến tốt, song cũng dẫn đến nhiều đợt phản công điên cuồng. Số vụ đánh bom tự sát càng lúc càng nhiều, người dân vô tội thương vong nghiêm trọng, thậm chí có phần tử cực đoan tập kích vào cả doanh trại quân chính phủ. Vì thế nhóm Lý Toản phải liên tục chuyển đổi nơi đóng quân. Dù sao chiến tích từ những tay súng bắn tỉa, biệt động và pháo binh của đội họ quá xuất sắc, nên dĩ nhiên trở thành cái gai trong mắt mấy tên khủng bố.

Thế cuộc ngày càng phức tạp, thấm thoắt đã đến đầu tháng Hai.

Tết Âm lịch đã qua, Tống Nhiễm không hề về nước. Bà Nhiễm Vũ Vi biết cô ở bên Lý Toản cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô đừng để bị cảm. Trái ngược với thời tiết trong nước đang mùa lạnh nhất, lúc này ở nước D, nhiệt độ ban ngày đã hơn hai mươi độ, làm gì có chuyện cảm lạnh.

Buông điện thoại xuống, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời treo cao, nơi xa truyền đến tiếng súng giao chiến, không hề có không khí lễ Tết.

Dù sao hôm nay cũng là Giao thừa, nghĩ đến hai chữ này thôi đã đủ khiến người ta nhớ nhà.

Lý Toản báo sẽ đến chỗ cô muộn một chút. Tống Nhiễm đã chuẩn bị xong bếp gas mini, còn xuống phố tìm mua thức ăn, tốn bao công sức mới mua được một miếng thịt bò nhỏ, một quả ớt chuông và hai quả trứng gà, cộng thêm một túi gạo bé. Cô còn tranh thủ mua hai lon coca.

Trong nhà chỉ có một cái nồi và hai cái cặp lồng, Lý Toản chưa đến, Tống Nhiễm không muốn nấu sớm, sợ lát nữa sẽ nguội.

Cô ngồi bên bàn làm việc lên mạng, lúc này Trung Quốc đang là buổi tối, chương trình ca nhạc mừng xuân đã diễn ra được một nửa, nhà nhà đều đang ăn cơm đoàn viên, trên trang chủ bạn bè ai nấy đều đăng ảnh mâm cỗ.

Tống Nhiễm vu vơ lướt xem một lượt, rồi ra ngoài tìm kiếm tiêu điểm nóng gần đây, vẫn là chiến tranh và khủng bố tấn công. Hôm qua phần tử khủng bố ở Gandhi đã cho nổ tung một chiếc xe buýt, khiến 31 người thiệt mạng.

Dưới đường truyền đến tiếng xe motor, Tống Nhiễm buông điện thoại chạy đến cửa sổ, hiển nhiên là Lý Toản đến.

Anh đỗ xe, rút chìa khóa xe bước xuống.

Cô nhoài người ra cửa sổ, "A Toản!"

Lý Toản ngẩng đầu, cười với cô, ánh nắng vàng rực rỡ soi vào khuôn mặt sắc nét tuấn tú của anh.

Anh đi lên cầu thang, Tống Nhiễm hứng một chậu nước đặt lên bàn rồi vội vàng chạy đến mở cửa. Vừa đẩy cửa ra, liền thấy anh đứng ngay trước cửa, hai người suýt va vào nhau, sau đó cùng nhìn nhau cười vui vẻ.

Anh vào nhà đóng cửa lại, cúi đầu hôn phớt lên chóp mũi cô. Cô rụt cổ lại, ngửi thấy mùi mồ hôi và khói thuốc súng trên người anh.

"Lau người trước đi."

"Ừ." Lý Toản cởi áo khoác, nhúng khăn vào nước, lau mặt và cổ.

Vo gạo xong, Tống Nhiễm đặt nồi lên bếp gas nấu cơm, thuận tay kéo laptop trên bàn qua một bên, "Gọi điện cho bố anh chưa?"

Lý Toản lau người sạch sẽ, sau đó gọi video cho ông Lý. Ông đang ở quê ăn Tết với ông bà nội, cô chú bác đều tề tựu đầy đủ, vui tươi ấm cúng vô cùng.

Tống Nhiễm ló đầu đến, nhoẻn miệng cười chào ông: "Chào bác ạ."

Ông Lý thấy cô, vui ra mặt, bảo sau khi về nước mời cô lại đến nhà chơi.

"Vâng ạ. Tháng sau nữa là có thể về nhà rồi."

Trò chuyện qua video xong, cơm đã chín, khói bốc nghi ngút, hương gạo lan tỏa. Tống Nhiễm múc cơm vào cặp lồng, rán trứng gà trước.

"Tháng Ba chúng ta về nước, năm ngoái lúc tới thành phố Giang với anh cũng là tháng Ba."

Lý Toản suy nghĩ một lát, gật gù, "Thấm thoắt đã qua một năm rồi."

"Thời gian trôi nhanh thật." Tống Nhiễm cảm khái, gắp trứng gà bỏ vào cặp lồng, "Ơ, sao anh đã ăn rồi?"

Lý Toản cầm thìa múc một miếng cơm trắng, vừa đưa đến miệng đang há to, bị cô trách liền ngoan ngoãn bỏ xuống.

Tống Nhiễm bỏ dưa chuột vào nồi, cười bảo: "Ăn đi, ăn đi, em chỉ sợ anh ăn cơm không sẽ nhạt nhẽo thôi."

Lý Toản lại xúc thìa cơm cho vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Đã lâu rồi không được ăn cơm. Ăn bánh mì với thịt xông khói ngấy đến buồn nôn rồi. Mai mốt về nước, cả đời này anh sẽ không đụng vào bánh mì và bánh bích quy nữa."

Tống Nhiễm bật cười, cô xúc canh dưa chuột vào một ngăn cặp lồng khác, sau đó xào thịt bò, "Ở đây không có ớt sừng trâu xanh như trong nước, chỉ có ớt chuông thôi. Em tìm mấy thứ này mất cả ngày đấy. Không biết có ngon không, ăn tạm vậy."

Trái lại, Lý Toản vô cùng hài lòng.

Trứng gà rán, canh dưa chuột, thịt bò xào ớt chuông, bữa cơm Tất niên thế này còn gì thỏa mãn hơn.

Không có đủ cặp lồng để đựng, Tống Nhiễm đành để nguyên thịt bò xào ớt chuông trong nồi. Ở đây cũng không có đũa, hai người bèn cầm dĩa ăn chung một cặp lồng cơm.

"Mùi vị nhạt thật. Không có muối, cũng không có gia vị khác."

Lý Toản cười ôn hòa nhận xét: "Anh thấy ngon lắm."

"Em nấu gì anh cũng khen ngon mà." Tống Nhiễm lẩm bẩm, cọ chân vào chân anh dưới gầm bàn.

Lý Toản mở nắp hai lon coca, đưa cho cô một lon, "Cụng ly nào."

Tống Nhiễm cầm lấy lon coca chạm nhẹ vào lon của anh, "Hôm nay là Giao thừa, nên chúc Tết đúng không?"

Lý Toản chúc trước: "Chúc em sức khỏe dồi dào, viết sách trôi chảy, mỗi ngày đều vui vẻ."

Tống Nhiễm chúc sau: "Vậy em chúc anh mọi sự cầu được ước thấy, nguyện vọng nào cũng thành sự thật."

Anh cười rộ, "Thế thì hơi tham lam quá rồi."

"Không tham. Em biết anh không có nhiều mong ước, cho nên không sao, đều làm được cả."

"A Toản." Cô chợt thỏ thẻ: "Giờ phút này anh có nguyện vọng gì?"

Anh uống một ngụm coca, nhoẻn miệng cười, "Muốn về nhà."

"Em cũng muốn. Không sao, sắp được về rồi."

Anh giơ tay vuốt tóc cô, đúng là anh nhớ nhà. Thế nhưng có cô ở đây thì có cảm giác là nhà rồi.

Chỉ có ba món ăn đơn sơ, hai người cùng ăn sạch, không chừa lại một hạt cơm nào. Bên ngoài bóng đêm giăng kín, hiện tại trong nước đã qua mười hai giờ đêm, chính là lúc bắn pháo hoa mừng năm mới.

Lý Toản nhìn đồng hồ, "Còn sớm, anh dẫn em đến chỗ này."

"Chỗ nào?"

"Đi thì biết thôi." Lý Toản lấy một chiếc áo khoác dày trong vali khoác lên cho cô, rồi đội mũ và đeo khẩu trang giúp cô.

Ở đây sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đến tối nhiệt độ hạ xuống chỉ còn 10 độ C. Tống Nhiễm leo lên xe motor, ôm chặt eo anh.

Motor chạy như bay về ngoại ô phía Nam, băng qua đường phố trống trải xập xệ, nhanh chóng đến rìa sa mạc ở ngoại ô.

Đến đêm, sa mạc mênh mông vô bờ lại hiện lên cảnh đẹp khác. Trên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, đường chân trời hửng sáng, những gò sa mạc trùng điệp ban ngày nhấp nhô giờ nổi trắng trong đêm.

Gió đêm phần phật dấy lên bụi cát, hệt như tấm rèm mông lung bay múa.

Tống Nhiễm xuống xe, tò mò nhìn xung quanh, cho rằng đây chính là đích đến. Chờ anh xuống xe, cô lại rúc vào tay anh.

Lý Toản nghiêng đầu cởi khẩu trang, ôm cô vào lòng, hỏi thăm: "Lạnh không?"

"Hơi hơi." Cô cọ vào chân anh.

Anh cởi mũ của cô ra, đeo lại khẩu trang cô vừa kéo xuống, "Lạnh mà còn cởi khẩu trang ra?"

Cô nhăn mày, "Lỡ như anh muốn hôn em thì sao?"

Lý Toản thảng thốt, đôi mắt trong veo in bóng trời đêm. Khóe môi anh cong lên nét cười, cởi khẩu trang đeo bên tai cô xuống, cúi đầu hôn cô.

Tống Nhiễm ngẩng đầu tựa vào lòng anh, khẽ ngậm lấy môi anh, quấn quýt triền miên.

Gió cát bị chắn bên ngoài, giữa hai người chỉ có hơi thở vấn vít, hơi ấm hòa quyện, da thịt cả hai dần ấm lên.

Nụ hôn của anh khiến cô đê mê, xương cốt mềm nhũn. Lúc anh buông ra, mắt cô long lanh trong đêm tối, gò má ửng hồng, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Tim anh tan chảy, cọ mặt vào gò má cô, cười khẽ, "Thấy ấm hơn chưa?"

Cô đánh nhẹ vào lồng ngực anh.

Lý Toản cười mở yên xe, lấy ba hộp từ cốp xe ra, đặt song song trên cát cách đó không xa.

Chắc là pháo hoa. Nhưng bên ngoài không có bao gói, chỉ có từng cuộn giấy cứng.

Tống Nhiễm vui mừng, "Anh mua ở đâu thế?"

"Mua á?" Lý Toản ngồi xổm trên đất tìm ngòi nổ, quay đầu lại nhìn cô "Thời buổi bây giờ mà nước D còn bán cái này sao?"

Cô lập tức hiểu ra: "Anh tự làm à? Anh còn biết làm pháo hoa sao?"

Lý Toản nhướng mày cao cao, "Em cho rằng thứ này khó làm hơn bom à?"

Tống Nhiễm phì cười, nhào đến ôm lấy cổ anh từ phía sau, lắc lư hai cái, "Khó tìm nguyên liệu lắm mà."

"Không khó. Anh trộm một chút nguyên liệu chế bom bình thường, may mà không bị phát hiện."

"Bị phát hiện thì họ có khiển trách không?"

"Không, nếu mấy tên đó mà phát hiện, chắc cứ vài ba hôm lại bắt anh làm để chơi cho xem."

"Anh không làm cho họ chơi à?"

"Anh điên hay sao mà đi làm pháo hoa dỗ vui đám đàn ông?" Lý Toản cao giọng.

Tống Nhiễm cười khúc khích, áp sát vào tai anh, thỏ thẻ: "Vậy anh đang dỗ dành cho em vui phải không?"

Lý Toản cảm giác đúng là tự đào hố cho mình.

Cô hôn phớt lên vành tai anh, "A Toản, anh thật tốt."

Anh cúi đầu không trả lời, thoáng mím môi rồi nhún vai, "Đứng dậy đi, phải châm lửa rồi."

"À." Cô lập tức đứng dậy, lùi về sau ba, bốn mét.

Lý Toản quẹt bật lửa, nhanh chóng đốt cháy ba ngòi nổ, rồi chạy về phía Tống Nhiễm, ôm lấy cô.

"Vút, vút, vút!"

Pháo hoa bay lên trời, hai người cùng ngước lên dõi theo.

"Đùng, đùng, đùng!"

Trong nháy mắt, pháo hoa xanh lam, tím, đỏ nở rộ trên bầu trời. Tống Nhiễm cười rạng rỡ, giây lát sau pháo hoa biến mất lại lóe lên ngôi sao vàng óng ánh.

"Có cả cái này luôn hả?" Cô thán phục ngước nhìn, đây là lần đầu tiên cô được ngắm pháo hoa ở khoảng cách gần như thế.

Từng đợt pháo hoa màu hồng, màu xanh lá, màu vàng... muôn màu muôn sắc lần lượt nở rộ trên bầu trời, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ. Tàn sáng rơi xuống ngay trước mắt, cô rụt cổ lại theo phản xạ, nhưng những bông pháo kia chỉ tắt ngóm. Tiếp theo lại có bông pháo khác bay vút lên, phủ kín cả bầu trời đêm.

Khắp vòm không đều là chấm sáng li ti, cô không phân bi được rốt cuộc đó là sao trời hay pháo hoa.

Tống Nhiễm chăm chú xem đến mê say, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, lắc lư tay anh, "Bây giờ có phải nên ước nguyện năm mới không?" Cô lập tức cầu nguyện ngay, "Điều ước của em là chúng ta sẽ mọi sự bình an."

Tuy nhiên anh không lên tiếng. Cô quay đầu sang nhìn anh, "A Toản, ước đi!"

Anh nhỏ giọng nói câu gì đó, đúng lúc pháo hoa bay lên nổ trên không trung, làm cô không nghe rõ. Tống Nhiễm bị pháo hoa thu hút, lại hướng mắt lên trời.

Bông pháo cuối cùng tan biến, mất tích trong khoảng không vô tận. Xung quanh lại quay về yên tĩnh, chỉ có gió thổi vi vút. Còn cô vẫn quyến luyến nhìn về phía chân trời, Lý Toản ôm vai cô, "Nhiễm Nhiễm, năm mới vui vẻ."

Trên đường về ký túc xá, cô đội mũ và đeo khẩu trang, tựa vào lưng anh, hạnh phúc nhắm mắt lại. Gió đêm rít bên tai, nhưng dường như cô không nghe thấy, trong mắt chỉ có màn pháo hoa rực rỡ khi nãy.

Trong đêm Giao thừa này, cô vô cùng hạnh phúc.

Về đến phòng thì đêm đã khuya, hai người rửa mặt qua loa rồi lên giường.

Lý Toản khép mắt nằm ngửa chốc lát, bỗng khóe môi nhoẻn cong, "Đếm ngược ba mươi ngày nữa..." Vừa nói vừa trở mình ôm cô vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: "Là chúng ta về nước rồi."

"Em cũng đang đếm từng ngày đây. Đúng rồi, hôm nay điều ước năm mới của anh là gì, em không nghe thấy."

Anh vừa lần tay cởi áo ngủ của cô vừa nói: "Nhanh chóng trở về."

"À." Chân cô rút ra khỏi quần ngủ, "Vậy sắp thực hiện được rồi."

"Phải, sắp rồi." Nói xong, anh cười vui sướng, áp chặt cô bên dưới.

Khi nãy trên vòm không sa mạc nở rộ pháo hoa, cô hô to: "Điều ước của em là chúng ta sẽ mọi sự bình an." Còn anh không hề lên tiếng.

Cô quay đầu lại, ngước nhìn anh, "A Toản, ước đi!"

Ánh sáng pháo hoa soi vào khuôn mặt cô, anh cúi đầu rủ rỉ nói bên tai cô: "Kết hôn với em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.