“Bây giờ còn nói những lời này, không phải đã quá muộn rồi sao?” Tôi lau nước mắt tèm lem trên mặt.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Cuối cùng, anh mở miệng trước:
“Lúc nằm ở bệnh viện, anh rất muốn được thấy em, rất muốn gọi điện thoại cho em, rất muốn được nghe thấy giọng nói của em một lần nữa. Thế nhưng, anh vẫn không nên phá hỏng cuộc sống mới của em.”
“Anh biết rằng em sẽ đến mà.” Tôi nghẹn ngào nói.
“Dù em có đến, thì vẫn không có cách nào giải quyết sự khác biệt giữa chúng ta.” Anh nói: “Chúng ta chưa từng có cách nào để sống chung.”
“Đó là do anh một lần rồi lại một lần lừa dối em! Em đã bị anh lừa dối quá nhiều lần, bao gồm cả lúc này đây.” Tôi tức giận hét lên.
“Còn anh cho rằng chỉ cần anh rời khỏi, sẽ tốt cho tất cả mọi người, em sẽ quên anh.”
“Lâm Phương Văn, đừng nói như mình tốt đẹp lắm vậy. Anh chỉ vì bản thân anh mà thôi.”
“Giả như anh không có cách nào hiểu rõ bản thân, anh cũng không có cách nào hiểu em.” Anh nói.
“Thế bây giờ anh hiểu rõ rồi sao?”
“Chí ít, anh đã hiểu tình yêu hơn một chút.”
“Anh hiểu cái gì?” Tôi mỉa mai cười thành tiếng.
“Yêu có nghĩa là thành toàn.” Anh đáp.
“À! Đúng vậy, cảm ơn anh đã thành toàn cho em. Anh khiến em biết rằng, không có anh em vẫn có thể sống tốt! Anh khiến em biết rằng, lúc người khác đối xử tàn nhẫn với em, em càng phải yêu bản thân mình hơn! Anh khiến em biết rằng, người mà em yêu chưa bao giờ yêu em như em nghĩ.”
“Anh yêu em.” Anh nói.
“Nói cũng vô ích! Anh đã yêu người khác rồi.”
“Anh chỉ là muốn có một cuộc sống mới, muốn quên em.”
Nỗi đau thương xót xa trào dâng trong lòng tôi. Tôi buồn bã nói: “Anh đi đi. Dù sao, anh về đây vì Cát Mễ Nhi, không phải về vì em. Anh nói rất đúng, anh thật sự không nên phá hỏng cuộc sống mới của em.”
Anh chỉ đành đứng nhìn tôi.
Trong nỗi im lặng thê lương, chúng tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Cuối cùng, anh nói: “Anh đi đây.”
Lúc anh xoay người rời đi, tôi bỗng nhiên hỏi:
“Anh có biết không?”
Anh quay đầu nhìn tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi mãi mãi sẽ không bao giờ quên, đợi tôi nói tiếp.
Đôi mắt tôi đong đầy nước mắt, giọng nói khàn đặc:
“Em thà rằng không biết anh vẫn còn sống, như vậy em sẽ nhớ anh suốt đời, vẫn tin rằng những ngày tháng bên anh là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của em!”
Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Sau cùng, tôi quay mặt đi chỗ khác, dựa người vào lan can. Tôi đứng lặng nghe tiếng bước chân rời đi của anh. Những tiếng bước chân này tôi đã từng cho rằng sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.
Không phải tôi luôn mong chờ buổi gặp mặt này sao? Nhưng tôi lại nói cho anh biết tôi thà không biết anh vẫn còn sống. Anh nói đúng, chúng tôi chưa từng có cách nào tốt để sống chung với nhau.
Chúng tôi vĩnh viễn không có cách giải quyết những khác biệt giữa chúng tôi, trừ phi chúng tôi mãi mãi không gặp nhau.
25.
Cát Mễ Nhi mặc bộ quần áo dài rộng thùng thình màu đen trắng, đội một bộ tóc giả gợn như sóng biển dài ngang vai. Từ lúc bắt đầu mở màn, cô ấy vẫn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu hồng bằng nhung có tay vịn được đặt giữa sân khấu.
Trên sân khấu chỉ vài ngọn đèn được bật sáng. Nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa trên mặt cô ấy, từ từ rơi xuống đất. Xuyên qua micro, chúng tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề hơn qua mỗi bài cô ấy hát, còn có vô số lần tạm dừng. Thế nhưng, ai lại chú ý đến những điều đó?
Những người có mặt ở đây đều là người thân, bạn bè và người hâm mộ của cô ấy. Beethoven cũng đến, nó ngồi xổm giữa sân khấu, chìm đắm trong tiếng hát cuối cùng của chủ nhân. Người đến nghe rất nhiều, tôi và tiểu Triết, còn có Con cọp chỉ có thể kiềm nén ngồi trên khán đài.
Chưa từng có một buổi nhạc hội giống thế này. Mọi người vỗ tay tán thưởng, nhưng nước mắt vẫn chảy dài, đâu đó còn nghe thấy tiếng khóc nức nở. Ngôi sao lấp lánh trên sân khấu kia lại khăng khăng muốn dùng cách thức của bản thân để đến điểm cuối cùng của cuộc sống.
Cô ấy bắt đầu hát bài “Hướng hoa nở”. Sau khi hát xong câu cuối cùng, cô ấy khép mắt lại.
Thời gian cô ấy nhắm mắt rất dài, chúng tôi dần dần không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
Âm nhạc đã sớm ngừng lại, trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, ba người chị của Cát Mễ Nhi bắt đầu nức nở.
26.
Đột nhiên, đầu gối Cát Mễ Nhi chợt lắc lư, đôi mắt từ từ mở ra. Cô ấy nhìn ba chị gái của mình, nghịch ngợm nói:
“Em chưa đi, em vẫn còn ở đây. Em còn một ca khúc muốn hát!”
Chúng tôi đều nở nụ cười.
Sau đó, cô ấy hít một hơi, nói:
“Lý do mở buổi nhạc hội này là do sự ích kỷ của tôi, không phải muốn các bạn mãi nhớ về tôi, mà là hi vọng các bạn đi cùng tôi đoạn đường cuối cùng. Tôi chỉ sợ một điều, đó là sự cô đơn của từ biệt.”
Ngừng một lát, cô ấy lại nói:
“Sinh mệnh ngắn ngủi giống như hạt sương sáng sớm, là không có thời gian. Khi mọi người cảm khái thời gian trôi qua mau, tôi vẫn sẽ còn trẻ mãi như bây giờ. Đây là điểm tốt duy nhất mà tôi tạm thời nghĩ được.”
Ngừng lại rất lâu, cô ấy thở phì phò, lại nói:
“Thời gian đối với người phải ra đi, luôn luôn quá vội vàng. Ngay giây phút tôi biết mình mắc bệnh, tôi quyết định muốn hát trên đường đến điểm kết thúc cuộc sống. Rời đi trong tiếng hát của mình, là sự chia ly hạnh phúc xiết bao?”
Dưới sân khấu đã truyền đến tiếng khóc đứt quãng. Nước mắt tôi chảy đầy mặt, bên cạnh có người đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi quay đầu sang nhìn, vừa nhìn thấy Đỗ Vệ Bình thì nỗi đau thương lại trào lên. Tôi ngoác miệng, lấy tay che mặt, không muốn mình khóc trước mặt anh.
27.
“Bây giờ, tôi sẽ hát một ca khúc cuối cùng.” Cát Mễ Nhi mệt nhọc nói: “Cảm ơn Lâm Phương Văn đã viết cho tôi bài hát phúng điếu này. Tôi có lẽ là người duy nhất có thể tự mình hát bài hát phúng điếu chính mình.”
Cô ấy thay đổi tư thế một chút, nhìn Lâm Phương Văn đang ngồi cùng dàn nhạc, nói: “Thật không công bằng mà! Mọi người đều cho rằng Lâm Phương Văn đã chết, hóa ra anh ấy không chết, nhưng tôi lại phải chết.” Cô ấy ngừng lại, sau lại nói: “Động vật khi chết đi sẽ biến thành gì nhỉ? Đồ vật, thú cưng, may là không thành người đã chết.”
Trong yên ắng truyền đến từng trận cười.
Sau đó, Cát Mễ Nhi đứng lên, tiến về phía trước. Giai điệu từ đàn piano và violin từ dưới sân khấu từ từ vang lên. Tay cô ấy nắm chặt chiếc micro trong tay, tay nổi cả gân xanh. Cô ấy dùng giọng hát trầm thấp hát lên ca khúc cuối cùng dành cho bản thân.
[Quê hương của tôi ở đảo quốc xa xôi
Mặt trời lặn nhuộm đỏ mỏm đá san hô
Trải lên nhành hoa giấy và đóa dâm bụt
Một chiếc lá lại rời khỏi cây sa kê
Cuộc đời của tôi
Sẽ rực rỡ như đóa hoa nở rộ
Sẽ vụt sáng như ngôi sao kia
Đời này, nếu thật sự có hạnh phúc của chia ly
Tôi muốn hát một bài, đi về điểm kết thúc sinh mạng này
Đừng khóc vì tôi, sang năm
Hoa nở, tôi sẽ mãi trẻ như thế
Tôi sẽ đến một nơi, không có ngày tháng
Không có già nua
Mặc dù mạng sống
Giống như hoa dâm bụt, sớm nở sớm tàn
Nhưng khi hoa nở, nuôi dưỡng tôi, có tình yêu của bạn
Tôi sợ, chỉ là ra đi cô quạnh
Đừng khóc vì tôi
Năm tháng trôi qua, phần mộ chỉ là một cửa ải
Có một ngày, chúng ta sẽ giống nhau
Tôi muốn bạn hiểu rằng: Tình yêu đẹp nhất, là thành toàn
Thành toàn bạn đi kiếm tìm hạnh phúc của riêng bạn
Chúng ta từng có thời gian nồng nhiệt nhất trong đời
Sau này, tôi sẽ là trời sao, mãi mãi soi sáng cho bạn
Tôi sẽ là cánh chim, cho bạn bay thật cao
Tôi không ở chốn xa xôi nào đó
Tôi luôn ở bên cạnh bạn
Dù cho chia xa có cô quạnh, nhưng tình yêu của tôi
Đừng khóc vì tôi]
Âm nhạc dừng lại, chiếc đèn duy nhất trên sân khấu tắt đi. Cát Mễ Nhi quay lại ngồi lên chiếc ghế tay vịn kia, giàn giáo dưới ghế từ từ đi xuống.
Sau đó mất tăm mất dạng.
Chia xa khi còn quá trẻ, cũng xem là hạnh phúc sao?