Lục Tinh Nhàn và Tả Tiện quyết định đi xem phim. Trước khi đi cô còn ra ngoài gọi tầm mười cuộc điện thoại mới quay lại.
Tả Tiện biết cô gọi huỷ lịch để có thời gian đi cùng mình. Vì thế nàng ngoan ngoãn ngồi yên đợi.
Rất nhanh sau đó hai người đã đến hàng chờ của rạp chiếu phim.
Vì là kế hoạch cấp bách nên bộ phim sớm nhất cũng phải đợi 40 phút nữa mới bắt đầu. Tả Tiện và Lục Tinh Nhàn đều ngồi ở hàng ghế chờ trong sảnh.
Bây giờ sự nghiệp Tả Tiện chỉ mới ở bước khởi đầu, hơn nữa nàng chỉ mới nhận làm người mẫu cho vài quảng cáo, tương tác với công chúng tương đối ít. Vậy nên độ nổi tiếng cũng không cao.
Ngẫm lại kiếp trước, đã rất lâu rồi nàng chưa được như thế này. Được trang điểm tinh xảo, không cần đội mũ lưỡi trai, không cần che kín mặt mũi khi ra ngoài.
Nhưng nếu so sánh với nàng thì Lục Tinh Nhàn đứng bên cạnh có vẻ cực khổ hơn một chút.
May mắn bên ngoài trời lạnh, vào rạp phim có hệ thống sưởi. Vừa vào không lâu đã ấm áp trở lại, Tả Tiện cởi áo khoác của mình ra đặt bên cạnh.
Lục Tinh Nhàn có thể cởi áo khoác nhưng lại không thể tháo khẩu trang xuống, cẩn thận sợ bị người khác nhận ra. Ngồi trong hệ thống sưởi đầy đủ tiện nghi này lại mang khẩu trang đúng là có chút khó chịu.
Tả Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. Cuối cùng cũng nghe tiếng loa mời vào.
Mắt Tả Tiện sáng lên, nàng nhanh nhẹn cầm vé đứng dậy "A Nhàn, chúng ta đi nha?"
Lục Tinh Nhàn yên lặng gật đầu, cầm áo khoác đi theo sau Tả Tiện.
Khi đến cua quẹo, có hai nữ sinh nắm tay nhau chạy vội vào. Khi xoay người nước ngọt trong tay lung lay, văng một ít lên tay Tả Tiện.
Dù sao cũng là mùa đông, bên trong ly nước ngọt lại có đá lạnh. Đột nhiên cánh tay lạnh băng làm Tả Tiện hoảng sợ.
"Xin lỗi, xin lỗi." Nữ sinh đụng trúng nàng vội vàng xin lỗi. Người bạn đứng bên cạnh cũng nhanh chóng tìm khăn giấy trong ví của mình muốn đưa cho Tả Tiện lau nước.
Cánh tay Tả Tiện run lên, nàng vẫn cười híp mắt đáp lại "Không sao, không có gì đáng ngại."
Ở đây ấm áp, Tả Tiện đã xắn tay áo đến khuỷu tay. Dù sao thì bây giờ nàng cũng chỉ dính chút nước trên tay mà thôi.
Nữ sinh xin lỗi nãy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Tả Tiện, gương mặt đầy áy náy.
Tả Tiện cũng không định đứng lại nói gì thêm, khi ra ngoài nàng luôn mang theo khăn giấy ướt trong ví. Nàng nhanh chóng kéo Lục Tinh Nhàn tìm ghế ngồi xuống.
Người trong rạp không nhiều lắm, cũng có thể là do các nàng tới sớm. Tả Tiện cúi xuống nhìn thoáng qua tên, trong nháy mắt yên lặng.
[Động đất]
Đây quả thật là một bộ phim kinh điển trong kinh điển. Bộ phim này đạt được giải điện ảnh xuất sắc nhất. Hơn nữa các diễn viên chính trong đây đều là những người lão làng trong nghề, nhờ vào đây mà nâng cao thêm một bậc. Bên cạnh đó bộ phim cũng đẩy tên tuổi không ít nam nữ phụ đi lên.
Nhưng mà bộ phim này lại quá nặng nề.
Tả Tiện do dự nhìn vé đang cầm trong tay, cẩn thận suy nghĩ xem có nên đổi bộ phim khác hay không.
Suy nghĩ một lúc cũng chỉ có thể mấp máy môi rồi thôi.
Bây giờ, hầu hết các rạp phim trên toàn quốc đều bị bộ phim này càn quét. Dưới sự nổi tiếng, các suất phim gần như chiếm trọn cả ngày. Nếu bây giờ đi ra đổi vé xem phim khác... có lẽ không thích hợp lắm.
Ngay khi ánh đèn tắt, Tả Tiện đã chuẩn bị xong khăn giấy định lát nữa có rơi nước mắt sẽ lấy dùng luôn. Không ngờ ngước lên màn hình đang chạy quảng cáo lại thấy hình ảnh quen thuộc của bản thân --
Nàng bất ngờ mở to mắt. Giây tiếp theo một thiếu nữ bước đến, nàng mặc lễ phục màu hồng nhạt, đuôi váy lả lướt trên đất. Bước đi tự tin dưới nền nhạc êm dịu. Nhưng màn ảnh vừa chuyển đã thấy túi xách trên tay rơi xuống.
Thiếu nữ hoang mang không biết làm sao.
Giây kế tiếp thiếu nữ ấy nhẹ nhàng che lại cổ áo, động tác tao nhã cúi xuống nhặt túi xách từ trên đất lên. Khi nàng đứng dậy còn mang theo nụ cười tinh nghịch, lén quay về phía ống kính le lưỡi, nhỏ giọng nói "May mắn, túi xách này không sợ bẩn!"
- - Đó chính là nàng!
Tả Tiện che mặt. Quảng cáo này chỉ có thời lượng 10 giây nhưng lại làm người xem ghi nhớ. Tạm có thể xem đây là quảng cáo nổi bật.
Nhưng nếu xét quảng cáo này với những quảng cáo nổi đầy trời khác thì đây cũng chỉ là quảng cáo bình thường thôi.
Vì đây chỉ là một quảng cáo mở màn nên những người trong khán phòng không có nhiều phản ứng lắm.
Xung quanh đã tối hơn nên Lục Tinh Nhàn đã tháo khẩu trang và nón xuống, Tả Tiện lặng lẽ nhìn cô.
"A Nhàn, chị... cảm thấy quảng cáo vừa rồi thế nào?" Tả Tiện ngồi thẳng người lên, dù sao vị bên cạnh nàng cũng là 'Quốc bảo nghệ thuật gia'.
Lục Tinh Nhàn nghe hỏi thì nghiêm túc suy nghĩ lại. Trong đầu hiện lên từng nét nhăn mặt, từng tiếng cười, khi hoảng loạn vì chiếc túi xách rơi xuống, khi vui vẻ thấy nó không bị bẩn. Cô ôn nhu nói "Tốt."
Lúc này Tả Tiện mới cười cong mắt, gật đầu, nhỏ giọng đáp "Cảm ơn!"
Ngay khi quảng cáo vừa kết thúc, hàng ghế phía sau nàng truyền đến tiếng kinh hô.
Tiếp theo Tả Tiện nghe thấy giọng nói cố gắng kiềm nén nhưng vẫn mang nét hưng phấn trò chuyện "Đây không phải là chị gái chúng ta vừa gặp sao? Wow, chị ấy mặc lễ phục thật sự rất xinh, bên ngoài còn xinh hơn lên màn ảnh. Hơn nữa chị ấy không có kiêu ngạo!"
"Đúng vậy!" Một giọng nói khác đáp lại. Dường như nhận ra mình hơi to tiếng nên cả hai nhỏ giọng lại xì xào.
Sao đó hai cô gái nắm chặt tay hưng phấn.
Tả Tiện không còn nghe rõ đoạn sau nữa, chắc là khen ngợi này kia.
Kiếp trước nàng luôn giữ hình tượng tốt, cũng thường xuyên tham gia các show truyền hình. Trên người được dán các nhãn đại loại như 'Hiểu lòng người', 'Ôn nhu', 'Giàu tình thương'.
Tuy là cô cảm thấy các nhãn này... cần kiểm tra lại, nhưng hiện giờ được người không quen biết khen ngợi Tả Tiện cảm thấy rất vui.
Lục Tinh Nhàn ngồi bên cạnh tựa như nhận ra gì đó, nhẹ nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó ôn nhu nói "Chúc mừng."
*
Bộ phim dài 136 phút, dựa theo trận động đất thế kỷ xây dựng lại.
Sau khi xem xong, mắt Tả Tiện sưng húp. Trước khi dòng phụ đề cảm ơn chạy lên nàng nhanh chóng nắm tay Lục Tinh Nhàn chạy ra ngoài.
- - Lúc phim chưa kết thúc, nàng loáng thoáng nghe được hai nữ sinh kia muốn xin chữ ký. Nàng thì không sao, dù sao cũng chưa có tiếng tăm gì, nhưng lỡ như làm bại lộ thân phận Lục Tinh Nhàn thì phải làm sao?
Một trước một sau bước đi trên hành lang, vì không thấy rõ đường nên vẫn còn nắm tay nhau.
Tả Tiện không phát hiện gì nhưng suốt đường đi Lục Tinh Nhàn luôn chăm chú nhìn cái nắm tay của cả hai.
Dưới lớp khẩu trang môi cô cong lên lại rất nhanh hạ xuống, trông buồn lại càng buồn hơn.
Khi đi ra ngoài sắc trời đã tối hẳn.
Vì trời chuyển lạnh nên trên phố cũng không có ai. Tả Tiện thở ra làn hơi trắng, run rẩy nắm chặt tay mới nhận ra mười ngón còn đan xen vào nhau.
Nhận ra ánh nhìn của nàng, Lục Tinh Nhàn rũ mi mắt, thử buông tay hai lần.
Tả Tiện trừng mắt, tay lại càng nắm chặt hơn.
Lục Tinh Nhàn cũng không tiếp tục buông ra nữa. Cuộc trò chuyện khi nãy của hai nữ sinh kia cô có nghe thấy. Vì thế chỉ thở dài, Tả Tiện lại càng khẩn trương hơn "Buông tay đi, các em ấy không đuổi theo đến đây đâu."
Tả Tiện không biết nói gì, vô thức lắc đầu, mắt vẫn mở to như cũ, tay lại càng không buông ra.
Khóe mắt Tả Tiện hơi ửng hồng. Chính nàng cũng không biết vừa rồi nàng khóc nên trên mi mắt dính chút ánh đen của lớp trang điểm.
"Em... không phải em tránh họ... Cũng không đúng, vừa rồi em đã tránh họ" Tả Tiện nói "Vì em không muốn họ sẽ phát hiện ra chị."
Bỗng nhiên xung quanh yên tĩnh.
Lục Tinh Nhàn nhìn hai bàn tay giao nhau hỏi lại "Vừa rồi em... bảo vệ chị?"
Hai mắt Tả Tiện sáng lên, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.
Một lúc lâu sau mới nghe tiếng Lục Tinh Nhàn thở dài, cô ôm thiếu nữ trước mặt vào lòng, nhẹ ấn môi lên trán nàng, thở dài nói "Sao lại ngốc thế này?"
Tả Tiện chóp mắt, không đáp lời.
Nàng dụi dụi mắt, cũng không muốn buông tay ra. Đứng dưới ngọn đèn bên đường nhẹ giọng gọi "A Nhàn, chị cảm thấy bộ phim vừa rồi thế nào?"
Lục Tinh Nhàn suy nghĩ một lúc, cười đáp "Rất tài giỏi. Theo hướng phát triển trong hai năm tới, bộ phim này sẽ là một con ngựa ô."
Cô luôn lí trí hơn nàng, luôn lấy đại cục làm trọng.
Hai người nắm tay nhau tản bộ trên đường, đạp lên những mảnh tuyết đọng còn chưa tan. Tả Tiện cúi thấp đầu không nhìn đường, nhỏ giọng nói "Thứ làm em ấn tượng nhất trong phim là hình ảnh người mẹ nói 'Mất hết rồi mới biết được đã mất những gì'."
Câu nói ấy vừa dứt cũng mở màn cho hàng loạt tiếng khóc khắp khán phòng.
Tả Tiện còn nhớ ở kiếp trước câu này đã được nhiều người lưu lại thành file ghi âm. Hơn nữa có không ít người hâm mộ dựa vào đây sáng tác các tác phẩm.
Một trận động đất phá hủy vô số gia đình, người mẹ kiên cường nhìn thi thể chồng sau tai nạn, vô vàng tuyệt vọng nói ra lời này.
Sống cả đời, thứ bắt đầu là sinh mạng.
Khi mất đi sinh mạng, mọi thứ đều mất hết.
Lục Tinh Nhàn tựa như cùng suy nghĩ với Tả Tiện, cô nhẹ nhàng đáp lời "Đúng vậy. Khi mất đi sinh mạng... mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa."
Tả Tiện dừng bước.
Lục Tinh Nhàn đang nắm tay nàng, vì tiếp tục đi mà bị kéo lại. Cô dừng bước xoay lại nhìn Tả Tiện.
Ánh đèn vàng phát ra từ cửa hàng bên đường, một cảm giác ấm áp tỏa ra từ khe cửa. Thiếu nữ đứng trước mặt cô đôi mắt lấp lánh như ánh sao, hé mở đôi môi hồng, kiên định từng câu từng chữ "A Nhàn, từ trước đến giờ chị luôn bảo vệ em, em không dám nói quá, nhưng trong tương lai em nhất định sẽ nổ lực phấn đấu để có thể xứng đáng với vị trí bên cạnh chị."
Đôi mắt Lục Tinh Nhàn run lên, cổ họng nghẹn ngào.
"Chúng ta có hôn ước, chờ sau này kết hôn... để em chết sau chị nha." Tả Tiện nói xong lại cười đến híp mắt "Có được không, A Nhàn?"
Lục Tinh Nhàn ôm lấy Tả Tiện, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng mình.
Một lát sau Tả Tiện mới nghe thấy thanh âm nhỏ như nói mơ đáp lại "Được."
Hai người ôm nhau một lúc sau đó tiếp tục tản bộ.
Tháo được gánh nặng trong lòng nên Tả Tiện thả lỏng không ít. Khi cả hai bước lên bậc thềm Lục Tinh Nhàn mới mở miệng, nhẹ nhàng nói "Thật ra ban đầu chị nghĩ... em tìm chị từ hôn."
Chân Tả Tiện lảo đảo, suýt chút nữa diễn một màn vồ ếch vô cùng sống động.