Nếu không phải Hồ Cương Nghị nói câu đó thì Tả Tiện cũng không nhận ra được.
Lúc này nàng vẫn nằm yên ở đó. Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là cố gắng khống chế không để bản thân mở mắt bật cười ra tiếng!
Như vậy thì càn rỡ quá!
Da mặt A Nhàn mỏng lắm, chắc chắn sẽ không chịu nổi!
Nhưng nếu như vậy Tả Tiện lại không thể nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lục Tinh Nhàn.
Hàng mi nàng run rẩy một lúc, tựa như đang đắn đo đưa ra một quyết định nào đó.
Cuối cùng, đôi mắt Tả Tiện mở ra một cái khe thật nhỏ – Ai ngờ được, ngay phía trên nàng là gương mặt đang cúi xuống của Lục Tinh Nhàn.
Khoảng cách của cả hai vô cùng gần, có lẽ một tờ giấy photo mỏng tang cũng chẳng thể chen vào nổi.
Xung quanh còn được hậu cần tạo cát bụi, xa xa là tiếng ồn ào của quạt gió. Dù vậy, chúng cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tư thế hiện giờ của cả hai.
Tả Tiện chớp mắt một cái.
Tay Lục Tinh Nhàn đặt bên cạnh đang nắm chặt vô cùng căng thẳng.
Sau đó Tả Tiện nhìn xuống máy thu âm, nhẹ nhàng ngắt đi, thừa dịp có khoảng trống nhẹ giọng mở lời "A Nhàn, tai chị đỏ quá kìa..."
Cuối cùng Lục Tinh Nhàn cũng không đùa giỡn theo Tả Tiện nữa – Dưới ánh mắt của mọi người, tất cả đều như bị nhấn nút tạm dừng, ai cũng đang chờ đợi hành động tiếp theo của cả hai.
Hành động tiếp theo gì chứ! Cũng đâu phải đóng phim cấp ba đâu!
Lục Tinh Nhàn bất đắc dĩ nhìn Tả Tiện, thở dài "Vâng đạo diễn, tôi biết rồi."
* . Truyện Việt Nam
Bốn phía bạt ngàn cát vàng, nàng có tu vi trong người, đương nhiên sẽ không sợ hãi.
Nhưng Non Tiện lại không như vậy.
Bây giờ nàng ấy còn chẳng bằng một người phàm... Đối với Non Tiện, ngay cả bầu không khí ở Ma giới lúc này cũng tựa như độc dược, bất cứ lúc nào cũng có thể kết liễu tính mạng của nàng.
Giờ đây ngay cả chân thân Phượng hoàng của nàng cũng chẳng thể biến ảo nổi. Tất cả thứ quan trọng đều bị phái Thương Khung thu lại, tuy nàng được đưa ra ngoài – Nhưng chẳng thể quay về phái Thương Khung được nữa.
Ngọa Tinh Bàn thở dài, cuối cùng ngậm tinh nguyên vào miệng.
Nàng khẽ nhíu mày, trong lúc cúi đầu xuống một sợi tóc nhẹ rơi vào gương mặt lấm bẩn của Non Tiện. Ngay khi Ngọa Tinh Bàn không để ý, bàn tay giấu bên dưới của Non Tiện... bỗng nhiên siết chặt lại.
Khí huyết nhẹ nhàng tản ra khắp đất trời, Ngọa Tinh Bàn cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng – Yêu thú Ma giới tàn phá, nơi đây lại là biên cảnh, gió lốc hoành hành, cát lớn mù mịt, sượt qua mặt đau rát tựa như dao cắt, chẳng mất bao lâu là có thể thổi cho một người sống thành một bộ xương trắng.
Nghĩ đến đây, nàng không do dự nữa. Nhíu chặt mày, mạnh mẽ đặt môi lên môi Non Tiện.
Nơi cả hai chạm nhau có ánh sáng vàng lóe lên... nhanh như một cái chớp mắt.
Ngọa Tinh Bàn mất sức, ngã về sau. Lát sau nàng đưa tay mình lên, phát hiện ra gì đó.
Nhìn ánh nắng vừa lóe ở hướng Đông, bỗng đặt tay lên trán, cười khổ một tiếng "Quả nhiên là ý trời..."
Non Tiện vẫn còn hôn mê nhưng gương mặt đã nhu hòa hơn hẳn.
Lông mày không còn nhíu chặt nữa, biểu cảm cũng thả lỏng hơn. Tay chân như được ngâm qua dòng sữa ấm áp, một lần nữa trở về dáng vẻ trắng sáng mịn màng.
Gương mặt nàng vốn có nét non nớt, nhưng giờ đây tựa như đã được trút bỏ điều gì đó, bên má không còn đầy đặn thịt, thay đổi thành kiểu mặt trái xoan. Mi mắt cũng thâm trầm hơn vài phần so với trước và cái xếch lên độc nhất của tộc Phượng hoàng, đuôi mắt...
Một đường hoa văn màu đen nhỏ kéo dài.
Nó khác một trời một vực với sắc đỏ vốn có của tộc Phượng hoàng. Màu sắc này cũng đại diện cho Phượng hoàng đã nhập ma.
Ngọa Tinh Bàn đưa tay ra, gương mặt đối diện vô cùng quen thuộc nhưng cũng phảng phất một chút xa lạ, khẽ thở dài "Bản thân ta nợ Phượng gia... Hôm nay, ta dùng cả đời để trả lại."
Vừa nói xong, quần áo trên người nàng thay đổi, ngay cả gương mặt cũng xuất hiện một chiếc mặt nạ chỉ để lộ đôi mắt.
Mặt nạ thuần một màu đen, không được trang trí cũng chẳng có chút biểu cảm nào.
Ngọa Tinh Bàn hóa ra một thủy kính, cẩn thận quan sát lại bản thân một chút. Gương mặt giấu sau lớp mặt nạ yên lặng mỉm cười.
Sau đó nàng nâng cơ thể hư nhược của Tả Tiện dậy, chậm rãi đi về phương Bắc.
Phương Bắc là cung điện của Ma tôn Non Tình.
"Từ nay về sau, thế gian này không còn Tinh Bàn, nhưng lại thêm một người vô danh." Từ xa truyền đến thanh âm, đi đôi là từng trận cát vàng cuồn cuộn, ngập chìm trong mảnh đất vắng lặng.
Giờ phút này bỗng nhiên thanh âm có chút biến ảo khôn lường, tựa như ai đang thì thầm chuyện trò bằng cả tiếng lòng "Thế gian thêm một vô danh... Vô danh sẽ đi theo Non Tiện sau khi niết bàn, hướng tử mà sinh."
*
"Ha..." Lục Tinh Nhàn thở hổn hển, lắc đầu có chút ưu tư.
Cảnh này phải rất đè nén, nhưng trên thực tế cũng có ý nghĩa mở ra một chương mới cho Non Tiện. Một đường thần cản sát thần, phật ngăn giết phật, cuối cùng dùng sát chứng đạo, thành công phi thăng.
Mà từ đây cô sẽ trở thành một nhân vật vô danh, mãi mãi là một hộ vệ câm đứng cạnh nàng, nhìn Non Tiện từng bước thành thần. Cuối cùng, vì bước cuối trở thành thần của Non Tiện, dâng thân hiến tế, chặn sát nghiệp cho nàng, chịu phật kiếp của chúng phật giáng xuống.
"Tả Tiện?" Người phụ trách dây thép bỗng nhiên hô một tiếng, trong giọng nói còn mang nhiều hoảng hốt.
Vừa nghe đến cái tên này, không ít người buông việc đang làm trên tay xuống, tất cả đều quay về phía dây thép nhìn xem.
Trong lòng Lục Tinh Nhàn 'Bịch' một tiếng – Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đặt ly nước trên tay xuống, nhanh chóng chạy về trường quay lần nữa. Phát hiện một đám người đang vây quanh thảo luận, nhưng chẳng ai dám bước lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Tinh Nhàn chen vào giữa đám người.
Thấy nàng tiến vào, người phụ trách gãi đầu một cái, dở khóc dở cười trả lời "Không có gì, không có gì... Vừa rồi Tiểu Triệu nói không biết từ lúc nào mà Tả Tiện ngất xỉu trên dây thép, chúng tôi đều cuống cuồng cả lên, ai ngờ đâu..."
Lục Tinh Nhàn đã đoán được nửa sau mà người phụ trách muốn nói là gì.
– Khóe miệng Tả Tiện muốn chảy nước miếng ra luôn rồi!
Tăng Tiểu Vũ bên cạnh che kín mặt, trong đầu nghĩ thật sự quá mất mặt rồi.
Treo trên dây thép là chuyện khó khăn cỡ nào. Em lớn đến độ này rồi, lần đầu tiên trong đời thấy có người có thể ngủ quên trên dây thép!
Nàng xem miếng lót bên dưới là giường à! Còn ngủ ngon đến vậy!
Tăng Tiểu Vũ vội vàng chạy lên, thừa dịp mọi người tản ra, vỗ vỗ mặt Tả Tiện gọi dậy "Chị Tiện Tiện, chị Tiện Tiện, mau tỉnh lại đi...!"
"Ừm..." Tả Tiện trở mình, vẫn chưa chịu tỉnh.
Thậm chí còn quơ tay vài cái, hoàn toàn xem Tăng Tiểu Vũ như một con ruồi mà đuổi đi, có lẽ trong mơ còn vẫn còn đang đại chiến tám trăm hiệp.
Tăng Tiểu Vũ buồn bực chống nạnh.
Lục Tinh Nhàn đi đến, vỗ vai em, nói "Em làm việc của mình đi, để chị."
Bây giờ đối với Tăng Tiểu Vũ, em có một lòng tin đến mù quáng với Lục Tinh Nhàn.
Thấy Lục Tinh Nhàn trên tay cầm một chai nước suối, em không suy nghĩ gì nhiều, vô cùng yên tâm rời đi!
Thậm chí em còn loáng thoáng mong chờ Lục Tinh Nhàn có thể làm chút chuyện gì đó!
Vì thế Tăng Tiểu Vũ mang vẻ mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép ngước lên nhìn chị đại cấp trên của mình vẫn còn đang ngủ ngon lành trên dây thép, suy nghĩ một lúc, khẽ thở một hơi thật dài –
Không biết phấn đấu, vừa lười vừa tham ăn, lại còn tính tình trẻ con nữa chứ. Sau này phải làm thế nào?
Sao không để người khác bớt lo âu đi chứ!