Tả Tiện nhìn xe của Lục Tinh Nhàn rời đi rồi nhìn lại chiếc bánh mì nhỏ đáng thương của nàng. Được rồi, tuy nó không phải của nàng nhưng nàng vẫn quan tâm lắm, nàng nhìn thấy rõ vết lõm to sáng chói trên đầu xe.
Khi Trần Song lạnh run bước từ từ lại thì thấy Tả Tiện đang nhìn đầu xe đến xuất thần.
Lục Tinh Nhàn học ở đâu ra cái chiêu này?
Ừm, chiêu này không ổn lắm, vừa phí tiền vừa khiến nhiều người chú ý.
Trần Song bước đến, mặt mày ủ rũ than thở "Chắc chắn sẽ bị ông chủ mắng một trận rồi."
Tả Tiện rụt cổ, vội ho khan một tiếng "Chắc là không đến nổi bị chửi đâu, chị Song, chị cứ nói thẳng là do xe của Lục tiểu thư tông là được rồi. Thêm mắm dặm muối tí nữa... Đúng rồi, tiện đường chúng ta ghé qua Tam Viện đi, chắc Tăng Tiểu Vũ vẫn còn ở bệnh viện làm kiểm tra..."
Trần Song thở dài bước lên xe, cô cũng không hỏi chuyện về Lục Tinh Nhàn.
Lúc nãy nhìn thấy biểu cảm của tài xế, cô cũng thông cảm được phần nào.
Thật đáng thương. Cả cuộc đời làm tài xế... không thể tin được sẽ có ngày ông trải qua chuyện này.
Ngay khi cô định khởi động xe thì có người gõ cửa sổ vị trí Tả Tiện ngồi.
Tả Tiện cảm thấy rất quen, dường như đã gặp qua rồi – hình như đây là cô gái mà hôm thử vai đứng lên bảo vệ Tôn Gia Di, chắn trước mặt nàng, bảo nàng là kẻ bắt nạt người khác.
Nhớ lại những lời mình nói buổi chiều, Tả Tiện nghiêng đầu hạ cửa sổ xe xuống, biết rõ vẫn cố ý hỏi "Có chuyện gì thế?"
Cô gái đứng bên kia cửa sổ nhìn người đại diện đang đứng cách đó không xa, trông hơi lo lắng, không còn dáng vẻ hùng hổ xông tới nữa.
Tả Tiện cũng hiểu rõ mấy chuyện này. Trong giới giải trí, người đại diện không như các nghệ sĩ. Nghệ sĩ tốn phần lớn thời gian ở đoàn phim hoặc phim trường, trong thời gian đó thì người đại diện phải quản nhiều chuyện hơn. Vì thế đa số người đại diện nắm trong tay nhiều tin tức hơn nghệ sĩ.
Chắc hẳn người đại diện bên đó đã biết được trong tay nàng đang nắm giữ chứng cứ quan trọng, muốn nhân lúc chuyện chưa nghiêm trọng đến đây xin lỗi.
Còn người đứng trước mặt nàng đã làm chuyện xấu còn mang dáng vẻ bị bắt nạt.
"Tả Tiện, lúc trước cô nói nếu sau khi buổi họp báo kết thúc đến tìm cô... cô sẽ bỏ qua chuyện cũ?" Người vừa đến sắc mặt khó coi, tựa hồ cố gắng lắm mới thốt ra được từng câu từng chữ này.
Trần Song vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở phòng thay đồ, nghe cô ta nói thế liền nhíu mày nhưng vẫn không chen lời vào, chỉ yên lặng lắng nghe tiếp.
Tả Tiện nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, cười như không cười nói "Là do cô nhớ nhầm hay do tôi nói sai?"
Người vừa đến đơ người.
Trong bóng tối Tả Tiện nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực cô ta. Nàng bình thản không lộ biểu tình gì, nói tiếp "Chiều nay tôi chỉ nói tốt nhất là nên xin lỗi tôi trước khi buổi họp báo bắt đầu. Tôi không hề nhắc đến bốn chữ 'Bỏ qua chuyện cũ'."
Vẻ mặt Kỳ Tịnh khó chịu, cắn răng nói "Cô đừng tưởng có video trong tay mà quá đáng...!"
"Tôi quá đáng à?" Nàng chớp mắt, nhìn thoáng qua bảng tên.
"Kỳ tiểu thư, chuyện gì cũng nên có chừng mực." Tả Tiện chậm rãi nói tiếp "Hôm ấy ở trường quay cô đứng lên che chở Tôn Gia Di tôi còn có chút thiện cảm với cô, cảm thấy cô gái này quá đơn thuần, chắc chắn đoạn đường sau này sẽ không dễ đi. Bây giờ cô thử nhìn xem, giấu kim trong đồ người khác sau đó nhờ người đại diện ở bên cạnh khuyên bảo mới chịu 'Hạ mình quý giá' đến xin lỗi... Cô dựa vào cái gì mà mở miệng không chút áy náy đã muốn tôi phải tha thứ?"
Kỳ Tịnh nghe nàng nói mà khuôn mặt tái nhợt, còn muốn phản bác lại gì đó.
Tả Tiện không nhìn cô ta nữa, tựa người ra phía sau. Lời nói nghiêm túc như một vị cảnh sát trẻ "Chúng ta đã là người trưởng thành rồi, phải biết trả giá cho những việc làm của mình. Bây giờ cô nên cầu mong trợ lý của tôi không sao đi. Lần sau trước khi hại người phải suy nghĩ cho kỹ, cô... đồng phạm của cô, trong lúc cô làm mấy chuyện này cô ta có động tay động chân gì hay không? Sau khi cô làm xong, cô ta chừa đường thoát cho mình xong có quay lại kéo cô xuống nước hay không?"
Sau khi nói xong Tả Tiện không liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Kỳ Tịnh. Nàng kéo cửa sổ lên, dịch chuyển mông tìm một vị trí thoải mái "Chị Song, đến bệnh viện đi!"
Trần Song không nói gì khởi động xe chạy đi. Đến khi dừng đèn giao thông mới quay lại hỏi "Chiều nay đã xảy ra chuyện gì thế?"
Làm người đại diện, điều đáng sợ nhất chính là những lúc mình không có mặt, nghệ sĩ của mình đã xảy ra chuyện gì đó.
Bất luận người khác cố ý hay do mình không cẩn thận.
Bản thân người đại diện cũng không thể canh chừng bên cạnh nghệ sĩ 24/24 được.
Nghe cuộc trò chuyện vừa rồi cô hiểu đại khái được nhưng vẫn muốn hỏi Tả Tiện cho rõ ràng hơn.
Tả Tiện kể sơ qua chuyện đã xảy ra, Trần Song nghe xong thở dài "Mấy cô gái bây giờ..."
"Phía bên nam diễn viên đôi khi còn đáng sợ hơn các cô gái." Tả Tiện nhún vai.
Nói thật thì nơi dễ xảy ra mâu thuẫn nhất là giữa các vai quần chúng và vai phụ. Ngược lại, những người đã có địa vị nhất định rồi họ chỉ cần cố gắng dùng thực lực của mình để chứng minh thôi. Những minh tinh có lượng fan đông đảo... thật ra rất hòa hoà thuận với nhau.
Dù giữa họ có tình cũ với ai... ít nhất... ngoài mặt vẫn duy trì tình bạn.
Nói thẳng ra là có danh tiếng lớn rồi, ai cũng cần thể diện.
Trần Song suy nghĩ một chút rồi thở dài, nói "Lát nữa gửi video của em cho chị, chị ra tay trước..."
Chưa đợi nói hết câu Tả Tiện đã cắt ngang.
Trần Song xoay đầu nhìn thiếu nữ đang tựa người phía sau chăm chú chơi điện thoại, thờ ơ nói "Em làm gì có video chứ, chiều nay em thuận miệng dọa bọn họ chút thôi..."
Mấy lời nàng nói buổi chiều đến chính nàng còn nghĩ là thật. Kiếp trước nàng có thói quen lắp máy quay bên trong tủ đồ của mình, không phải để đề phòng điều gì chỉ là qua nhiều năm tháng nên hình thành thói quen mà thôi.
Thế nhưng chưa nói ở kiếp trước nàng vừa ở bước khởi đầu sự nghiệp vừa không có hai ngày nghỉ đã vào đoàn phim [Quân Lâm] luôn. Ở đâu có thời gian và bản lĩnh đi mua mấy cái đó?
Trần Song không thể tin được, nhân lúc dừng đèn đỏ xoay người nhìn nàng, Tả Tiện vẫn bình thản, ngẩn ngơ nghiêng đâu xem.
Cô cảm thấy... chắc chắn tương lai Tả Tiện sẽ vươn tới vị trí mà cô chưa bao giờ mơ đến được.
*
Tăng Tiểu Vũ không bị thương nghiêm trọng, mấy ngày sau Tả Tiện cũng không có việc gì làm chỉ muốn đi thăm người thân nên nàng nhanh chóng cho Tăng Tiểu Vũ nghỉ ba ngày.
Mới vừa làm việc hai ngày đã 'được nghỉ' ba ngày, Tăng Tiểu Vũ sợ hết hồn, em còn tưởng vì mình làm việc không cẩn thận đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Tả Tiện, tay chân luống cuống không theo kịp bước chân Tả Tiện. Mấy ngày sau Tăng Tiểu Vũ luôn đi theo Trần Song mù mịt hỏi thăm sở thích của Tả Tiện -- lần này Tăng Tiểu Vũ chú ý hơn, dù sao Tả Tiện cũng là minh tinh, mấy sở thích này kia đều chọn lọc mới công bố ra bên ngoài. Thế nên lần này em muốn tìm hiểu cũng không thể để người ngoài biết, không khéo lại hại Tả Tiện.
Nhưng tất cả những điều đó đều bị Trần Song – người vẫn luôn ở cạnh em nhìn thấu hết.
Hôm nay lúc Trần Song gọi điện với Tả Tiện thì nàng đang lên xe đến nhà Lục Tinh Nhàn.
Dù sao cũng là tết Nguyên đán, quan hệ hai nhà vô cùng tốt, hơn nữa bà nội Lục đã lớn tuổi rồi, theo lý mà nói đương nhiên Tả gia sẽ đến Lục gia.
Thỉnh thoảng bà nội Lục và Lục Tinh Nhàn cũng sẽ đến làm khách nhà nàng.
Lục Tinh Nhàn đã đem quà tặng đến nhà nàng tối hôm qua, trước khi ra cửa Tả Tiện kiểm tra kỹ lưỡng lần nữa, chắc chắn không có sai xót gì mới vừa cười híp mắt vừa nói chuyện với Trần Song qua điện thoại.
Hai mắt Tả Tiện sáng lấp lánh lên khi thấy cửa lớn Lục gia, nàng vội vàng 'bụp' một cái tắt luôn cuộc gọi. Hối thúc bố mẹ chạy xe vào sân nhanh hơn, Tả Tiện vui vẻ cười chào hỏi mọi người bên ngoài cửa sổ, không hề để ý họ có nhìn thấy được mình không nữa.
Trần Song bị ngắt ngang cuộc gọi: "...?"
"Đứa trẻ này..." Mẹ nàng ngồi cạnh ghế lái, vừa đỗ xe xong chưa kịp tháo dây an toàn đã thấy Tả Tiện phi thẳng ra ngoài như con khỉ, bố mẹ nàng chỉ biết nhìn nhau cười.
Mọi thứ thật bình yên.
Tả Tiện đi thẳng đến chỗ Lục Ngưng Hòe, không để ý đến Lục Tinh Nhàn đang đứng bên cạnh.
Đùa thôi, thật ra nàng đã hiểu rõ, sau này cả hai kết hôn thì đây không chỉ là chuyện giữa nàng và Lục Tinh Nhàn nữa, muốn có một gia đình hoàn chỉnh phải biết quan tâm đến người thân của đối phương.
"Bà nội!" Tả Tiện tràn đầy sức trẻ nhào tới ôm Lục Ngưng Hòe, giọng nói trong trẻo gọi bà.
Lục Ngưng Hòe là một người phụ nữ đã trải qua nhiều phong sương bão tố.
Trước kia có trận tranh đoạt gia sản với rất nhiều anh chị em, bà chỉ dựa vào một tay mình mà giành được Lục gia. Sau này nhờ bà mới kéo dài được danh hiệu nền âm nhạc trăm năm của Lục gia, bồi dưỡng được một 'Quốc bảo nghệ thuật gia' Lục Tinh Nhàn. Không những thế, đứa cháu gái duy nhất này của bà còn đặt chân vào giới giải trí, năm mười ba tuổi đoạt giải diễn viên xuất sắc nhất.
Nhờ thế, chỉ trong thời gian ngắn Lục gia đã nổi danh khắp nơi.
Nhưng giờ đây Lục Ngưng Hòe đã có tuổi, bà thích ngắm hoa chơi cây cảnh, dần lui về hậu phương. Mấy chuyện trong nhà đều giao toàn quyền cho con cháu xử lí. Bản thân nhàn rỗi nên nuôi thêm mấy con mèo, khi không có việc gì làm sẽ ghé ngang đi dạo công ty hoặc theo các chị em dạo phố mua sắm này kia.
Có lẽ khi còn trẻ đã trải qua quá nhiều việc nên giờ đây bà nội Lục thích đắm chìm trong mấy sở thích của mình hơn, không hề để tâm đấu đá gì với mấy đứa trẻ.
Bà đã nhìn Tả Tiện từ nhỏ đến lớn, vì thế càng thêm yêu thương nàng.
"Ây...!" Lục Ngưng Hòe cười híp mắt ôm Tả Tiện vào lòng, cảm thấy đứa nhỏ này cũng ngoan ngoãn dựa vào người bà, chậm rãi nở nụ cười.
Lúc sau Tả Tiện mới lui ra khỏi người bà nội Lục, cười híp mắt nhìn Lục Tinh Nhàn đứng bên cạnh "Chị Tinh Nhàn."
Cái xưng hô khách sáo đầy xa lạ này làm Lục Tinh Nhàn giật mình, sau đó nhìn thấy Tả Tiện làm mặt quỷ với cô thì bình tĩnh lại.
"Ừm." Lục Tinh Nhàn nhẹ đáp lời, tiến lên nhận lấy quà tặng trong tay bố Tả và mẹ Tả. Nhìn thoáng qua rồi nở nụ cười – so với những gì cô đã chuẩn bị thì nhiều hơn một chút, trong đó còn có một cái bồn tắm xoa bóp.
Xem ra Tả Tiện đã tự mình chuẩn bị không ít thứ.
Hai đứa trẻ không hề có tí đá động gì tới nhau làm người lớn hai bên nhìn nhau đến trố mắt –
Làm sao lại thế nhỉ?
Bà nội Lục nhìn thoáng qua Lục Tinh Nhàn, tay đang nắm Tả Tiện cũng mạnh hơn một chút –
Chẳng lẽ cuối cùng A Nhàn vẫn không theo đuổi được Tả Tiện? Chẳng lẽ cháu dâu của bà chạy mất rồi?
_______________
Đôi lời tác giả:
Bà nội Lục: Không được! Tả Tiện đã ở ngay trước miệng rồi! Không thể để chạy được! Bà đây phải nghĩ cách!