Jon Boling ngồi trong phòng làm việc của Dance, trên chiếc ghế dài lún võng xuống. Hai ống tay áo chiếc sơ mi màu xanh sẫm kẻ sọc được xắn cao lên. Giáo sư có hai điện thoại đồng thời hoạt động trong lúc nhìn chăm chăm vào những tờ giấy với nội dung được in ra từ blog của Chilton. Anh đang nỗ lực tìm kiếm địa chỉ thực tế từ những dữ liệu Internet được công ty dịch vụ máy chủ cung cấp.
Anh kẹp một chiếc điện thoại Samsung giữa tai và vai, vừa ghi thông tin vừa gọi lớn, “Tìm thêm được một địa chỉ nữa. SexyGurl là Kimberly Rankin, số 128 Forest, Pacific Grove.”
Dance ghi lại các thông tin rồi gọi điện tới cảnh báo cho cô bé - cũng như bố mẹ cô - về mối nguy hiểm và thẳng thừng yêu cầu cô bé ngừng ngay đăng bài lên Bản tin, cả các bạn cô cũng nên làm thế.
Cách này thì sao đây, Chilton?
Boling chăm chú nhòm vào màn hình máy tính phía trước mặt. Dance nhìn sang và nhận ra anh đang cau mày.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi.
“Các bình luận trả lời đầu tiên trên chủ đề Cây thập tự ven đường hầu hết là của những người ở địa phương, bạn học và cư dân quanh khu vực Bán đảo Monterey. Còn bây giờ dân tình từ khắp nơi trong nước, quỷ tha ma bắt, từ khắp nơi trên thế giới, đang đổ xô vào. Bọn họ thực sự đang vồ vập cậu ta, và cả Tuần cảnh Xa lộ hay bên cảnh sát vì không tiến hành điều tra sau vụ tai nạn. Bọn họ cũng đang bới móc cả CBI nữa.”
“Chúng tôi?”
“Phải. Có người nói một đặc vụ CBI tới nhà thẩm vấn Travis nhưng lại không bắt giữ cậu ta.”
“Làm thế nào bọn họ biết Michael và tôi đã ở đó?”
Anh chỉ tay về phía máy tính. “Bản chất của con quái vật là thế. Thông tin lan rộng. Có những người ở Warsaw, Buenos Aires, New Zealand.”
Dance quay lại với báo cáo điều tra hiện trường về cây thập tự mới nhất tìm thấy bên một con đường vắng vẻ nằm ở khu vực thưa thớt dân cư ở phía bắc Monterey. Không có nhân chứng. Và không có nhiều thứ được tìm thấy tại đây, ngoại trừ dấu vết cùng loại với những gì được tìm thấy tại hiện trường những lần trước, cho thấy mối liên hệ của Travis với hành vi tội ác. Nhưng có một khám phá có xem chừng sẽ hữu ích. Mẫu đất có lẫn một ít cát không thể tìm thấy ở khu vực gần quanh cây thập tự. Tuy vậy, không thể lần ngược nguồn gốc thứ cát này tới một địa điểm cụ thể.
Trong lúc ngồi soát lại những chi tiết, cô không khỏi băn khoăn suy nghĩ, ai sẽ là nạn nhân tiếp theo của trò dọa dẫm này?
Liệu Travis đã tiếp cận người đó chưa?
Và lần này cậu ta sẽ sử dụng cách thức khủng khiếp nào để hù dọa và giết nạn nhân đây? Dường như cậu ta ưa thích tạo ra những cái chết từ từ, như thể để bù lại cả quá trình lâu dài bị hành hạ mà cậu ta đã phải trải qua dưới tay những kẻ bắt nạt trên mạng.
Boling nói, “Tôi có thêm một cái tên nữa.” Anh đọc to lên cho Dance. Cô hối hả ghi lại.
“Cảm ơn,” cô mỉm cười nói.
“Cô nợ tôi một phù hiệu Junior G-Man[6] đấy.”
[6. Một phong trào hoạt động xã hội cho thiếu niên phát triển mạnh vào những năm 1930 và 1940, do Melvin Purvis, một cựu đặc vụ FBI khởi xướng.]
Trong khi Boling gật đầu và cúi người về phía những ghi chú của mình thêm lần nữa, anh khẽ nói thêm vài từ. Có thể chỉ do cô tưởng tượng ra, nhưng mấy lời này nghe như thể anh bắt đầu nói, “Hoặc một bữa tối”, nhưng nhanh chóng nuốt lại trước khi chúng kịp thoát ra khỏi miệng.
Do trí tưởng tượng mà thôi, cô kết luận. Và quay lại với điện thoại của mình.
Boling ngồi xuống. “Về danh tính, đó là tất cả cho tới lúc này. Những người đăng bài còn lại không sống trong khu vực, hoặc có địa chỉ không thể lần ra được. Nhưng nếu chúng ta không thể tìm được họ, Travis cũng không thể.”
Anh vươn vai và ngả người ra sau.
“Không giống một ngày làm việc bình thường tại trường của ông, phải không nào?” Dance hỏi.
“Chính xác thì không,” anh ném về phía cô một cái nhìn bỡn cợt. “Đây có phải là một ngày đặc trưng trong thế giới của lực lượng thực thi luật pháp không?”
“Ừm, không, không phải.”
“Tôi đoán đó là tin tốt.”
Điện thoại của Dance rung lên. Cô nhìn thấy số máy lẻ nội bộ của CBI.
“TJ.”
“Sếp...”
Như đã từng xảy ra hơn một lần vào thời gian gần đây, thái độ bằng vai phải lứa đặc trưng của đặc vụ trẻ hoàn toàn vắng bóng. “Sếp đã biết chưa?”
~*~
Tim Dance thoáng đập rộn lên giây lát khi cô thấy Michael O’Neil tại hiện trường.
“Chào,” cô nói, “Tôi cứ nghĩ mình mất anh rồi cơ.”
Người thanh tra thoáng sững sờ trước câu chào hỏi. Sau đó anh trả lời, “Đang xoay xở cả hai vụ. Nhưng một hiện trường vụ án,” anh hất hàm về phía một dải băng phong tỏa của cảnh sát đang lật phật, “luôn là ưu tiên.”
“Cảm ơn.”
Jon Boling tới cạnh họ. Dance đã đề nghị anh đi cùng. Cô nghĩ anh có thể giúp ích theo nhiều cách. Gợi ra các ý tưởng chẳng hạn, vì cô tin Michael O’Neil hẳn sẽ vắng mặt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” cô hỏi anh.
“Để lại một chút dàn cảnh để làm nạn nhân chết khiếp,” anh đưa mắt nhìn lên phía trên con đường mòn, “sau đó truy đuổi theo ông ta xuống dưới này. Và bắn nạn nhân.” Dance cảm thấy O’Neil đang định cung cấp thêm chi tiết nhưng rồi dừng lại, có lẽ vì sự có mặt của Boling.
“Ở đâu?”
O’Neil chỉ tay. Không nhìn thấy được thi thể từ chỗ họ đứng.
“Tôi sẽ chỉ cho cô quan cảnh hiện trường ban đầu,” anh dẫn cô và Boling dọc theo con đường chạy bộ. Sau khi đi lên sườn một quả đồi thấp chừng hai trăm mét, ba người bắt gặp một lối mòn ngắn dẫn tới một khoảng trống. Họ chui qua dải băng phong tỏa màu vàng và thấy những cánh hoa hồng rải trên mặt đất cùng một cây thập tự được vạch xuống nền cát. Xung quanh có những mảnh thịt vứt vương vãi và cả vết máu. Một khúc xương. Có vết móng chân trên nền đất, dường như là của kền kền và quạ.
O’Neil nói, “Là xương thịt động vật, bên Kiểm tra Hiện trường nói vậy. Nhiều khả năng là bò, mua từ cửa hàng. Tôi phỏng đoán rằng nạn nhân đang chạy theo con đường ngoài kia, nhìn thấy cảnh tượng này và sau đó rẽ vào xem. Ông ta phát hoảng và bỏ chạy. Travis bắt kịp ông ta ở quãng nửa đường xuống đồi.”
“Tên nạn nhân là gì?”
“Lyndon Strickland. Ông ta là luật sư. Sống ngay gần đây.”
Dance nheo mắt. “Đợi đã. Strickland? Tôi nghĩ ông ta đã đăng gì đó lên blog.”
Boling mở ba lô lấy ra chừng một tá giấy tờ, bản in nội dung từ các trang blog. “Đúng thế. Nhưng không phải trong Những Cây thập tự ven đường. Ông ta viết một bài trả lời về dự án nhà máy khử mặn nước biển. Ông ta ủng hộ Chilton.”
Anh đưa cô tờ giấy:
…
Trả lời Chilton, do Lyndon Strickland đăng.
Phải nói rằng ông đã giúp tôi mở mắt trước vấn đề này. Tôi không hề biết có người đang mưu toan thực hiện trò nguy hiểm đó. Tôi đã xem lại hồ sơ đề xuất tại Phòng Kế hoạch của hạt, và dù là một luật sư quen thuộc với các vấn đề môi trường thì đây cũng là một trong những mớ hồ sơ mơ hồ khó hiểu nhất tôi từng đọc qua. Tôi nghĩ chúng ta cần nhiều chứng cứ minh bạch hơn nữa để có thể tranh luận một cách có ý nghĩa về vấn đề này.
…
Dance thắc mắc, “Làm thế nào Travis biết được ông ta ở đây? Nơi này rất vắng vẻ.”
Boling nói, “Đây là những tuyến đường để chạy bộ. Tôi cá là Strickland đã đăng bài trên một diễn đàn hay blog đề cập đến việc ông hay tập chạy ở đây.”
Chúng ta để lộ ra quá nhiều thông tin về bản thân trên mạng. Quá quá nhiều.
O’Neil bày tỏ nghi vấn, “Tại sao cậu nhóc lại giết ông ta?”
Boling dường như đang cân nhắc điều gì đó.
“Có gì vậy, Jon?”, Dance hỏi.
“Chỉ là một suy nghĩ thôi, nhưng cô nhớ là Travis tham gia những trò chơi điện tử đó chứ?”
Dance giải thích với O’Neil về trò chơi nhập vai trực tuyến có lượng thành viên rất lớn mà Travis tham gia.
Vị giáo sư tiếp tục, “Một đặc trưng của trò chơi là sự trưởng thành. Nhân vật của bạn sẽ phát triển và lớn lên, những cuộc chinh phục ngày càng mở rộng. Bạn cần phải làm thế, nếu không sẽ không thể thành công được. Theo phương thức cổ điển đó, tôi nghĩ Travis rất có thể đã mở rộng mục tiêu. Đầu tiên, đó là những người trực tiếp công kích cậu ta. Còn bây giờ, cậu ta thêm vào cả một người từng ủng hộ Chilton, cho dù ông này chẳng liên quan gì tới chủ đề Những Cây thập tự ven đường.”
Boling cúi xuống, nhìn những mẩu thịt và dấu chân chim trên cát.
“Điều đó làm lượng đối tượng có thể trở thành nạn nhân tăng vọt theo hàm số mũ. Nghĩa là sẽ có thêm hàng chục người nữa đang gặp nguy hiểm lúc này. Tôi sẽ bắt đầu kiểm tra địa chỉ IP của tất cả những ai từng đăng gì đó có vẻ ủng hộ Chilton dù chỉ thoáng qua.”
Thêm một tin không phấn khởi chút nào.
“Bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra thi thể, Jon,” Dance nói. “Anh nên quay lại xe đi.”
“Hẳn là vậy rồi,” Boling trông có vẻ nhẹ nhõm khi không phải tham gia vào phần này của cuộc điều tra.
Dance và O’Neil đi bộ qua các đụn cát tới nơi thi thể được tìm thấy. “Vụ điều tra khủng bố tiến triển thế nào rồi? Vụ án Container ấy?”
O’Neil mệt mỏi bật cười. “Tiếp tục được tiến hành. Với sự góp mặt của An ninh Nội địa, rồi FBI, Hải quan, một vũng lầy. Câu đó là gì nhỉ, vươn lên càng cao áp lực càng lớn phải không? Đôi khi tôi muốn quay lại ngồi vào một chiếc xe tuần cảnh đi chìa biên lai phạt.”
“Người ta gọi đó là ‘mức độ bất tài’. Và không, anh căm ghét phải quay lại với chiếc xe tuần cảnh.”
“Đúng vậy,” anh ngừng lời. “Mẹ cô thế nào rồi?”
Lại là câu hỏi đó. Dance định đưa ra một khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời mùa hạ, nhưng rồi nhớ ra cô đang nói chuyện với ai. Cô hạ giọng. “Michael, bà không hề gọi cho tôi. Khi người ta tìm thấy Pfister và cây thập tự thứ hai, tôi mới rời khỏi tòa án. Thậm chí tôi còn chẳng kịp nói gì với bà. Mẹ tôi bị tổn thương. Tôi biết thế.”
“Cô đã tìm cho bà một luật sư - một trong những người giỏi nhất ở khu vực Bán đảo Monterey. Và ông ấy đã giúp mẹ cô được thả, phải không nào?”
“Phải.”
“Cô đã làm mọi thứ có thể. Đừng lo lắng về chuyện đó. Chắc bà đang lánh xa cô. Vì lợi ích của cuộc điều tra này.”
“Có thể.”
Anh nhìn cô rồi bật cười. “Nhưng cô đâu có tin là thế. Cô đang bị thuyết phục rằng bà giận cô. Rằng bà nghĩ cô bỏ rơi bà.”
Dance nhớ tới khi mình còn nhỏ, vào một vài dịp đối đầu trực diện hay trong tư tưởng, người phụ nữ kiên cường ấy lại trở nên lạnh lùng xa cách. Khi ấy bố Dance thỉnh thoảng thường bông đùa gọi bà là “thượng sĩ”.
“Các bà mẹ và những cô con gái,” O’Neil tư lự thành tiếng, như thể biết chính xác cô đang nghĩ gì.
Khi hai người tới chỗ thi thể, Dance gật đầu với những nhân viên từ văn phòng điều tra các trường hợp tử vong bất thường, họ đang để một cái túi đựng xác màu xanh lục xuống bên cạnh nạn nhân. Người chụp ảnh hiện trường vừa mới xong việc. Strickland nằm sấp, mặc bộ đồ tập chạy lúc này đã sũng máu. Ông ta bị bắn từ đằng sau. Một phát vào lưng, một phát vào đầu.
“Và còn có cái này nữa,” một trong các nhân viên pháp y vén chiếc áo nỉ lên, để lộ một hình vẽ được xăm vào lưng nạn nhân: Nét phác thảo thô kệch một khuôn mặt, rất có thể là chiếc mặt nạ. Qetzal, con quỷ trong trò chơi DimensionQuest. Nhiều khả năng O’Neil không muốn nhắc tới chi tiết này trước mặt Boling.
Dance lắc đầu. “Xăm sau khi nạn nhân chết phải không?”
“Đúng thế.”
“Có nhân chứng nào không?”
“Không,” một nhân viên MCSO nói. “Có công trường thi công xa lộ cách đây nửa dặm. Họ nghe thấy tiếng súng nổ và gọi điện báo. Không ai trông thấy gì.”
Một nhân viên đội Điều tra Hiện trường gọi lại, “Không tìm thấy bằng chứng vật chất đáng kể nào, thưa chánh thanh tra.”
O’Neil gật đầu và cùng Dance quay trở ra chỗ xe của họ.
Dance để ý thấy Boling đang đứng cạnh chiếc Audi của anh, siết chặt hai bàn tay phía trước và hai vai dường như hơi nhô lên. Những dấu hiệu rõ ràng của sự căng thẳng. Những cảnh án mạng luôn gây cho bạn phản ứng đó.
Cô nói, “Cảm ơn anh vì đã tới đây, Jon. Điều đó cao hơn và vượt quá đòi hỏi của nghĩa vụ. Nhưng có được suy nghĩ của anh là rất hữu ích.”
“Tất nhiên rồi,” nghe như anh đang cố tỏ ra cứng cỏi. Cô thầm hỏi đã bao giờ anh đến hiện trường một vụ án chưa.
Điện thoại của cô đổ chuông. Dance trông thấy tên và số điện thoại của Charles Overby trên mục danh tính người gọi. Lúc trước cô đã gọi cho ông ta thông báo về vụ án mạng này. Giờ đây, nữ đặc vụ sẽ phải báo cho sếp của mình là nạn nhân không hề công kích ai trên mạng, một nạn nhân vô tội thực sự đứng bên ngoài. Điều này sẽ làm cả khu vực trở nên hoảng loạn hơn nữa.
“Charles.”
“Kathryn, cô đang ở hiện trường vụ mới nhất phải không?”
“Đúng thế. Có vẻ như...”
“Cô có bắt được thằng nhóc không?”
“Không. Nhưng...”
“Được rồi, chi tiết để sau. Có chuyện vừa xảy ra. Cô hãy quay về đây càng sớm càng tốt.”